Khương Sam đối với Khâu Bảo nhỏ giọng nói: "Tớ còn có việc phải đi trước, hôm nay không thể bồi cậu ăn cơm."
Tầm mắt của Bạch Kỳ ở trong đám người tìm tìm, rất nhanh liền nhìn thấy Khương Sam đang chuẩn bị rời đi, nhịp bước của hắn không tự giác nhanh hơn một chút, Khâu Bảo ngốc nghếch vẫn giữ chặt Khương Sam, cười hì hì: "Di? Chuyện gì a, hôm nay cậu không huấn luyện sao?"
Khương Sam bị Khâu Bảo kéo lấy, vừa vặn Bạch Kỳ cũng đã đi đến, Trương Phức Uất vội cười duyên, e lệ bước ra nghênh đón: "Bạch huấn luyện viên anh đến rồi, Trương huấn luyện viên còn chưa có đi a, tôi mang anh..."
Bạch Kỳ không để ý tới cô ta, chỉ gật gật đầu. Hắn cũng không thèm nghe cô ta còn đang nói cái gì, trực tiếp hô lên với Khương Sam còn đang chuẩn bị quay người: "Khương Sam, em chờ tôi một chút."
Sau khi nghe thấy, tất cả mọi người ở trong đội ngũ nhất thời liền an tĩnh. Sắc mặt của Trương Phức Uất càng thêm phấn khích. Tươi cười của cô ta còn treo ở trên mặt, Bạch Kỳ nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một cái, hắn trực tiếp lướt qua đi về phía trước. Trương Phức Uất phản ứng không kịp, cứ như vậy đứng sững ngay tại chỗ.
Khương Sam chỉ biết thở dài, cô vốn định chuẩn bị giả ngu, lúc này chỉ có thể dừng bước, trước thần sắc khác nhau của mọi người, cô giả bộ như mình cũng vừa nhìn thấy Bạch Kỳ, phản ứng cực kỳ nhanh chóng cười híp mắt nói: "Bạch Kỳ ca, anh gọi em?"
Bạch Kỳ không biết làm sao, sau khi nghe được rõ rệt xưng hô của Khương Sam, lại cưng chìu búng một cái ở trước trán của cô: "Thời điểm nào em lại bắt đầu gọi tôi là ca a?"
Lần này không chỉ Trương Phức Uất, mà ngay cả Khương Sam cũng sửng sốt. Hắn hôm nay bị làm sao vậy? Đây là uống lộn thuốc sao?
Hai mắt của Khâu Bảo trừng thật lớn như hai viên bảo thạch, hết nhìn người này lại quay sang nhìn người kia, trên mặt cô tràn đầy vẻ khϊếp sợ.
Trương huấn luyện viên vốn đã muốn đi, nhưng hắn lại nhìn thấy học sinh của mình vẫn còn đang tụ tập không có giải tán, hơn nữa, mắt hắn lại thấy học sinh có khuynh hướng càng ngày tụ lại càng nhiều, hắn kinh ngạc quay trở về hỏi: "Như thế nào còn không giải tán, vây quanh ở nơi này làm cái gì đâu?"
Nghe được thanh âm của Trương huấn luyện viên, Bạch Kỳ thuận thế liền kéo Khương Sam đi qua. Khương Sam thấy hành động mạc danh kỳ diệu* của Bạch Kỳ, sắc mặt cô liền có chút khó coi. Cô rõ ràng có chút kháng cự cùng né tránh, nhưng trên mu bàn tay của Bạch Kỳ như là có mắt vậy, hắn chuẩn xác bắt lại được tay cô, sau đó là kéo qua.
(mạc danh kỳ diệu*: không hiểu ra sao cả)
Bạch Kỳ xa cách nói :"Trương huấn luyện viên." Thấy Trương huấn luyện còn đang kinh ngạc, hắn vuốt vuốt cằm nói: "Gần đây phiền toái anh đã chiếu cố Sam Sam, tôi đều nghe cô ấy nói lại a, anh là người phụ trách huấn luyện của cô ấy, tôi lại bận huấn luyện ở bên kia, cũng không tiện hỏi nhiều, hôm nào rảnh tôi có thể mời anh ăn một bữa cơm."
Trương huấn luyện viên liếc nhìn tay hai người đang nắm cùng một chỗ, ánh mắt ngưng trệ một lát. Nhưng dù sao bây giờ đang có nhiều người nhìn như vậy, hắn trước không nên thăm dò quan hệ giữa hai người. Hắn là huấn luyện viên, đối với loại chuyện này, hắn hỏi đúng là không tốt, cho nên chỉ gật gật đầu nói: "Rồi nói sau."
Nếu như tầm mắt có thể thay cho lời nói, Khương Sam tin tưởng, cô lúc này có thể sẽ bị nướng chết bởi tầm mắt nóng rực của một đám nữ sinh vây quanh. Nhất là Trương Phức Uất. Ánh mắt kia như là hận không thể đem cô tại chỗ lăng trì xử tử vậy.
Thẳng đến khi đã ngồi lên trên xe, Khương Sam vẫn trầm mặt không lên tiếng, Bạch Kỳ cũng không nói lời nào, Trong xe thập phần im lặng.
Khương Sam biết, lúc này chính mình nên làm, chính là duy trì thật tốt trong quan hệ với Bạch Kỳ. Chung quy, nếu như cô muốn hoàn thành chuyện kế tiếp, không có Bạch Kỳ trợ lực, chỉ dựa vào cô cũng không thể làm được. Khương Sam không có biện pháp có thể một lần nhàn nhã giải quyết hết ba người kia. Huống chi, hiện tai Khương Mật còn có Lưu Thiên Trạch giúp đỡ.
Kiếp trước, tuy rằng đủ loại cảm xúc đan xen, nhưng cô luôn cực lực áp chế ở dưới đáy lòng rất tốt. Kể cả loại thù hận khắc cốt minh tâm* kia, cô chỉ cần áp là có thể đè nó xuống? Thế nhưng, vào giờ khắc này, đột nhiên cô lại có chút nhịn không được.
(khắc cốt minh tâm*: (Nghĩa đen) Chạm vào xương, ghi vào lòng
(Nghĩa bóng) Ghi nhớ không bao giờ quên.)
Biểu hiện của Bạch Kỳ luôn luôn lúc gần lúc xa, làm cho người ta đoán không ra, nắm không chặt. Đối với một Bạch Kỳ như vậy, kiếp trước chính cô lúc nào cũng chỉ lo được lo mất. Nhưng chung quy, cô đã không còn là một cô bé đơn thuần vô tri như lúc trước. Ký ức trống rỗng 10 năm, tâm của Khương Sam đã lạnh, hiện tại, thái độ của Bạch Kỳ đối với cô ở hiện thực cùng hậu kỳ là cỡ nào tương tự!
Hắn trước giờ là một nam nhân có du͙© vọиɠ chiếm hữu cực mạnh, kiếp trước, sở dĩ một mồi hỏa liền dẫn đến hai người tách ra, cũng bởi vì Khương Vi thiết kế ra cái gọi là "Bắt gian tại giường". Bạch Kỳ đối với cô mặc dù không nhiệt tình, nhưng ở phương diện nam nữ, hắn lại quản thúc cô cực kỳ nghiêm khắc. Cô không ngốc, tự nhiên cô có thể nhìn ra được, vừa rồi sở dĩ Bạch Kỳ không hề kiêng dè biểu hiện thân mật với cô ở trước mặt nhiều người như vậy, là bởi vì gần đây cô cùng với Trương huấn luyện viên tương đối thân thiết.
Khương Sam vạn phần muốn cho Bạch Kỳ nếm thử qua đủ loại tư vị tình cảm giống của cô ở kiếp trước, nhưng gần đây, phản ứng của Bạch Kỳ đối với cô đúng là rất kỳ quái. Nhất là cách đây không lâu, rõ ràng đã có rất nhiều lần Bạch Kỳ muốn cùng với cô thân mật. Bao gồm cả một lần kia, Bạch Kỳ gần như khó có thể kìm lòng nổi, muốn hôn cô.....Khương Sam biết, chuyện này cùng với tình cảm là không có quan hệ. Bạch Kỳ đối với cô, tuyệt đối không được gọi là thích, hắn đến cùng muốn làm cái gì a?
Khương Sam trước nay không phủ nhận, cô kiêng kị đối với Bạch Kỳ. Như vậy, cô có phải hay không nên điều chỉnh một chút sách lược. Sống lại một thế, cô sẽ không vì trả thù mà thật sự phải lấy ra tình cảm của mình để đánh đổi đâu?
Môi Khương Sam mấp nháy, thần sắc trong mắt biến hóa không chừng. Nhưng đúng lúc này, Bạch Kỳ lại đột nhiên liền mở miệng phá vỡ trầm mặc.
"Em đang mất hứng sao? Không thích tôi ở trước mặt nhiều người biểu hiện thân mật cùng em như vậy?"
Khương Sam còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nhất thời cũng không nói chuyện. Bạch Kỳ dừng một chút, đột nhiên dừng xe ở ven đường, sau đó, bản thân Khương Sam còn chưa kịp biểu hiện ra kinh ngạc, một cỗ đại lực ở cánh tay của cô liền kéo tới!
Trời đất quay cuồng, Khương Sam gần như là bị Bạch Kỳ nửa ôm hướng về phía ghế điều khiển. Sắc mặt của Bạch Kỳ hiện ra tia nguy hiểm, chính là một loại mưa gió trước cơn bão, rất trầm trọng. Một đôi đôi mắt Minh Thanh minh nguyệt* chăm chú nhìn chằm chằm vào cô: "Tôi hỏi em một lần nữa, em gần đây đến cùng làm sao vậy? Đừng nói cho tôi, em thật sự coi trọng Trương huấn luyện viên kia, Sam Sam, em nên nói thật."
(Minh Thanh minh nguyệt*: ta chịu, ai biết thì chỉ ta với a)
Thời điểm Bạch Kỳ hỏi, thanh âm của hắn mang theo vài phần ủ dột cùng trêu chọc thăm dò. Khương Sam bị động tác của hắn làm cho kinh ngạc một chút, chưa kịp thu liễm biểu tình. Cô không vui hơi nhíu nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm hắn. trong mắt Khương sam, một tia không kiên nhẫn chợt lóe: "Anh nói nhăng gì đấy, anh đây là đang làm gì đó, mau thả em ra."
Cho dù đó chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng tia không kiên nhẫn ở trong mắt của Khương Sam vẫn không thể nào tránh thoát được tầm mắt của Bạch Kỳ. Trong lòng của hắn nhất thời trầm xuống, thanh âm hơi khàn khàn: "Không phải là tốt nhất."
Nhưng hắn lại không làm theo lời Khương Sam nói là buông cô ra.