Editor: Thiên Vi
Hôm nay thời tiết rất tốt, chính là thời điểm cuối mùa xuân đầu mùa hè. Trong trại an dưỡng, từ trong phòng hướng ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh sắc hôm nay thật rực rỡ và tươi đẹp. Thúy liễu* lắc lư, nhân viên công tác một thân bạch y, đẩy xe lăn ở trong hoa viên tản bộ. Trên xe lăn là những bệnh nhân, người nào người nấy thần sắc cũng héo rũ.
( Thúy liễu* : cành liễu )
Trong radio, giai điệu âm nhạc du dương, toàn bộ trại an dưỡng này, âm nhạc đều không ngừng tuần hoàn, thôi miên xung quanh, năm tháng yên bình lẳng lặng trôi.
Khương Sam bỗng nhiên nghĩ đến, thời điểm cô luyện vũ khúc cổ điển này, phải chú ý hình thần* vẹn toàn, chú ý tráng kiện* cao ngất, hàm súc phải mềm dẻo. Trong số các học sinh mà lão sư sở hữu, cô luôn luôn là học sinh nhảy tốt nhất. Thời điểm cô đứng ở hàng đầu tiên làm mẫu, cơ thể vặn vẹo, cô chỉ cần giương tay một cái, chính là một bức cung nữ họa.
( Hình thần* : thần sắc khí mạo của con người )
(Tráng kiện* :khỏe mạnh, lực lưỡng)
Khương Sam phóng tầm mắt hướng ra phía ngoài, duyên dáng, chậm rãi có tiết tấu nâng tay lên đón những tia nắng hắt bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng xuyên thấu qua khe hở hắt lại đây, là một bóng dáng thô kệch, mập mạp trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ tầm mắt. Trên mu bàn tay là rậm rạp chằng chịt các lỗ kim, bởi vì da của cô trắng nộn, lỗ kim mới cũ tụ lại một chỗ màu xanh tím ứ đọng, nhìn qua hết sức đáng sợ.
"Ăn cơm."
Giọng nói ôn hòa của Bạch Kỳ truyền đến.
Khương Sam không quay đầu lại, nhưng cô lại rõ ràng nghe được, tiếng mở cửa của Bạch Kỳ dừng lại trong một cái chớp mắt. Xuyên thấu qua tấm thủy tinh phản quang, cô có thể nhìn thấy biểu tình của Bạch Kỳ trong nháy mắt là trố mắt. Khương Sam thu tay, khóe miệng hơi nhíu nhíu.
Là ngại cô xấu người nhiều tác quái* đi.
(tác quái*: Quấy phá)
Bạch Kỳ trầm mặc ở trên bàn dọn xong đồ ăn, đẩy xe lăn của Khương Sam đến trước bàn ăn.
"Ăn đi."
Bạch Kỳ đang chuẩn bị ngồi xuống, di động của hắn lại đột nhiên vang lên. Bởi vì trong phòng quá mức im lặng, trong ống nghe của di động, thanh âm nhu tình cùng mật ý loáng thoáng truyền ra.
"Tiểu Bạch, anh như thế nào vẫn chưa trở lại a, em cùng đứa nhỏ đều đói bụng, ủy khuất chết, hiện tại con trai của anh luôn luôn đá em đâu!"
Bạch Kỳ xoay người tránh một chút: "Tại bận."
Trong ống nghe cô gái lại hờn dỗi nói hồi lâu, Bạch Kỳ câu được câu không đáp lời. Khương Sam cũng không vội động đũa, cứ như vậy nhìn hắn. Trên mặt Bạch Kỳ dần dần hiện ra chút dáng vẻ chật vật.
Cô gái như cảm giác được cái gì, giọng điệu cao hứng lập tức liền ngừng lại, thận trọng hỏi: "Tiểu Bạch, anh hiện tại.....Đang ở đâu vậy?"
Bạch Kỳ thấy Khương Sam nhìn mình soi mói, ngón tay cầm di động nắm thật chặt, hắn không chút nào có ý tứ giấu giếm nói: "Ở chỗ Khương Sam."
Trong điện thoại cô gái đầu tiên là không nói chuyện, tiếp đó, âm thanh nhỏ giọng khóc nức nở liền loáng thoáng truyền tới. Bạch Kỳ nhìn nhìn Khương Sam, chân mày thoáng nhíu, sau đó hắn liền đi xa một chút thấp giọng an ủi, mãi lúc lâu sau, hắn mới cúp điện thoại, lúc trở lại, hắn có bộ dáng muốn nói lại thôi.
Khương Sam nhíu nhíu khóe miệng: "Khương Vi?"
Bạch Kỳ "Ân" một tiếng.
"Ăn cơm đi, hôm nay là sinh nhật em, đều là những món ăn em thích ăn nhất."
Ngừng vài giây, Bạch Kỳ thấp giọng nói: "Khương Vi mang thai ."
"Ngô." Khương Sam từ chối cho ý kiến, lành lạnh nói: "Tôi biết."
Bạch Kỳ dừng lại một chút, nói tiếp: "Vô luận thế nào, trong lòng tôi chỉ có em."
( Thằng tra nam này giả giối dã man...ta bắn ta bắn ta bắn chết hắn :shoot: :shoot: :shoot: )
Lúc nói những lời này, trên mặt Bạch Kỳ có một chút ôn nhu chợt lóe, vẻ mặt như thế ở trên mặt hắn cực kỳ ít xuất hiện. Nhất là đối với cô, lúc nào hắn cũng trưng ra một gương mặt đáng sợ.
Khương Sam giật nhẹ khóe miệng, cô đối với câu nói này, đã từng tha thiết ước mơ. Nhưng bây giờ khi cô nghe được lại từ chối cho ý kiến. Cô hảo tâm đề nghị một câu: "Nếu thích tôi như vậy, đem tôi đón về?"
Thần sắc Bạch Kỳ liền tối xuống, môi mỏng mím chặt.
Khương Sam đối với sự trầm mặc của Bạch Kỳ, cười châm chọc, không hề lên tiếng.
Tối qua lúc mười hai giờ, Khương Vi đặc biệt thừa dịp sinh nhật cô, đã nói cho cô biết cái tin tức tốt này a.
"Cô nhìn đi, tôi cùng Bạch Kỳ đứa nhỏ cũng đều đã có, cô bây giờ quấn hắn còn có công dụng gì đâu? Khương Sam, tôi cho cô biết, các ngươi đã ly hôn, tôi nếu có thể đem cô từ Khương gia tiến vào trại an dưỡng này, tiếp theo tự nhiên tôi cũng có thể đem cô đưa đến địa phương khác đi. Nếu cô vẫn không biết hối cải, lần sau tôi ra tay, sẽ không khách khí như vậy đâu. Mỗi ngày truyền dịch uống thuốc, cô còn thoải mái sao? Ha hả, cô nhìn lại cô đi, cần gì phải cùng tôi cướp người đây. Biết rõ từ nhỏ đến lớn cô cái gì đều không tranh hơn được tôi, không phải là Bạch Bạch làm cho cô chịu tội sao?"
Khương Sam hảo tâm nhắc nhở ả: "Bạch Kỳ là chồng trước của tôi, là cô cùng tôi cướp người."
Khương Vi khó thở hổn hển: "Khương Sam cô còn không muốn mặt mũi? Bạch Kỳ chạm qua một đầu ngón tay của cô sao? Tàn hoa bại liễu, chúng tôi bất quá là thương hại cô mà thôi! Tôi cho cô biết, Bạch Kỳ từ đầu tới cuối đều là của tôi! Cùng cô không có nửa đồng tiền quan hệ! Cái gì chồng trước với không tiền phu*, tôi thừa nhận qua sao?"
(tiền phu*: chồng trước)
Khương Sam thấy ả sinh khí, hình như là tâm tình cô cực tốt: "Ai quản cô thừa nhận hay không thừa nhận, cô xác định ở trong lòng Bạch Kỳ hắn thật sự thích cô? Nếu không, chúng ta đánh cuộc, nhìn xem, ngày mai hắn có đúng hạn đến trại an dưỡng nhìn tôi hay không?"
Thanh âm của Khương Vi sắc bén tức giận mắng: "Khương Sam cô đúng thật đủ ghê tởm, xấu người nhiều tác quái! Vô sỉ đến cực điểm, Bạch Kỳ mới sẽ không đến nhìn cô đâu, cái đồ đãng phụ*."
(đãng phụ*: Người đàn bà buông thả, ham thú vui xá© ŧᏂịŧ)
Khương Sam trầm thấp nở nụ cười. Tiếng mắng chửi của Khương Vi còn đang không ngừng điệp điệp bất hưu* truyền đến. Ả tức giận như vậy, bất quá là ả biết chính mình thủy chung không có biện pháp hoàn toàn nắm giữ Bạch Kỳ ở trong tay ả mà thôi.
(điệp điệp bất hưu*: " 喋喋不休 - nói luôn mồm không thôi)
Cũng là, cô nhận thức hắn nhiều năm như vậy, từ khi quen biết, mến nhau, kết hôn rồi đến ly hôn, thời điểm nào cô cũng không thể nắm hắn trong tay đâu? Nếu thật sự cô có thể nắm hắn ở trong tay, chính mình yêu hắn nhiều năm như vậy, nam nhân kia làm sao có thể cùng em họ của cô ở cùng với nhau đây?
Khương Sam cúp điện thoại, lười nghe Khương Vi giận mắng.
Bạch Kỳ không đợi được bao lâu, rất nhanh liền bước đi. Hắn để lại một phần quà sinh nhật đã được đóng gói tinh sảo. Khương Sam đem món quà mở ra, chụp ảnh, sau đó là gửi cho Khương Vi. Phần quà kia Khương Sam cũng không thèm nhìn tới, cô tiện tay ném vào trong thùng rác.
Lúc chạng vạng, quả nhiên là Khương Vi nhịn không được, khí thế hung hăng chạy tới. Thứ nhất là không chút lưu tình nào tát Khương Sam một cái.
"Đồ đê tiện! Cô như thế nào còn không có chết đi! Sống trên thế giới này chỉ làm ai đó ghê tởm? Mẹ nó, cô đến cùng còn không muốn mặt mũi, lão công người khác cũng không biết liêm sỉ lung tung thông đồng* như vậy, Bạch Kỳ hắn đối với cô thương xót, là thương hại cô, cô đến cùng có biết hay không, cô đến cùng còn đắc chí những gì! Cô cũng không soi gương nhìn lại mình, xem lại cái bộ dáng của cô đi, đó là mặt người sao? Trư còn dễ nhìn hơn cô, tôi lúc này xem như muốn tìm người hại cô, người ta cũng không bằng lòng đi hại cô! Cô đã như vậy, như thế nào còn không có chết đi, cô như thế nào có thể sống như vậy a! Cô sống trên thế giới này đến cùng còn có ý nghĩa gì? Còn có ai nhớ đến cô, còn quan tâm cô sao? Cô cái đồ phế vật này!"
(thông đồng*: Chung nhau cùng làm việc gì)
Khương Sam bị đánh đến nỗi đầu lệch sang một bên. Khương Vi là một lão thủ*, cách một khoảng cách vừa đúng, Khương Sam cho dù có muốn phản kích cũng với không tới ả. Khương Vi hùng hùng hổ hổ không dứt, ả nơi nào còn có bộ dáng nhu nhược như chim nhỏ nép vào người khi ở trước mặt Bạch Kỳ đây. Lúc này, gương mặt của ả ta liễm mục* dữ tợn, hay tay đều là ma trảo, lời nói tối ác độc trên thế giới.
(lão thủ*: 老手 - tay nghề giỏi nhiều kinh nghiệm)
(liễm mục*: gương mặt)
Nhưng lời ả nói ngược lại là sự thực, ả từng bước một đem Khương Sam chỉnh tới mức người không giống người quỷ không giống quỷ, không có một ngày là ả thôi không ngóng trông, có một ngày Khương Sam sẽ không chịu nổi mà trực tiếp chết đi.
Nhưng cô chính là bất tử!
"Tôi cho cô biết, Bạch Kỳ yêu nhất đứa nhỏ, tôi mang thai đứa nhỏ của hắn, hắn đã đáp ứng tôi qua một thời gian liền mang tôi đi sang Italy, sinh ý của hắn mấy năm nay cũng chuyển dời đến bên kia, cô rất nhanh cũng sẽ không thấy được hắn. Cô còn thật cho rằng hắn để ý cô đâu? Cô chính là một người ghê tởm, bỏ đều bỏ không được, trói buộc người khác cô có biết hay không?"
Sắc mặt của Khương Sam vốn bình tĩnh, khi nghe đến đó có chút sửng sốt ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng, hắn sẽ không đối với tôi như vậy, không có khả năng."
Khương Vi khó có thể lại được nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Khương Sam như vậy, dù cô bị bức đến mức này nhưng cô vẫn luôn là một bộ dáng đức hạnh kiêu ngạo. Nhìn thấy cô bực mình không thôi, nhất thời tâm tình ả sung sướиɠ, hơi hơi ghé sát vào hơn một chút, ngọt ngào phủ lên bụng chính mình.
"Cô không biết, thời điểm Bạch Kỳ ở trên giường muốn có bao nhiêu lợi hại. Mỗi lần sau khi kết thúc đều ôm tôi, nói hắn đã lâu đối với tương lai đứa nhỏ mặc sức tưởng tượng, hiện tại nguyện vọng của hắn rốt cuộc đã được thực hiện, cô nói hắn có thể không đối với tôi ngoan ngoãn phục tùng sao?"
"Không có khả năng!" Khương Sam bụm mặt, thanh âm run rẩy: "Bạch Kỳ không phải là người như thế, cô đang gạt tôi!"
Khương Vi ghé sát vào hơn một chút, nếu không phải hôm nay ả quả thực thấy đắc ý, lại bị Khương Sam sinh khí không nhẹ nhất định muốn làm nhục ả một phen, Khương Vi hiếm khi sẽ khiến chính mình cách Khương Sam gần như vậy. Vì muốn biểu hiện lời nói của mình thêm chân thật, trên mặt của ả còn mang theo thần sắc thỏa mãn, ý vị thâm trường nói: "Bằng không cô cho rằng đứa nhỏ trong bụng tôi như thế nào mà đến? Hắn thích nhất tại. . . A!"
Khương Vi còn chưa nói xong liền mạnh mẽ hét lên một tiếng, bụng ả đột nhiên truyền đến một trận đau nhức! Ả mạnh mẽ hướng phía sau lui một bước, hai tay nhanh chóng bảo vệ bụng!
Nhưng đã quá chậm, ống chích trong tay của Khương Sam đã bị đẩy đến đáy, ống tiêm trống không, trên kim tiêm bén nhọn còn mang theo chút máu, nhìn đến phá lệ khủng bố.
"Cô cái đồ tiện nhân! Cô đã làm cái gì! Bác sĩ! Bác sĩ!"
Khương Vi thét chói tai hướng cửa chạy đi, cũng không biết trong ống chích của Khương Sam phóng cái thuốc gì, bụng ả quả thực là quá đau. Khương Vi đi lên không quá hai bước liền lảo đảo ngã xuống đất, cùng lúc đó khí lực trên người kịch liệt giảm bớt, dưới đất đã bắt đầu phát hiện vết máu. Mà ả ta vì tra tấn Khương Sam, mỗi lần tới đều khóa trái cửa thật chặt, cửa này hiệu quả cách âm cực tốt, cuối cùng đây chính là thành bùa đòi mạng của ả.
"Không cần...Không cần, hài tử của ta, Khương Sam, cô cái đồ tiện nhân, nếu như, nếu như... Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cô! Bạch Kỳ sẽ gϊếŧ cô, hắn nhất định sẽ gϊếŧ cô!"
Khương Vi tê tâm liệt phế* hô, thanh âm đã dần dần suy yếu, rút đi lãnh khí*, trên trán, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống. Lại vừa mệt mỏi cùng đau nhức, tra tấn ả thống khổ không thôi.
( Tê tâm liệt phế* : đau khổ tột cùng )
(Lãnh khí: Vẻ lạnh lùng)
Khương Sam mặt không chút thay đổi nhìn Khương Vi phủ phục dưới chân của mình, thống khổ rêи ɾỉ. Về sau? Không, cô nhịn lâu như vậy, như thế nào còn có thể để cho ả có về sau đâu?
"Cô hạnh phúc sao Khương Vi? Hao tổn tâm cơ cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, đem tôi tra tấn cho tới hôm nay chính là thành cái bộ dạng người không người quỷ không ra quỷ, nhưng cô biết chính mình mang thai, lại thời khắc nhất nhất còn không quên thông tri tôi, cô hạnh phúc sao?"
Khương Vi đã nói không ra lời, ánh mắt ác độc còn trừng Khương Sam, hận không thể đem cô thiên đao vạn quả*, ả chỉ hận tại sao mình không có sớm gϊếŧ tiện nhân này, còn làm cho cô có cơ hội sống tới ngày hôm nay!
( Thiên đao vạn quả*: chém ngàn vạn nhát đao )
"Cô cướp đi của tôi hết thảy, thời điểm hiện tại không làm cho cô hạnh phúc đến chết, tôi như thế nào có thể xứng đáng, cô vì tôi làm hết thảy mọi chuyện đây?"
Khương Sam nhếch khóe miệng, ánh mắt bình tĩnh, Khương Vi ghét nhất cái loại vẻ mặt này trên mặt của cô. Phảng phất như mặc kệ ả lại lấy đi của cô hết thảy như thế nào, đều đối với cô không tạo ra được ảnh hưởng gì. Ả hận, nhiều năm như vậy ả hận Khương Sam, hận đến phát cuồng!
Khương Vi lúc này đã đau nói không ra lời, cùng với bụng co giật, một mảng lớn vết máu đã tẩm ướt quần áo của ả. Như dự cảm đến cái gì, hai mắt của Khương Vi đều đỏ. Đây là đứa nhỏ ả không dễ dàng có được, đây là kỳ vọng cuối cùng của Bạch Kỳ, chỉ có đứa nhỏ ả mới có thể vãn hồi mọi chuyện! Tay ả run run, lấy chủy thủ đã được cất giấu trong bao, ả hoàn toàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đánh mất đi lý trí. Khương Vi hét lên một tiếng, dùng khí lực cuối cùng của mình điên cuồng phóng người lên, khuôn mặt dữ tợn ngã về phía của Khương Sam!
"Phốc xuy!"
Một tiếng vang nhỏ, chủy thủ găm sâu vào trong cơ thể của Khương Sam. Khương Vi khàn giọng, hơi thở mỏng manh, ánh mắt điên cuồng: "Tiện nhân, tiện nhân, tôi muốn gϊếŧ cô! Gϊếŧ cô!"
Mặt của Khương Sam trắng bệch, trong l*иg ngực truyền đến đau đớn cực hạn, làm cho thân mình của cô nhịn không được run mạnh. Ngay sau đó, đối diện với gương mặt Khương Vi đầy khoái ý, Khương Sam sưng mặt, nhưng lại phá lên một mạt cười lớn. Cô nhìn Khương Vi phảng phất như đang nhìn một con kiến, dùng sức lực đẩy một cái.
Khuôn mặt Khương Vi đột nhiên vặn vẹo, bị hung hăng ném xuống đất!