Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 60: Anh tưởng anh là mối tình đầu!

Đại chiến giành thắng lợi, Lâm Cảnh tâm tình rất tốt, hơn nữa nghĩ tâm tình mọi người đều tốt giống mình.

Nhật báo Ma giới dùng mười mấy trang báo ghi lại trận chiến tranh này, trong đó 80% nội dung, đều là miêu tả chuyện tình buồn triền miên giữa vài vị cấp cao.

Lâm Cảnh xem như đọc tiểu thuyết, còn đọc rất cao hứng.

"Morris và Nặc Lôi muốn kết hôn?" Lâm Cảnh kinh ngạc, "Sao tôi không biết?"

Tây Mặc bưng một ly hồng trà tựa trên xích đu, cười nhìn cậu.

“Gì gì, Lê Tư Đặc với Freddy cũng kết hôn chung với họ?" Lâm Cảnh tiếp tục xem báo.

...

"Còn có Đường Đường cùng Dật Phong?" Lâm Cảnh trong lòng dâng lên dự cảm bất tường, nói như vậy...

Khẽ lật tờ báo qua, quả nhiên xuất hiện ảnh chụp bản thân và Tây Mặc đang ôm hôn, hóa ra chính mình cũng sắp kết hôn sao?!

“Bọn họ chụp ảnh lúc nào!” Lâm Cảnh giận.

“Ai quan tâm họ chụp lúc nào.” Tây Mặc đi tới nhìn tờ báo, thật tình tán thưởng, "Cũng không tệ lắm."

“Không tệ em gái anh!” Lâm Cảnh cầm tờ báo run rẩy, “Họ nói tôi sắp phải mặc áo cưới!"

"Ý kiến hay." Tây Mặc sờ cằm, “Anh đi đặt một bộ cho em.”

Lâm Cảnh bị chọc tức có chút muốn cười.

“Lại nói, anh cũng không muốn kết hôn chung với họ." Tây Mặc niết niết quai hàm Lâm Cảnh, “Anh muốn cho em một hôn lễ long trọng nhất Ma giới."

Gia có nói sẽ kết hôn với ngươi sao? Lâm Tiểu Cảnh ngạo kiều ngưỡng đầu.

Tây Mặc chủ động đem động tác này lý giải thành muốn được hôn, vì vậy ôm rồi liền hôn xuống.

"A......" Lâm Cảnh bi phẫn, đồ cuồng tìиɧ ɖu͙©!

Lâu đài ban đêm thực yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng rêи ɾỉ và thở dốc trầm thấp.

Vào sau nửa đêm, hai người ôm nhau ngủ, tựa vào nhau không thể gần hơn.

Mọi người thoạt nhìn đều rất hạnh phúc, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.

Ngay lúc đại quân Ma giới chuẩn bị lên đường hồi doanh, Morris lại không từ mà biệt, chỉ để lại một phong thư từ chức.

Mọi phóng viên đều đang điên cuồng tìm hiểu chuyện này, nhưng đều không có kết quả.

Có vài phóng viên ý đồ theo dõi Nặc Lôi, kết quả toàn bộ bị Freddy hạ lệnh trói thành bánh chưng, treo lên cây ba ngày mới thả.

Ngay cả các vị Ma giới cấp cao cũng minh xác tỏ vẻ không muốn công khai sự việc, vậy thì không có phóng viên nào ngốc đến mức đi tìm tòi nghiên cứu, thiếu đi giới truyền thông, chuyện này tự nhiên cũng bị đè ép xuống.

"Nặc Lôi có thể gặp chuyện không may không?" Lâm Cảnh lo lắng hỏi Tây Mặc.

Mấy ngày đầu, Nặc Lôi còn như phát điên bốn phía tìm Morris, về sau đã từ từ buông tha, sinh hoạt cũng khôi phục quỹ tích bình thường trước đây, chỉ là trong đôi mắt đó, đã không còn niềm vui, xác thực mà nói, là không còn bất cứ tia cảm tình nào, như biển chết sâu nhất Ma giới, ngàn năm vạn năm, không gợn sóng.

"Chỉ mong Morris có một ngày có thể trở về.” Tây Mặc thở dài.

Vài ngày sau, đại quân Ma giới bước lên hồi trình, cuộc chiến Quang Minh chấn động một thời, cứ như vậy kết thúc.

Ma giới vương thành vẫn như trước đây, náo nhiệt lại phồn hoa, tràn đầy hơi thở thế tục khả ái.

Những anh hùng chinh chiến trở về

đương nhiên nhận đãi ngộ

cho VIP, nhóm em gái mềm mại

xinh đẹp nóng bỏng ôm hoa tươi

đứng

ven đường vỗ tay hoan hô, váy ngắn bị gió thổi

qua,

các binh sĩ Ma tộc lập tức

phun máu mũi,

tràng diện thập phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lâm Cảnh

nằm trên

giường lớn lăn qua lăn lại,

uốn éo

duỗi người,

vẫn là

giường lớn thoải mái nhất!

"Nghỉ ngơi vài ngày, rồi cùng anh đến

Nhân giới

đi.”

Tây Mặc

vươn tay ôm cậu,

"Chúng ta

trước

đi gặp cha mẹ

em,

sau đó đi phá hủy căn cứ thí nghiệm

đó."

“A?”

Lâm Cảnh gần đây sợ nhất

nghe

hắn nhắc tới chuyện này.

Tây Mặc là Huyết tộc, nhưng lại không phải

em gái quỷ hút máu, mà là đàn ông quỷ hút máu! Có cha mẹ nào lại được

khai sáng

để tiếp thu loại thiết định này?

Nghĩ tới thôi đã thấy nhũn chân.

“Chúng chúng chúng chúng ta cân nhắc thêm một chút đi, lỡ như ngô...”

Tây Mặc không để cho

cậu có

cơ hội cự tuyệt, trực tiếp

sáp qua hôn đến chóng cả mặt.

Vài ngày sau, Lâm Cảnh cõi lòng thấp thỏm không yên,

kinh hồn táng đảm, không tình không nguyện,

bị Tây Mặc xách về Nhân giới,

cùng bọn họ trở về, đương nhiên còn có

Hàn Dật Phong



Đường Đường.

Tây Mặc hiển nhiên rất muốn sớm chút đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu, bất quá người nào đó lại cực độ không phối hợp.

“Tôi

không đi gặp ba mẹ

tôi!”

Lâm Cảnh mãnh liệt phản kháng, khẩn trương

váng đầu hoa mắt,

gắt gao ôm lấy

khung cửa không chịu di chuyển.

Hàn Dật Phong

vui sướиɠ khi người gặp họa, cười không chút đồng tình, ôm

tiểu sủng vật

của mình

về nhà.

Tây Mặc thở dài, ngồi xổm

bên cạnh ôm cậu, “Không muốn đi

thì thôi vậy, anh không ép em.”

“Ừ ừ ừ phải đó, chúng ta đừng đi.”

Lâm Cảnh liên tục gật đầu.

"Đi xem tivi

đi, anh

đi thu

xếp

đồ đạc." Tây Mặc lôi kéo

cậu đứng lên.

"Thu

xếp

cái gì?" Lâm Cảnh hiếu kỳ.

“Lễ vật cho ba mẹ em.”

Tây Mặc có chút tự giễu cười cười, "Nhưng có lẽ không cần rồi, anh

là Huyết tộc, bọn

họ chắc là

vĩnh viễn sẽ không thích

anh."

"Không phải." Lâm Cảnh ôm lấy đầu hắn, "Tôi

không



ý

đó."

“Anh biết.”

Tây Mặc

gẩy gẩy mũi cậu, “Không sao đâu.”

"..." Lâm Cảnh khϊếp sợ,

người đàn ông trước mắt hốc mắt cư nhiên...

Đỏ lên?

Tây Mặc

hôn nhẹ trán cậu,

xoay người muốn đi thu

xếp

lễ vật.

“Tôi mang anh

đi gặp ba mẹ tôi!" Lâm Cảnh

cấp bách, một phen ôm lấy hắn từ phía sau, “Chúng ta tối nay liền đi!”

Trời ơi, mình cư nhiên làm anh ta khóc?

Mẹ nó rất kinh khủng có biết không! Rất dọa người có biết không! Rất

đáng sợ

có biết không! Rất... Rất...

Rất áy náy có

biết không...

Bất quá là muốn cùng mình về nhà mà thôi, cũng không phải yêu cầu quá phận

gì, hơn nữa

anh ấy còn

tỉ mỉ chuẩn bị nhiều lễ vật như vậy,

kết quả lại bị mình hắt

một đầu nước lạnh.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là

khẩn trương." Lâm Cảnh

dán mặt lên lưng hắn, “Tôi

đáp ứng

anh,

chúng ta cùng nhau về nhà."

Huyết tộc thân vương gian kế đã thực hiện được mục đích đã đạt tới, khóe miệng câu lên.

Tiểu ngốc ngốc như vậy, mình làm sao nỡ buông tay.

Ăn trưa xong, Tây Mặc đang ôm Lâm Cảnh làm ổ trên salon xem tivi, đột nhiên nghe chuông cửa vang lên.

“Tôi đi mở!” Lâm Cảnh từ trên ghế salon nhảy xuống

"Ai a?" Tây Mặc nhíu mày, kích động như vậy?

“Tôi mới đặt một hộp bánh donut kem vị trà xanh trên mạng.” Lâm Cảnh đắc ý, "Đợi lát nữa đem cho tiểu Đường Đường!"

Là tự mình muốn ăn đi? Tây Mặc cười thầm trong lòng.

Lâm Cảnh còn chưa đi đến cửa, cửa đã được mở ra, Lâm Cảnh hết cả hồn, đợi khi thấy rõ người đến, biểu tình liền đông cứng trên mặt.

Người thanh niên ngoài cửa mặc áo sơ-mi xanh, mang kính không gọng, thoạt nhìn nhã nhặn sạch sẽ.

“Sao anh lại tới đây?" Lâm Cảnh biểu tình cực độ mất tự nhiên.

"Đi ngang qua cư xá, thấy đèn sáng nên ghé lại xem.” Ngô Đồng cũng có chút ngoài ý muốn, "Bá phụ nói em ra nước ngoài phải rất lâu mới về, anh tưởng có trộm."

“Vừa về hồi chiều.” Lâm Cảnh không muốn để anh ta nhìn thấy Tây Mặc, vì vậy tay luôn chặn trên khung cửa, "Tôi rất mệt rồi, hôm khác lại mời anh tới uống trà."

Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Ngô Đồng tự nhiên không có khả năng nhìn không ra.

“Vậy em nghỉ ngơi, hôm nay là anh mạo muội.” Ngô Đồng biết mình có chút đường đột, vì vậy xoay người muốn đi.

Lâm Cảnh vừa nhẹ nhàng thở ra, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một thanh âm lành lạnh.

"Hắn là ai?"

Lâm Cảnh thiếu chút nữa phát khóc, xem náo nhiệt cái gì chứ!

Đôi con ngươi màu đỏ của Tây Mặc quá mức rõ ràng, hơn nữa huyết sắc mã não tượng trưng cho quyền lực kia, Ngô Đồng cơ hồ chỉ trong nháy mắt liền đoán được thân phận của hắn.

“Ai bảo anh chạy ra đây!” Lâm Cảnh dùng sức đẩy hắn, "Mau đi vào!"

Tây Mặc làm lơ giãy dụa của Lâm Cảnh, một phen ôm cậu vào lòng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Ngô Đồng.

"..." Ngô Đồng khϊếp sợ, vốn phản ứng đầu tiên là cái tên Huyết tộc này cưỡng ép Lâm Cảnh, nhưng mà nhìn kỹ, lại dường như không phải như vậy.

“Anh đi về trước đi." Lâm Cảnh dở khóc dở cười, còn muốn giải thích với anh ta thêm vài câu, người đã bị Tây Mặc kéo vào phòng.

Cửa phòng bị ầm ầm đóng lại, Ngô Đồng đứng nguyên tại chỗ nghẹn họng nhìn trân trối, đây là cái tình huống gì? Trong lòng cảm thấy không nỡ, vì vậy lên lầu tìm Hàn Dật Phong, mở cửa chính là Đường Đường, tiểu nam sinh mặc áo sơ mi trắng, chân trần, đầu ngón chân tròn trịa.

"Là anh nha!" Đường Đường đối với tất cả bạn bè của Hàn Dật Phong đều ấn tượng rất tốt, vì vậy cười tủm tỉm mời, "Mau vào."

"Sao anh lại tới đây?" Hàn Dật Phong ngoài ý muốn.

"Tiểu Cảnh là có chuyện gì?” Ngô Đồng nhíu mày.

"Có gian tình." Hàn Dật Phong lời ít ý nhiều.

Ngô Đồng sắc mặt trắng nhợt.

“Không phải anh không thích Tiểu Cảnh sao, lúc trước cự tuyệt dứt khoát như vậy, giờ lại luyến tiếc?” Hàn Dật Phong trêu chọc.

"... Không có." Ngô Đồng lắc đầu, "Chỉ là cảm thấy... Có chút kinh ngạc."

“Quen thì sẽ không sao.” Hàn Dật Phong hảo tâm vỗ vai hắn.

Ngô Đồng trong lòng cười khổ, từ túi quần lấy ra cái chìa khóa đặt lên bàn: "Cảm ơn cậu, bất quá có lẽ tôi không dùng đến nữa.”

Mà dưới lầu, Lâm Cảnh đang bị Tây Mặc níu kéo hỏi cung.

"Hắn là ai, tên gọi là gì??"

"Ngô Đồng, một học trò của ba ba tôi.”

"Tại sao có chìa khóa nhà em?"

"Là Dật Phong cho anh ta.”

“Anh còn không có chìa khóa nhà em!”

"... Anh lại không cần chìa khóa, toàn đi cửa sổ.”

“Tại sao Hàn Dật Phong lại đem chìa khóa nhà em cho hắn?"

“Tôi làm sao biết!"

"Nói hay không?"

"Không biết."

“Anh tự đi hỏi.”

"Này!" Lâm Cảnh giữ chặt Tây Mặc, bất đắc dĩ.

“Bạn trai cũ của em?” Tây Mặc hí mắt, làm thịt hắn!

"Không phải." Lâm Cảnh lắc đầu, "... Là người tôi thích trước kia, nhưng anh ta một mực cự tuyệt tôi."

Rầm một tiếng, Huyết tộc thân vương rơi vào thùng giấm.

Tiểu ngốc trước khi gặp mình từng thích người khác, còn bị cự tuyệt!

“Anh cũng từng có rất nhiều…“ Lâm Cảnh nói thầm, mình còn không ngại anh ta không phải xử xử xử xử nam! Anh ta cư nhiên dám để ý mình từng thích người khác?

"Dù nhiều hơn nữa cũng chỉ là qua đường, đến mức này, em là người đầu tiên!” Tây Mặc chỉ vào l*иg ngực của mình gào thét.

"..."

Lâm Cảnh im lặng.