Huyết Tộc Dụ Hoặc

Chương 43: Quân đoàn khô lâu đáng thương

Ba người vừa đi lên lầu hai, liền thấy một cái đầu nhỏ đang lén lút thò ra bên ngoài dò xét.

“Về nằm ngay!” Hàn Dật Phong dựng thẳng lông mi, "Không phải đã nói không được phép lén chạy ra? Không nghe lời nữa sẽ đánh mông em!”

“Ư…” Cái đầu nhỏ ỉu xìu rụt trở về.

“Anh cái đồ biếи ŧɦái, chỉ biết khi dễ tiểu Đường Đường!" Lâm Cảnh tức giận bất bình, "Cậu ấy ngoan như vậy anh còn khi dễ người ta!”

“Cậu thì biết cái gì!" Hàn Dật Phong gõ đầu cậu ta, “Tôi là vì tốt cho cậu ấy, tỉnh Tạp La Mạch Cơ rất loạn, mỗi ngày đều có người mất tích."

"Lấy cớ!" Lâm Cảnh khinh bỉ, "Rõ ràng chính là vì thỏa mãn ham muốn giam hãm biếи ŧɦái hạ lưu của mình! Nhốt một tiểu ngoan ngoãn như thế ở nhà không cho người khác xem, có phải anh cảm thấy rất tự hào không?"

Hàn Dật Phong hết biết nói gì.

“Cậu ấy nói không sai, tỉnh Tạp La Mạch Cơ rất loạn." Tây Mặc vỗ vỗ Lâm Cảnh, "Cho nên em cũng không được chạy loạn, tại đây cơ hồ ai cũng biết em, tùy tiện ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm."

“Sao lại biết tôi?” Lâm Cảnh khϊếp sợ.

"Hình của cậu bình quân mỗi hai ngày đều lên trang nhất báo, muốn không biết cũng khó.” Hàn Dật Phong chỉ chỉ phòng ngủ, "Đi tìm Đường Đường đi, cậu ấy đem tin có liên quan tới cậu đều cắt ra giữ lại.”

Tuy biết rõ những tin tức kia nhất định toàn nói dóc, Lâm Tiểu Cảnh vẫn rất hiếu kỳ, vì vậy vui vẻ đi phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, tiểu khủng long đang đem chính mình trùm trong chăn giận dỗi.

"Đã nói hôm nay làm xong sẽ cho em ra ngoài chơi!” Nghe được có người đến, Đường Đường tưởng là Hàn Dật Phong, vì vậy bất mãn kháng nghị, "Hơn nữa trước đó đã đáp ứng em chỉ làm một lần! Kết quả làm thiệt nhiều lần! Còn bị Tiểu Cảnh với thân Vương chứng kiến! Chủ nhân lại lừa người ta!”

"Ách..." Lâm Cảnh sờ cằm, “Cái đó, là tôi..."

"A...?" Đường Đường từ trong chăn ló đầu ra.

Lâm Cảnh nhìn cậu cười.

“Nha!” Đường Đường mặt đỏ lên, nhanh chóng trốn về trong chăn.

"Đi ra đi ra!" Lâm Cảnh thích nhất trêu chọc Đường Đường, bay nhào lên chăn vò cậu.

Đường Đường khóc không ra nước mắt, vốn đã đau thắt lưng đau thí thí, giờ còn bị Lâm Cảnh coi là chè trôi nước nặn đến bóp đi, vì vậy nhanh chóng oa oa kêu toáng lên.

Trong thư phòng cách đó không xa, Hàn Dật Phong và Tây Mặc nghe thanh âm phấn khởi đùa giỡn của hai người kia, đều cảm thấy có chút không biết nói gì.

Trên bàn lớn trong thư phòng, chỉnh tề một chồng danh sách quân đoàn khô lâu, Tây Mặc rút một bản mở ra, phát hiện trong đó có một bộ phận danh tự được khoanh đỏ làm dấu.

“Đều là vài thủ lĩnh không nghe lời?" Tây Mặc hiển nhiên đối với những danh tự kia rất quen thuộc.

“Phải.” Hàn Dật Phong khóe miệng giương lên, "Cùng bọn họ liên hệ, là một chuyện rất thú vị."

Khô lâu quân đoàn số lượng đông, hơn nữa sức chịu đựng mạnh hơn so với những chủng tộc khác ở Ma giới, cho nên luôn rất tự phụ.

Mấy ngàn năm nay, kẻ cai trị tỉnh Tạp La Mạch Cơ tuy đã đổi không ít, lại không ai có thể khiến những gia hỏa ngoan cố kia triệt để phục tùng. Về sau có một lần, Freddy thậm chí tự mình tới biên cảnh, ý đồ thông qua hình phạt tàn khốc bắt bọn họ khuất phục, ai ngờ chẳng những không phát huy được bất cứ tác dụng nào, ngược lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn họ rục rịch, mắt thấy muốn bạo loạn, vì lấy đại cục làm trọng, Freddy cuối cùng không thể không công khai xin lỗi —— mặc dù trong lòng hắn nén giận sắp bốc cháy, nhưng trước mặt ánh đèn flash tới tấp của phóng viên tiểu báo, vẫn đầy mặt mỉm cười

cùng thống lĩnh khô lâu quân đoàn bắt tay giảng hòa, lại còn phải mời y ăn tối.

Sau sự kiện lần đó, khô lâu quân đoàn càng thêm hung hăng càn quấy, bởi vậy lúc Hàn Dật Phong mang theo một toán quân đội Ma tộc xuất hiện, tất cả khô lâu đều chẳng thèm ngó tới anh. Nghe nói hôm Hàn Dật Phong đến nhận chức, mọi sòng bài ở biên cảnh đều phát triển nghiệp vụ mới —— đoán xem đồ ngốc được phái tới lần này có thể chịu được bao lâu? Các hạng mục để chọn có từ một ngày đến một ngàn năm, bất quá cơ hồ tất cả mọi người đều chọn trong vòng một tháng, kể cả chủ sòng bạc.

Đến nhận chức không quá vài ngày, Hàn Dật Phong liền triệu tập tất cả thống lĩnh mở họp, còn tuyên bố một mệnh lệnh —— vì tốt cho cuộc đối chiến với Quang Minh chi vực, tất cả quân lính khô lâu đều phải tiến hành diễn tập quân sự, bài đầu tiên là hành quân, đích đến là núi Khoa Lạp Long.

“Sao phải làm loại chuyện vô nghĩa đó?” Có thống lĩnh khô lâu bất mãn vỗ bàn, "Từ đây đến núi Khoa Lạp Long, phải xuyên qua vô số đầm lầy, hồ nước và núi băng, ngươi đến cùng có đầu óc hay không?!"

"Ta là người cai trị ở đây, ta định đoạt." Hàn Dật Phong lạnh lùng nhìn mọi người, "Hay là các ngươi căn bản không dám?"

“Dám khích tướng!” Bên dưới ồn ào một mảnh, "Muốn diễn tập cũng được, nhưng ngươi cũng phải tham gia! Nếu kiên trì không được liền xéo đi!"

"Tốt." Hàn Dật Phong gật đầu, "Ta cùng quân đội của ta cũng sẽ tham gia, nếu thua, ta lập tức lăn."

Khô lâu tiểu phóng viên vội móc giấy bút ra ghi lại những lời này, hơn nữa hôm sau nhanh chóng đăng báo, đầu đề phô thiên cái địa.

“Chúng ta phải so sức chịu đựng cùng bọn họ?" Đội trưởng Ma tộc theo Hàn Dật Phong đến đây có chút bận tâm, "Khô lâu quân đoàn mạnh nhất chính là sức chịu đựng, chúng ta không chiếm ưu thế."

"Cho nên chúng ta sẽ không cùng bọn họ so sức chịu đựng." Hàn Dật Phong lấy bút ra, trên bức địa đồ vẽ một đường thẳng tắp từ Tạp La Mạch Cơ đến núi Khoa Lạp Long, “Mười bảy cái hồ, sáu ngọn núi tuyết, vô số đầm lầy, còn có cự thú trong Hắc sâm lâm, cho dù có sức chịu đựng, cũng không kiên trì nổi đến đích.”

“Nhưng chúng ta cũng kiên trì không nổi.” Ma tộc đội trưởng khó hiểu.

"Cho nên chúng ta đi đường nhỏ." Hàn Dật Phong gõ gõ địa đồ, "Ta đã tìm được người dẫn đường, hắn sẽ mang bọn ta đi một con đường khác, có chút ngoằn ngoèo, nhưng không có bất kỳ nguy hiểm nào."

“Quân đoàn khô lâu chưa từng có thói quen đi đường vòng, bọn họ vĩnh viễn luôn xông thẳng về trước, ngài như vậy nhất định sẽ bị cười nhạo khinh bỉ.” Ma tộc đội trưởng nhíu mày.

"Vậy hãy để cho bọn họ vì sự kiên trì ngu xuẩn của mình trả giá thật nhiều đi.” Hàn Dật Phong tựa lưng vào ghế ngồi, "Truyền lệnh xuống, trong quân đoàn khô lâu ai nguyện ý theo ta đi đường nhỏ, lập tức thăng chức."

Khi quân đoàn khô lâu nhận được mệnh lệnh này, nguyên một đám phẫn nộ cơ hồ nhảy dựng, cư nhiên đi đường nhỏ? Quả thực quá hèn hạ!

Hơn mười vị thống lĩnh quân đội suốt đêm đã viết một phong thư, nghiêm túc kháng nghị loại hành vi tiểu nhân đầu cơ trục lợi này của Hàn Dật Phong, còn cường điệu trốn tránh khó khăn là hành vi của kẻ yếu, cuối cùng mãnh liệt yêu cầu Ma giới quân đoàn cùng với khô lâu quân đoàn nhất trí một lộ tuyến, như vậy mới công bằng!

Sau khi gửi thư đi, nhóm cấp cao trong quân đoàn trợn mắt trông chờ hồi âm, suốt đêm không ngủ, đến tận trưa hôm sau, Hàn Dật Phong rốt cục phái cú mèo đưa tới hồi âm, sau khi mở ra là một hàng chữ —— muốn công bằng, các ngươi cũng có thể cùng Ma tộc đi đường nhỏ, vô cùng hoan nghênh.

Khô lâu quân đoàn tức giận đến kêu toáng lên, tại chỗ đem thư hủy thành bột phấn, còn tuyên bố nhất định phải thắng Hàn Dật Phong.

Vào ngày ước định xuất phát, khô lâu quân đoàn cơ hồ vừa qua khỏi 0 giờ liền bước lên hành trình, giành giật từng giây muốn tới đích trước.

Trái lại, quân đoàn Ma tộc thoạt nhìn lại một chút cũng không nóng nảy, thẳng đến giữa trưa hôm sau, mới thoải mái nhàn nhã ra đi.

Phóng viên tiểu báo đi theo toàn bộ hành trình, ghi chép của hồi diễn tập nổi tiếng này về sau được đưa vào tài liệu giảng dạy quân sự ma giới.

Khô lâu quân đoàn thiên tính tự phụ, gặp khó khăn chưa từng có ý niệm tránh né, dù cho đầu rơi máu chảy cũng sẽ xông lên, lại không có năng lực thuấn di, vì vậy ven đường ăn hết các loại đau khổ.

Ví dụ có một lần, đại đội thật vất vả mới bò qua một ngọn núi tuyết, trước mặt lại xuất hiện một mảng lớn đầm lầy, vì vậy không thể không bốn phía tìm ván gỗ bắc cầu, cái này cũng chưa tính là gì, thê thảm nhất chính là, cây cầu ván gỗ vừa mới bắc xong, đột nhiên một đám cự thú sung sướиɠ từ trong Hắc sâm lâm chạy ra, thùng thùng vài cái đem cây cầu giẫm nát bấy, ngăn cũng ngăn không được.

Quân đoàn khô lâu dù có sức chịu đựng, cũng không chịu nổi hành quân không biết ngày đêm, vì vậy không ngừng có bạo động quy mô nhỏ, nhao nhao yêu cầu nghỉ ngơi —— cho dù là nghỉ ngơi một ngày cũng tốt a!

Mà Ma tộc quân đoàn trên đường nhỏ, hiển nhiên thoải mái hơn nhiều.

"Không phải thoải mái, quả thực là hưởng thụ!" —— Thành viên Ma tộc quân đoàn nào đó nói như thế.

Ven đường nhỏ phong cảnh ưu mỹ, suối nước róc rách thảo trường oanh phi

(cỏ mọc chim bay), thỉnh thoảng còn có thôn xóm nhỏ trấn nhỏ, mỗi khi đến một chỗ, Hàn Dật Phong đều hạ lệnh tặng cư dân địa phương bảo thạch và kim tệ, vì vậy Ma tộc quân đoàn liền sẽ nhận được đãi ngộ hệt như khách VIP, không chỉ có mỹ thực hảo tửu, thậm chí còn có mỹ nữ tương bồi.

Thử nghĩ xem dưới ánh sao đầy trời, các binh sĩ Ma tộc khuôn mặt anh tuấn chế phục chỉnh tề ngồi vây quanh thành vòng, ăn heo sữa quay thơm ngào ngạt, uống mỹ tửu thơm ngon tinh khiết, trong lòng còn ôm cô nương xinh đẹp nũng nịu, làm cho người ta hâm mộ đến cỡ nào! Quả thực chính là hình ảnh kiểu mẫu quân dân hài hòa!

Một màn khiến người rơi lệ này không ngoài dự liệu bị tiểu báo phóng viên chộp được, Hàn Dật Phong xem được bài báo, thật tình tán thưởng kỹ thuật chụp ảnh của phóng viên, lại còn đóng gói mấy trăm tờ báo, phái cú mèo đưa đến cho quân đoàn khô lâu cùng nhau thưởng thức.

Nhóm khô lâu vốn đang chạy gấp rút thở không ra hơi, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một cơn mưa báo phô thiên cái địa. Hơn nữa vì con cú mèo đưa thư nào đó thất trách nghiêm trọng, khiến một chồng báo chưa khui rớt xuống, đúng lúc nện trúng đầu thống lĩnh khô lâu, thiếu chút là đem đầu người ta đập rớt.

Nội dung trên báo không thể nghi ngờ lần nữa đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhóm khô lâu đáng thương, nhất là khi họ thấy trong tấm hình còn có một vị khô lâu cô nương xinh đẹp!

(tớ rất tò mò, khô lâu cô nương có khác gì khô lâu công tử không?!)

Để trấn an tâm tình các binh sĩ, thủ lĩnh khô lâu quân đoàn không thể không diễn thuyết mỗi ngày một lần, ý đồ nhân lúc hỗn loạn kích khởi ý chí chiến đấu của mọi người.

Dựa vào bài diễn thuyết sục sôi kí©ɧ ŧɧí©ɧ của thủ lĩnh, khô lâu quân đoàn miễn cưỡng tiếp tục đi về phía trước, mà ở bên kia, Hàn Dật Phong đang cùng rất nhiều phóng viên tiểu báo sung sướиɠ liên hoan, còn cho bọn họ mỗi người một viên hồng ngọc giá trị xa xỉ.

Vì thế những ngày về sau, không ngừng có các loại báo bị ném vào quân đoàn khô lâu, trong hình, các binh sĩ Ma tộc ngâm suối nước nóng, hát Karaoke, đánh bài tú-lơ-khơ, ăn tiệc, uống rượu đỏ, mua xe xịn, thậm chí còn có đua ngựa đá gà, khô lâu quân đoàn nhìn thấy bi phẫn dị thường.

"Chúng ta vì cái gì không thể giống như bọn họ?” Khô lâu A đọc báo chảy nước miếng.

"Thống lĩnh nói trốn tránh khó khăn là hành vi của người nhu nhược!" Khô lâu B giải thích.

“Thật mẹ nó dối trá!” Khô lâu C phun nước bọt, “Ta thấy hắn căn bản chính là hâm mộ ghen tị căm hận!”

Đợi đến lúc khô lâu quân đoàn thật vất vả đến được núi Khoa Lạp Long, lại bi ai phát hiện, dù cho chính mình đã ra sức tiến về phía trước như vậy, cũng vẫn chậm một bước.

"Trùng hợp như vậy?" Tại lối vào dãy núi, Hàn Dật Phong nhìn khô lâu quân đoàn khiêu mi, "Chúng ta đang chuẩn bị đi về, có muốn cùng đi không?”

"Cái gì?" Nhóm khô lâu đáng thương bọn họ cơ hồ muốn ngất, vừa đến còn chưa có nghỉ ngơi được một phút, liền phải về lại đường cũ?

"Xuất phát!" Hàn Dật Phong bỏ qua nhóm khô lâu ai oán kháng nghị, "Phía trước ba giờ đi đường có một thành trấn, chúng ta đêm nay nghỉ ngơi tại đó!"

"Nằm mơ!" Khô lâu quân đoàn thống lĩnh phẫn nộ nhìn Hàn Dật Phong, "Chúng ta không có khả năng cùng đi với ngươi!"

"Vậy thì lập tức quay lại đường cũ cho ta!” Hàn Dật Phong lạnh lùng nhìn hắn.

Cái này rõ ràng là trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thống lĩnh khô lâu quân đoàn tích tụ oán khí nhiều ngày lập tức bộc phát, hú lên quái dị sau đó điên cuồng hướng Hàn Dật Phong đánh tới.

"Chủ nhân!" Đường Đường một bên kinh hô.

Hàn Dật Phong nhanh nhẹn nghiêng người né được, không nghĩ tới khô lâu thống lĩnh lại lướt qua anh, thẳng tắp đánh về phía Đường Đường.

"Đường Đường!" Hàn Dật Phong không ngờ mục tiêu của hắn lại là tiểu gia hỏa, vội vàng vọt tới muốn ngăn trở.

Móng vuốt thống lĩnh khô lâu sắp cấu trúng Đường Đường, giữa lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, may mắn có một binh sĩ Ma tộc ở gần phản ứng nhanh, phi thân đấy Đường Đường nhào qua một bên.

Sau một khắc, cánh tay khô lâu thống lĩnh đã bị Hàn Dật Phong một đao chém đứt.

Tuy không có cảm giác đau, nhưng khô lâu thống lĩnh vẫn không thể tin trừng to mắt.

Sao có người có thể ra tay nhanh như vậy, nhanh đến mức vượt qua ma pháp, nhanh đến độ mình cư nhiên không hề phát giác được.

"Ngươi không phục ta không sao, ta có rất nhiều kiên nhẫn cùng ngươi chơi, nhưng ngươi cư nhiên dám tổn thương Đường Đường." Hàn Dật Phong ánh mắt lạnh như băng.

"Ngươi có bản lĩnh —— "

Lời khô lâu thống lĩnh còn chưa nói hết, Hàn Dật Phong đã giơ tay chém xuống, chém hắn thành một đống mảnh vỡ.

"Ai nguyện ý theo ta đi đường nhỏ, hiện tại lập tức theo sau quân đoàn Ma tộc!” Hàn Dật Phong mang đao xoay người, lạnh lùng nhìn khô lâu quân đoàn.

Chần chờ một lúc, hơn phân nửa khô lâu đi qua.

"Rất tốt." Hàn Dật Phong nhìn những người còn lại, "Cho các ngươi thêm một phút thời gian cân nhắc, muốn chết, hay là muốn phục tùng mệnh lệnh!"

Khô lâu không có linh hồn, chết, nghĩa là vĩnh viễn biến mất.

Thống lĩnh đã từng không ai bì nổi hiện tại đã biến thành một đống tàn phiến vỡ vụn, bị Hàn Dật Phong dẫm nát dưới chân.

Trong lúc do do dự dự, lại có một lớp khô lâu cúi đầu bước qua.

"Các ngươi rất có cốt khí." Hàn Dật Phong nhìn những người khác, "Nếu như các ngươi là địch nhân, nói không chừng trên chiến trường ta sẽ buông tha các ngươi, đáng tiếc các ngươi là thuộc hạ của ta, thuộc hạ không phục tùng mệnh lệnh, ta không cần."

Đường Đường mắt nhìn Hàn Dật Phong, rồi nhắm mắt bịt tai.

Không thích nhìn thấy bộ dạng chủ nhân lúc gϊếŧ người, có chút lạ lẫm, cũng có chút đáng sợ.

Cứ như vậy, toàn bộ khô lâu quân đoàn tại tỉnh Tạp La Mạch Cơ, chính thức được lập thành đội quân Ma giới thứ chín, hơn nữa trong chiến tranh sau này còn lập được chiến công bất hủ.

Tuy các nhà sử học ngày sau đối với gϊếŧ chóc thiết huyết của Hàn Dật Phong có kín đáo phê phán, nhưng anh đích thực là một trong những tướng lĩnh Ma giới quân đoàn vĩ đại nhất từ trước tới nay, về phương diện nào đó thậm chí đã vượt qua cả Tây Mặc và Nặc Lôi.

Về điểm này, không ai phủ nhận.