Mưa Cuối Mùa

Chương 10: Tôi sẽ chôn giúp em

--------Chương 10: Tôi sẽ chôn giúp em--------

Bắc Kinh đối với cô tối nay thực đẹp, vẻ đẹp trong ngần và động lòng người.

Hai bên bờ, đèn được thắp lên sáng rực lung linh, soi xuống mặt nước lại còn lóng lánh, ảo diệu. Từng cơn gió thổi phập phồng, lạnh đến tê ngắt, Đường Tử Hân lại không cảm thấy cái lạnh đó xam tiến đến, bây giờ đây cô đang rất ấm, và hơi ấm này cô chưa từng được thử qua, là ngọt ngào, là an toàn và cũng là niềm tin trong cô.

Dương Trạch ôm lấy cô, ân cần, ôn nhu xoa nhẹ lên mái tóc mềm của cô. Đôi mắt anh thâm trầm nhưng cũng có thâm tình.

Tình yêu mà anh dành cho cô là chân thành, anh chưa từng nghĩ nó là đùa giỡn, lại càng không nghĩ là thứ tình cảm ngày một ngày hai là hết. Khi anh phát hiện rằng anh yêu cô, anh lại càng ngày càng trân trọng nó, đem thứ tình cảm đó ướp hương vào tim vào máu của mình, đến bây giờ anh chính xác là bị thứ mầm mống đó điều khiển cả trái tim và lý trí.

Mọi thứ cứ thế mà đưa anh và cô quay trở lại quá khứ của ba năm trước, quá khứ đó đối với anh chính là một giấc mộng đẹp, có chết cũng chẳng thể quên. Anh còn nhớ rất rõ, đó là một ngày mùa xuân của tháng hai thuần khiết, ngay ngày hôm đó anh gặp cô.

Đường Tử Hân của ba năm trước chính là một cô sinh viên xinh đẹp năm nhất, còn anh lại là một công tử của trường năm cuối. Khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên là ở thư viện trường, cô lúc ấy như mọi sinh viên khác. Anh vào thư viện thì bắt gặp hình ảnh của cô đập ngay vào mắt, khiến anh không ngoái nhìn là không được.

Đường Tử Hân của năm đó rất xinh đẹp, cô có làn da trắng như lòng trắng trứng gà, trông có hơi phờ phạc. Đôi mắt sáng ngời, to tròn như một vì sao ban đêm, và thứ anh phải chăm chú nhiều nhất là đôi môi đỏ hồng của cô, còn mái tóc dài màu nâu được cô vén gọn qua tai, nhưng bây giờ cô đã cắt tóc ngắn, do đó cô cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Dương Trạch nhìn cô đến ngây ngẩn, cô rất xinh đẹp, đẹp đến mức làm lòng anh điên đảo. Anh nhanh chóng ngồi vào bàn đối diện với cô, đôi mắt anh từ từ đến cuối chỉ chăm chăm nhìn người con gái trước mặt. Trên bàn Đường Tử Hân chất rất nhiều sách, mỗi quyển nằm rải rác khắp bàn, kẻ ra cũng sắp bằng ngọn núi đên nơi. Dáng vẻ đọc sách của cô lúc ấy cũng khiến anh phải nhét thật sâu vào trí nhớ, ung dung nhưng thư thái, thần sắc khó có ai sánh bằng.

Hai, ba ngày sau anh lúc nào cũng đến thư viện, và vẫn bắt gặp cô ngồi ở cái bàn đó, chồng sách đã vơi đi gần như một nửa, anh cũng xác định chính xác rằng cô là người ham học.

Sau nhiều ngày dò la, Dương Trạch mới biết cô là Đường Tử Hân, năm nhất. Từ đó anh công khai theo đuổi cô với toàn trường, ngày ngày cũng theo cô về nhà, mua đồ ăn cho cô rồi đem đến tận kí túc xá nữ mặc dù kí túc xá nữ cấm đàn ông, ra tay bảo vệ cô khỏi những cô gái đầu gấu trong trường. Thời đại học của anh chỉ gắn liền với ba chữ 'Đường Tử Hân'.

Tiếp xúc với cô Dương Trạch mới biết cô là người nội tâm, cực kì ít nói, rất khó để nắm bắt được cảm xúc của cô, và cô còn rất thích mưa, anh không hiểu tại sao cô luôn không mang dù vào những ngày có mưa, mặc cho anh tận tay đưa dù cho cô.***

“Tử Hân, em thích mưa đến vậy sao?”

“Phải, rất thích”

“Vì sao vậy?”

“Chỉ đơn thuần là như thế, vậy thôi, từ bé đến giờ em chưa bỏ qua một cơn mưa nào”

“Tử Hân, khi em tốt nghiệp, anh muốn em gả cho anh”

“Vậy sao? Kì thật, em thấy người khác thường mơ vào ban đêm khi đã ngủ, còn anh ban ngày cũng có thể mơ, thật giỏi nha!”

“Anh không đùa!”

“Vậy để xem đã”

***

Đúng như những gì anh đã nói, khi biết cô gần một năm nữa sẽ tốt nghiệp, anh đã cầu xin ba mẹ muốn đính hôn với cô. Anh còn nhớ ngày hôm đó, do ba mẹ không cho phép anh vẫn gắng gượng cầu xin, đến nỗi ba anh đã tức giận đánh anh gần ba mươi gậy, bắt anh quỳ suốt ba ngày ba đêm, và điều cuối cùng anh phải chịu là từ bỏ cả nghề nghiệp mà anh ước mơ từ nhỏ đến giờ là kiến trúc sư, anh đã phải từ bỏ ước mơ đó.

Anh cứ thế mà kiên cường vượt qua, anh muốn cưới cô làm vợ nhưng cuối cùng cũng được chấp nhận.

Nhưng bây giờ anh nhìn lại thời điểm hiện tại, thật sự, đã quá khác với ngày trước.

Hai người cùng nhau ở lại đi dạo. Dương Trạch vẫn chưa muốn về, anh vẫn muốn ở bên cạnh cô thêm chút nữa.

Từ xa xa, một chiếc McLaren P1 hoà mình vào bóng tối, nếu chỉ nhìn loáng qua có thể sẽ không nhìn thấy nó. Từ cửa sổ vươn ra một cánh tay vạm vỡ săn chắc, trên đầu ngó tay kẹp lại một điếu thuosc, gió từ sông thổi vào, khiến khói thuốc bây phảng phất vào không gian rộng lớn tĩnh lặng, sau đó thì tan ra. Chiếc siêu xe bỗng khởi động, chạy vù đi, biến mất giữa bóng tối huyền bí mờ ảo.

***

Khi Đường Tử Hân về đến Trấn Thuỷ cũng đã chập choạng qua tám giờ.

Cô thận trọng xem xét, trong biệt thự đèn được thắp lên mập mờ, trông càng lúc lại càng u ám. Đường Tử Hân có cảm giác lo lắng, nếu về trễ thế này liệu Vương Kiến Hạo có tức giận mà giam cô ở lại đây không cho ra ngoài nữa không?

“Có vẻ lời tôi nói em đem bỏ ngoài tai?”

Vương Kiến Hạo ngồi vững trãi, ung dung trên sofa trong phòng khách, đôi mắt phượng hoàng hướng về màn hình ti vi đang phát tin tức tài chính. Dù ánh sáng có hơi mập mờ nhưng cô vẫn nhìn rõ được mái tóc xám tro của anh đang toả ra thứ ánh sáng huyền ảo dưới ánh đèn vàng.

Trong lòng cô có hơi lo sợ, cô về trễ, anh chắc chắn sẽ nổi giận.

“Anh về rồi sao? Tôi nghĩ anh sẽ về trễ”

“Là em về trễ” Vương Kiến Hạo chỉ cất giọng trầm lạnh lùng, còn đôi mắt thì không nhìn cô lấy một lần.

“Chỉ là trễ mười phút”

Giọng anh bỗng chuyển tông, cuối cùng anh quay lại nhìn cô:“Trễ thì vẫn là trễ, trễ một phút với tôi cũng là trễ, hiểu chưa?”Đường Tử Hân bắt đầu di chuyển bước chân, nhanh nhẹn đi vào ngay phòng bếp, bây giờ tránh được anh khi nào thì càng phải nên tránh. Cô rót cho mình một ly nước ấm, một phát uống hết sạch, cô đang cố gắng giảm đi thân nhiệt đang lạnh ngắt. Đường Tử Hân đặt ly nước xuống bàn thì đột nhiên trông thấy thân ảnh của Vương Kiến Hạo đang dần tiến lại gần. Lòng bàn tay cô hơi run run, đôi mắt nhìn anh không rời.

“Lời nói của tôi căn bản không lọt vào tai em phải không? Được lắm, ngày mai không cần phải ra ngoài, ở yên trong đây cho tôi” Vương Kiến Hạo nói ra nhưng nét mặt thì vẫn rất bình tĩnh, chẳng chút gợn sóng nào. Anh dựa vai vào tường, hai chân vắt chéo lại, tay thì khoanh trước ngực.

Đường Tử Hân bị đôi mắt của anh nhìn đến mức toàn thân hơi run run, cô bất giác tránh đi ánh nhìn đó:“Tôi chỉ là có chút việc gấp nên về hơi trễ”

Khi nói ra câu này thì cô mới biết mình thực ngốc, bây giờ biết lấy việc gì để giải thích đây? Nếu nói xoạch ra là cô đi gặp Dương Trạch thì chắc chắn Vương Kiến Hạo càng không bỏ qua cho cô.

Anh khẽ nhếch miệng, ánh mắt sâu xa nhìn căn bản là không thấu thâm ý:“Việc gấp? Có phải việc em nói là đứng ngoài Hậu Hải cùng Dương thiếu ân ân ái ái ngắm cảnh trăng hoa hữu tình?”

Đường Tử Hân giật mình phát hoảng, câu hỏi này như búa giáng xuống tai cô vậy, đoàng, mặc dù không bị trọng thương nhưng cả thần trí dường như đang co quắp lại. Cô đảo mắt xung quanh, cũng không biết nên nhìn đi đâu, giống như cô đang bị bắt quả tang vậy.

Nhưng làm sao anh biết được?

Anh theo dõi cô?

“Tôi...” Cô cũng không không biết nên thú nhận hay trốn tránh, mà dù gì anh cũng đã biết rồi cô thú nhận có khi mọi chuyện còn tệ hơn.

Vương Kiến Hạo thấy nét mặt bối rối của cô liền cong môi cười như có như không. Đột nhiên anh cúi xuống, đem Đường Tử Hân vác ngược lên vai. Cô hoảng hốt tột độ, cái miệng nhỏ la hét ầm trời, nhưng dù có la đến khàn cổ, vùng vẫy ra sao anh cũng không có ý định thả cô xuống. Cô bốc hoả, dồn hết sức vào hai bàn tay đang nắm lại, ra sức nện xuống tấm lưng săn chắc của người đàn ông, nhưng lưng anh cứng cáp như tường vậy, dù có đánh nữa thì cũng chỉ có mình tay cô đau.

“Vương Kiến Hạo, thả tôi xuống!”

Vương Kiến Hạo cứ thế chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang, phong thái ung dung, đĩnh đạc, khác một trời một vực với cô gái đang ở trên vai anh. Anh bước một bước thì vỗ lên mông cô một cái, động tác như đang dỗ dành trẻ con.

“Em được lắm! Còn dám để người đàn ông khác ôm, tôi khen em giỏi, cái này em mà còn tiếp tục phát huy thì đừng trách tôi dày vò em đến chết đi sống lại!”

Đường Tử Hân không nhìn thấy sắc mặt của anh, nhưng cô chỉ cần tưởng tượng ra trong đầu thôi cũng đủ đáng sợ lắm rồi:“Anh thả tôi xuống được không? Tôi sẽ không về trễ nữa, thật đấy!”

Một tông giọng mang đầy vẻ cưỡng cầu, là tông giọng lần đầu tiên cô nói ra với anh.

Vương Kiến Hạo để câu nói của cô ngoài tai, anh nhanh chóng mang cô vào phòng, sau đó chốt cửa lại. Anh hung hăng thả cô xuống giường. Đường Tử Hân kinh hãi, cô nhanh nhẹn ngồi dậy, định đặt chân xuống giường thì bị anh một lần nữa đẩy xuống, mạnh mẽ chế ngụ cô trên giường.”Anh buông ra, anh thì biết gì mà hành xử như vậy? Đừng có mà trừng phạt tôi như thế!”

Vương Kiến Hạo nhếch môi cười, ánh mắt vừa sâu, vừa nguy hiểm. Anh khẽ cúi người hung hăng chiếm lấy đôi môi của người con gái đang run lẩy bẩy dưới thân. Lúc anh dừng lại thì cô mới vội thở gấp vài hơi. Đôi môi cô vì anh dày vò quá sức mà cũng đỏ ửng lên, gần như bật máu.

“Vậy sao? Vậy tôi phải trừng phạt Dương thiếu gì đó của em mới đúng?”

Giọng anh bắt đầu cợt nhả, ánh mắt như hổ như báo nhìn cô, cả cơ thể cường tráng đều phát ra thứ du͙© vọиɠ đen tối chết người.

Đường Tử Hân ngước lên nhìn Vương Kiến Hạo, từ tầm nhìn này cô có thể nhìn thấy rõ các đường nét trên khuôn mặt anh, thực sự rất đẹp trai, ngũ quan anh tuấn sáng lạng, đôi lông mày rậm, sống mũi cao và nhất chính là đôi mắt phượng hoàng nâu đen của anh, thực sự quá thu hút người nhìn.

Nhưng cô sẽ không để cho sắc đẹp này làm cho mù quáng được, cô kiên cường thì mới chống lại anh.

“Anh ấy làm gì sai chứ? Anh ấy không có tội!'

“Vậy em có tội?”

“Tôi phạm tội gì chứ?”

“Tội để người đàn ông khác ôm, rồi lại còn vi vu cùng nhau đi dạo, đến nỗi chẳng nhớ lời tôi, đúng không? Hửm?”

Đường Tử Hân đẩy anh ra, Vương Kiến Hạo cũng buông tha cho cô, sau đó ngồi lại bên mép giường. Cô chỉnh lại quần áo cùng đầu tóc xộc xệch, cô đứng dậy, liếc anh một cái sau đó đi thẳng tới cửa, nhưng cô có vặn thế nào cửa cũng không thể mở, anh đã khoá trái rồi.

Vương Kiến Hạo ung dung nằm dài trên giường, anh cầm remote thư thái bật ti vi.

“Từ giờ em ngủ ở đây với tôi, đồ của em tôi đã sai người chuyển lên rồi”

“Vì sao?” Cô quay ra nhìn anh, trong lòng nảy sinh ra phẫn nộ.

“Vì em là người phụ nữ của tôi, không ngủ ở đây thì ở đâu?”

“Tôi không phải!”

Anh không nói gì, mắt chỉ nhìn chăm chăm màn hình ti vi đang chiếu trận bóng đá. Đường Tử Hân biết đêm nay cô không thoát được nên đành phó mặc anh, lấy đồ rồi vào phòng tắm.

Khi cô tắm xong, anh vẫn đang xem ti vi, nhưng không phải trận bóng đá vừa nãy mà là tin tức tài chính. Đường Tử Hân mặc đồ ngủ mà anh chuẩn bị cho cô khi cô mới đến Trấn Thuỷ, khi đó cô có hơi ngạc nhiên vì các loại đồ dành cho bốn mùa đều có trong tủ, và phải cần đến ba cái tủ mới chứa hết đồ cho cô.

Bộ đồ ngủ này là bộ kín đáo nhất trong các bộ, không quá kín cũng không quá hở, và màu sắc là màu xám anh thích, tạo cho người mặc dễ chịu, thoải mái.

Đường Tử Hân nhẹ nhàng ngồi trên mép giường phía bên này, không nhìn anh liền trực tiếp nằm xuống.

Vương Kiến Hạo thấy cô đã im lìm nhắm mắt liền vào phòng tắm để thanh tẩy cơ thể. Lúc ra ngoài, anh lại không thấy cô nằm trên giường, anh khẽ đảo mắt xung quanh, một tấm lưng nhỏ nhắn liền rơi vào tầm nhìn của anh. Vương Kiến Hạo tiến ra ban công, trông thấy Đường Tử Hân đang trầm tĩnh khoác một cái chăn lớn. Anh thấy thế liền ngồi xuống cạnh cô, bỗng anh phát hiện ra cô đang nhắm mắt, có vẻ là đang ngủ gật.Dáng ngủ của cô rất xinh đẹp, hai hàng lông mày thanh tú thư giãn, mái tóc ngang vai theo gió mà bay phập phồng, hàng mi nhẹ như lông vũ có hơi chút run rẩy. Vương Kiến Hạo không thể kìm nổi thú tính trong người, nhìn cô như vậy chỉ muốn đem cô bóc tách ra mà ăn sạch sẽ, anh liền đem cô ôm vào lòng, để cô ngồi lên đùi anh.

Đường Tử Hân chợt nhận ra có gì đó không đúng thì mở mắt. Cô thoảng thốt khi biết mình đang ở trong vòng tay của anh, cô giãy giụa muốn đứng dậy.

Vương Kiến Hạo nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, thấy cô cứ không yên anh liền dùng lực đạo ôm chặt hơn. Cô bị anh ôm đến cứng ngắc, sau đó cô mới bật ra giọng nói cầu khẩn:“Anh buông tôi ra được không? Tôi sắp chết vì nghẹt thở rồi”

Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo nguy hiểm, môi mỏng mấp máy vài chữ:“Hắn ôm em sao không phản kháng? Tại sao đến khi tôi ôm em thì lại phản ứng dữ dằng như vậy?”

“Vì anh khác anh ấy”

Vương Kiến Hạo nheo lại đôi mắt phượng hoàng, gió đêm cứ l*иg lộng thổi bay mái tóc xám tro của anh, trông anh không khác nào một vị thần phương Tây quyền thế.

“Khác ở chỗ nào?”

Đường Tử Hân bỗng im bặt, cơ hồ không biết trả lời làm sao, chẳng lẽ cô nói Dương Trạch là người cô cho ôm còn anh thì không được? Không, cô không phải đồ ngốc, vậy nên im lặng là 'Quốc sách'.

“Tôi và hắn ai là người đàn ông của em?” Vương Kiến Hạo cười, nụ cười tà mị ấy khi hiện lên bóng tối lại có phần tà mị hơn.

“Cả hai đều không phải”

“Vậy em để cho hai người không phải người đàn ông của mình ôm như vậy sao? Cô nàng dễ dãi!”

Bốn chữ cuối anh dường như nhấn mạnh, đã thế còn có chút ngân dài ra. Trong lòng Đường Tử Hân khi nghe những từ đó không biết thế nào mà lửa giận cứ bùng bùng nổi lên như gió.

“Anh cưỡng ép ôm tôi, còn Dương Trạch thì...”

Nói đến đây cô im bặt sau đó quay đi chỗ khác. Cái miệng hại cái thân, cô tự nhận cô ăn nói thực sự rất hồ đồ.

“Thì sao? Tự nguyện? Em miễn phí sao?” Vương Kiến Hạo cười rất tà mị, nụ cười ngạo nghễ khiến cô nhiều lúc phải tức điên lên, ví dụ như ngay bây giờ đây.

“Anh im miệng!”

Khoé môi anh lại một lần nữa lộ ra ý cười, ánh mắt không lạnh lẽo như trước, mà trong ngần như nước dưới hồ. Lần này lại một lần nữa anh ôm chặt cô vào lòng hơn, sau đó khẽ cất giọng trầm khàn, nghe cực kì rõ ràng và quyến rũ.

“Em nên nhớ, tuy tôi không phải người đàn ông của em nhưng em lại là người phụ nữ của tôi. Về sau nếu có thằng đàn ông nào dám ôm em thì không nên chần chừ, trực tiếp dùng đá đập vỡ đầu hắn ra, rõ chưa?”

“Nếu không có đá thì sao?”

Lúc này anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau:“Đập thật mạnh với tất cả những gì có trong tầm tay của em”Trên môi Đường Tử Hân như có như không gião hoà một sắc cười, người đàn ông này cô biết anh luôn bá đạo như thế. Cô nhẹ cất giọng hỏi anh lầ nữa:“Nếu tôi lỡ đánh chết người thì sao?”

“Tôi sẽ chôn giúp em”

Khắp Bắc Kinh đèn sáng thật sáng, thứ ánh sáng này hoà quyện với bóng đêm tạo nên một tấm màn huyền bì trải dài trên bầu trời rộng lớn. Gió lạnh từng chập lùa vào, nhưng cô vẫn không cảm thấy lạnh, là anh đã chắn gió cho cô.

Đường Tử Hân để mặc cho anh ôm, hai người im lặng trầm tĩnh, cùng nhau ngắm nhìn thành phố ảo mộng lên đèn trong đêm.

Cô có thể nhận ra rằng cái ôm của Vương Kiến Hạo khi cho cô không hề giống với khi Dương Trạch ôm cô ngoài sông Hậu Hải, nó rất khác nhau, nhưng rốt cuộc là cô vẫn không thể lí giải ra là nó khác nhau thế nào.

Hai người cứ thế yên lặng, không một ai nói một câu nào, nhưng trong tâm mỗi người đều trầm mặc mà phát hiện ra, mùa mưa đã qua thật sự rồi.

Vương Kiến Hạo đem cô thả xuống mặt đất, anh nhặt chăn trên đất lên sau đó choàng lại cho Đường Tử Hân. Cô một tay giữ lấy chăn, một tay thì được anh nắm lấy, từ từ kéo cô vào phòng.

“Tôi chưa ăn gì hết, em mau nấu cho tôi vài món đi”

Đường Tử Hân ngạc nhiên, cô cứ nghĩ rằng anh ăn rồi, lời nói của anh muốn ăn cơm ở nhà cứ ngỡ là qua loa, ai ngờ anh nói thật.

Cô đưa tay sờ lấy cái bụng, bụng cô cũng đang réo rắt kêu vang, cô liền xuống bếp nấu vài món. Đường Tử Hân mở tủ lạnh ra nhưng nghĩ nghĩ gì đó thì lại đóng vào. Bây giờ cũng đã trễ nên cô cũng không tiện làm nhiều món, cô liền quay ra hỏi anh:“Anh ăn mì không? Bây gờ cũng đã trễ quá rồi”

Vương Kiến Hạo cũng vội nhận ra liền gật đầu, sau đó anh thấy cô lôi từ trong một cái thùng nhỏ ra hai gói gì đó trong lạ vô cùng, anh cau mày tiến lại chỉ chỉ:“Đây là gì?”

Đường Tử Hân bỡ ngỡ, đến cả mì cũng không biết là gì, anh thực sự đã ăn sung mặc sướиɠ quá rồi, đến cả thứ người người ăn hàng ngày mà cũng không biết.

“Cái này là mì, anh chưa ăn bao giờ?”

“Chưa”

“Vậy anh mua làm gì?”

Vương Kiến Hạo đảo mắt xuống thùng mì chua cay đang nằm trong góc, anh lại đưa mắt lên nhìn cô:“Là tôi sai người mua, tôi cũng không biết gì về thực phẩm nên bảo họ cái gì ăn được thì mua”

Đường Tử Hân quay đi lén bĩu môi một cái rõ hoàn hảo. Cô không nói gì tiếp theo cũng mau chóng bắt tay làm mì cho anh. Món này cô làm rất nhanh, rất thuần phục, vì mỗi khi ở kí túc xá cô đều ăn mì với Giản An Nhiễm, lâu lâu mới có một bữa cơm.

Ban đầu Vương Kiến Hạo còn chê này chê nọ nhưng sau khi ăn một miếng, rồi lại ăn miếng tiếp theo,.. Cuối cùng tô mì cô làm cho anh hết sạch, đến nước cũng vơi đi ít nhiều. Cô tự hỏi là do anh quá đói hay do cô nấu quá ngon?

Đêm hôm đó, cô ngủ cùng anh, anh ôm cô rất chặt, không buông, anh nói dù cô có chết vì ngạt thở anh cũng không buông, nhưng cái vòng tay đó của anh vô cùng ấm áp và vững trãi, dường như trở thành cái ôm thứ hai cho cô cảm giác an toàn.

*_*_*_*_*_*_*_*_*_*

Ba ngày trôi qua nhanh như đốt hết một cây nến. Thực ra Đường Tử Hân luôn muốn thời gian trôi từ từ, chậm lại một chút, chỉ có như thế trong lòng cô mới cảm thấy an tâm. Ba ngày này Vương Kiến Hạo đều rời đi từ rất sớm nên cô mới có thể khuây khoả ra ngoài, chỉ cần cô về trước tám giờ chắc cắn anh cũng sẽ không dày vò cô như đêm hôm trước nữa.

Như lời của Dương Trạch nói, ngày hôm nay là ngày anh và Đường Tâm đính hôn nên trong lòng Đường Tử Hân mập mờ lo lắng, cứ một thứ mang tên bất an ngày càng sinh sôi mạnh mẽ trong lòng cô.

Khi Vương Kiến Hạo rời đi, cô cũng chuẩn bị sau đó cũng ra ngoài, rời khỏi Trấn Thuỷ.

Đường Tử Hân mấy ngày nay lo lắng về chuyện đính hôn của Dương Trạch và chị nên cũng không đến trường, cô có nhờ Giản An Nhiễm xin nghỉ dài hạn để thu xếp ổn thoả mọi chuyện.

Mấy ngày trước cô có đến công ty để tìm Đường Tâm nhưng quản lý nói chị bị bệnh nên đã xin nghỉ phép. Đường Tử Hân lo lắng chạy ngay về nhà nhưng cửa lại bị khoá, cô cả gan đập cửa nhưng cũng chẳng ai xuất hiện. Đường Tử Hân gọi đến chục cuộc điện thoại cho chị và kết quả là không có người nghe máy.

Cô định hôm nay sẽ quay trở lại công y của chị để dò la tin tức. Công ty của chị Đường Tâm thuộc công ty trách nhiệm hữu hạn có tiếng nằm giữa trung tâm phồn thịch của Bắc Kinh.

Đường Tử Hân nhẹ đẩy cánh cửa phòng làm việc của nhóm chị. Trên môi cô nở ra một nụ cười thuần khiết, tự nhiên, vừa đi vào vừa gật đầu lễ phép chào từng người một.

“Chào mọi người”

“Là Đường Tử Hân sao? Đến tìm Tiểu Tâm đúng không? May cho em, hôm nay cô ấy đi làm lại rồi”

Đường Tử Hân cười tươi rạng rỡ:“Vậy ạ? Cám ơn chị!”

Cô chậm rãi tiến lại bàn làm việc của chị nằm gần cuối phòng làm việc. Đến gần, nụ cười trên môi cô vụt tắt, cô phát hiện ra Đường Tâm đang nằm dài trên bàn làm việc, mắt nhắm nghiền lại, vi tính còn đang bật, tài liệu thì để mỗi chỗ một nơi. Bỗng trong tim cô xẹt qua tia xót xa, đau lòng. Có vẻ chị đã quá mệt mỏi rồi, vì nghỉ đến hai ngày nên bây giờ công việc của hai ngày ấy cứ thế đè ập lên tấm lưng nhỏ của chị.

Cô nhận thấy gió ngoài cửa sổ thổi vào phập phồng, tuy không mạnh nhưng lại lạnh thấu xương. Cô nhẹ gỡ áo khoác của chị xuống rồi cẩn thận đắp qua vai cho chị, sau đó quay ra đóng lại cửa sổ. Cô thấy vi tính đang bật sáng thì cũng đưa tay tắt đi, còn tài liệu để lộn xộn trên bàn cũng xếp lại gọn gàng.

Đường Tử Hân đi ra ghế ngồi đợi chị ngủ dậy.

Cô biết cô không làm gì được cho chị thì chi bằng hãy làm những việc nhỏ như thế cho chị, đó cũng khiến cho sự áy náy đang quằn quại trong lòng cô vơi đi ít nhiều.

---------------------- HẾT CHƯƠNG 10 --------------------