Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước

Chương 54

Editor: Thiên Vi

Khương Vi hôm nay ăn mặc thực mát mẻ. Trang phục múa đã đem dáng người của cô

ta lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, chính là bộ ngực cùng hai chân

thon dài đều lộ ra hết. Lúc này, cô ta thật hận chính mình không thể lập tức đi tìm đồ, đem toàn thân mình đều che lại. Mất mặt cùng với xấu hổ

làm cho Khương Vi nhịn không được mà bật khóc đi ra.

"Không

phải như thế, thật sự không phải, tôi không có như lời ông ấy nói là làm những chuyện kia, nhất định là hiểu lầm, sự tình không phải là cái dạng này."

Đầu tiên là cô ta dùng từ ngữ tiếng Anh diễn đạt đầy

đủ ý nghĩa của mình hướng mọi người giải thích. Nhưng là, cô ta nói

chuyện lại có trăm ngàn chỗ hở, nghe nói chứng cứ hối lộ ban giám khảo

phỏng vấn cũng đã bị đẩy tới, lúc này căn bản là không người nào nguyện ý nghe cô ta nói.

Nhìn ánh mắt không tin cùng miệt thị của

mọi người, Khương Vi rối loạn đến mức bắt đầu dùng tiếng Trung văn của

mình không ngừng xin tha. Nhưng bản thân của những người trong ban giám

khảo phỏng vấn cũng đang rất tức giận.

Yarkton vì bảo trụ địa vị

của mình cùng với để cho người khác tin tưởng mình không có bị thu mua,

ông ta đem tất cả mọi chuyện đều đẩy đến trên người Khương Vi. Hơn nữa,

biểu hiện của ông ta còn như là một con sư tử sau khi bị vũ nhục liền

triệt để tức giận vậy.

Giai đoạn phỏng vấn bởi vì Yarkton khiển trách cùng lên án mà rơi vào cục diện bế tắc.

Dưới tình huống này, Khương Vi chính là tâm điểm bị những nữ sinh đang nôn

nóng chờ đợi ở ngoại đại sảnh oán thán. Mới đầu bọn họ vốn chỉ là thấp

giọng nghị luận, sau một lúc đã bắt đầu có người đứng lên châm chọc cùng giận chó đánh mèo đối với Khương Vi.

"Cô thật là một người

vũ giả, cô lại có thể làm ra hành động khiến cho những người vũ giả như

chúng tôi cảm thấy xấu hổ như vậy. Mọi người phỏng vấn đều là công

chính, cô thế nhưng muốn mua chuộc giám khảo phỏng vấn, chúng tôi thực

khinh thường cô."

"May mắn tiên sinh Yarkton là một thân sĩ có lý lẽ công minh, sẽ không che giấu một người như cô đâu."

"Cô nhanh đi ra ngoài, không nên ở chỗ này ảnh hưởng đến người khác, tư

cách phỏng vấn của cô đã bị hủy bỏ, cô không thể ở chỗ này trong đại

sảnh được nữa, chúng tôi cường liệt* yêu cầu đem người này đuổi ra

ngoài."

(cường liệt* :mãnh liệt, dữ dội)

"Đúng, đuổi ra ngoài, chúng tôi không nguyện ý cùng loại người như vậy ở cùng một chỗ."

... ...

Sau, thanh âm bất mãn của các nữ sinh lại càng lúc càng lớn, cũng càng ngày

càng thống nhất. Hơn nữa cảm xúc của mấy vị ở trong ban giám khảo phỏng

vấn cũng tương đối kịch liệt. Người của trường học đành phân phó đi

xuống, Khương Vi không thể cứ chờ ở trong đại sảnh ngây người, tất yếu

cô ta lập tức phải rời khỏi đây.

Nơi này chính là địa phương dù có nằm mơ Khương Vi cũng đều nghĩ đến, nơi này là địa phương trong

vô số ngày ngày đêm đêm, lúc cô ta nhớ tới cũng sẽ hưng phấn cười rộ

lên. Nếu là bởi vì cái loại lý do này mà cô ta phải đi, vậy thì sau này, cô ta thật sự sẽ không có cơ hội có thể đặt chân đến cái chỗ này nữa.

Này, so với muốn mệnh của mình thì cô ta còn thấy khó chịu hơn.

"Không được, các người làm ra quyết định là sai lầm, tôi không thể đi, xin để

cho tôi nói chuyện cùng tiên sinh Yarkton một chút, cầu các người."

Khương Vi như cũ vẫn đau khổ cầu xin, chính là ỷ lại không chịu đi. Mắt thấy

đưa tới người tức giận càng lúc càng lớn, trường học rốt cuộc không ra

mặt không được, quyết định mạnh mẽ đem Khương Vi đuổi ra ngoài.

Mấy người bảo an thô lỗ, có thể dễ dàng đem Khương Vi còn đang không chịu buông tha cùng không ngừng giãy giụa lôi ra ngoài.

Khương Vi nhìn cánh cửa ở trước mặt mình "Phanh" một tiếng đóng lại. Tiếng

vang của cái đóng cửa này, giống như là đồng thời đem giấc mộng, hy vọng và tiền đồ tốt đẹp của cô ta, toàn bộ đều đóng lại.

Khương

Vi vì chịu không nổi đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần này, cô ta hơi nghiêng đầu, khó

thở công tâm. Sau đó là trực tiếp liền hôn mê bất tỉnh.(sướиɠ văn)

Nhưng mọi chuyện cũng không có bởi vì Khương Vi té xỉu liền hoa thương đánh một dấu chấm tròn.

Học viện vũ đạo hoàng gia Anh quốc hàng năm tổ chức phỏng vấn thế nhưng là

một sự kiện lớn a. Trên địa phương đặt học viện Anh quốc, tòa soạn báo

không biết từ nơi nào biết được tin tức, bên trong vòng phỏng vấn học

sinh thế nhưng lại truyền ra lời gièm pha như vậy, lại bởi vì lần này là học sinh ngoại quốc bị dính đến, rất nhanh liền tiến hành truy tung đưa tin.

Người đưa tin ngôn từ vô cùng sắc bén, người nước Hoa

từ xưa đến nay tác phong làm việc nhanh nhẹn, bắt đầu phân tích một

phen. Lại xuất phát từ người quốc nội* đối với loại người này theo bản

năng là bài xích, người đưa tin liền trực tiếp đem hành động của Khương

Vi phê phán đến mức cẩu huyết.

(quốc nội*:國 内-trong nước)

Giám khảo phỏng vấn Yarkton ngược lại bởi vì chính mình chính trực cùng

không tiếp thụ hấp dẫn mà được người bốn phía tán dương một phen. Ông ta thật sự đã đem chỗ tốt mà Lưu Thiên Trạch đã chuẩn bị cho mình, toàn bộ đều nộp lên cho trường học. Mà đây cũng không phải là một số lượng nhỏ. Có thể chịu được hấp dẫn như vậy, lại ngay tại thời điểm phỏng vấn trực tiếp lên án mạnh mẽ học sinh, Yarkton cũng được lên báo. Chỉ là ông ta

với Khương Vi không phải là cùng lên một trang báo, bình luận của người

xem cũng toàn bộ đều là tán dương ông ta.

Đợi sau khi Khương Vi tỉnh lại, sự tình đã phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi. Cô ta một người cô linh linh nằm ở trên giường bệnh, ngoài cửa là một đám

phóng viên chờ để phỏng vấn. Khương Vi vừa sợ lại vừa thẹn, người trốn ở trong ổ chăn khóc nức nở gọi điện thoại.

"Ô ô, chú Lưu, ngài, ngài nhanh đến giúp giúp con, đã xảy ra chuyện, ô ô, bên này đã xảy ra chuyện!"

Nhưng đã quá chậm, Khương Vi hỏng mất. Lúc cô ta một phen nước mắt nước mũi

gọi điện thoại cho Lưu Thiên Trạch để cầu cứu thì mọi chuyện sớm đã phát triển nhanh chóng đến không thể vãn hồi. Mà Khương Vi cũng sẽ không

nhận được hoan nghênh của học sinh của học viện vũ đạo hoàng gia Anh

quốc.

Trải qua chuyện như vậy, Khương Vi hiện tại, bao gồm

cả về sau, ở Anh quốc bên kia, cô ta muốn phát triển đã hoàn toàn không

có khả năng. Lưu Thiên Trạch phải sứt đầu mẻ trán để thu dọn cục diện

rối rắm này. Anh quốc bên kia, đã nằm ngoài tầm tay với của hắn, có thể

làm cũng chỉ có thể là tận lực phong tỏa tin tức của quốc nội bên này.

Khương Vi ở bên ngoài xấu mặt, luôn luôn dễ dàng có thể khơi mào được

một nhóm cư dân mạng có thần kinh nhạy cảm. Nếu là lúc này để lộ ra,

phỏng chừng sẽ phải mất một đoạn thời gian rất dài Khương Vi ngay cả cửa nhà cũng không thể bước ra được.

Lưu Thiên Trạch có mánh

khoé Thông Thiên, về phương diện truyền thông hắn chính là có phương

pháp của chính mình. Biết tin tức không bị tuyền về quốc nội, trong lòng Khương Sam ngược lại có chút tiếc nuối. Bất quá cũng đã đủ, cô ẩn nhẫn

lâu như vậy, đêm trước khi Khương Vi đi sang Anh quốc, cô mới đem đoạn

ghi âm gửi qua. Vì sợ Yarkton có chuẩn bị, sau có cơ hội cùng Lưu Thiên

Trạch liên hệ, do đó không đạt được hiệu quả như mình muốn.

Như vậy đã rất khá. Thời điểm Khương Sam ở trong đội ngũ trên sân thể dục

tập đội hình, cô nhàn nhạt tán tưởng. Về sau còn có rất nhiều cơ hội,

từng chút một cướp đi vật mà bọn họ sở hữu để ý, đồng dạng cũng là coi

như sinh mệnh gì đó đi, mới có thể cho mang đến cho bọn họ thống khổ lớn nhất, không phải sao?

Tựa như ở kiếp trước bọn họ đã từng đã làm, đời này cô sẽ chuẩn bị làm cùng một dạng.

Bởi vì người của Bạch gia trước đó đã chào hỏi, Khương Mật cùng bà Chu bị

cảnh sát gây khó dễ bằng rất nhiều phương pháp. Khương Vi cũng bởi vì

chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn tại Anh quốc nên cũng ngã bệnh.

Một

phương diện, Khương Vi biết bây giờ trong nhà tình huống tương đối ác

liệt, sợ người trong nhà biết tin tức sẽ không chịu nổi. Về phương diện

khác, gần đây tin tức bị thổi phồng lợi hại, cái mặt của cô ta quả thực

là ngẩng lên không nổi. Cô ta cũng không dám trở về đối mặt mọi người

đối với mình chờ đợi, vì thế cô ta đành cầu xin Lưu Thiên Trạch trước

giúp mình giấu giếm người trong nhà. Dứt khoát liền tìm cái bệnh viện sẽ không bị tòa soạn báo phát hiện để dưỡng bệnh.

Trùng sinh tới nay, đối với người ở bên cạnh mình, lần đầu tiên Khương Sam rốt cuộc triệt để an tâm.

Lần trước Bạch Kỳ mang theo Khương Sam đi ra ngoài một chuyến, về sau hắn

về liền nhận được nhiệm vụ mới trong bộ đội, cho nên vẫn luôn không có

thời gian lại trở về trường. Trước đó bởi vì Bạch Kỳ cùng Khương Sam

công khai quan hệ, mọi người cũng đã thường xuyên nghị luận về hai

người. Sau Bạch Kỳ không xuất hiện, nghị luận cũng theo lời giải thích

xảo diệu của Khương Sam cuối cùng cũng sống chết mặc bay.

Mà mặc kệ bên ngoài bây giờ đã rối loạn thành bộ dáng gì, theo thời gian

trôi qua, đại T mỗi năm một lần tổ chức duyệt binh thức, cuối cùng cũng

bắt đầu.

Lần này duyệt binh thức so dĩ vãng mỗi một khóa đều muốn long trọng hơn nhiều. Nhà tài trợ lớn nhất của "Đại T" chính là

tập đoàn quốc tế Cảnh Thiên. Thời điểm duyệt binh thức, Tần tổng của

Cảnh Thiên cũng sẽ đích thân tới hiện trường. Bởi vậy, hiệu trưởng đối

đãi với lần duyệt binh thức lần này phá lệ coi trọng.

Tập

đoàn quốc tế Cảnh Thiên nổi danh là nhiều tiền, luôn luôn ra tay hào

phóng hào sảng, chỉ là muốn nó tài trợ cũng là không dễ kéo. Tại S thị,

tất cả trường trung học, năm vừa rồi cũng chỉ có Quân Nghệ có cái may

mắn này, có thể được Cảnh Thiên giúp đỡ. Hai năm qua hiệu trưởng liên

tục hoạt động. Ông ta cùng với lãnh đạo của Quân Nghệ nói lời hay hồi

lâu, lại ưỡn mặt quấy rầy Tần chính ủy đã lâu, mới rốt cuộc được như ý

nguyện đó là được Cảnh Thiên tài trợ.

Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất khiến hiệu trưởng sẽ nguyện ý đối với Quân Nghệ nhẫn nhịn.

Chỉ là vừa nghĩ đến hôm nay, đồng thời sẽ phải tiếp đón Tần chính ủy cùng

Tần Diệc Hạo, chính là hai cái người kinh khủng của Tần gia, hiệu trưởng liền thấy thật khẩn trương, khóe miệng đều giơ cao lên. Nếu như có thể, lần này hiệu trưởng thật lòng hi vọng vào buổi duyệt binh thức hôm nay. Cho dù người của Quân Nghệ cho dù muốn chèn ép, bọn họ cũng phải cố

xuất một chút nổi bật. Cũng không thể để cho Đại T bọn họ quá mức mất

mặt đi.

Lúc này, Tần Chiến ngồi trên xe đang hỏi cháu: "Cậu

hôm qua mới từ nước ngoài trở về, như thế nào không nghỉ ngơi một đoạn

thời gian, ngược lại đột nhiên muốn tham gia cái duyệt binh thức không

quan trọng gì gì đó?"

Tần Diệc Hạo một thân tây trang thủ

công giá trị xa xỉ, ngón tay nhanh chóng lật xem văn kiện. Trên gương

mặt anh tuấn kiên nghị là một đôi mày nhăn chặt lại, cũng không ngẩng

đầu nói: "Cho dù chú nhúng tay qua, tôi cũng sẽ không vô duyên vô cớ tùy tiện tiến hành đầu tư."

Tần Chiến: ". . ."

Tài trợ hơn hai năm, hắn mới nghĩ muốn đi nhìn một chút, không dùng lý do khác đường hoàng hơn được sao?