Kỵ Sĩ Diệt Vong

Chương 2

Trong phòng đại thần quan ẩn mật nhất thần điện, lúc này truyền ra tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng khóc nức nở rất nhỏ.

” A a…. Đừng….. Jincy……”

Màn giường buông xuống, khăn trải giường trắng *** trải trên giường lớn, có hai thân thể nam nhân dây dưa.

Trường bào thần quan tượng trưng cho cấm dục thánh khiết bị ném ở một bên giường, tóc vàng nhạt mỹ lệ như ánh trăng rải trên khăn trải giường, nhẹ rung động theo thân thể chủ nhân.

Frege bị nam nhân đè trên giường, tóc từ hai bên vai tản ra, lộ ra sống lưng trắng nõn.

Da trắng *** lúc này nhiễm một màu hồng nhạt khác hẳn với lúc thường, làm làn da bình thường coi như hơi trắng xanh hiện ra màu sắc mê người.

Ngón tay thon dài của Frege nắm chặt khăn trải giường, trên mu bàn tay mảnh khảnh nổi ra gân xanh nhạt màu, phảng phất như đang chịu đựng thống khổ cực đại.

” Ân…… Ân…..” Rêи ɾỉ tựa như gạt ra từ trong cổ họng, giữa thống khổ đi đôi với vui sướиɠ, âm thanh vốn trong vắt như thạch anh trở nên khàn đυ.c, lại có vẻ gợi cảm mê người. “Hỗn đản….”

” Cái gì?” Nam nhân đè lên người hắn bỗng nhiên nắm lấy mái tóc kia.

Động tác có phần thô lỗ làm Frege không thể không ngẩng đầu ra phía sau, cổ hiện ra độ cong ưu mỹ. “Ngô…. Hỗn đản…..”

Dù là mắng cũng lộ vẻ gợi cảm phá lệ.

Hạ thể nam nhân thúc về phía trước một cái, thân thể dưới thân lập tức co lại, ma sát ở hạ thể làm nam nhân nhẹ rên một tiếng, sau đó cúi thân xuống, lật mặt Frege quay về phía mình, nhẹ giọng hỏi. “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Bị bắt giữ nguyên động tác quay đầu, Frege trừng người trước mắt, trong ánh mắt trong suốt nhiễm màu sắc *** mê người.

” Ngươi….. Ngươi tại sao lại thả đứa trẻ kia?” Tiếng nói trở nên khàn khàn vì ***, chỉ khiến nam nhân nghe thấy lại hưng phấn lên. “Tại sao…. Jincy?”

“…. Tại sao?” Jincy vươn thân qua hôn hắn, cánh môi mềm mại lại sạch sẽ, bá đạo tiến vào khoang miệng hắn, xâm phạm nơi không chút năng lực chống cự, thoả thích cướp đoạt.

” Tại sao…..” Mắt lam của Frege mông lung vì động tình.

Jincy kết thúc nụ hôn cơ hồ khiến người ta ngạt thở, giữa môi hai người còn gắn một sợi chỉ bạc ái muội. “À….. Tại sao nhỉ?” Y hôn lên vành tai Frege. “Nếu gϊếŧ hắn, vẫn có thể ôm ngươi như vậy sao?”

” Ngươi!” Frege giãy giụa trong ngực Jincy, muốn đẩy y ra, lại bị dễ dàng đè lại.

Jincy nhẹ cắn bả vai mảnh khảnh của hắn. “Ngươi cảm thấy ở trên giường nói về nam nhân khác… Có ý nghĩa sao?”

” Jincy…” Thân thể Frege run rẩy rất nhỏ, tính khí cực đại của đối phương vẫn còn trong thân thể hắn, va chạm lúc hắn giãy giụa ban nãy, một loại kɧoáı ©ảʍ như luồng điện nháy mắt lủi qua thân thể, làm hắn nhẹ thở dốc. “Ân… Ân ân….. Ngươi….”

” Đừng lo lắng….” Jincy lưu lại một chuỗi hôn trên sống lưng ưu mỹ của Frege. “Ta sẽ giúp ngươi gϊếŧ hắn….. Hiện tại…… Chỉ cần nghĩ tới ta là được.”

” Jincy…..” Dù là ở trên lưng, nụ hôn vẫn làm thân thể tràn ngập tình triều xâm thực không kiềm được hưng phấn lên. “Ân ân….”

Jincy bắt lấy vòng eo *** tế mê người của Frege, cảm nhận dũng đạo sít chặt kia như một cái miệng hút lấy vật cực đại của mình. Y nhẹ trừu động làm tính khí căng đầy cả dũng đạo vuốt ve nội bích non mềm.

” Ahh…. Thật chặt….” Jincy thở dốc như dã thú, kɧoáı ©ảʍ lâu ngày không gặp làm y lại trầm luân.

Người dưới thân phát ra rêи ɾỉ mê người, sợi tóc vàng nhạt phảng phất như một tấm lưới cực đại, phủ lên mọi thứ, không người nào may mắn thoát khỏi.

Nhẹ thu tính khí to cứng lại, mị nhục trong tiểu huyệt bị kéo lật ra, phảng phất như không chịu thả y, liên tục co giãn lúc lỏng lúc chặt, cả phòng tản ra mùi *** mỹ.

Jincy đỡ vòng eo Frege, rút tính khí từ trong huyệt ra. Dù trải qua mập hợp phát tiết, hung khí kia vẫn cứ cực đại, hung tợn biểu hiện du͙© vọиɠ dâng trào.

Dù là Jincy trải qua vô số lần chiến đấu cũng không thở dốc, lúc này cũng phải thở gấp trầm thấp, nhìn cửa vào lúc mở lúc đóng kia.

Bộ phận vừa bị khuếch trương không thể lập tức khép lại, dịch thể y bắn vào, vì động tác co rút của đối phương mà chậm rãi chảy xuống từ khe đùi, dọc theo gốc đùi.

Frege cảm thụ được quá trình tính khí nam nhân rời khỏi cơ thể mình, hậu huyệt sớm bị ma sát đến đau đớn vẫn lưu lại kɧoáı ©ảʍ.

Nụ hôn của Jincy lại rơi trên lưng hắn, du͙© vọиɠ phía trước cũng bị ngón tay nam nhân đυ.ng chạm.

Ngón tay hơi thô ráp hoàn toàn bất đồng với mình, đùa giỡn phân thân đầy kỹ thuật. Frege ngẩng đầu lên, ngón tay nắm chặt khăn trải giường, phát ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ. “A a…. A….. Jincy……. Nhanh…. Nhanh một chút……”

Jincy hôn vai hắn, một tay khác vòng ra phía trước, lấy ngón tay vò ấn nhũ tiêm màu đỏ đã sung huyết trước ngực hắn.

” A……” Frege cong thân thể lên, âm thanh trở nên vô cùng mị nhân, nhũ tiêm mẫn cảm cùng phân thân truyền đến kɧoáı ©ảʍ hai đường giáp công, làm hắn cơ hồ bị *** tra tấn đến mất đi lý trí. “Jincy….. A a… Ta muốn….”

Jincy để phân thân hỏa nhiệt ở hậu huyệt Frege, chóp đỉnh căng đầy chống lấy cửa vào, đè nén xung động, y nhẹ giọng hỏi. “Muốn sao…. Frege?”

” A…. Ân, ta muốn….. Jincy…..” Âm thanh khó nhịn của Frege tựa như thuốc thúc tình, thân thể bất giác run rẩy khiến đầu mυ'ŧ chống ở hậu huyệt như sắp bị hút vào.

Jincy hơi động thân, đầu đỉnh đâm vào cúc huyệt mê người, mị nhục *** tế như tơ gấm lập tức khép lại bắt đầu xoắn vặn.

Jincy rủa thấp một tiếng, lập tức ấn phân thân Frege sắp bắn *** lại.

” Jincy……” Frege khó nhịn đẩy tay Jincy. Nhưng một thần quan nhu nhược làm sao đẩy được cánh tay chiến binh.

Không thể được phát tiết, hắn vặn vẹo thân thể, hậu huyệt càng đói khát mυ'ŧ vào vật nóng xâm lấn trong cơ thể.

” Đáng chết….” Jincy động thân mạnh một cái, đâm vào trong thân thể Frege.

Tính khí cực đại nháy mắt xông vào dũng đạo nóng hổi sít chặt, Frege lại vô pháp phóng thích, nước mắt bị buộc xuất ra. “A a…. Thật lớn…. Jincy….”

Một bàn tay Jincy vẫn cứ đè phân thân Frege lại, một tay khác bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, bắt đầu trừu sáp.

Từng đợt va chạm mãnh liệt vào thân thể mảnh khảnh dưới thân, tính khí cực đại kia xỏ xuyên huyệt khẩu, mang đến kɧoáı ©ảʍ dữ dội, nhưng phân thân lại bị gắt gao đè lại, Frege cơ hồ phải bị loại khổ hình này bức đến đánh mất lý trí.

” Hah a…. Jincy… Để ta bắn…. A….. A……” Hắn cơ hồ *** đãng đong đưa vòng eo, nghênh hợp nam nhân cướp đoạt. “Van cầu ngươi… Buông ra….. A…..”

” Gọi tên ta…..” Jincy trầm trầm nói, nhịn xuống du͙© vọиɠ bắn ***, vẫn cứ ra sức va chạm thân thể dưới thân.

“Jin…. Jincy…..” Frege khát cầu hô lớn. “A…. Cho….. Cho ta a…..”

Jincy liền buông phân thân hắn, Frege lập tức lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ, dịch thể đặc dính bắn tới khăn trải giường.

Trong lúc đạt được cao trào, thân thể đồng thời đột nhiên co rút lại, sít chặt lại nóng hổi xoắn lấy tính khí Jincy, nội bích non mềm co giật liên tục làm Jincy cũng đạt được cao trào.

Chất lỏng cực nóng bắn vào thân thể Frege, làm tiểu huyệt càng co chặt, như muốn hoàn toàn ép khô y.

” Tiểu yêu ***….” Jincy nhịn không được cắn vành tai Frege, thầm thì.

” Ân……” Khí lực phảng phất như đều bị hút ra, Frege thở dốc dựa vào ngực Jincy. Nụ hôn của nam nhân rơi vào bên gáy, hắn bất mãn nghiêng thân muốn tránh né, Jincy bá đạo xoay mặt hắn qua, làm hắn nhìn chăm chú vào mình.

” Quên diện mạo của ta sao?” Nhìn hai mắt màu lam nhạt, trong mắt Jincy dần lui đi ***, hiện ra vẻ sáng trong.

Hơi thở Frege vẫn có chút hỗn loạn, thân thể vì đã lâu không buông thả du͙© vọиɠ mà có chút yếu ớt.

” Nhìn thấy ngươi liền nhớ ra…”

Mắt không dấu vết đảo qua đường nét sâu sắc của nam nhân, Frege đương nhiên không quên, dù một trăm năm nữa cũng sẽ không quên.

Thân thể thon dài cao thẳng, toàn thân tản ra khí tức cường hãn thuộc về chiến binh, hai mắt đen như đêm khuya có sự sắc bén khi dã thú nhìn thẳng con mồi, nhưng thỉnh thoảng để lộ ra nhu tình khiến người ta tâm động không ngừng.

Jincy không tức giận vì lời Frege nói, ngược lại, sau khi trầm lặng lại phát ra tiếng cười sang sảng. “Frege, ngươi vẫn một chút cũng không thay đổi!”

Frege nghiêng đầu hừ nhẹ một tiếng. “Ngươi cũng không thay đổi.”

” Cái gì? Kiếm đế?” Kiếm trong tay Lander lập tức rơi xuống đất.

Phản quân đóng quân ở một thị trấn ngoại thành tên là Crado, trong ngôn ngữ Bitsia, nghĩa là bảo hộ, đồng thời cũng là một nơi vững chắc cầm chân quân địch. Nhưng hiện tại nó đã bị phản quân công chiếm, hơn nữa làm cứ điểm tấn công phòng thủ.

Luthe ngồi trên trường kỷ, trần nhà đúc cao, một ngọn đèn treo thạch anh chiếu rọi căn phòng dị thường xa xỉ đến mức vô cùng nhu hòa. Bên cạnh có mấy cô gái đang băng bó cho y, từ ngực phải đến bên trái thắt lưng có một vết thương cực đại cơ hồ chém thân thể thành hai nửa, khiến người ta kinh ngạc chính là, Luthe một chút cũng không lộ ra biểu tình đau đớn, phảng phất như bị thương không phải là y.

” Kiếm đế? Đó là ai?” Alice ngồi trên ghế chân cao bên cạnh, hai chân thon dài lộ ra từ đường xẻ trường bào hỏa hồng, tao nhã bắt chéo. Trong tay nàng đặt pháp trượng, ngón tay thon dài chống cằm, có chút sốt ruột nói. “Luthe, ngươi liền vì một Kiếm đế gì đó xuất hiện mà để chúng ta lui lại? Chúng ta khó khăn lắm mới công tiến được vào thành…”

Luthe bỗng nhiên nâng tay ngăn nàng lại, Alice lập tức im miệng, cả phòng tức khắc an tĩnh lại. Tuy Luthe chỉ có mười chín tuổi, nhưng quyền uy của y trước giờ không thể nghi ngờ.

” Lander, Kiếm đế rốt cuộc là…..” Thiếu niên đứng trong bóng tối phía bên phải Luthe nhẹ giọng hỏi.

Lander yên lặng khom người nhặt bội kiếm lên. “Các ngươi có từng nghe truyền thuyết kia chưa?”

” Cái gì?”

” Thần chi Quang đế, Ám chi Kiếm đế.” Lander nhìn Luthe nói. “Tuy là chuyện rất lâu trước kia, bất quá lúc Luthe đại nhân sớm thành danh trên đại lục, danh hiệu của họ hẳn là có nghe qua.”

” Ta có nghe người ta nói qua, nhưng lúc ta du lịch đến đại lục này, họ đã tan biến từ trong miệng mọi người.” Luthe cầm lấy ly rượu nho bên cạnh. “Chỉ có một số ít chuyện về họ lưu truyền trong miệng người hát rong.”

” Toàn bộ người hát rong đều là mấy kẻ lừa đảo không đáng tin, lời họ nói đều là giả.” Alice bĩu môi không đồng ý.

” Quả thực như thế.” Lander thản nhiên nói.

Alice nhấc cằm, bộ dạng “quả nhiên như thế”. Đối với kẻ hát rong lang thang khắp chốn, vì quý tộc mà soạn bài ca ca ngợi, nàng một chút hảo cảm cũng không có.

” Nhưng cũng có chút chuyện là thật.” Lander bổ sung, ánh mắt cũng đột nhiên mơ hồ. “Ít nhất có một chuyện là thật.”

” Là chuyện gì?” Luthe cảm thấy hứng thú nghiêng thân về phía trước.

” Kiếm đế… Chính là hóa thân của Thần gϊếŧ chóc.” Lander nghiêm mặt nói.

Sau khi lời này nói ra, cả phòng một mảnh yên lặng.

Sau đó, Luthe phát ra âm thanh châm biếm. “Thần gϊếŧ chóc, tên đó….. Là Thần sao?” Y căn bản không tin Thần còn ở lại đại lục này, nhưng lập tức liền nhớ tới ánh mắt của nam nhân tóc đen kia.

Cái loại ánh mắt tối tăm đến phảng phất như vô biên vô hạn, chỗ đó không phải một mảnh trống trải, mà như có vô số vong linh đang quay cuồng. Lợi hại như lưỡi dao được tôi luyện trong địa ngục, khiến người ta không rét mà run.

Đối với sự tích Kiếm đế, y không *** tường và sợ hãi như Lander, nhưng từ ánh mắt kia, y liền biết giao chiến khi chưa hoàn toàn chuẩn bị, tuyệt đối sẽ khiến y hối hận cả đời. Y không phải kẻ hèn nhát, nhưng cũng không phải hạng người hữu dũng vô mưu, cho nên y chọn tạm thời rút lui.

” Đừng nói giỡn!” Phảng phất như không chịu nổi ngữ khí của Lander, Alice lập tức đứng dậy từ ghế dựa. “Cái gì mà Thần gϊếŧ chóc, chẳng lẽ Thần giáng xuống người nhân loại, hay tên kia căn bản không phải là người?”

Lander trầm lặng không nói gì. Vì gã không biết, nam nhân kia — rốt cuộc có tính là nhân loại hay không.

” Ngươi ban nãy nói chính là…. Thần chi Quang đế, Ám chi Kiếm đế, vậy Quang đế là chỉ ai?” Thiếu niên trong bóng tối tiếp tục đặt câu hỏi, thân thể hắn được trường bào đen bao lấy, nếu không chú ý nhìn, căn bản một chút cảm giác tồn tại cũng không có.

” Thần chi Quang đế….. Chính là đại thần quan Frege.” Lander trầm giọng nói. ” Tùy tùng trung thành nhất của Thần, người kế thừa pháp thuật quang hệ mạnh nhất, đại thần quan Bitsia, Frege.”

” Tên đó….” Luthe nhíu mày. Thần quan mà y thiếu chút nữa gϊếŧ chết, nhưng ở dưới kiếm y không hề hoảng loạn cũng không xin tha mạng, ngược lại vô cùng bình tĩnh, mặc dù xem ra có không cam lòng, nhưng dường như là vì chuyện khác, chứ không phải tử vong y gây cho hắn.

” Hắn… Ta là nói Quang đế Frege.” Luthe liếʍ liếʍ môi. “Tên đó thật sự có thể nghe thấy tiếng của Thần sao?”

“Nghe nói là thế.” Lander cung kính trả lời.

” Sao thế, Luthe đại nhân?” Alice bỡn cợt hỏi. “Thích tu sĩ sao?”

Luthe cười lên, cười là biểu hiện cởi mở trước sau như một của y. “Ta chỉ nghĩ, nếu thật sự là người có thể truyền đạt ý chỉ của Thần thì tốt, nếu Frege có thể nghe được ý của Thần thì tốt.”

” Tại sao?” Lander nhịn không được hỏi.

” Vì….” Thân thể Luthe tựa vào ghế ngồi phía sau. “Nếu Thần thật sự tồn tại, tuyệt đối là đứng bên phía ta!”

Lander nghe thấy, không khỏi hít một hơi. Chính là phần tự tin cùng quyết đoán tuyệt đối này làm thiếu niên kia đứng trên vị trí thủ lĩnh phản quân sao… Y có tố chất vương giả, là vương giả hiển nhiên! Hoàn toàn không giống quốc vương trốn trong tường đồng vách sắt thành Aron!

” Này, Ram, mau giúp ta một chút!” Luthe bỗng nhiên đẩy cô gái đang gấp rút băng bó trên người y ra, sau đó kéo băng vải trên thân xuống. Vết thương còn chưa khép lại mơ hồ chảy máu, vẫn đang hung tợn phơi bày sức mạnh của Kiếm đế.

Thiếu niên khoác áo choàng đen từ trong bóng tối đi tới, nhìn Luthe nói. “Thỉnh thoảng cũng chú ý một chút đi….”

Luthe nhún vai không vấn đề gì. “Thần chi Quang đế, Ám chi Kiếm đế, nghe lên rất thú vị….” Y hưng phấn liếʍ liếʍ môi.

Thiếu niên được gọi là Ram, dù đứng dưới ngọn đèn cũng tựa như một bóng ma. Hắn vươn cánh tay tái nhợt, chậm rãi niệm một câu thần chú.

Thần chú vừa kết thúc, trên người cô gái bên cạnh Luthe bỗng nhiên bị lưỡi dao vô hình rạch ra, thân thể cơ hồ bị chém thành hai nửa, ngay cả thét cũng chỉ thét được một nửa liền ngã quỵ bên chân Luthe, máu tươi chậm rãi từ trong thân thể chảy ra, nhiễm đỏ thảm trắng.

” A, rất cảm ơn.” Luthe đứng lên, lấy y phục của mình qua, vết thương ban nãy vẫn còn trên ngực y giờ đã biến mất dạng.

Ram lui về mảnh bóng tối trong ánh mắt kinh ngạc của Lander.

” Ta đi xem thử Kiếm đế kia được không?” Alice bỗng nhiên mở miệng. “Ta cũng không tin truyền thuyết này, ta thấy Thần gϊếŧ chóc gì đó không chừng là do chính bọn chúng để người hát rong truyền bá ra.”

Luthe còn chưa mở miệng, Ram bỗng nhiên nói. “Ta đi được không?”

Luthe nhìn hắn. “Được, ngươi đi đi.”

” Ta thì sao?” Alice lập tức kháng nghị.

Hai mắt màu cam của Luthe chằm chằm nhìn nàng, cuối cùng lười biếng duỗi vai. “Alice, ta muốn phái ngươi đến phía tây một đợt.”

” Tại sao?” Alice ngẩn người, tỏ ra hơi phẫn nộ. “Tại sao vào lúc này lại phái ta rời khỏi chiến trường?”

” Bất kể nam nhân kia có phải hóa thân của Thần gϊếŧ chóc hay không, kế hoạch của chúng ta vẫn xuất hiện biến số.” Luthe thất vọng thở dài, tựa như một đứa trẻ không có được kẹo, ngữ khí có chút không cam lòng. “Kaddis đại khái liền sắp về tới, ngươi đi cầm chân hắn một chút, rồi đến cùng chúng ta tụ hợp.”

“…. Vậy được rồi.” Alice thỏa hiệp, tuy không muốn rời khỏi nơi này, nhưng vì suy tính chiến lược, nàng không thể không chấp hành mệnh lệnh của Luthe.

” Được rồi!” Luthe vỗ vỗ tay về phía mấy người kia. “Mọi người tự hành động đi, ngày mai đều phải xốc lại *** thần nhé.”

Alice cũng cười. “Được, vậy ta liền xuất phát bây giờ.”

” Làm phiền ngươi.” Luthe hất cằm với nàng.

Alice vươn tay phải, lấy một mẩu giấy nhỏ ra, đọc thần chú di chuyển, sau đó mẩu giấy kia liền bắt đầu bốc cháy, mà bản thân nàng cũng bốc cháy như mẩu giấy, bắt đầu từ mắt cá chân, thân thể bị lửa đốt dần biến mất. Không khí tràn ngập mùi lừa, nhưng không có mùi vật thể phát ra lúc cháy.

” Vậy lúc gặp lại, hy vọng là ở trong vương cung Aron.” Alice chỉ còn khuôn mặt chưa biến mất cười nói.

Luthe cười. “Phải là ở trên ngai vàng.”

Alice nhếch nhếch mày, không nói gì, thân hình biến mất trong hỏa diễm, mà mẩu giấy trong tay nàng hiện giờ chỉ còn thừa một góc, bị ngọn lửa còn sót lại nháy mắt cắn nuốt. Ở vị trí ban nãy của nàng, pháp trượng màu đỏ cũng tan biến hư không.

” Ta cũng đi!” Ram cũng nhẹ giọng nói. Hắn xoay người, xuyên qua vách tường phía sau như không khí, biến mất dạng.

Lander kinh ngạc nhìn những người này biến mất, hiện tại trong phòng chỉ có Luthe cùng gã, còn mấy cô gái bị dọa ngốc — họ vốn là hầu gái quý tộc, sau khi chỗ ở bị Luthe chiếm lĩnh, liền trở thành nô ɭệ của Luthe.

Phòng lập tức im lặng, Luthe đi tới đứng trước mặt Lander. “Muốn so kiếm chút không?”

Lander ngẩn người. “Được.”

“Này, ngươi nói thêm một chút về chuyện của hai vị kia với ta.” Luthe kéo gã, hăng hái bừng bừng như một đứa trẻ.

” Cái gì?”

Luthe nhếch mày. “Chính là đó, Thần chi Quang đế cùng Ám chi Kiếm đế.”