Editor: Thiên Vi
Beta: Hắc Phượng Hoàng
Khương Sam có chút ảo não chính mình luống cuống, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu, đỏ mặt nghiêm nghị nhìn Tần Diệc Hạo.
Nét mặt của cô cực kỳ nghiêm túc, cũng cực kỳ đứng đắn, không biết do ánh mắt của Tần Diệc Hạo áp bức quá mạnh mẽ, hay là biểu tình tìm kiếm kia khiến Khương Sam có chút bất an, ánh mắt của cô thoáng chạm ánh mắt của Tần Diệc Hạo sau đó nhanh chóng rũ xuống, đình chỉ ở dưới cằm của hắn.
Khương Sam trong đám học sinh nữ xem như là tương đối cao, nhưng cho dù cô mang giày cao gót, đứng với Tần Diệc Hạo thân cao 1m9 đối với cô mà nói vẫn có vẻ quá mức cao lớn, khi nói chuyện với hắn thì đầu phải ngửa lên cao, tư thế yếu thế như vậy khiến Khương Sam không thoải mái.
Khương Sam làm bộ như lơ đãng lui chân về sau phía một bước.
Tần Diệc Hạo không thèm để ý, khóe môi câu lên, không nhanh không chậm bước lên một bước, chân của hắn rất dài, tiến lên một bước thôi đã rút ngắn khoảng cách hai người còn ngắn hơn trước đó.
"Tần tổng, ngài..."
Cách nhau gần như vậy, lại còn ở nơi kín cửa mập mờ này, Tần Diệc Hạo có bờ vai rộng đôi chân dài nổi bật rõ ràng khiến Khương Sam cảm thấy không được tự nhiên, Khương Sam ẩn nhẫn lại lui về sau một bước, toàn thân tựa vào trên tường.
"Ngài muốn nói điều gì?"
Tần Diệc Hạo nhìn vệt đỏ trên mặt cô dần dần rút đi, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng như một cơn gió nhẹ, đôi mắt trong veo rõ ràng có chút mất tự nhiên và cảnh giác, vì không chọc giận chính mình nên còn nhẫn nại, thân mình nhỏ bé dán vào tường, vì nhìn thẳng chính mình nên cái cổ thon dài trắng nõn không thể không vươn lên, lộ ra mảng lớn xương quai xanh tinh xảo, càng nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lớn chừng cỡ bàn tay.
Lại nhìn xuống phía dưới cổ chính là bộ ngực phồng to cao vυ't, hơi phập phồng theo từng nhịp thở, không khỏi khiến cho người phải suy tư, nghĩ nếu như có thể nắm mềm mại đó ở trong tay, không biết một bàn tay có thể nắm hết được hay không.
Cơ thể gầy nhưng phát dục lại rất tốt, ngực lớn eo thon, chân dài trắng nõn, cái mông cong nẩy, rõ ràng có dáng người kiêu ngạo như vậy, cố tình lại là một gương mặt thanh thuần ngây thơ, không biết khiến bao nhiêu người phải hâm mộ đến chết. Nhất là thời điểm khiêu vũ, cô giống như thay đổi thành một người khác, mọi mềm yếu trong nháy mắt đều biến thành một thanh kiếm sắc bén, khi cô nghiêm túc quả thực là ánh sáng tỏa ra bốn phía, quyến rũ tâm hồn, rõ ràng trên người khôn có một chút mềm yếu nào.
Theo lý thuyết lấy thân phận của Tần Diệc Hạo, phụ nữ anh đã gặp đếm không xuể, mỹ nữ có diện mạo tương đương Khương Sam không phải chưa từng thấy, nhưng không biết cô như vậy lại có một loại phong tình khác khiến cho người ta không dời mắt được.
Tần Diệc Hạo không tiến gần thêm nữa, đột nhiên ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lóe lóe bỏ tay vào trong túi.
"Vừa rồi lúc tuyển chọn tôi đã nói muốn mời em gia nhập Cảnh Thiên, không chỉ là xã giao như những người nghiệp dư khác, tôi hi vọng trước tiên có thể ký hợp đồng vài năm với em, đương nhiên, nếu như em có thể đồng ý sau khi tốt nghiệp trực tiếp tới Cảnh Thiên làm việc, tôi lại càng hoan nghênh em tới."
Thực ra chuyện như vậy trực tiếp giao cho trợ lý đến xử lý là được, Tần Diệc Hạo cũng không suy nghĩ cẩn thận tại sao mình lại không muốn Tần Liệt theo lại đây, anh nghiêm túc nhìn Khương Sam, ánh mắt dịu dàng dừng trên mặt của cô, nhưng biểu tình lại thanh lãnh đứng đắn, suy nghĩ sớm đã không biết bay đi nơi nào.
Khương Sam sửng sốt, cô thực sự rất kinh ngạc, không tự giác cắn cắn môi dưới, Tần Diệc Hạo muốn ký hợp đồng với cô?
Nói mất hứng là giả, vài năm tới Tần Diệc Hạo là người duy nhất có thể áp sát gắt gao người như Bạch Kỳ, vì anh giống với người đàn ông đó, có thể được người như vậy chú ý thưởng thức hơn nữa còn chủ động mời ký hợp đồng, đối với cô quả thực là một loại thừa nhận và ca ngợi lớn lao.
Im lặng một lát, Khương Sam nói:
"Không biết Tần tổng nói ký hợp đồng là gì?"
Tầm mắt của Tần Diệc Hạo dừng trên đôi môi vừa mới bị cô cắn có vẻ đỏ au, không tập trung nói:
"Đương nhiên là hợp đồng chính thức, Cảnh Thiên khan hiếm nhân tài như Khương tiểu thư, đương nhiên sẽ không dùng những hợp đồng tạm thời kia đến làm mai một một diễn viên múa như vậy."
Lời khen tặng không ai chê nhiều, huống chi còn chính miệng của Tần Diệc Hạo nói ra, có trọng lượn hơn người khác rất nhiều, trong lòng Khương Sam nhảy nhót như chim sẻ, khóe miệng không tự giác giơ lên, đôi mắt chứa sương mù khó có khi hiện ra sung sướиɠ thật lòng, nhưng lời nói khiêm tốn vẫn phải nói.
"Tôi nghe nói trong vũ đoàn chỉ có học tỷ Sở Phàm là người duy nhất được ký hợp đồng chính thức với Cảnh Thiên, hôm nay lúc tuyển chọn có nhiều người múa tốt hơn tôi, ngài đều... Tôi làm sao có hi vọng có thể so bì được với học tỷ Sở Phàm đây, Tần tổng ngài quá đề cao tôi rồi."
Mặc dù là lời nói tự khiêm nhường, Sở Phàm trong hai kiếp đều là đối thủ cạnh tranh và muốn siêu việt nhất của Khương Sam, nhưng trên mặt Khương Sam hầu như đều tràn ngập là "Nhanh khen tôi đi, nhanh khen tôi đi", Tần Diệc Hạo chống lại cặp mắt sáng ngời trong suốt ngập nước kia không nhịn được ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp trong lòng không biết nên khóc hay nên cười.
"Không nên tự coi nhẹ mình, tôi thấy em nhảy hai lần rồi, nhảy rất tốt."
Ngay cả chính Tần Diệc Hạo cũng không ý thức được, giờ phút này thanh âm của hắn so với lúc bình thường hắn đối với người ngoài quả thực là chênh lệch nhau cách xa vạn dặm, tuy rằng không được gọi là dịu dàng, nhưng quả thực có thể xem là hòa nhã quá mức.
Khương Sam nhận được đánh giá và thừa nhận cao như vậy, trong lòng tuy cao hứng, nhưng không thể hiện không đúng mực, suy nghĩ một chút vẫn không trực tiếp đồng ý.
"Là như vậy, bởi vì một ít nguyên nhân cá nhân, hiện tại tôi không thể xác định được tương lai mình sẽ đi trên con đường như thế nào, nếu có cơ hội, trong tương lai tôi còn muốn ra nước ngoài đào tạo sâu, lúc này nếu tùy tiện đáp ứng lời mời đối với anh mà nói tôi sẽ không chịu trách nhiệm được, quả thực là xin lỗi, tuy rằng tôi vô cùng muốn sau khi tốt nghiệp mình có thể ở lại Cảnh Thiên, nhưng hiện tại quả thực là tôi không có cách nào kí hợp đồng ngay với ngài được."
Ngược lại Tần Diệc Hạo không ngờ Khương Sam sẽ cự tuyệt, tiếng nói của Khương Sam vừa dứt chân mày anh không tự giác nhíu lại, thái độ đột nhiên có vẻ xa cách.
Khí thế quanh người của Tần Diệc Hạo biến đổi, Khương Sam nhanh chóng ý thức được hành vi của mình quả thực là không thích hợp, nếu biết trước sẽ không ở lại Cảnh Thiên, vừa rồi lại còn không ngừng truy hỏi người ta, thái độ Tần Diệc Hạo luôn ôn hòa, một người đàn ông có thể trong thời gian ngắn quả quyết sát phạt thành lập lên một đế quốc Cảnh Thiên khổng lồ như vậy, tâm tư tuyệt đối sẽ không nông cạn, cô làm như vậy ở trong mắt của Tần Diệc Hạo nhất định là có ý cố ý khoe khoang đùa giỡn.
Thà đắc tội Bạch Kỳ, cũng không thể đắc tội Tần Diệc Hạo, vốn trong lòng coi Bạch Kỳ là kẻ phòng bị số một giờ đây một nhân vật nguy hiểm ở ngay trước mặt, trong đầu của Khương Sam nhanh chóng kéo cao cảnh giác, ý thức được mình tuyệt đối không thể chọc tức người đàn ông ở trước mắt này! Tuy rằng biết anh sẽ không bụng dạ hẹp hòi như vậy, nhưng đích thực anh cũng là nhân vật khởi xướng có thể mở cho mình một con đường vũ đạo.
Vì đạt được mục đích của chính mình, Khương Sam là người luôn co được dãn được, biểu tình trên mặt của Khương Sam trong nháy mắt mềm nhũn ra.
"Đương nhiên, tôi có suy nghĩ như vậy quả thực là không biết tự lượng sức mình, nếu tôi bỏ qua một cơ hội cực tốt như vậy, trước không nói tôi có thể hoàn thành lý tưởng xuất ngoại đào tạo sâu của mình hay không, xem như là may mắn giấc mộng trở thành sự thật, sau khi trở về cũng không nhất định có thể tìm được một cơ hội tốt hơn so với vào trong Cảnh Thiên, quả thực là tôi cũng thấy thấp thỏm không cam lòng."
Khương Sam trơ mắt nhìn Tần Diệc Hạo, đôi môi mím lại xoắn xuýt, cặp mắt nhuận nhuận kia có vẻ tội nghiệp, mang theo vài phần thận trọng lấy lòng.
"Không biết có thể cùng Tần tổng ngài thương lượng một chút nội dung cụ thể của bản hợp đồng hay không, có thể tạm thời ký tên lâm thời hay không, tôi sẽ cố gắng nâng cao trình độ của mình, chờ khi tôi ổn định lại nếu anh còn đồng ý cân nhắc chuyện của tôi, chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng..."
Khương Sam yếu ớt cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn sắc mặt của Tần Diệc Hạo, không ôm hy vọng nhẹ giọng nói:
"Có được không, Tần tổng."
Giọng nói rất mềm mại có thể len vào tận trong đáy lòng của người nghe, tỏ ra yếu thế và mịt mờ lấy lòng như vậy quả thực là tư thái thấp nhất của Khương Sam rồi, chỉ mong có thể thoát được trận này trước, chớ chọc Tần Diệc Hạo, để lại ấn tượng không tốt trong lòng anh ta, chuyện xấu sau này biến đổi nhiều như vậy, sau này đương nhiên sẽ tính toán thật kĩ. Tần Diệc Hạo là người vô cùng bận rộn, hôm nay gặp cô muốn ký hợp đồng, qua trận này cùng lắm là cô trốn tránh đi, không, nói không chừng sẽ không cần trốn, cùng lắm là lừa gạt để qua, không chừng khi hắn quay đầu đã quên mất mình rồi.
Tần Diệc Hạo rất lâu sau vẫn không lên tiếng, Khương Sam lại đợi lại chờ, trong lòng không nhịn được đợi dài cổ nhưng vẫn không thấy Tần Diệc Hạo nói chuyện, không khỏi kỳ quái ngẩng đầu lên.
Kết quả vừa ngẩng đầu thì bị hoảng sợ!
Tần Diệc Hạo cúi đầu, trên mặt một đôi con ngươi đen nhánh lạnh lùng sắc bén chăm chú chế trụ cô, giống như ngay sau đó sẽ xé nát từng tấc từng tấc một da thịt trên người cô ăn vào trong bụng vậy, khí thế xâm chiếm trên người của Tần Diệc Hạo quá dọa người, Khương Sam nhìn thấy mà toát một tầng mồ hôi trên sống lưng!
Nguy rồi! Không ngờ vẫn chọc tức anh ta!
Khương Sam gặp trở ngại liền gấp gáp, quả thực là không nghĩ ra trên thế giới này tại sao lại có loại người tính tình âm tình bất định như vậy, chẳng qua là cự tuyệt ký hợp đồng mà thôi, làm sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, tâm tư Khương Sam nhanh chóng xoay chuyển, muốn tiếp tục kiên trì biện bạch cho mình.
"Em muốn đi nơi nào để bồi dưỡng kiến thức?"
Khương Sam còn chưa kịp mở miệng, Tần Diệc Hạo lại nói, tiếng nói trầm thấp hùng hậu ám ách lợi hại, anh nhấc tay khỏi túi, không nhanh không chậm chống lên vách tường ở trên đầu Khương Sam, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, một loại hơi thở ấm áp chỉ thuộc về người đàn ông trong nháy mắt bao phủ toàn thân của Khương Sam.
Khương Sam trừng mắt, lại chớp chớp mắt, nhìn biểu tình nghiêm túc của Tần Diệc Hạo gần trong gang tấc, đầu óc trống rỗng trong giây lát, sau đó đầu nhích lại gần khô cứng nói:
"Cái này... Phải xem nơi nào có thể có càng nhiều cơ hội càng tốt."
Tần Diệc Hạo nhìn chằm chằm cô, khóe môi khẽ cong:
"Nếu em đã nói như vậy, vậy nếu em đến Cảnh Thiên làm việc, như vậy đương nhiên tôi sẽ không cô phụ một mảnh tâm ý của em, như vậy đi, em ký hợp đồng với tôi, sau này em muốn đi nơi nào đào tạo sâu, bên Cảnh Thiên sẽ giúp em liên hệ, thế nào?"
Khương Sam há miệng thở dốc, ngốc lăng.
Thấy cô không lên tiếng, ánh mắt phong phú của Tần Diệc Hạo dừng trên cánh môi hồng nhuận của cô, chậm rãi nói:
"Nếu như em biểu hiện tốt, nếu em thực sự muốn học tập thành tài, thậm chí chi phí đào tạo chuyên sâu tôi cũng sẽ giúp em, muốn đi nơi nào đào tạo chuyên sâu đều được, như vậy có thể chứ?"
Khương Sam bị động tác cùng biểu tình đánh giá như vậy của Tần Diệc Hạo mà cảm thấy sợ hãi trong lòng, cái người nguy hiểm kia, cái cảm giác nguy hiểm cực độ này làm cho cả trái tim nhỏ của cô đều nhảy tới tận cổ họng, trong lòng cô bỗng nhiên có ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, nhưng cực nhanh liền phủ định.
Kiếp trước đến khi cô chết Tần Diệc Hạo vẫn chưa kết hôn, ngay cả người như Sở Phàm anh còn chướng mắt, lại là người nổi danh khiết phích đến cực điểm, chán ghét phụ nữ đến gần. Khương Sam tận mắt chứng kiến trong bữa tiệc có một cô gái đi tới lấy lòng anh, còn chủ động dựa sát vào anh liền bị Tần Diệc Hạo lạnh mặt bạo nộ hắt nguyên một thân toàn rượu đỏ, bữa tiệc lần đó cũng bởi vì cơn tức của Tần Diệc Hạo mà dừng lại ở nửa đường, Khương Sam một dạo còn hoài nghi người đàn ông giống như hắn rất có khả năng bị bệnh gì khó nói.
Nói tóm lại, Khương Sam cho rằng Tần Diệc Hạo hẳn không phải là có cái loại tâm tư này, cô cố gắng xua đi suy đoán trong đầu ngay cả chính cô cũng không tin, vẫn hết sức duy trì bình tĩnh, mắt to vụt sáng vụt sáng rồi chớp lại chớp, miệng vừa hé ra, sau đó định nói chuyện với Tần Diệc Hạo.
"Đương nhiên, nếu như những lời vừa rồi của em trái lương tâm, chỉ là vì nịnh hót lừa gạt, coi như tôi chưa nói yêu cầu kia, em cũng không cần tìm lý do khác để từ chối, trực tiếp cự tuyệt là được, tôi cũng không phải loại người làm khó người khác."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cặp mắt cất dấu áng sáng xâm lược cực mạnh kia của Tần Diệc Hạo lại không phải biểu đạt như vậy, uy hϊếp mười phần muốn nói nếu cô thật sự lừa gạt giống như lời nói của hắn sẽ có hậu quả nghiêm trọng, Khương Sam mười vạn phần tin tưởng, nếu mình thật dám không biết phân biệt nói ra chữ 'Không' kia theo như lời của anh, hôm nay chính mình triệt để đắc tội chết với người này.
Khương Sam lúc này đã hối hận muốn chết mình vì khéo đưa đẩy ngay lúc đầu nói nhiều lời nói trái lương tâm như vậy, lần này tốt lắm, chính mình chặt đứt đường lui của mình, thật đúng là không tìm chết sẽ không phải chết mà!
Tần Diệc Hạo không thể nói là có thù tất báo, nếu hắn đưa tay nghiền chết một kẻ nhỏ bé như cô quả thực là vô cùng dễ dàng, cốt khí không thể làm cơm ăn, huống chi cô còn có thù chưa báo đâu, đắc tội nhân vật lớn Tần Diệc Hạo này đối với cô một điểm ưu việt cũng không có. Khương Sam gần như không chút do dự từ bỏ ước nguyện ban đầu của mình đó là kính nhi viễn chi với Tần Diệc Hạo, cô lộ ra một tươi cười nịnh nọt lấy lòng.
"Tần tổng ngài thật sự là quá đề cao tôi rồi, điều kiện hậu đãi như vậy nếu tôi còn cự tuyệt nữa vậy thì thật sự là không biết tốt xấu, ngài đúng là một người tốt, nếu như vậy tôi đương nhiên nguyện ý ký hợp đồng với Cảnh Thiên."
Dừng một chút, Khương Sam nhấn mạnh bổ sung thêm:
"Khẩn cấp!"
Đôi lông mày của Tần Diệc Hạo giãn ra, sắc mặt nghiêm nghị mềm mại hơn vài phần, hiển nhiên hắn nghe đầy đủ lời nói lấy lòng của Khương Sam, hàng năm gương mặt luôn trưng ra một tầng mặt nạ kia trong đôi mắt thậm chí xẹt qua một tia cảm xúc có thể gọi đó là sung sướиɠ.
"Ngày mai đến Cảnh Thiên tìm tôi."
Tần Diệc Hạo suy tư một lát:
"Ba giờ chiều hội đồng quản trị sẽ họp mặt, ở nơi đó có thể được."
Khương Sam vội vàng gật đầu:
"Được, tôi sẽ đến sớm một chút."
Vừa nói vừa không nhịn được nhìn cánh tay Tần Diệc Hạo ở bên tai của mình, nuốt một ngụm nước bọt, châm chước câu từ nói:
"Tần tổng ngài xem, thời gian không còn sớm..."
Tần Diệc Hạo gật đầu, lúc này mới không nhanh không chậm đứng thẳng người, thân mình cao lớn cách xa Khương Sam hơn trước đó, hơi thở tràn ngập nội tiết tố nam tính của Tần Diệc Hạo rời khỏi cơ thể, Khương Sam không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi, ai biết cánh tay mới thu được một nửa của Tần Diệc Hạo, bàn tay to sắp thu hồi rõ ràng lại đột nhiên lệch sang một bên, ngón tay thon dài cọ cọ về phía hai má Khương Sam.
Ngón tay chỉ thuộc về đàn ông quả thực là quá mức thô giáp, vừa mới đυ.ng ở trên mặt, Khương Sam sợ tới mức lập tức nghiêng đầu, tay Tần Diệc Hạo dừng một giây giữa không trung, như không có chuyện gì xảy ra thu hồi bàn tay còn lưu lại cảm xúc mềm nhẵn non nớt kia.
"Trên mặt em dính cái gì đó."
Khương Sam nhanh chóng đưa tay lau, sợ Tần Diệc Hạo lại có tâm tư muốn động thủ hỗ trợ, lau đến mức đỏ cả mặt lên:
"Được rồi, cám ơn ngài Tần tổng."
Cảm xúc mềm nhẵn khó có thể tin được còn lưu lại trên tay, cho dù chỉ trong một chớp mắt, nhưng lại khiến anh tâm tâm niệm niệm nhớ thương rất lâu, coi như là miễn cưỡng được toại nguyện, trong lòng Tần Diệc Hạo nghĩ cô gái này quả nhiên là làm từ nước, sờ lên vô cùng trơn mịn, giống như chỉ cần nhẹ nhàng bấm một cái là có thể chảy ra nước vậy.
Trong lòng càng nghĩ càng muốn nhiều, trên mặt Tần Diệc Hạo vẫn như cũ không có nửa phần biểu hiện, thấy mọi chuyện đã nói xong rốt cuộc không có cớ gì khác có thể kéo dài thời gian, liền nghiêng nghiêng người:
"Thời gian không còn sớm, đi thôi."
Khương Sam bước từng bước nhỏ đi theo Tần Diệc Hạo, kéo khoảng cách giữa hai người không xa không gần, vừa không rớt lại ở phía sau nhiều lắm sẽ có vẻ cố ý xa lánh, cũng sẽ không bởi vì đi song song sẽ khiến cho người kia sẽ lại nảy sinh ra câu chuyện để nói*, hai người cứ như vậy trầm mặc ra đến cửa, Khương Sam nhìn bãi đỗ xe tương phản với phương hướng mình đi, vội dừng bước.
"Tần tổng, vậy tôi đi về trước, ngày mai gặp."
"Đợi một chút." Nhìn Khương Sam quay người định đi, Tần Diệc Hạo lễ phép mời:
"Vừa đúng lúc ăn cơm tối, không bằng cùng nhau đi."
Khương Sam khổ sở lắc đầu:
"Đã đồng ý buổi tối tụ taajo với bạn học rồi, lúc này đi còn sợ chậm đây, quả thực là ngại quá."
Tần Diệc Hạo không mời nữa, hơi gật đầu, sải bước rời đi.
Có không ít người biết Khương Sam muốn tham gia tuyển chọn vào vũ đoàn Niết Bàn, Khương Sam vào ký túc xá trong trường học liền bị vây kín, Khâu Bảo là người có quan hệ tốt nhất với Khương Sam, ôm thắt lưng của cô toàn thân dính lên người của cô, cũng không hỏi kết quả cô thi vào vũ đoàn, trước báo tin tức cho Khương Sam.
"Xế chiều hôm nay có người tên là Khương Vi đến tìm cậu, nói là em họ của cậu, mình nhớ rõ cậu nói qua quan hệ với người cô kia không tốt, cho nên không nói với cô ta cậu đi nơi nào, có quan trọng không?"
Khương Sam rũ mi cười khẽ, gần đây cô rất bận, chỉ nghe nói cô ta muốn vào Quân Nghệ, cô còn chưa vung tay ra thu thập cô ta đâu, cô ta tự mình tìm tới, mười phần là tới khoe khoang kiếm chuyện.
"Khương Vi tìm mình? A, không sao, về sau nếu cô ta lại đến cậu không cần tiếp, tìm mình thì nói thẳng mình không không có ở đây."
Khâu Bảo vội vội vàng nghiêm túc gật đầu, chớp chớt mắt to, rốt cuộc kéo tới vấn đề chính, trơ mắt nhìn Khương Sam cười tủm tỉm hỏi.
"Thế nào thế nào?"
Khương Sam nhìn biểu tình mong đợi của cô, không lên tiếng.
Khâu Bảo đánh trống trong lòng, cô đã nghe nói qua tính khắc nghiệt của vũ đoàn kia, nhưng Khương Sam ở trong mắt của cô luôn là người không gì là không làm được, cho nên cho dù biết khả năng thông qua vòng tuyển chọn rất nhỏ bé, Khâu Bảo vẫn ôm hai phần hy vọng, lúc này thấy Khương Sam không lên tiếng, cho rằng cô không thông qua, trong lòng tiếc nuối thay Khương Sam.
"Ôi chao, không sao đâu, chỉ là một xã đoàn nhỏ mà thôi, với thực lực của cậu, trường học chúng ta mà thành lập một xã đoàn cậu sẽ làm xã trưởng, học sinh đến tham gia khẳng định nhiều đếm không xuể, không cần đi vào trong đó cùng làm việc xấu đâu!"
Khương Sam vẫn không lên tiếng, ra vẻ thâm trầm thở dài, kỳ thật không phải cô không chịu nói, chỉ là kết quả còn chưa có, cô không muốn nói lung tung, huống hồ đùa giỡn Khâu Bảo quả thực là một biện pháp giảm bớt áp lực tốt, nhìn thấy cô ấy sốt ruột trong lòng Khương Sam không nhịn được thấy vui vẻ.
Khâu Bảo và những người khác đều nhận định tám phần Khương Sam không thông qua, trong miệng an ủi không ngừng, vừa bóp vai vừa đấm lưng, sợ trong lòng cô khó chịu luẩn quẩn trong lòng, những người khác chỉ muốn xem náo nhiệt, chỉ chốc lát sau liền tiêu tán.
Trong lòng Lô Trân ngược lại thanh thản hơn chút ít, tâm tình khó chịu vài ngày rốt cuộc cũng buông lỏng, nếu Khương Sam thật sự được tuyển chọn, cô ta biết được không biết sẽ rối rắm thành cái dạng gì đây. Trong lòng cao hứng, trên mặt Lô Trân lại vẫn lo lắng như trước, thở dài không ngừng an ủi Khương Sam, một bộ dáng quan tâm cô giống như hiềm khích lúc trước đã tiêu tan vậy.
Nhìn mọi người tản đi gần hết, Trương Phức Uất mới lấy ánh mắt vẫn nhìn chỗ khác của mình dò xét Khương Sam:
"Tôi nghe nói cô hôm nay cùng biểu diễn với người của Quân Nghệ?"
Khương Sam có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu.
Trương Phức Uất bĩu môi:
"Đắc tội người bên kia cô còn đi tham gia tuyển chọn cái rắm gì, cô có động não không vậy? Người ta không ngốc, làm sao sẽ để cô thông qua, lãng phí công qua bên kia mất mặt xấu hổ."
Lô Trân vội nháy mắt ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Trương Phức Uất trợn trắng mắt, ngược lại thanh âm càng phóng to hơn vài phần:
"Năng lực lúc trước tính toán chúng tôi đi đâu rồi? Hất cà phê lên người chúng tôi, còn hại chúng tôi bị phạt viết giấy kiểm điểm, sao gặp phải người ngoài lại kinh sợ thế? Ngu ngốc! Lần tới nếu gặp phải loại chuyện này nhớ rõ gọi người mình! Một người ngu ngốc bị vây đánh, bảo cô đi Quân Nghệ cô liền đi, đó không phải rõ ràng là muốn thu thập cô sao? Cô ngu ngốc? Làm việc phải dùng đến đầu óc có được không!"
Khương Sam ngoắc ngoắc khóe môi, mệt mỏi một ngày, lười biếng tựa vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần:
"Đúng vậy, lần này tôi ngốc, nếu có lần sau nhất định sẽ gọi các cô lên."
Giọng Trương Phức Uất lại đề cao hơn một chút, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng:
"Tôi mới không đi! Ai muốn ra mặt thay cô chứ, cô đần như vậy, nói không chừng giúp cô cũng không thắng được đâu!"
Khương Sam không lên tiếng nữa, Trương Phức Uất đợi rất lâu, thấy Khương Sam thế nhưng không phản ứng, trong ngực càng thêm mất hứng, giận đùng đùng đi qua chuẩn bị tính sổ với cô, kết quả vừa đứng trước cửa sổ, lại phát hiện Khương Sam đã nửa tựa vào trên giường ngủ mất rồi, dưới đáy mí mắt là một tầng màu xanh nhợt nhạt, trên mặt tràn đầy mỏi mệt và ủ rũ.
Tay Trương Phức Uất đang muốn xô đẩy liền dừng lại, không cam lòng đá đá chân giường:
"Này, cô chưa tắm rửa đã ngủ rồi, có thấy bẩn không hả."
Khương Sam nghiêng người, hoàn toàn ngủ say, Trương Phức Uất bĩu môi, quyết định không để ý tới cô nữa.
Thật là một cô gái lôi thôi!
Ngày hôm sau sau khóa học, Khương Sam nhìn thời gian, chuẩn bị đi đến tập đoàn quốc tế Cảnh Thiên tìm Tần Diệc Hạo, sớm đã xong xuôi không có việc gì, đang định đi thì bị giáo viên phụ đạo gọi lại.
"Em đợi đã, Khương Sam." Giáo viên phụ đạo mang theo một rổ hoa quả, thở hổn hển chạy tới, trước hỏi một câu:
"Ngày hôm qua vũ đạo nhảy thế nào."
Khương Sam lấp lửng thế nào cũng được nói:
"Tàm tạm thôi ạ."
Thấy cô không trả lời chính diện, giáo viên phụ đạo cũng cho rằng cô không thông qua như những người khác, trong lòng đã sớm có dự liệu, vì không muốn tổn thương đến lòng tự trọng của Khương Sam, giáo viên phụ đạo không hỏi tiếp, cười cười trấn an Khương Sam.
"Là như vậy, ngày hôm qua Tần chính ủy đến giải vây cho em, còn xử lý hai lãnh đạo bên Quân Nghệ. Chúng tôi cũng vừa mới biết, trước đó Tần chính ủy vẫn đang bận rộn chuyện quân sự, ngày hôm qua vừa kết thúc liền chạy tới, may mắn là không làm chậm trễ chính sự, giúp chúng tôi giải vây, ý hiệu trưởng muốn em đi cảm tạ người ta."
Giáo viên phụ đạo nhấc rổ hoa quả trong tay:
"Không phải là đây sao, hiệu trưởng đã chuẩn bị sẵn đồ cho em rồi này."
Khương Sam nhìn giáo viên phụ đạo, không hỏi vì sao hiệu trưởng không đi cùng, hiệu trưởng luôn ham thích loại chuyện lấy lòng này nhất, lần này lựa chọn không ra mặt, tám phần là chột dạ. Quân Nghệ gây khó dễ học sinh bên này, thân là hiệu trưởng chẳng những không che chở, thời điểm tranh luận gay gắt nhất còn đẩy cô lên trên đầu sóng ngọn gió, tuy rằng sau này có đứng lên che chở Khương Sam, nhưng việc làm này của hiệu trưởng có thể nói là rất thất trách và thất đức.
Nhưng Khương Sam nghĩ, quả thật mình cần cảm tạ Tần chính ủy kịp thời xuất hiện, liền nhận lấy rổ, thời gian còn sớm, đi cảm ơn rồi chuẩn bị tới Cảnh Thiên cũng được.
Giáo viên phụ đạo nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Tần chính ủy lúc này khả năng ở..."
Khương Sam cười cười giơ tay :
"Em có số điện thoại của Tần chính ủy, hỏi trước đã, nếu tiện sẽ đi qua."
Giáo viên phụ đạo sửng sốt, trì độn gật đầu, vì chuyện mình nghe được mà khϊếp sợ thật sâu, thầm than hiệu trưởng đã trông nhầm, năm lần bảy lượt đắc tội với người ta, căn bản lại không biết người ta không phải là người dễ chọc, thì ra Khương Sam quen thuộc Tần chính ủy như vậy:
"Cũng được."
Khương Sam vừa định bấm số điện thoại thì di động vang lên, cầm lấy vừa nhìn, thật khéo, đúng lúc là điện thoại của Tần chính ủy.
"Đang ở đâu vậy?" Giọng của Tần Chiến mang theo uy nghiêm thận trọng, khi nghe cảm thấy rất hùng hậu, chung quanh không ngừng truyền đến thanh âm hỗn loạn của súng bắn trúng bia và điểm danh, nghe vào giống như đang ở trong sân bắn:
"Tôi nghe hiệu trưởng nói em muốn gặp tôi?"
Khương Sam: "..."
Thật tình hiệu trưởng này vô sỉ đến cực điểm, đây rốt cuộc là người có da mặt dày cũng chẳng biết xấu hổ như thế nào, hôm qua mới tính kế cô, chẳng những bản thân không tự kiểm điểm một chút, hôm nay sợ cô không đi, thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng dám làm, không đợi cô đồng ý đã nói bậy!