Ngày hôm sau, Lâm Cảnh ngủ đến giữa trưa mới rời giường, mơ mơ màng màng xem điện thoại, lập tức thanh tỉnh.
Ngao ngao! Sao đã mười hai giờ rồi!!
"Làm sao vậy?" Tây Mặc tiến vào phòng ngủ, liền thấy Lâm Cảnh đang vô cùng lo lắng mặc quần áo.
"Đến muộn! Đã nói hôm nay phải đem loại khuẩn nuôi cấy tốt đến viện nghiên cứu, muộn sẽ bị mắng!"Lâm Cảnh vội vàng cài cúc áo sơ mi.
"Vậy thì đừng đi.” Tây Mặc buông cà phê trong tay, từ phía sau vòng qua eo cậu, cúi đầu hôn cổ cậu.
"Đừng làm rộn!" Lâm Cảnh giãy dụa, đổi lại người nào đó động tác càng thêm làm càn.
“Anh cái đồ biếи ŧɦái này!" Lâm Cảnh xách quần chạy khắp nơi.
Thật vất vả thoát khỏi đại sắc lang kia, Lâm Cảnh chà răng chà được một nửa, đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang.
"Ai a!" Lâm Cảnh nổi giận đùng đùng ngậm bàn chải ra mở cửa, sao chuyện gì cũng dồn vào một lúc thế này!
Kéo cửa ra, Lâm Cảnh sửng sốt, đem gào thét đã chuẩn bị sẵn toàn bộ nuốt trở vào!
Ngoài cửa đứng đó một quý phụ trung niên khí chất cao quý, hoa tai kim cương sáng long lanh, túi Hermes trước ngực!
"Mẹ." Lâm Tiểu Cảnh đem bàn chải đánh răng từ trong miệng đẩy ra ngoài, "Sao mẹ tới đây giờ này?"
“Con không phải lại muốn xuất ngoại sao? Đến đưa cho con ít đồ!” Mẹ Lâm khí tràng mười phần từ trong giỏ Hermes lấy ra một cái túi xốp, mở túi ra là một lớp gói giấy báo, mở giấy báo ra, là một cái bình thủy tinh, trong bình tràn đầy tương ớt đỏ au!
“Con xuất ngoại?" Lâm Cảnh sững sờ.
"Đúng vậy a, viện trưởng của các con sáng nay gọi điện thoại cho ba ba." Mẹ Lâm nghi hoặc nhìn Lâm Cảnh, "Viện trưởng không có nói cho con biết?"
"Ách, có nói.” Lâm Cảnh vừa nghĩ liền biết là Tây Mặc giở trò quỷ, vì vậy hắc hắc gượng cười cho có lệ.
“Vừa về đã phải đi, Tiểu Phong cũng ở nước ngoài không trở lại! Tụi bây là hai đứa tiểu hỗn đản!” Mẹ Lâm phẫn hận.
Lâm Cảnh rất không biết nói gì, Tây Mặc thì ở trong phòng ngủ cười, cuối cùng biết rõ tên ngốc kia mở miệng một tiếng hỗn đản là học được ở đâu rồi.
"Mẹ, con về sau nhất định hảo hảo sống cùng hai người.” Lâm Cảnh chân chó nịnh nọt.
“Con bồi thì mẹ không cần, tìm con dâu theo bồi mẹ đi?” Mẹ Lâm cười tủm tỉm.
“Con không tìm!" Lâm Cảnh một hơi từ chối.
“Vì sao?” Mẹ Lâm rất bất mãn.
"Không có hứng thú." Lâm Cảnh lầm bầm.
“Sao lại không có hứng thú? Chẳng lẽ con có vấn đề?" Mẹ Lâm quá sợ hãi.
“Mẹ nói loạn cái gì vậy!” Lâm Cảnh vô lực.
Tây Mặc tại phòng ngủ cười đến đau cả bụng.
"Không có vấn đề? Khỏe mạnh? Vậy là con thích đàn ông?” Mẹ Lâm nói lời kinh người.
Lâm Cảnh hận không thể ngất đi, đây rốt cuộc là người mẹ kiểu gì!
Thật vất vả tống tiễn mẫu hậu đại nhân, Lâm Tiểu Cảnh hùng hổ kéo cửa phòng ngủ ra, xông vào chỉ thấy Tây Mặc đang nhàn nhã mà uống cà phê.
“Anh nói với viện trưởng cái gì! Vì sao không nói cho tôi!” Lâm Cảnh gào thét.
“Hôn một cái sẽ nói cho em biết.” Tây Mặc gần đây rất đam mê cái trò này.
"Nằm mơ đi!” Lâm Cảnh tức giận, quay người vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Hôn ngươi cái mốc á! Biếи ŧɦái! Hết nói nổi!
Kem cạo râu vừa bôi lên mặt, chợt nghe ngoài cửa phòng vệ sinh truyền đến một thanh âm rất thiếu đánh.
"Bảo bối cưng cũng có râu?”
Ngữ khí vậy mà còn có chút kinh ngạc và vui sướиɠ!
Lâm Cảnh một búng máu phun đầy lavabo, ông đây một không phải nữ nhân hai không phải thái giám, râu dài có cái quái gì để kinh ngạc sao?
Không thể nhịn được nữa, Lâm Tiểu Cảnh liều mạng đem Tây Mặc đẩy ra khỏi toilet, sau đó khóa trái cửa, thuận tiện dùng mông đè lên!
Làm cái mốc gì vậy! Người khác nói yêu thương không phải đều là ấm áp ngọt ngào sao? Vì cái gì quá trình yêu đương của mình lại biếи ŧɦái dung tục như vậy!
Cảnh tượng trên bàn ăn sáng rất quỷ dị, Lâm Cảnh bọc áo ngủ nhiều nếp nhăn, cúi đầu rột rột húp cháo, trên chiếc đũa còn cắm một cái bánh bao, mà ở bên kia bàn ăn, Tây Mặc mặc áo choàng đen hoa lệ, tay nâng một ly cà phê, ưu nhã lại mê người.
Đây tuyệt đối là tổ hợp mèo Ba Tư quý báu cùng chó nhà rẻ tiền…
Lâm Cảnh một bên húp cháo một bên rầu rĩ liên tưởng.
"Ăn xong điểm tâm, chúng ta liền về đi." Tây Mặc dùng ngón tay thon dài gõ gõ cái bàn, "Được không?"
“Không được! Anh còn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc là làm sao thu phục được viện trưởng hói đầu!" Lâm Cảnh lau miệng ra điều kiện, "Không nói tôi không đi!"
“Thì là tìm một người bạn, gọi điện thoại cho viện trưởng của các em, sau đó nói cho hắn biết gần đây Tòa thị chính có một danh ngạch xuất ngoại học tập, muốn cho em đi.” Tây Mặc mở tay, "Chỉ đơn giản như vậy."
“Người bạn nào?” Lâm Cảnh ngạc nhiên, như vậy cũng được?
"Thị trưởng." Tây Mặc hời hợt.
"Cái gì?" Lâm Cảnh há to mồm, "Anh làm sao quen biết người của chính phủ?"
"Hắn là Ma giới đọa thiên sứ." Tây Mặc rất kiên nhẫn giải thích, "Tới nhân giới thuần túy là vì đã yêu một cô gái nhân tộc, không hề có mục đích khác."
Lâm Cảnh úp sấp trên bàn cơm vô lực, thế giới quả nhiên rất kỳ diệu.
Sau khi trở lại Ma giới, Tây Mặc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đem Lâm Cảnh mang đến phòng ngủ của mình.
“Tôi muốn về phòng mình!” Lâm Cảnh kháng nghị.
"Vì sao?” Tây Mặc nhíu mày, "Chúng ta đâu có cãi nhau, tại sao phải ở riêng?"
Ở riêng em gái anh! Lâm Cảnh trong lòng nhỏ máu và nước mắt, tôi ở chung với anh hồi nào?
“Nếu em cảm thấy ủy khuất, chúng ta liền cử hành một hôn lễ long trọng?" Tây Mặc như có điều suy nghĩ, "Ngày mai thì sao?”
Lâm Cảnh cảm thấy có chút tức ngực.
Ma giới thoạt nhìn vẫn giống như trước đây, không có chút nào biến hóa, tiểu báo phấn hồng lượng tiêu thụ vẫn chót vót, nhóm cao tầng anh tuấn đẹp trai Ma giới, như cũ là đối tượng phóng viên tiểu báo thích bát quái nhất.
Hôn lễ của Freddy cùng Lê Tư Đặc hiển nhiên là chiêu bài lớn nhất, Lâm Cảnh phát hiện trên báo mỗi ngày đều có các loại tin tức kiểu như
《Vén bức màn bí mật! Vương tử ngày mai cử hành hôn lễ!
》《
Bổn báo tin độc nhất! Freddy điện hạ ngày mai cưới Vương phi!
》《Bọn họ đều là gạt người! Hôn lễ chính thức thực ra là vào ngày mai!
》, nhưng mà ngày mai hết nguyên một tuần lễ, Lâm Cảnh vẫn không phát hiện hai người kia có bất kỳ dấu hiệu kết hôn nào.
“Họ đến cùng lúc nào kết hôn?" Lâm Cảnh rất ngạc nhiên.
“Anh làm sao biết.” Tây Mặc thõng tay, “Cũng không phải hôn lễ của anh và em, quan tâm làm gì?”
Tai Lâm Cảnh lần nữa đỏ bừng.
Mà trong Vong linh thánh điện, Lê Tư Đặc đang ngồi trong thư viện, một cuốn tiếp một cuốn đọc nhanh như bay.
"Thời tiết tốt như vậy, ra ngoài uống một ly đi?” Freddy ngồi đối diện y ngáp mấy ngày liền.
"Không đi." Lê Tư Đặc cự tuyệt.
“Mấy cái lịch sử chiến tranh này có gì hay chứ?” Freddy bất đắc dĩ.
"Ngươi câm miệng cho ta!" Lê Tư Đặc hung dữ, "Nói thêm câu nữa thì cút ra ngoài!”
Freddy trong lòng thở dài, một tay chống quai hàm nhìn y.
Điển tịch phủ bụi đã lâu vừa được mở ra, trong không khí bốc lên lớp bụi, có chút gay mũi, Lê Tư Đặc không chút nào để ý.
"Ngươi đến cùng —— "
"Đi mua một ly cà phê giúp ta, phải là cái tiệm ở góc đường ấy.” Lê Tư Đặc đoạt trước một bước đánh gãy hắn, "Phải thêm sữa.”
“Được.” Freddy bất đắc dĩ thở dài, đứng lên đi ra ngoài.
Trên trang sách ố vàng, dùng phù chú cổ xưa viết đủ loại truyền kỳ Thần Ma nhị giới.
Tội danh kẻ phản bội ngàn năm trước, tự nhiên cũng bị ghi trong sách sử.
Giữa những hàng chữ, mình đã bị viết thành hoàn toàn thay đổi, một mảnh bê bối.
Nếu Freddy biết những lời không chịu nổi này đều là đang miêu tả mình, sẽ giận, hay là sẽ triệt để khinh bỉ mình?
Lê Tư Đặc cười đầy chua chát, động tác thong thả gấp lại cuốn sách da dê cũ kỹ.
Trời chiều hắt lên người y quầng sáng kim sắc, đôi mắt như thạch anh có chút nheo lại, tuy là cau mày, vẫn không che lấp được
phấn khí chất ngạo mạn bẩm sinh.
Suy cho cùng, vẫn là thiên sứ.
Mua được cà phê, Lê Tư Đặc tiện tay đặt lên bàn, liếc cũng không liếc mắt tới một cái.
Freddy không so đo tính xấu của y, buông ly, đứng phía sau giúp y xoa bả vai.
Hai người cách nhau rất gần, Lê Tư Đặc thậm chí có thể cảm giác được độ ấm quen thuộc từ trên người Freddy truyền đến.
Huyết tộc không có nhiệt độ cơ thể, bởi vậy đối với ấm áp vô cùng tham luyến, nhưng mà lần này, Lê Tư Đặc lại có chút muốn trốn.
Thời gian một ngàn năm quá ngắn, ngắn đến mức vết thương còn chưa kịp lành hẳn, chỉ bằng một trang sách cũ ố vàng, là có thể một lần nữa vạch trần những chuyện cổ xưa kia, nhất điểm nhất tích, hồi ức bất kham.
"Bảo bối, ngươi hôm nay rốt cục sao vậy?" Freddy từ phía sau ôm y, nhíu mày.
Lê Tư Đặc lắc đầu, không nói gì.
Trong lòng hiểu rõ, nên đến thì sẽ đến, ai cũng không trốn được.
Buổi tối là tiệc mừng sinh nhật Nặc Lôi, với tư cách Ma giới được hoan nghênh nhất Vương lão ngũ*, Nặc Lôi tuyệt đối là cấp bậc kim cương, bởi thế buổi tiệc này cực kỳ long trọng, người người tấp nập tương đối náo nhiệt.
*Kim cương Vương lão ngũ: Chỉ những người xuất thân từ gia đình có địa vị cao trong xã hội.
Trong phòng nghỉ trên lầu hai, Lâm Cảnh đang nhàm chán ngáp.
Rõ ràng đã nói mang mình đến xem náo nhiệt, vì cái gì không để cho mình xuống dưới!
"Bên dưới phóng viên quá nhiều." Tây Mặc bưng rượu đỏ tựa vào salon, “Anh không muốn em lên trang nhất.”
"Thực chán." Lâm Cảnh thở dài.
Cú mèo kim sắc của Hàn Dật Phong đậu trên vai Lâm Cảnh, Lâm Tiểu Cảnh lấy thư xuống nhìn thoáng qua, bĩu môi.
“Sao vậy?” Tây Mặc hỏi.
"Nói là ở đầu nguồn sông Sphinx phát hiện dấu chân kỳ quái, mọi người đều không biết là cái gì nên vẽ lại gửi về, xem có ai biết không.” Lâm Cảnh đem giấy viết thư đưa cho Tây Mặc.
Tây Mặc run rẩy mở thư nhìn thoáng qua, liền biến sắc, từ trên ghế đứng bật dậy.
“Sao thế?” Lâm Cảnh hết hồn, rất ít khi thấy Tây Mặc mất bình tĩnh như vậy!
“Em ở đây chơi, anh phải tìm Lê Tư Đặc một chuyến." Tây Mặc vỗ vỗ vai Lâm Cảnh, sau đó theo cửa sổ chui ra ngoài.
"Này! Nói cho tôi biết chuyện gì đã chứ!” Lâm Cảnh ghé vào cửa sổ rống, "Lòng hiếu kỳ của tôi rất mạnh có biết không!”
Vì vậy ngày hôm sau, nội dung đầu đề tiểu báo ngoại trừ tiệc sinh nhật long trọng của Nặc Lôi, còn có một chút
《
Nhân tộc tiểu manh manh tại sao phải rống giận? Bổn báo vì ngươi vạch trần bí mật
》《Sức bùng nổ vô hạn của nhu nhược manh manh—— ngài có nghe thấy thanh âm gào thét kia không?
》tin tức các loại.
"Chán quá đi." Lâm Cảnh đem báo ném vào thùng rác.
Tây Mặc từ hôm qua ra ngoài, liền không thấy quay về, cũng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ngao! Thực phiền lòng!