Mà khương Sam sớm đoán được, sau cái biến cố này, Khương Mật nhất định sẽ đi tìm cô tính sổ đầu tiên. Vì thế, lúc này khương Sam đang ngồi yên vị ở ghế lô trong một quán trà, Lý Bắc Phương thì ngồi đối diện với cô, ánh mắt lo lắng nhìn nhìn cô.
"Tôi ngược lại không nghĩ tới, cô cô Khương Mật của cô thế nhưng lại là người như vậy..."
Khương Sam rót cho Lý Bắc Phương đầy một ly trà: "Ngay cả di sản của ba ba tôi, Khương Mật còn đánh chủ ý, người như vậy anh còn trông cậy vào nhân phẩm của bà ta tốt hơn ở chỗ nào? Đối, cuộc đối thoại qua điện thoại vừa nãy, anh đều đã ghi âm lại sao?"
Lý Bắc Phương gật gật đầu: "Đều đã ghi lại, cũng có thể xem đó là chứng cớ, nếu như cô thật sự có cái tính toán kia...cái đó vẫn rất hữu dụng."
Nói thật, lúc trước Lý Bắc Phương còn cảm thấy, Khương Sam sử dụng một ít thủ đoạn đối với thân thích trong nhà của mình đúng là có chút quá đáng, thời điểm hắn giúp cô soạn thảo văn kiện, trong lòng hắn cũng không phải thực sự thoải mái, nhưng hôm nay, thông qua cuộc nói chuyện qua điện thoại của hắn với Khương Mật, lúc Khương Mật bạo nộ, bà ta liền bày ra một bộ dạng người phụ nữ chanh chua tục tĩu, làm cho hắn không thể không bội phục con người bà ta, làm cho Lý Bắc Phương chỉ cảm thấy, Khương Sam đối với bà ta như vậy, thật đúng là không quá đáng chút nào.
Muốn biết, di sản gì gì đó tuy rằng chỉ có một nửa là thuộc về Khương Sam, nhưng cùng Khương Mật chính là nửa đồng tiền quan hệ cũng không có, người ta là một cô bé vừa mới bước chân vào đại học, Khương Mật là bậc trưởng bối lại dùng vũ nhục đối với cô như vậy...Quả thực là quá đáng không thể chịu nổi.
"Uh, để cho anh chê cười." Khương Sam cười khổ nói: "Không cần thủ đoạn phi thường gì, đối phó những người như Khương Mật, chỉ cần lấy được đồ về làm cho bà ta không thể lấy lại được. Lúc này thừa dịp Khương Mật không đề phòng, đánh cho bà ta trở tay không kịp, về sau chúng ta mới có thể có lợi hơn một chút. Chờ bà ta phục hồi lại, lấy năng lực diễn trò của bà ta, tôi nếu nghĩ muốn đẩy ngã bà ta sẽ khó càng thêm khó."
Lý Bắc Phương liền hiểu gật gật đầu: "Cô nói không sai."
Nói đến một nửa, di động của Khương Sam đột nhiên vang lên, cô hít sâu một hơi: "Bà nội tôi đến, tôi đi ra ngoài tiếp bà."
Bà Chu thời điểm đến quán trà, bà ta liền ngay lập tức nhìn chăm chú bộ dạng tặc mi thử nhãn* của Lý Bắc Phương.
(tặc mi thử nhãn*: Lén lút, thậm thụt)
Đặc biệt, bà còn nhìn đi nhìn lại mấy lần, chung quy bà vẫn thấy hắn trông không giống một người nam nhân tốt, nhìn qua vẫn là một bộ dáng keo kiệt.
Bà Chu cảnh giác quan sát hồi lâu mới nói: "Sam Sam đây là ai a? Ngươi khi nào thì nhận biết một người như vậy?"
Khương Sam cười cười xin lỗi đối với Lý Bắc Phương: "Bà nội, chớ nói lung tung nói, đây là luật sư con mời tới, giúp soạn thảo văn kiện."
Nhất thời, sắc mặt Chu khiển trách đứng lên, hai mắt cảnh cáo nhìn nhìn Khương Sam: "Ngươi cũng đừng học mẹ của ngươi, ở bên ngoài nhận thức nam nhân không đứng đắn, ngươi tuổi còn nhỏ dễ lừa gạt, con gái con đứa gì mà một điểm quy củ cũng không có, chớ để cho người khác lừa gạt ngươi a."
Lý Bắc Phương khóe miệng kéo kéo một cái, bà Chu này cùng con gái của bà ta thật đúng là từ một cái khuôn đúc ra a, không hỏi nguyên do rõ ràng, trước tiên đã không chịu nổi mà hoài nghi Khương Sam, vì để tránh cho Khương Sam càng thêm xấu hổ, Lý Bắc Phương vội lấy ra chứng cứ chứng minh hắn là luật sư: "Bà Chu, ngài hiểu lầm, tôi thật sự là luật sư."
Bà Chu cũng không khách khí, nhận lấy danh thϊếp của Lý Bắc Phương, sau đó là nhìn chằm chằm vào tờ danh thϊếp chứng thực luật sư hồi lâu, bà biết chữ không nhiều, bà cũng nhìn không ra trên thϊếp này viết những gì, miệng bà lầu lầu bầu: "Hiện tại làm chứng cớ giả có nhiều lắm đi, ai biết người này..."
"Bà nội!" Khương Sam nhíu mày cắt đứt lời lầu bầu của bà Chu, thế này bà Chu mới không cam nguyện yên ổn không nói nữa, bà liếc mắt nhìn Khương Sam một cái, rốt cuộc trong lòng không phải là vô tâm, không hề nhiều lời: "Ta đây không phải là lo lắng ngươi bị người khác lừa sao?"
Bà Chu lúc đi chính là gạt Khương Mật để đi tới đây, thời điểm Khương Sam cùng bà liên lạc, đã đem lời nói ra rất rõ ràng, nói là cô đã biết chuyện Khương Mật muốn bán hết di sản của ba ba cô sau đó là đưa Khương Vi du học bên nước ngoài, hôm nay muốn bà đến, chính là để bà ký tên vào vài văn kiện, bà Chu tuy rằng không tình nguyện, nhưng bà cũng không ngốc, bà biết, nếu thật sự không lưu lại một chút gì đó cho cháu gái, nếu nó thật sự nháo lên, nói không chừng hết thảy đều như tát nước đổ đi a.
"Ngươi muốn những thứ đó?" Bà Chu ngồi xuống, miệng khuyên Khương Sam: "Ngươi cũng đừng trách cô cô ngươi, nó đây đều là suy nghĩ cho Vi Vi, Vi Vi dù sao cũng là em họ của ngươi đâu, nó sống tốt, mọi người đều cao hứng không phải sao? Hơn nữa, ba ba ngươi từng nói với ngươi rất nhiều lần, tiền chỉ là vật ngoài thân, con cháu Khương gia đều phải nhớ kỹ mấy thứ này, ngươi đều đã đi đến học viện quân sự, sẽ không thể tiếp tục khiêu vũ được nữa, cơ hội nhường cho em họ của ngươi sẽ tốt hơn, không phải sao."
"Con biết." Những lời này, Lý Bắc Bình đều nghe không lọt tai, nhưng biểu tình Khương Sam vẫn rất là ngoan ngoãn thuận theo, cô làm như không thèm để ý chút nào, bộ dáng của cô bây giờ cùng với cô trước đây không có gì khác nhau.
Trước đây, Khương Sam đúng là người không theo đuổi vật chất gì đó, cô đối với tiền cũng không có khái niệm gì, cho nên bà Chu mới có thể nói như vậy.
"Con chỉ cần lưu lại biệt thự của ba ba, những cái khác con đều không cần, về sau chúng ta người một nhà, mỗi người sống ở một nơi không tốt sao? Khương Vi muốn đi Anh quốc liền đi thôi."
Khương Sam biểu tình làm như không để ý, nhưng trên mặt lại cố nén cô đơn, bà Chu thấy thế chỉ biết thở dài: "Ta biết ngươi vẫn là đứa bé hiểu chuyện lại rộng lượng, biệt thự...Ta nguyên bản cũng không đồng ý bán, không phải đều là vì Vi Vi sao?"
Khương Sam cười khổ: "Bà nội, trước hết người nên đem mấy văn kiện này ký đi, con sẽ không tiếp tục nháo cùng với cô cô, nhưng con chỉ sợ cô không đồng ý..."
"Tốt lắm tốt lắm, yên tâm đi, có ta đây." Bà Chu rất cao hứng, sợ Khương Sam đổi ý, tự giác cầm bút lên, bà biết chữ không nhiều, nhưng là bị lão già dạy, tên của mình vẫn có thể viết, chỉ là bà không thế nào cầm lấy bút ngay ngắn được, bà cầm ngược lại có chút không được tự nhiên.
Lý Bắc Bình nhăn mặt, đem văn kiện trước đó đã được chuẩn bị lấy ra, lật từng trang cho bà Chu nhìn, bà Chu nhìn mà không hiểu cái gì, ngược lại, bà rất tin tưởng, lấy tính tình của Khương Sam chắc cũng không thể làm ra chuyện gì có hại đến mình. Nghĩ thế , bà Chu liền thống khoái dựa theo chỉ thị của Lý Bắc Bình, cái nào nên ký tên thì ký tên, cái nào nên in dấu tay thì in dấu tay, chỉ một lúc sau, một xấp văn kiện đều đã được bà ký xong.
Khương Sam cẩn thận đem từng tờ từng tờ văn kiện cất vào xong, sau đó mới săn sóc nói: "Con một lúc nữa còn muốn về trường học tập quân huấn đâu, bà nội, chúng ta trước hết ăn cơm đi, ăn xong con mới trở về."