Đêm đó, Nghi Lai khách sạn.
“Ngươi nói… cha con Văn Thuyên Mạt sao?” Huyền Dục nhẹ nhàng buông vành tai Lưu Vân, con ngươi đen nhánh lấp lánh một tia lưu quang.
Lưu Vân túm được móng vuốt của người nào đó đang không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ bên trong lý y, nói: “Ngươi định làm sao bây giờ?”
Huyền Dục khẽ cười, hôn lên cổ hắn một cái, nói: “Đã có người ở bên trong, dĩ nhiên là phải lợi dụng rồi.”
“Làm sao lợi dụng?” Lưu Vân hơi nghiêng người sang, môi mỏng như có như không lướt qua gò má của y.
“... Bí mật thả hắn, hắn chắc chắn sẽ lại trốn về chỗ Hạng Du, phái người lặng lẽ theo dõi, đến lúc đó dùng tín vật của ta, để Hạng Du bí mật lĩnh binh trở về thành, giúp ta một chút sức, khả năng thắng của chúng ta liền lớn hơn.”
Lưu Vân suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Ngươi tính toán không tồi.”
“Ha ha, ngươi cho là vậy?”
“... Ừm...”
Đêm đó, mấy tên thị vệ canh giữ Văn Ngọc Tiêu tựa hồ ngủ đặc biệt sâu, Văn Ngọc tiêu chớp lấy thời cơ, ung dung trốn thoát, lần thứ hai mất tích. Chỉ là, hắn có cẩn thận đến đâu cũng không phát hiện nhất cử nhất động của mình từ lâu đã lọt vào mắt Ma Yết.
Hôm sau, lúc ăn sáng, lại là lúc Lưu Vân thấy đau đầu nhất.
Đại sảnh Nghi Lai khách sạn người đến người đi, có chút ầm ĩ, mà một bàn nọ mặc dù có ba người ngồi, lại yên tĩnh lạ kỳ.
Lưu Vân không chớp mắt nhìn chằm chằm từng hạt cơm, chậm rãi ăn cháo. Lưu Tiêu ngồi bên trái hắn, y bất luận làm gì đều rất chăm chú, kể cả ăn cơm, một đũa lại một đũa, động tác không thừa không thiếu, ăn không nói, uống không nói. Bên phải lại là Huyền Dục, tay áo mặc sắc vén lên, bên cạnh bàn là một chiếc khăn ướt, đôi đũa hắc mộc ở giữa ngón tay tao nhã xoay tròn.
Một lúc lâu sau, Lưu Vân rốt cục nhịn không được nói với Lưu Tiêu: “Lưu Tiêu…”
Tay y dừng một chút, không hề ngẩng đầu, tiếp tục ăn cơm. Lưu Vân chưa từ bỏ ý định, lại kêu một tiếng.
Lưu Tiêu rốt cục nâng khóe mắt, hỏi: “Cái gì?”
Lưu Vân khụ một tiếng, nói: “Ngươi cầm đũa ngược.”
“…” Lưu Tiêu sững người, nhẹ nhàng đặt bát đũa xuống, đạm đạm nói: “Thong thả dùng.” Liền xoay người rời đi.
“Lưu…”
“Ngự trang chủ đi xa rồi.” Bên tai truyền tới thanh âm bỡn cợt của người nào đó.
Lưu Vân sờ sờ hai hàng dấu răng rõ ràng trên cổ, nhíu mày: “Ngươi cố ý?”
“Ta làm sao biết?” Huyền Dục nhẹ nhàng lấy khăn ướt lau miệng, cười như mèo trộm được cá.
“Ta thấy, là ngươi ghen tị với hắn thôi.”
Nghe vậy, hai người đều giật mình, quay đầu lại, trước mắt là một nam tử cải trang không biết đã đứng đó từ lúc nào, chính là Mộ Dung Linh.
Huyền Dục cười lạnh: “Mộ Dung công tử có tật xấu nghe lén từ lúc nào vậy?”
Mộ Dung Linh mặc kệ y, ngồi xuống chỗ còn lại bên cạnh Lưu Vân, thoáng thấy vết đỏ chói mắt trên cổ hắn, hừ mạnh một tiếng.
Lưu Vân ngồi giữa, tiếp tục ăn cháo, bỗng nhiên cẳng chân đau nhói, lại là bị người ra sức đá một cước. Bất đắc dĩ trong lòng than thở, hắn có trêu ghẹo ai đâu?
Chờ Lưu Vân trở vào phòng, Mộ Dung Linh từ lâu đã ở đó, chiếc quạt thong thả đong đưa.
Lưu Vân sững người, nhìn ý “cười” trong đôi mắt phượng kia, bỗng theo bản năng sờ sờ cổ.
Mộ Dung Linh đóng quạt lại, hừ lạnh: “Ngươi cũng diễm phúc thật.”
Lưu Vân mắt phượng lưu chuyển, tiến đến gần ôm lấy eo y, cười nói: “Hiểu lầm rồi, cái dấu này là Huyền Dục cố ý cắn, tối hôm qua ta đi làm chính sự mà.”
“Hửm?” Mộ Dung Linh hơi cau mày, chậm rãi cầm lấy đôi tay đang đặt trên eo mình, đột nhiên xoay người đem hai tay Lưu Vân kéo ra sau lưng hắn, cười nói: “Vậy ngươi cũng cho ta cắn mười cái tám cái dấu, thế nào?”
Lưu Vân xoay cổ tay, trở tay kéo y vào lòng, khẽ cười nói: “Ngươi muốn hôn ta mười lần tám lần đều được hết, ha ha.”
“Hừ.” Mộ Dung Linh hừ mạnh một tiếng, khóe miệng lại hơi cong lên một mạt ý cười.
“Ngươi không phải đang bận rộn ở Mộ Dung phủ sao? Sao lại chạy ra đây?”
“Chuyện ở đây đã sắp xếp xong xuôi, ta hiện tại cần phải mượn sức của Túy Ngọa Hồng Trần các.”
“Hả…” Lưu Vân ánh mắt lóe lên, “Túy Ngọa Hồng Trần các… Ta vậy mà lại quên mất còn có cái này… Lại nói, ngươi định thế nào? Lại trộm một lần nữa?”
Mộ Dung Linh ý cười cứng lại, cả giận nói: “Ta nào có ngu như vậy! Không thể lại tiếp tục sử dụng quy củ của tín vật, nhất định phải ở trong đó cài người của ta vào. Nếu không thể khống chế thế lực của Kính vương, hai tín vật này cho dù có hay không cũng vô dụng.”
“Không sai. Chẳng lẽ ngươi đã nghĩ ra biện pháp?”
“Vì lẽ đó ta mới cần mạng lưới tình báo của Túy Ngọa Hồng Trần các.” Mộ Dung Linh khẽ mỉm cười, “Ta muốn cùng các ngươi một đường đến Huyền Diệu, sao, không vui à?”
“Sao lại thế được…” Lưu Vân cười khẽ hôn hôn môi y, bỗng nhiên khóe miệng đau nhói, lại bị cắn một cái.
“Ngươi cắn thật đấy à?” Lưu Vân bất mãn liếʍ liếʍ môi.
“Ha ha,” Mộ Dung Linh lặng lẽ đưa tay luồn vào quần áo Lưu Vân, dán lên người hắn cười nói, “Bản công tử vừa nãy có nói muốn cắn mười cái tám cái dấu mà.”
“Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không rồi…”
Mấy ngày sau, công việc ở Lạc Thành đã chuẩn bị ổn thỏa, mọi người chuẩn bị một phen, liền xuất phát tới Huyền Diêu. Đến ngoại thành, chung quanh đều là tai mắt của Kính Vương, phòng bị tựa hồ đặc biệt nghiêm mật. Mọi người cải trang vào thành, Phượng Dao đã nhận được tin từ lâu, tự mình ra phía trước nghênh tiếp.
『 Túy Ngọa Hồng Trần các 』 mật thất.
Huân hương nhàn nhạt lượn lờ trong gian phòng, dạ minh châu lơ lửng trên vách, ánh sáng lung linh lập lòe dao động. Trên tháp thượng, hồ cừu thêu uyên ương hí thủy, khắp nơi lộ vẻ xa hoa.『 Túy Ngọa Hồng Trần các 』 cùng 『 Mị Phượng các 』lúc trước từ lâu không hề giống nhau.
“Tế thiên?”
“Không sai.” Phượng Dao gật đầu nói, nàng hai mắt đã bớt ửng đỏ, tự mình pha trà đưa tới tay Mộ Dung Linh, trà ướp hoa hồng nước sương, đặc biệt thơm.”Kính Vương chuẩn bị ba ngày sau ở Mộc Cận Sơn linh đài tế thiên, e rằng sẽ đăng cơ vào dịp này.”
“Sau ba ngày?” Huyền Dục ánh mắt trầm xuống, “Tới kịp không...”
“Không kịp cũng phải kịp, nếu hắn thành công, mọi thứ đều do hắn định đoạt cả.” Lưu Vân sờ sờ mũi, ngữ khí nhẹ nhàng mà chậm rãi, “Trước mắt, chỉ có một biện pháp —— thâu thiên hoán nhật.”
Lưu Tiêu hớp một ngụm trà, nhíu mày nói: “Làm sao hoán được?”
Phượng Dao khẽ mỉm cười: “Có thể được. Hoàng đế giả kia mê mẩn một người trong các, thỉnh thoảng sẽ đến nơi này.”
“Ai?”
“Lam Cần.”
Lưu Vân khóe miệng cong lên: “Vừa vặn, chúng ta chờ hắn đến.”
Đêm xuống, Huyền Diệu trên đường vẫn như trước, đèn đuốc sáng choang, đặc biệt là 『 Túy Ngọa Hồng Trần các 』 trước cửa ngựa xe như nước, khí tức nhộn nhịp xa hoa đem buổi tối biến thành ban ngày.
Trong đại sảnh lại không giống như thanh lâu bình thường, khắp nơi là *** từ đãng vũ, ngược lại đặc biệt thanh tao tú nhã, sảnh đường nơi nơi đều là ngâm thơ vẽ tranh, tấu nhạc ca vũ, đi tiếp, lại có không ít sòng bạc, giai hào, mỹ tửu. Qua phòng chính, vòng qua hành lang, mới là nhã gian ở đẳng cấp khác, bảo đảm không bị bất kì cái gì quấy rầy, lại cao hơn một cấp chính là viện lạc riêng biệt *** tế, bình thường đều là quan to quý tộc bao lâu dài, vàng bạc chi ra nhiều hơn người giàu có bình thường gấp mấy lần.
Nhưng ít có người biết, cơ hồ mỗi tầng lầu, đều có những mật đạo khác nhau dùng để lan truyền tin tức tình báo hoặc phòng khi hỏa hoạn.
“Ta nên gọi ngươi là Ngự công tử, Vân công tử, hay là Liễu công tử đây?” Lam Cần nghiêng người dựa vào tháp thượng, trong mắt lộ ra một tia ý cười khó đoán.
“Thích gọi là gì tùy ngươi, ta chỉ là có chút hiếu kỳ, vì sao ngươi còn ở lại chỗ này? Ngươi không phải là thủ hạ của Hàn sao?”
Lam Cần khẽ mỉm cười nói: “Coi như là vậy đi, bất quá ta ở lại đây, chỉ là bởi vì thú vị thôi.”
Lưu Vân trợn mắt nhìn hắn, nói: “Kế hoạch lần này...”
“Ta có thể giúp ngươi.”
“Hả?” Lưu Vân trợn mắt, có chút không tin được.
“Ha ha, cuộc sống quá nhàm chán, chung quy phải có chút lạc thú mới tốt.”
Lưu Vân hai mắt khẽ hợp một mạt ý cười, nói: “Làm phiền rồi.”
Bỗng nhiên, màn được vén lên, là Phượng Dao đi vào: “Người đến rồi.”
Lam Cần sửa lại quần áo, theo nàng đi ra ngoài.
Huyền Dục đung đưa chung trà trong tay, ánh mắt khẽ động, cười nói: “Ngươi đúng là đi đâu cũng đều có thể đυ.ng tới người quen, nhỉ?”
Lưu Vân khoanh tay trước ngực, tựa vào ghế, nói: “Đừng nói những chuyện này. Vẫn là nghĩ lại, bây giờ nên làm thế nào đi. Theo mật báo, việc này trước đây rất lâu Kính vương đã bắt đầu chuẩn bị, hắn thông qua hoàng đế giả đem Ngự Lâm quân trong thành điều động tới xung quanh Huyền Diệu chung quanh, một là đề phòng biến cố, hai là, Ngự Lâm quân vốn là thế lực trực thuộc Lăng thừa tướng, sợ sẽ hỏng chuyện tốt của hắn. Mặt khác, Lăng thừa tướng đang bị hắn giam lỏng, cụ thể ở nơi nào, còn chưa biết được.”
Huyền Dục cười nói: “Gấp cái gì? Có ngươi ở đây mà.”
Lưu Vân hơi ngẩn ra, một lát không nói gì.
Bên trong nhã các *** tế, thanh sa bao quanh, xạ hương phiêu tán. Thức ăn *** mỹ đặt tại trên bàn, một chút cũng không được động vào, đã nguội lạnh từ lâu.
Rượu cũng hết. Lam Cần vung vung tay, ra hiệu nha hoàn đưa rượu tới.
Ngồi bên cạnh hắn là một nam tử mặc hoa phục, đầu đội kim quan, đặc biệt tuấn mỹ. Chỉ là vẻ mặt căng thẳng, nói cũng không nhiều, chỉ chăm chăm nốc rượu.
Lam Cần giương mắt cười nhìn hắn nói: “Công tử hôm nay có chuyện gì phiền lòng sao?”
Nam tử muốn nói lại thôi, chậm rãi lắc đầu, cuối cùng tựa như đã quyết tâm, vội vã nắm lấy tay Lam Cần, không đầu không đuôi nói: “Ngươi theo ta đi đi!”
“Sao vậy?” Lam Cần có chút buồn cười nhìn hắn.
Nam tử đi tới đi lui vài bước, nói: “Chuyện này…chuyện này… Sau ba ngày nữa, ta e là… Ôi, nói chung là phiền toái lớn lắm, ngươi theo ta đi đi!”
Không đợi Lam Cần trả lời, cửa bỗng nhiên “rào” một tiếng bị mở ra, hai bóng người cao lớn lách vào trong phòng, chính là Lưu Vân cùng Huyền Dục.
Nam tử nhìn gương mặt gần như giống hệt mình, hoàn toàn cứng người, một câu cũng nói không nổi.
“Thật ngại quá, ngươi không đi được rồi.” Lưu Vân hai ngón tay khẽ gảy, điểm huyệt đạo hắn.
Nam tử trợn mắt, trơ mắt nhìn Lam Cần nhìn mình trào phúng, như khẽ mỉm cười, xoay người đi ra cửa.
Huyền Dục chậm rãi bước đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Ngươi rốt cục là người phương nào?”
Nam tử cúi thấp đầu, cắn răng không nói lời nào.
“Sao? Vẫn chờ Huyền Kính tới cứu ngươi sao?”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: “Hắn chưa đăng cơ, sẽ không để ta chết!”
“Hừ!” Huyền Dục cười lạnh, “Có ta ở nơi này, còn cần ngươi sao?”
Bất ngờ, đồng tử nam tử co lại, nhìn chằm chằm Huyền Dục, tựa hồ do dự cái gì.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, hình như có một nhóm nhiều người đang đi về phía này. Phượng Dao vội vã đi vào, nói lớn: “Người của Kính vương bỗng nhiên đến kiểm tra, ta đưa các ngươi vào mật đạo trước.”
Nam tử kia lập tức lộ vẻ vui mừng, lớn tiếng hô to: “Ta ở đây a ——”
Huyền Dục giơ tay điểm á huyệt hắn, nhéo hắn một cái, nói: “Đi mau.”
Mấy người ra khỏi gian phòng, từ xa, thấy một đám người mặc trang phục thị vệ hướng bên này đi đến, chỉ kịp nhảy lên trên xà nhà, tránh mặt.
“Mấy người các ngươi, đi nơi này, còn ngươi nữa, tiến vào phòng! Nhớ kỹ, Vương Gia phân phó, nhất định phải bắt hắn trở lại, nếu người nọ phản kháng, giết không cần luận tội!”
“Dạ!”
Nhận được mệnh lệnh, phần lớn người tản ra tìm kiếm, Lưu Vân mấy người nhân cơ hội lách vào hành lang mật đạo.
Huyền Dục châm chọc liếc nhìn người kia mặt xám ngoét như tro tàn, nói: “‘ Giết không cần luận tội ’? Hừ, xem ra ngươi đã không còn giá trị lợi dụng.”
“... Nếu ta đem những gì ta biết nói hết ra, các ngươi có thể đảm bảo ta không chết?”
Huyền Dục cùng Lưu Vân liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói: “Có thể.”
Nam tử nghiến răng, đem bí mật trong miệng thoáng cái đều nói ra.
Nguyên lai, hắn tên là Trọng Hoa, chỉ là một con hát, mấy năm trước bị Kính vương phát hiện, lập tức được mang về bắt tay đào tạo, mô phỏng nhất cử nhất động của Huyền Dục, mấy năm sau vậy mà cũng giống như khuôn đúc. Hắn lưu luyến vinh hoa, lại bởi vì mê luyến Lam Cần, cam tâm tình nguyện để Kính vương bài bố. Sau đó, Kính vương quyết định đăng cơ vào dịp tế thiên. Hắn biết mình sau đó chắc chắn sẽ bị diệt khẩu, liền lén lút trốn ra, muốn mang Lam Cần cùng rời đi, lại không nghĩ rằng sự tình sẽ biến thành như vậy.
Huyền Dục lãnh đạm nói: “Hài tử của Hoàng hậu là của ai?”
Lưu Vân nhìn y một chút, không nói gì.
“Không không, ta sợ bị phát hiện, không có gặp nàng bao nhiêu lần, lúc ta đến nàng đã có long chủng rồi.”
Lưu Vân nhìn hắn một lát, đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết Kính vương đem Lăng Thương Tố bắt giam ở đâu không?”
Trọng Hoa nói: “Có lẽ là ở mật thất bên trong Kính vương phủ, nhưng cụ thể ở chỗ nào, ta cũng không biết.”
Huyền Dục ra hiệu Phượng Dao dẫn hắn đi chỗ khác trông giữ, nói với Lưu Vân: “Làm sao bây giờ?”
Lưu Vân ánh mắt lóe lên, nói: “Ta nghĩ ta biết mật thất kia ở nơi nào.”
“Vậy thì tốt quá, việc này không nên chậm trễ, ta với ngươi cùng đi.”
“Không được, ” Lưu Vân lắc đầu nói, “Ngươi bây giờ lập tức ra ngoài, giả vờ bị những người kia bắt được, giả dạng làm Trọng Hoa, tham gia tế thiên ba ngày sau. Ta tin tưởng việc này không làm khó được ngươi, đúng không?”
Huyền Dục hơi sững người, trầm ngâm một khắc, nhìn Lưu Vân, nói: “Vậy ngươi...”
“Yên tâm, ta sẽ đi cùng Lưu Tiêu.”
Huyền Dục quay đi, một lúc lâu nói: “... Sao lại là hắn?”
Lưu Vân cười nói: “Linh muốn ở lại xử lý việc trong phủ nhà hắn, Thệ còn đang ở Lạc Thành, nhất thời không đến kịp, ta đã sai người gửi cho Hàn phong thư, bảo hắn dặn dò Ma Yết đưa Hạng tướng quân đến, hắn đã phái người đáp lời, Hạng Du đã mang một ngàn *** binh quay về, ít ngày nữa sẽ đến, nơi này chỉ còn ta cùng Lưu Tiêu. Huống hồ... Ta đã đáp ứng hắn, sẽ không một mình gánh vác...”
Huyền Dục đột nhiên quay đầu lại: “Ngươi đã đáp ứng hắn?... Xưa nay ngươi chưa từng đồng ý với ta cái gì...”
Lưu Vân dời ánh mắt, đạm đạm nói: “Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này... Huống chi, chính ngươi cũng không cách nào đồng ý...”
Huyền Dục ánh mắt lóe lên, nhìn hắn nói: “Ngươi rõ ràng chính là để bụng đêm đó, đúng không?”
Lưu Vân lắc đầu, “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Chuẩn bị một chút, mau đi đi, ta sẽ để Phượng tỷ phái người bí mật đi theo ngươi.” Cuối cùng, lại nhìn y một chút, rốt cục vẫn đi ra ngoài.
Huyền Dục một mình trong phòng, nhìn bóng lưng hắn, trầm giọng nói: “Lưu Vân, cùng một sai lầm, ta sẽ không tái phạm lần nữa…”
Trong lúc đó, trên quan đạo hướng về Huyền Diệu, vài con tuấn mã thần tốc lao băng băng, người dẫn đầu một bộ huyền hắc trường bào, tóc đen như mực lay động phía sau, gương mặt tuấn mỹ dường như được ánh trăng dát lên một tầng ánh bạc, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước, hướng thành Huyền Diệu…
Bình minh sắp đến, sóng ngầm mãnh liệt cuối cùng rồi cũng sẽ trồi lên mặt nước…