Khi ánh dương đầu tiên rơi vào bậc thang thần điện ——
” Chậm một chút, eo của ta…” Frege rêи ɾỉ yêu mị, hai chân tách ra quỳ gối trên giường.
Chất lỏng bạch sắc chậm rãi chảy xuống dọc theo gốc đùi, tính khí cực đại từ sau thân xỏ xuyên thân thể hắn.
Tính khí hung tợn nhồi vào cúc huyệt phía sau, kɧoáı ©ảʍ thổi quét thân thể, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng bị bóp chết trong cổ họng. Vật cứng hỏa nhiệt nhanh chóng rút đến cửa huyệt lại đột nhiên tiến vào, mà thân thể hoan ái sớm thành thói quen nghênh hợp vặn vẹo phần eo, tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn.
” Ngừng…. Ngừng lại….” Frege vừa thở dốc vừa kháng nghị. “Không…. Đừng…. Ta…. Ân ân…… A…. Nhẹ chút….”
Cảm thấy chất lỏng tràn đầy trong dũng đạo bị đối phương va chạm lại rỉ ra huyệt, Frege bắt đầu hoài nghi, nếu mình không phải là thần quan có năng lực chữa khỏi, có lẽ bắt đầu từ ngày đầu tiên sớm đã không xuống giường được…
” Không muốn?” Nam nhân phía sau ác ý động thân thúc một cái, tiểu huyệt co mạnh lại, nội bích mềm mại co rút như ma sát tính khí cực nóng.
” Ân…. A…..” Frege oán hận quay đầu. “Ngươi vừa phải chút cho ta…”
Nhưng thắt lưng đột nhiên bị đè lại, Jincy cúi xuống cắn vành tai hắn. “Muốn nhanh thì cũng đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta…”
” Ngươi….” Frege cắn cắn môi, quay đầu đi không nói lời nào.
Vẫn duy trì tư thế giao hoan, phân thân nam nhân lại từ phía sau xỏ xuyên tiến vào, trong không khí tràn ngập mùi *** mỹ, tiếng đánh thân thể làm căn phòng trắng *** tỏ ra tình sắc.
” Đừng….” Dù Frege vừa mới quyết định không được nói chuyện, nhưng lúc tính khí cực đại của đối phương tiếp tục xâm phạm mình, vẫn nhịn không được xin tha. ” Sẽ hỏng…. Đừng….. Ân… Ta muốn… Muốn bắn….”
” Là ngươi buổi sáng dụ dỗ ta.” Jincy bỗng nhiên bắt lấy phần đầu trước muốn phóng thích của Frege, cắn bả vai mượt mà của hắn, mà phần eo *** tráng vẫn liên tục đong đưa tiến lên.
” A…. Đó không phải dụ dỗ….” Frege phản bác. “Chỉ là hôn chào buổi sáng…”
” Là dụ dỗ….” Trong ánh mắt nam nhân rót đầy du͙© vọиɠ thâm trầm. “Ngươi đang dụ dỗ ta…”
Cùng sắc lang này căn bản nói cái gì cũng không trong sáng được. Frege tuyệt vọng nghĩ.
Gần đến cao trào lại không thể phóng thích, hắn không kiên nhẫn vặn vẹo. “Jincy… Cho ta… Để ta bắn…”
Một tay khác của nam nhân vươn qua thâm nhập vào miệng hắn, xâm phạm khoang miệng hắn.
Xâm phạm hai tầng như vậy càng dễ khiến người ta hưng phấn, Frege ngẩng đầu lên tiếp nhận xâm lấn, đầu lưỡi vô thức dây dưa theo sát ngón tay khớp xương rõ ràng của y.
” Tiểu yêu ***….” Giọng nói Jincy tựa hồ mang phẫn nộ lại khô khát. Theo đó, phần eo Frege liền tiếp nhận lực va chạm mạnh hơn, nhưng hắn chẳng những không biết đau, ngược lại càng ra sức muốn nghênh hợp.
Môi không thể nói tràn ra rêи ɾỉ cao vυ't, Jincy lập tức buông phân thân bị cầm cố ra, làm hai người gầm nhẹ cùng nhau lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ.
Frege thở gấp nằm sấp trên đệm mềm mại, thân thể từ trong ra ngoài tản ra khí tức *** mỹ mê người.
Sợi tóc vàng nhạt theo nếp nhăn trên đệm tản ra như dòng nước, mắt màu lam mông lung mà mê người, trên da trắng nõn đầy hôn ngân như cánh hoa, hai chân vô lực tách ra. Hậu huyệt vẫn co lại chậm rãi chảy ra trọc dịch, mà tính khí phía trước như co giật còn phun ra dịch thể loãng.
Nhẹ vuốt ve hai chân thon dài của Frege, Jincy vừa định mở miệng nói “Đến một lần nữa”, cửa đóng chặt lập tức bị người đẩy ra.
Y cấp tốc phản ứng phủ đệm chăn lên người Frege, lập tức lấy ánh mắt như gϊếŧ người trừng kẻ phá hư chuyện tốt của y.
Bất luận ai bị Jincy trừng mắt như vậy đều cảm thấy sợ hãi, có lẽ ngay cả Luthe cũng không ngoại lệ.
Nhưng —— kẻ xâm nhập lại căn bản không coi Jincy nhìn chằm chằm là chuyện gì.
” Ha ha ha, thanh niên chính là *** lực tràn đầy!” Tiếng cười sang sảng làm Frege trốn trong đệm chăn ngẩn người.
Tay đối phương còn cầm nắm cửa, mắt màu xám nhìn hai người trẻ trên giường, mùi *** mỹ tràn ngập cả phòng phảng phất như nháy mắt bị tiếng cười này hòa tan.
Tuy dưới tình huống bây giờ hẳn là đôi bên đều rất khó xử mới đúng, nhưng hiện tại căn bản không phải như vậy.
” Lão già, sao ngươi vào được!” Jincy kéo y phục của mình qua, kêu la người trước cửa.
Nam nhân ở cửa một thân quân phục, áo giáp sáng bóng cùng giày chiến bằng da cho thấy gã mới từ trên chiến trường trở về, dù đã có tuổi, nhưng mắt màu xám không một chút vẩn đυ.c, ngược lại tràn ngập sức sống cùng khôn khéo.
” Tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối của ngươi…” Người nọ khoanh tay nhìn Jincy. “Đã lâu không gặp, Tướng quân Jincy, từ trong ngục giam được thả ra sao?”
Chuyện Jincy bị Frege đưa vào ngục giam chỉ có mấy người biết, một trong đó chính là lão già này ——
Frege từ trong đệm chăn ló ra, mắt màu lam ý cười nhu hòa. “Đã lâu không gặp, Tướng quân Kaddis.”
” Ha ha ha!” Kaddis phát ra một trận cười sang sảng. “Thật ngại quá, quấy rầy các ngươi thân mật.”
” Không sao….” Frege lấy tay vuốt vuốt tóc, sau đó nghiêng người đi lấy y phục bên cạnh. “Vừa vặn đã xong.”
Jincy vẫn quan sát thân thể Frege như sói đói, nhưng ngại Kaddis ở đây, lại không thể nhào lên, đành phải tự mình chậm rãi mặc quần áo.
Hôm nay là ngày thả lỏng nhất Aron, Tướng quân Kaddis dẫn đầu quân chủ lực trở lại thành Aron bị bao vây hơn nửa tháng.
Dù vẫn tỏ vẻ bất mãn với mọi việc, nhưng quốc vương cũng rất hoan nghênh Kaddis trở về.
Phản quân sớm đã lui đến thành trì cứ điểm của họ, lúc Kaddis về thành cũng đã phái người đi tập hợp quân đội khu khác, cứ như vậy, tiêu diệt phản quân chỉ là vấn đề thời gian.
Hiện tại tất cả mọi người nhận định lần nội loạn này bất quá là phản quân không biết lượng sức diễn xuất một trò khôi hài. Các quý tộc lại hạ tâm tình lo lắng xuống, bắt đầu chuẩn bị yến hội buổi tối.
Trong nghĩa trang bên cạnh thần điện, Frege cùng Kaddis đang tưởng nhớ Lander đã qua đời.
” Vậy sao…. Lander hắn, chọn một con đường gian nan như vậy sao?” Kaddis bưng ly rượu, mà ở trên bệ đá còn đặt một ly rượu khác. Frege khép tay áo đứng ở một bên.
Ánh mắt Kaddis trở nên tang thương. “Ta lúc trở về thành liền nghe, Lander hắn…”
Frege không nói gì, mắt ôn nhu nhìn chăm chăm bia mộ có khắc tên Lander.
” Jincy đâu?” Kaddis nhẹ giọng hỏi.
Frege trả lời. “Đi tuần tra phòng thủ tòa thành, sau khi Lander qua đời, chuyện này do hắn tiếp nhận.”
Kaddis cười lên. “Thật nghĩ không được, tên kia làm chuyện vẫn có bài bản hẳn hoi.”
Frege cũng lộ ra nụ cười. “Đúng vậy, hắn… Làm việc cũng rất nghiêm túc.”
Ánh nắng đầu đông chiếu lên người ấm áp dạt dào, gương mặt đầy nếp nhăn của Kaddis cũng khiến người ta cảm thấy thân thiết, tựa như ông lão uy bồ câu trên quảng trường.
” Thật hoài niệm…” Kaddis bỗng nhiên nhẹ giọng cảm khái. “Khi đó, ta, ngươi, còn Josey, bàn luận phải cùng nhau bảo hộ quốc gia này.”
Trái tim Frege bị cái tên “Josey” này đâm đau một cái, dù đã qua lâu như vậy, lúc nghe được vẫn cảm thấy đau đớn.
” Đúng vậy…. Còn có Josey.” Frege vô thức ngẩng đầu, ở một phía khác của nghĩa địa, nhìn thấy một bia mộ có chút cũ kỹ.
Chủ nhân của bia mộ là công tước Josey, y vốn là hoàng tử Bitsia, kết quả lại chết bất ngờ, mới sửa thành Andre kế vị. Dù đã qua nhiều năm, Frege vẫn bảo hộ ước định cùng Josey.
” Kỳ thực….” Tiếng Kaddis trở nên tang thương mà trầm thấp. “Ta vì bảo vệ quốc gia này mà hao phí cả đời.”
” Tướng quân Kaddis…”
” Ta….” Mắt màu xám của gã nhìn ly rượu trên bệ đá. “Hiện tại mới phát hiện, tất cả mọi thứ làm trước kia… Đều là sai lầm.”
“….. Tướng quân Kaddis?” Frege ngẩn người, nhìn chăm chăm Kaddis.
Biểu tình bi thương tuổi già bên mặt, vẫn là lão tướng quân không sợ trời không sợ đất mình quen thuộc, ngay cả Thần gϊếŧ chóc cũng dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ sao?
” Tuổi trẻ, dũng khí, sức mạnh cùng mồ hôi và máu mà ta trả giá, hiện tại xem ra cũng coi như không có ý nghĩa.” Kaddis trầm giọng nói. ” Ta…. Bắt đầu hối hận.”
” Ngài, ngài sao thế?” Frege đi về phía trước một bước.
Kaddis chậm rãi đứng lên. “Lander luôn xúc động như vậy, người trẻ chính là tràn ngập sức sống….” Gã nhìn Frege. “Frege, giao tình của chúng ta đã rất lâu rồi, nhưng…. Thật xin lỗi, điểm cuối ta chạy đến lần này không giống như ngươi nghĩ.”
Frege sững sờ nhìn gã, ánh nắng vốn ấm áp lập tức trở nên băng lãnh.
Đúng vậy, Kaddis vốn phải về trễ mấy ngày, lại đột ngột trở về —— hiện tại mọi người đều thả lỏng cảnh giới…
Hắn nhớ ra, cá tính của Kaddis cùng Lander là tương tự, cho nên…. Gã cũng chọn con đường như Lander.
Quốc gia này kết thúc rồi!
Frege lui mấy bước ra sau. “Tướng quân Kaddis….. Ngài….”
” Với Josey, ta chỉ có thể nói xin lỗi.” Mắt màu xám của Kaddis nhìn Frege, nguy hiểm sắc bén như lúc lâm chiến. “Sau này tới địa ngục rồi, ta sẽ tạ tội với hoàng tử điện hạ, bất luận là hình phạt gì, ta vẫn sẽ chấp nhận!”
Gã là thầy dạy kiếm thuật của Josey, Josey từng lưu lại di ngôn muốn gã cùng Frege bảo hộ Bitsia —— nhưng…
Kaddis làm phản!
Một giây trước còn là cứu *** của Aron, hiện tại lại trở thành kẻ dẫn đường đi đến âm giới!
Phải đi báo cho họ! Jincy, Arzew, Andre…
” Luthe đại nhân để ta mang thứ này đến, nói là đặc biệt dùng để đối phó ngươi…” Tiếng Kaddis vẫn còn bên vành tai, Frege xoay người mới chạy mấy bước, ý thức liền bị bóng tối nuốt lấy.
Jincy…
Nhưng lúc sắp đánh mất ý thức, điều hắn nghĩ đến lại không phải Aron sắp sửa nội loạn, cũng không phải an nguy vương thất, mà là —— nam nhân vĩnh viễn bao dung hắn kia!
Frege đột nhiên mở mắt, nhưng không thấy rõ tình cảnh xung quanh.
Không có ánh sáng, ngay cả tay mình cũng không thấy, hắn dùng sức chớp chớp mắt, bốn phía vẫn là một mảnh tối đen.
Trong bóng đêm, hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng mình thở, nhiệt độ xung quanh vẫn chưa làm hắn cảm thấy lạnh.
Hắn nâng tay lên, không có không khí lưu động. Là bị nhốt ở nơi phong bế gì sao?
Hít vào một hơi thật sâu, sau đó đọc thần chú. Đây là một pháp thuật quang cầu đơn giản, hắn cần một chút ánh sáng xem xét tình hình xung quanh.
Nhưng ngôn ngữ cổ xưa điều động nguyên tố ma pháp tựa như bị bóng tối vô hạn này cắn nuốt, một chút phản ứng cũng không có.
Frege ngẩn người. Trình độ pháp thuật của hắn tuy không tính là đứng đầu, nhưng quang cầu chính là pháp thuật cơ bản nhất.
Hắn thử một lần nữa, vẫn không có bất cứ tác dụng gì.
Đây… Sao lại thế này?
Hắn chậm rãi đứng lên, vươn tay chạm đến bốn phía, nhưng cái gì cũng không chạm được, hắn tựa hồ đang ở trong một không gian cực kỳ rộng lớn.
Hắn chỉ nhớ rõ đang cùng Kaddis tưởng niệm Lander, sau đó…
Sau đó Kaddis làm phản.
Tim phảng phất như bị kịch liệt đâm vào. Kaddis phản bội, rõ ràng phải có dấu hiệu, nhưng hắn lại vô thức tránh né hoài nghi. Vì tin Kaddis, cho nên hắn làm như không thấy điểm đáng ngờ này.
Nghĩ đến đây, Frege lập tức căng thẳng lên.
Hiện tại là lúc nào, Kaddis đã hành động chưa?
Như thế, nơi này là ở đâu?
Ngay lúc Frege mông lung, cả không gian đột ngột sáng lên, mắt theo bản năng nhắm lại vì không thể thích ứng ánh sáng bất ngờ, sau một hồi mới cẩn thận mở ra.
Đây là…. đâu?
Luthe bước nhanh qua hành lang hoa lệ, đẩy cánh cửa cuối cùng ra.
Đây là một căn phòng ngủ, ánh nắng thấu qua cửa sổ chiếu vào, mạ một tầng sáng nhẹ trên thảm trải *** xảo, bức màn trắng bị gió nhẹ đầu đông phất động.
Alice đứng ôm pháp trượng quay lưng về phía y, Ram ngồi một bên giường, mà người nằm trên giường ——
Luthe đi qua, thấy một thanh niên xinh đẹp mê man trên giường cực đại.
Tóc vàng nhạt trải trên đệm trắng, da trắng nõn mà mềm mại như sữa, ngũ quan xinh xắn làm cho người ta có một loại cảm giác nhu hòa kỳ dị.
Thần cung bào trắng *** bị đệm chăn che khuất hơn phân nửa, cổ áo rộng lớn lộ ra một phần bả vai mượt mà, cùng dấu răng nhợt nhạt bên trên, mà trên cái cổ ưu mỹ cũng mang hôn ngân hồng nhạt ái muội, đây cũng cho thấy khối thân thể này vừa tiến hành hoan ái không lâu trước đó…
” Ta không thích nam nhân còn xinh đẹp hơn nữ nhân…” Alice buồn bực chỉ vào người trên giường, phát biểu nhận xét. “Nghe nói rất lợi hại, nhưng thấy thế nào cũng tựa như một nữ nhân yếu đuối.”
Không có người đáp lại lời của nàng.
Alice tiếp tục nói. “Xem dấu vết trên người hắn đi…” Nàng vươn ngón tay mảnh khảnh, nhẹ ấn xuống dấu răng trên bả vai Frege. “Ở trên giường chắc chắn rất nhiệt tình, lần đầu tiên thấy hắn đúng thật không biết là…”
Ngón tay nàng vẫn chưa rời khỏi thân thể Frege, mà chậm rãi theo đường bả vai kéo áo thần quan rộng rãi xuống, lộ ra dấu vết trải rộng trên da thịt trắng ***.
Lúc tay Alice tiếp tục hướng xuống, cổ tay bỗng nhiên bị Luthe đè lại.
Nàng nghe thấy âm thanh hơi trầm đυ.c của đối phương. “Được rồi, đừng náo loạn!”
Alice ngẩn người, lập tức nhíu mày. “Luthe đại nhân…. Đau…”
” Xin lỗi.” Luthe rút tay trên cổ tay nàng về.
Alice nhíu mày xoa cổ tay. Trước tiên không nói nàng là một pháp sư, sức mạnh thân thể căn bản không có cách nào hơn chiến binh, huống chi nàng còn là một nữ nhân —— Luthe đại nhân ban nãy không khỏi quá dùng sức.
” Các ngươi ra ngoài trước đi!” Luthe nhẹ giọng nói, mắt màu cam vẫn chằm chằm nhìn Frege hôn mê.
Ram đi ra đầu tiên, dù không nhìn thấy cũng không ảnh hưởng hắn đi lại, vì không gian là một chỉnh thể, chỉ cần có kỹ năng, muốn di động trong các không gian là chuyện rất đơn giản.
Có chút lo lắng nhìn Luthe, Alice do dự cũng đi ra ngoài.
Nàng chưa từng thấy qua thần sắc cùng loại trong ánh mắt Luthe đại nhân. Có một chút hoảng loạn, có một chút hoang mang, thậm chí có một chút mê luyến ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.
Đó không phải ánh mắt một người lãnh đạo nên có…
Căn phòng lập tức an tĩnh lại, Luthe đứng đó, lẳng lặng nhìn Frege.
Người trên giường hô hấp đều đều, nhưng mày khẽ nhíu lại, hình như đang gặp ác mộng.
Luthe chậm rãi chuyển đến bên giường. Y trước giờ làm việc luôn rất linh hoạt, nhưng hiện tại, trái tim y lại có chút hỗn loạn, nên hành động của y cũng hơi trì trệ.
Ngày đó, y đi tưởng niệm Lander, người này ở bên mộ trắng toát như đóa hoa, còn cánh môi mềm mại…
Y ngồi vào bên giường, vô thức vươn tay, ngón tay thô ráp rơi vào sợi tóc, cảm thấy như tơ gấm, đầu ngón tay lướt qua mày hắn, lưu luyến không rời trên đôi môi ưu mỹ mềm mại hơi ướŧ áŧ.
Luthe bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi Frege, người mất đi ý thức không chút sức chống cự, như lúc y mới gặp hắn.
Y cạy răng hắn ra, lưỡi xâm nhập khoang miệng hắn, trong miệng hắn tràn ngập khí tức nam nhân khác, trên thân thể cũng lưu trữ dấu vết nam nhân khác. Tựa như dã thú lưu lại mùi trên địa bàn của mình sao?
Ngón tay lướt qua xương bả vai thanh tú, du͙© vọиɠ làm y xâm nhập sâu hơn…
” Luthe đại nhân!”
Âm thanh thanh thúy tựa như cảnh báo vang lên trong đầu y, y bỗng nhiên đứng dậy như tỉnh lại, thở dốc nhìn thân thể cơ hồ bị cởϊ áσ trên giường.
Thân thể kia vẫn tản ra khí tức mê người, kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của nhân loại.
Ram đứng bên giường, cảm giác tồn tại của hắn trước giờ rất yếu, nhưng hiện tại lại mãnh liệt đến dọa người.
Luthe biết hắn không nhìn thấy, nhưng cái loại hướng thẳng tới mình, phảng phất như cảm giác ánh mắt nhắm vào làm y hết sức khó chịu.
“…. Ta đã biết.” Luthe nghiêng đầu, không dám nhìn tới thân thể quá mê người trên giường kia. “Nhốt hắn lại… Không, nhốt vào trong không gian đi.”
“Vâng!” Ram lên tiếng, âm thanh ôn hòa *** xảo trước sau như một, tựa hồ tiếng la như chuông vang ban nãy không phải của hắn.
Dường như ở trong căn phòng này sẽ bị hấp dẫn, Luthe bước ra.
Tại sao lại như vậy?
Nam nhân kia rõ ràng là vật cản, là vật cản chắn trước mặt mình. Tại sao lại không kiềm được…
Luthe dừng bước, ngón tay không khỏi xoa môi mình.
Còn khí tức người kia…
Lúc Jincy phát hiện ra vấn đề thì đã chậm, khi kiểm tra phòng thủ tòa thành, y phát hiện đại bộ phận lính gác quan trọng đều đã đổi thành thủ hạ của Kaddis.
Đang lúc y nghi hoặc hỏi Arzew, Kaddis bỗng nhiên đến.
” Lão già, ngươi đổi hết người rồi sao?” Jincy có chút mất hứng hỏi. Tuy giao tình với lão già không tồi, nhưng lần này y cảm thấy đối phương trở về chính là muốn đối nghịch với y.
Đúng, đầu tiên là buổi sáng lúc y cùng Frege làʍ t̠ìиɦ, lão già này không nói một tiếng xông đến. Sau đó là hiện tại, đổi toàn bộ nhân thủ y bố trí, tựa như phủ nhận quyết sách của y.
” Frege đâu?” Jincy nhìn phía sau Kaddis. “Hắn không ở cùng ngươi sao?”
Kaddis không trả lời câu hỏi của y, mà nhìn bầu trời cao cao xanh thẳm, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi. “Jincy, ngươi cảm thấy… Quốc gia này thế nào?”
” Quốc gia này?” Y hừ lạnh một tiếng. “Nát nhừ, quốc gia thế này hoàn toàn không cần phải tồn tại, ta cảm thấy dù không có phản quân, ngoại quốc xâm lược cũng sẽ làm nó diệt vong…”
” Vậy sao?” Tiếng Kaddis vẫn dửng dưng.
” Đương nhiên.” Jincy từ lỗ châu mai nhìn xuống. “Quốc gia này chỉ có Frege quý, ta cảm thấy… Căn bản không cần thiết tồn tại. Ngươi cảm thấy sao?”
Kaddis trầm lặng thật lâu, cho đến khi Jincy thấy phản quân như thủy triều từ trước đường xông tới, Kaddis mới mở miệng. “Ta cũng thấy như vậy.”
” Này, lão già, chuẩn bị nghênh chiến…” Jincy vừa mới chuyển thân chuẩn bị chỉ huy chiến đấu, bỗng nhiên trên vai nặng xuống. Cự kiếm Kaddis quen dùng đang để ngay cổ y.
Không khí phảng phất như đông lại, Jincy chỉ hơi giật mình, sau đó nheo mắt đen lại. “Đây là ý gì?”
” Ta muốn lật đổ vương triều này.” Mắt màu xám của Kaddis sắc bén như lúc Jincy quen gã nhiều năm trước. “Ta muốn cứu quốc gia này!”
” Frege đâu?” Jincy tuyệt đối không quan tâm ai phản bội, hoặc quốc gia này sẽ thế nào, y chỉ quan tâm có một người. “Frege đâu!”
Frege có thể nhìn thấy một căn phòng, nhưng vươn tay lại chạm không tới, tựa như trước mặt có vách tường trong suốt.
Có người kéo màn che rất nặng lên, Frege thấy người kia chính là Luthe.
Hoá ra có màn che, cho nên xung quanh mới tối đen một mảnh.
” Luthe?” Frege nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện cổ áo trường bào hơi lỏng, vội vàng kéo chặt lại.
Thiếu niên tóc cam kéo một cái ghế ngồi trước mặt mình, Frege vươn tay, lại không thể chạm tới.
Luthe nhìn hắn. Biểu tình ngơ ngác như vậy, tựa như một thiên sứ vô tội.
Nhưng…. Ngay cả Lander cũng là bởi vì mệnh lệnh của hắn mà chết, còn mắt của Ram và vô số binh lính của họ…
Luthe vươn tay bắt lấy cổ tay Frege.
Frege kinh ngạc một chút, nhìn trân trân tay y, Luthe biết, chỉ cần mình kéo nhẹ là có thể kéo hắn vào ngực.
Nhưng y vẫn áp chế xúc động này. Y nói. “Nơi này là cứ điểm quan trọng của chúng ta.”
Frege chuyển lực chú ý từ bàn tay cầm lấy cổ tay mình lên mặt thiếu niên. “….. Aron thì sao?”
Tiếng Luthe ôn nhu khác hẳn với bình thường. “Đánh hạ!”