Dưới sự kiên trì của Tây Mặc, đề nghị của Tát La cuối cùng không được tiếp thu, chiến tranh tuy vẫn theo kế hoạch cũ tiến hành, nhưng đối phó với Phổ Thụy Khắc chỉ còn lại có Tây Mặc và Tát La hai người.
Không ai đối với kết quả này đưa ra dị nghị, Tây Mặc sắc mặt âm trầm như trời sắp mưa, không ai ngu đến mức vào lúc này làm trái ý hắn, huống hồ Tây Mặc và Tát La đẳng cấp ma pháp đều rất cao, liên thủ cũng chưa chắc không phải đối thủ của Phổ Thụy Khắc.
Thiên Sứ quân đoàn đối với kết quả này hiển nhiên cực kỳ bất mãn, hội nghị vừa chấm dứt liền vội vàng ly khai.
Hàn Dật Phong vốn muốn đi đón Đường Đường, không nghĩ tới tiểu gia hỏa cư nhiên tự mình len vào cửa.
"Chủ nhân." Đường Đường chạy đến trước mặt Hàn Dật Phong.
“Sao lại tự mình chạy đến?” Hàn Dật Phong nhíu mày.
"Tiểu Cảnh đang giận không để ý tới em, sau đó em thấy chán.” Đường Đường miệng thì trả lời câu hỏi của Hàn Dật Phong, đầu lại quay qua Tây Mặc.
Tiểu Cảnh đang giận nga! Thật sự đang giận đó nga!
Huyết tộc thân vương bất đắc dĩ đỡ trán.
Hàn Dật Phong hiểu ra, vươn tay nắm tiểu sủng vật của mình muốn đi, lại bị Tây Mặc gọi lại.
“Cậu với cậu ấy cùng nhau lớn lên, có biết khi cậu ấy giận thì làm sao dỗ không?” Tây Mặc đau đầu.
"Cái này..." Hàn Dật Phong sờ sờ cằm.
“Ví dụ như, có thứ gì đặc biệt ưa thích không?” Tây Mặc nhắc nhở.
"Có!" Hàn Dật Phong quyết đoán gật đầu.
Vì vậy nửa giờ sau, Tây Mặc kẹp một búp bê hồ ly* cực lớn dưới cánh tay, sắc mặt xanh mét tiến vào tòa thành.
Mười mấy phóng viên tiểu báo đập cánh nhỏ đuổi theo sau chụp hình, kích động chảy đôi dòng lệ nóng.
Thân vương thật lãng mạn, Manh Manh* thật may mắn!
*Ý nói Lâm Cảnh, nick name bé ấy là Manh Manh mà ~
Trong lâu đài, Lâm Cảnh đang ở phòng ngủ đọc sách hút nước trái cây, đột nhiên thấy Tây Mặc đẩy cửa đi vào, trước ngực ôm con hồ ly đỏ choét dị thường chói mắt.
"PHỐC..." Lâm Tiểu Cảnh một ngụm đồ uống phun đầy lên sách, đây là cái tình huống khỉ gió gì, đổi đổi, đổi sang con đường manh hệ?!
“Cho em.” Tây Mặc điều chỉnh tâm tình một chút, đưa hồ ly cho cậu ta, ngữ điệu ôn nhu như mật đường, "Tiểu Cảnh ngoan nhất, đừng tức giận được không?"
Lâm Cảnh toàn thân chấn động, da gà nổi lên trùng trùng, mẹ nó mẹ nó! Coi ông là thiếu nữ vô tri sao! Đây là cái khẩu khí gì! Đây là cái biểu tình gì! Quan trọng nhất là! Lễ vật tạ lỗi này chọn cũng quá lạ đi!
Kỳ thật Lâm Cảnh vốn không quá tức giận, bất quá bị nháo một trận như vậy, Lâm Tiểu Cảnh chỉ số phẫn nộ trực tiếp vỡ tung, đẩy ra hắn muốn đi.
"Tiểu Cảnh." Tây Mặc bất đắc dĩ giữ chặt cậu, “Anh đều đã mua đại hồ ly cho em rồi, sao còn giận nữa?”
“Đại hồ ly em gái anh!!” Lâm Cảnh giận.
“Hả?” Tây Mặc sửng sốt, “Không phải em thích nhất cái này sao?”
“Thích cái đầu anh! Anh mới thích thứ của con gái đó!” Lâm Cảnh tức muốn vẹo mũi, vừa định tiểu vũ trụ thiêu đốt một chút, đột nhiên trong đầu lóe lên, từ từ…
“Ai nói cho anh biết tôi thích cái này?” Lâm Cảnh nghiến răng nghiến lợi.
"Hàn Dật Phong." Tây Mặc thở dài, cho nên, mình bị lừa rồi sao?
Quả nhiên! Lâm Tiểu Cảnh nắm đấm siết lại rắc rắc, Hàn Dật Phong quả thực quá tồi tệ! Mình nhất định phải tìm cơ hội đem Đường Đường đi giấu trả thù hắn!
Mà ngay lúc này, Hàn Dật Phong đang ôm Tiểu Đường về nhà.
Chủ nhân." Đường Đường hiếu kỳ hỏi, "Tiểu Cảnh thật sự thích búp bê hồ ly, còn thích người khác gọi ảnh là Tiểu Cảnh ngoan ngoãn sao?"
"Đương nhiên là thật.” Họ Hàn nào đó gật đầu, "Bất quá đó là trước lúc bảy tuổi.”
"..." Đường Đường xoa xoa mũi, ghét bỏ nhìn Hàn Dật Phong, chủ nhân xấu!
"Ai bảo cậu ta để em một mình chạy về.” Hàn Dật Phong xoa xoa đầu Đường Đường, "Gần đây chiến tranh rất loạn, về sau không được một mình ra ngoài, biết không?"
"Biết rồi." Đường Đường thật biết điều gật đầu, úp sấp lên lưng anh muốn cõng.
“Anh nghe Tây Mặc nói, vài ngày nữa là đến sinh nhật em rồi." Hàn Dật Phong lưng cõng Đường Đường, quay đầu nhìn cậu, “Muốn quà gì?”
“… Em gì cũng không cần.” Đường Đường nghe vậy tâm tình có chút sa sút.
"Tiểu ngốc.” Cảm nhận được cảm xúc cậu thay đổi, Hàn Dật Phong ôm chặt cậu, “Anh không phải đã nói sao, sẽ không để cho em chỉ sống có ba năm.”
“Ưʍ.” Đường Đường gật gật đầu, chôn đầu ở cổ anh không nói lời nào.
Mà bên kia trong lâu đài, Lâm Cảnh nhìn vẻ mặt thất bại của Tây Mặc, vừa muốn giận vừa buồn cười.
Tiểu hồ ly lẻ loi trơ trọi nằm một bên, cuối cùng bị Phillip ngậm trong mồm đi nịnh nọt Đặc Đặc.
Cho đến tối lúc ngủ, không khí giữa hai người mới bình thường một chút.
Vì Tây Mặc có tính khiết phích
(thích sạch sẽ ở mức độ cao hơn bình thường), nên từng bể tắm đều được xây dựng cực kỳ xa hoa, Lâm Cảnh ghé vào bờ hồ, hưởng thụ dịch vụ mát xa hoàn mỹ Huyết tộc thân vương tự mình cung cấp, thoải mái rên hừ hừ.
“Hình như mập lên.” Tây Mặc xoa bóp thí thí cậu ta, rất tự nhiên phát biểu bình luận.
“Anh!” Mặt Lâm Cảnh lập tức thiêu đốt, niết niết niết ở đâu vậy a! Biếи ŧɦái!
"Làm sao?” Tây Mặc biểu tình rất vô tội, "Chính là so với
trước kia thịt nhiều hơn."
"Câm miệng a!” Lâm Cảnh gào thét, nhào tới cùng hắn cấu véo.
Tây Mặc vui vẻ ôm, niết niết cọ cọ chiếm tiện nghi.
Vì lực lượng song phương giao chiến chênh lệch quá lớn, Lâm Tiểu Cảnh cuối cùng không ngoài ý muốn chút nào bị đặt lên thành bồn, lần nữa quang vinh rơi vào tay giặc.
Nói áp đảo liền áp đảo, đây quả thực là giẫm đạp lên tôn nghiêm đàn ông thuần khiết của mình! Sau khi trở lại phòng ngủ, Lâm Cảnh thí thí đau gần chết, vì vậy đem mình cuộn trong chăn, cắn răng tính toán sau này mình nhất định phải đè lại! Không chỉ đè lại! Còn phải chụp hình lưu lại! Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không chưa đủ! Còn phải chơi SM! Phải có roi da với nến! Còn phải bắt tên khốn đó mặc trang phục hầu gái! Mang tai thỏ!
Á sinh động quá, thật sảng khoái!
"Tiểu Cảnh em đang cười cái gì?" Tây Mặc kéo chăn ra, mạc danh kỳ diệu nhìn cậu ta.
Ách? Lâm Cảnh sửng sốt, cư nhiên không cẩn thận cười ra tiếng?
"Không sao chứ?" Tây Mặc vẻ mặt lo lắng.
"..." Lâm Cảnh tức giận kéo chăn qua, ý đồ một lần nữa đem mình cuốn lại, lại bị Tây Mặc tiện tay kéo, soạt một cái nằm rạp trên ngực hắn.
Mẹ nó cái tư thế thiếu nữ này! Lâm Cảnh giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Tây Mặc ôm.
“Để anh ôm thêm một chút.” Tây Mặc buộc chặt cánh tay.
Lâm Cảnh vùng vẫy vài cái, chẳng những không tránh được, ngược lại hoảng sợ phát hiện chỗ kia của người nào đó có vẻ lại bắt đầu rục rịch, đang cứng rắn đẩy vào bụng mình, vì vậy Lâm Tiểu Cảnh toàn thân cứng ngắc, nằm yên không dám động.
Lại lại lại thêm một lần nữa, sẽ tàn phế thật đó nha!
"Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, cùng anh kết hôn đi?" Tây Mặc xoa quai hàm cậu.
"... Ách?" Lâm Cảnh sững sờ, đây là cầu, cầu hôn?!
“Ba mẹ em…
Hẳn là
không phản đối chúng ta
đi?”
Tây Mặc do dự, trong giọng nói có chút không tự tin.
Lâm Cảnh
được
cầu hôn còn
chưa
hoàn hồn,
lại bị những lời này
làm cay mũi.
“Ba mẹ em có thích gì không?”
Tây Mặc lại
thật
cẩn thận
hỏi, “Anh
có thể chuẩn bị
trước."
Lâm Cảnh lắc đầu,
leo lên
ôm cổ hắn: "Đừng lo lắng, bọn
họ sẽ thích anh.”
"Cho nên
em
đáp ứng kết hôn
cùng anh?" Tây Mặc mục đích
đạt được
mặt mày hớn hở, xoay người đem
cậu đặt vào đống gối,
ôn nhu hôn lên.
Lâm Cảnh bị kỹ thuật hôn cao siêu
của hắn hôn cho
chóng mặt
choáng váng,
vì vậy không nhắc lại
kháng nghị,
u u mê mê
đem mình...Bán luôn!
Rất nhiều năm sau,
trong một thống kê của
Ma giới tiểu phóng viên
“Top 10 phí tổn cầu hôn của Ma giới cấp cao”,
đại danh Freddy Hàn Dật Phong Nặc Lôi nhao nhao xuất hiện, nhưng làm cho người
ta
kinh ngạc chính là,
phí tổn cầu hôn
của
Thân vương điện hạ
luôn luôn xa xỉ cư nhiên bằng 0, giữa lúc kinh ngạc, mọi người
lại bắt đầu chậc chậc tán thưởng Manh Manh quả nhiên rất thuần khiết, đây quả thực
chính
là
tình yêu nồng nàn đơn thuần trong phim
thần tượng!
Thật sự làm cho người ta cảm động!
Vì
hôm sau Tây Mặc
phải ra
chiến trường, Lâm Cảnh tự nhiên không
có
tâm tình ngủ, trợn
mắt
thẳng đến nửa đêm
cũng
không ngủ
được.
"Không muốn ngủ?" Tây Mặc xoa xoa đầu
cậu.
"Ngày mai
anh
phải cẩn thận." Lâm Cảnh thanh âm rầu rĩ.
"Yên tâm đi." Tây Mặc cười cười, "Hắn sao có thể là đối thủ của
anh."
Lâm Cảnh gật gật đầu,
vươn tay
ôm
thắt lưng hắn, vẫn một chút
buồn ngủ
cũng
không có.
“Nếu không muốn ngủ, mang em đi chỗ này thú vị.”
Tây Mặc lôi kéo
cậu dậy, “Có đi không?"
"Đi." Lâm Cảnh gật đầu.
Tây Mặc cười cười, mang theo
cậu
ra ngoài.
"Không thay quần áo?" Lâm Cảnh cúi đầu nhìn
áo ngủ gấu nhỏ của mình,
nghi hoặc.
"Không cần, không
ai thấy.”
Tây Mặc kéo
vai cậu qua, thuấn di biến mất.
Trong rừng Hắc ám Ma pháp, có một dòng suối
tĩnh mịch, dưới
ánh trăng
bạc
chiếu rọi,
nhàn nhạt
hửng sáng.
"Tới nơi này làm gì?" Lâm Cảnh đi chân trần
giẫm nát
lá khô,
cảm thấy có chút ngứa.
"Xem
thứ
thú vị." Tây Mặc cười như một tiểu hài tử.
Lâm Cảnh lần
đầu tiên
thấy hắn cái dạng này, nhịn không được cũng
giương
khóe miệng.
Một viên đá ma pháp màu đỏ sẫm
bị ném vào trong con suối
không bao lâu,
trên mặt nước
liền
chậm rãi
mọc lên một nụ hoa lớn bán trong suốt.
“Oa!”
Lâm Cảnh trừng to mắt, nụ hoa sau khi
nở ra,
bên trong
cư nhiên là một người be bé có cánh.
"Nàng tiên ngón cái*?”
Lâm Cảnh khϊếp sợ.
*Là nàng Thumbelina, một nhân vật trong truyện cổ tích Andersen.
“Là
tiểu tinh linh
sống trong rừng."
Tây Mặc vươn tay,
đôi cánh
tiểu tinh linh vụt sáng,
nhẹ nhàng rơi vào trên tay hắn,
tóc bạc váy trắng,
xinh đẹp
vô cùng.
"Tinh linh
không
nói chuyện, bất quá
rất
biết điều." Tây Mặc nhìn
Lâm Cảnh cười, "Đây là hoa linh, là
tiểu cô nương xinh đẹp nhất Ma giới, có muốn cùng cô ấy kết
giao bằng hữukhông?"
Lâm Cảnh mở bàn tay, tiểu tinh linh lập tức bay
vào
lòng bàn tay
cậu,
trong không khí lơ lửng
vài đốm sáng,
không lâu sau, một
đám lớn
đom đóm
liền
bay tới, quấn a quấn chung quanh Lâm Cảnh.
Trong rừng dây leo uyển
chuyển
uốn lượn, sàn sạt rung động
dệt ra một
chiếc
võng,
đại thụ nở đầy hoa lắc lư
một chút,
đổ đầy lá non và cánh hoa lên võng, thú một sừng ngân sắc nằm sấp một bên
nhàn nhã ngủ
gật,
trong rừng
lẩn khuất
truyền đến tiếng ca uyển chuyển,
không khí tràn đầy hương hoa hồng,
Lâm Cảnh kinh hỉ đứng nguyên tại chỗ,
mắt không nỡ chớp cái nào,
thế giới
thần thoại
sao?
"Tặng cho
em đó.”
Tây Mặc từ phía sau ôn nhu
ôm lấy
tiểu bảo bối của mình, "Ma giới còn có rất nhiều
chỗ thú vị, đợi hết
chiến tranh
rồi, anh mang em xem từng cái một.”
Gió đêm
nhẹ thổi, rừng
ma pháp
tắm trong
ánh trăng,
so
với
mộng cảnh còn xinh đẹphơn.