Trác Việt Nhiên mỉm cười nhìn Lưu Vân, thủ thế “Thỉnh”.
Đúng là phong phạm của đại gia. Lưu Vân khóe miệng cong lên, cổ tay phải xoay chuyển, trường kiếm mặc sắc tùy ý đặt tại trên vai.
“So kiếm thôi.” Hôm nay cũng nên có một kết thúc.
Tay áo trắng như tuyết chậm rãi buông xuống, một thanh cổ kiếm hắc sắc từ trong tay áo lộ ra, thân kiếm màu đồng đầy hoa văn, chuôi kiếm mơ hồ thấy được hai chữ khải nhỏ cứng cáp: khung uyên, nửa điểm ánh sáng phản chiếu cũng không có. Lưỡi kiếm màu đen biến trắng, niên đại đã lâu, nhưng mũi kiếm vẫn như cũ cực kỳ sắc bén, mơ hồ che đậy một tia hàn khí ác liệt.
Kiếm tốt! Lưu Vân mắt phượng nheo lại, trường kiếm chậm rãi hạ xuống, hơi nghiêng nghiêng trong tay, biểu hiện càng lúc càng lười nhác, mà khí thế lại đột nhiên biến đổi.
Tất cả mọi người ngừng thở, chăm chú nhìn hai người đối đầu trên kiếm đài. Tuy rằng việc Liễu Vũ xuất hiện giống như một hiện tượng hiếm thấy, nhưng cơ hồ không ai cho rằng hắn sẽ chiến thắng Vô Song bảo chủ thanh danh hiển hách. Trận đấu năm ngoái, Trác Việt Nhiên cùng Vân Hi các chủ lấy cành cây chiến đấu “hòa nhau”, sau đó Ngự Lưu Vân tung tích không rõ, mà Trác Việt Nhiên chưa từng tái động tay. Chuyện càng thần bí khó lường càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí tưởng tượng vô hạn của người ta. Đại đa số mọi người chăm chú là vì tận mắt chứng kiến kiếm thuật thật sự của Trác Việt Nhiên mà thôi.
Bỗng nhiên nổi gió, vài sợi tóc trên trán bị gió thổi che khuất con mắt, Lưu Vân chớp mắt, chợt một trận hàn ý phóng tới!
Trong chớp mắt, trường kiếm nhanh chóng đón đỡ, “Keng” một tiếng, đυ.ng vào cổ kiếm làm lệch hướng, Lưu Vân nghiêng người né qua, nhưng mà, chỗ trường kiếm vừa va chạm đã mẻ một miếng nhỏ.
Hai người động tác càng lúc càng nhanh, hai cái bóng một đen một trắng gần như chồng lên nhau, thoắt ẩn thoắt hiện, trông như giao long, nhìn kĩ mới phát hiện, cách thức của hai người giống nhau đến kinh người.
Trác Việt Nhiên cảm thấy kinh ngạc, cảnh giới võ công của người này thật ngoài dự liệu! Lập tức đánh ra hai hư chiêu, lui thân về phía sau nhảy một bước, vung tay, một chiêu “Ngự kiếm cửu tiêu”, cổ kiếm long ngâm, kiếm khí mạnh mẽ phút chốc vọt tới!
Lưu Vân đột nhiên dừng lại thủ thế, chỉ tiếc hết thảy đều quá trễ.
Kiếm khí quả thật mạnh mẽ, Lưu Vân lấy trường kiếm chống đỡ, hai luồng khí lực mãnh liệt chạm vào nhau, tựa như tiến nhập giao trì. Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, thậm chí nghe được cả tiếng hít khí nhè nhẹ.
Lại nghe “Keng” một tiếng, trường kiếm trong tay Lưu Vân bị bẻ gãy! Chân Lưu Vân mạnh mẽ lùi về sau, dạt về một bên, mới không bị kiếm khí làm thương tổn.
Toàn hội trường lặng im chốc lát, chợt vang lên tiếng reo hò.
Trác Việt Nhiên mặc dù chiếm thượng phong cũng không lộ một chút vui mừng nào. Có thể không mất một sợi tóc nào tránh thoát một kích mà hắn đã dốc toàn lực, người này là người đầu tiên!
Lưu Vân ném đoạn kiếm, mắt phượng hơi nheo lại, ánh mắt lộ ra một tia tà khí, khuôn mặt tầm thường trông cũng sinh động một chút. Môi mỏng chậm rãi nói: “Đừng cao hứng quá sớm, vẫn chưa kết thúc đâu.”
Tay áo mặc sắc đón gió vung lên, ngón tay thon dài đặt lên yêu gian, thoáng chốc, ánh bạc xuất hiện, Thối Tuyết nghiêng nghiêng hạ xuống bên cạnh người, bóng một người một kiếm thẳng tắp kéo thật dài trên kiếm đài.
Tất cả mọi người ngạc nhiên mở to mắt, đây không phải là…
Trên gác cao, nam tử áo lam đột nhiên bước lên một bước, bàn tay khẽ run rẩy thoáng chốc ướt đẫm mồ hôi, là hắn sao…
Trác Việt Nhiên ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lưu Vân, bóng đen trước mắt loáng một cái, trong phút chốc đến gần ngay trước mắt!
Xoay người di chuyển, ánh bạc cùng hắc sắc leng keng chạm nhau, hổ khiếu long ngâm. Trác Việt Nhiên tay phải chấn động, cơ hồ mỗi một chiêu đánh ra đều như lôi đình vạn quân, khí thế tràn đầy như mây trôi nước chảy, rồi lại như tuôn ra biển lớn, mơ hồ không còn hình bóng.
Tranh đấu say sưa, Lưu Vân chợt mạnh mẽ thoát ra, bước chân biến hóa thất thường, thoáng chốc kéo dài khoảng cách, cổ tay phải run lên, Thối Tuyết uốn lượn chợt thẳng tắp đâm về một điểm.
Trác Việt Nhiên xoay kiếm nằm ngang, đã thấy kiếm thế của Lưu Vân quả thực cùng chính mình lúc nãy giống nhau như đúc!
Lưu Vân cuồng ngạo cười một tiếng: “Nhìn xem! Thế nào gọi là “Ngự kiếm cửu tiêu” thực sự!”
Lời còn chưa dứt, Thối Tuyết đột nhiên từ bạc biến thành một luồng sáng xanh, hàn khí ác liệt, khiến người không mở mắt nổi, ánh kiếm tựa như cuồng phong gào thét, sắc bén không đỡ được!
Trác Việt Nhiên xoay kiếm đề khí chống lại, không khí xung quanh dường như bị hút đi, cuối cùng đánh không lại kình lực cường đại, dần dần lui đến mép kiếm đài…
Lưu Vân hai mắt hơi nheo lại, tay trái cầm kiếm, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chớp mắt thu lại hết thảy chân khí, khí lưu ở bốn phía kiếm đài dường như biến mất không còn dấu vết.
Ai ngờ tới Lưu Vân ở trong cốc, sớm đã đem kiếm quyết luyện tới cảnh giới cực hạn, Trác Việt Nhiên không kịp thu thế, chân khí nghịch lưu tán loạn, dưới chân mềm nhũn, nửa quỳ khuỵu xuống, phải dùng cổ kiếm chống xuống đất mới không quá mức chật vật, nhưng hiển nhiên đã thua.
Bên dưới kiếm đài, một bạch y nam tử buông lỏng chiết phiến trong tay, suýt nữa làm rơi xuống đất. Mặc dù sớm biết công lực của hắn tăng nhiều, nhưng sao lại tăng đến mức này?! Hừm, uổng công y lo lắng một hồi…
Trác Việt Nhiên áp xuống nội tức cuồng cuộn, miễn cưỡng đứng dậy, hướng Lưu Vân mỉm cười nói: “Các hạ võ công trác tuyệt, tại hạ tâm phục khẩu phục.”
Lưu Vân khiêu mi nói: “Đa tạ.”
“Thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi các hạ sư thừa nơi nào?”
“... Không thể trả lời, mong bảo chủ thứ lỗi.”
Trác Việt Nhiên còn muốn hỏi thêm, đã thấy Lưu Vân từ lâu xoay người đi xa.
Ha ha, Trác... Việt Nhiên sao?
Mọi người dưới đài từ lâu nghị luận sôi nổi, ngày càng nhiều người bắt đầu suy đoán”Liễu Vũ” cùng Vân Hi Các chủ mất tích đã lâu hình như có quan hệ.
Lưu Vân cảm nhận được rõ ràng sau lưng mình, trên đài cao có một ánh mắt sáng rực vững vàng khóa chặt trên người mình. Khẽ mỉm cười, hòa vào trong đám đông.
Thật vất vả, rốt cục nhịn đến lúc tỷ thí kết thúc, Lưu Tiêu nói với thủ hạ hai câu, lập tức thẳng đến nhà khách kiếm trì, vậy mà ngoài ý muốn đến nửa bóng người cũng không tìm thấy.
Lưu Tiêu mày kiếm khẽ chau lại, hai bàn tay đặt sau lưng nắm chặt: “Vị Liễu Vũ thiếu hiệp kia đi đâu vậy?”
“Bẩm Trang chủ, Liễu thiếu hiệp vẫn chưa trở lại.”
“.... Vậy à...”
“Trang chủ, giờ lành sắp đến rồi, Thiệu tổng quản thỉnh Trang chủ nhanh chóng trở về. Người vào vòng trong đều có thể đến tiền thính dự lễ, Liễu thiếu hiệp nói vậy có lẽ cũng sẽ tới.”
Lưu Tiêu khẽ gật đầu, nói: “Thiệu Hồng đâu?”
Người kia không khỏi nhếch miệng nở nụ cười, trả lời: “Thiệu tổng quản đã sớm đi đón tân nương tử rồi!”
Khuôn mặt Lưu Tiêu lộ ra ý cười, nói: “Được, phái người đi thăm dò lai lịch Liễu thiếu hiệp, tức khắc đi ngay!”
“Dạ.”
Bên trong đại sảnh, song hỷ đỏ thắm dán ở trên vách, nến đỏ chập chờn, ánh nến lung linh, gió mát nhẹ thổi, đặc biệt vui mừng.
Lưu Tiêu một mình trong phòng lớn, nhìn sắc đỏ bắt mắt, chợt thất vọng thở dài. Nghĩ đến một lúc nữa sẽ thấy người kia, không khỏi tim đập rộn rã. Đã vô số lần nhìn thấy nam tử giống hắn, mỗi lần hy vọng lại là một lần thất vọng, thậm chí tuyệt vọng. Một năm nay, thời gian tựa như đặc biệt dài, dài như mười năm trôi qua, không dám để chính mình có một chút rảnh rỗi, chỉ lo một khi rảnh rỗi, lòng sẽ lại đau đến tan nát.
Xa xa truyền đến tiếng nhạc đón dâu, bên dưới tay áo màu lam, Lưu Tiêu nắm chặt bàn tay từ lâu đã ướt mồ hôi.
Tức khắc, trước mắt tựa như có một ánh tím lướt qua, Lưu Tiêu giơ tay chụp lấy, chợt nhìn lại, trong lòng chấn động, thân thể lung lay, cơ hồ đem Tử ngọc trong tay vô ý bóp nát —— ngọc bội của Lưu Vân! Còn lưu lại một chút hơi ấm!
Lưu Tiêu vòng ra hành lang phía sau —— chính là chỗ vừa nãy ngọc bội bắn ra, giơ tay muốn vén màn, rồi lại bỗng nhiên do dự, bàn tay đưa ra khẽ run rẩy… Vạn nhất không phải… Y thật sự không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì… Tiếp tục như vậy… Sợ là sẽ phát điên thôi…
Do dự một lúc, chợt màn được vén lên từ bên trong, bóng dáng thon dài nghiêng người tựa vào cạnh cửa, nụ cười trên mặt không thể quen thuộc hơn. Bừng tỉnh, Lưu Tiêu nhất thời cảm thấy mình đang mơ.
“Lưu Tiêu… Đã lâu không gặp…”
Tiếng nói trầm thấp truyền đến màng nhĩ, hai mắt đỏ hoe, chỉ có thể vững vàng dùng hai tay ôm chặt nam nhân phiêu miểu như vân nọ, tựa như muốn đem hắn khảm tiến vào thân thể, chỉ lo không để ý, hắn lại bay đi mất.
“…Lưu Vân… Tên lừa đảo này…” Nhiệt độ chân thật trong lòng mới khiến y cảm thấy an tâm, cuống họng đều nóng lên, trong lòng giận dữ, thậm chí muốn hành hung hắn một trận, rồi lại trong nháy mắt mất hết thảy khí lực, mệt mỏi vô cùng, một chút cũng không muốn cử động nữa.
“… Được rồi… Là ta không đúng… Thế nhưng Tiêu… Ngươi xiết ta sắp chết rồi…” Lưu Vân buồn cười liếc nhìn Lưu Tiêu một cái, khe khẽ vỗ về sống lưng cứng ngắc của y.
Lưu Tiêu hơi ngẩng đầu dậy, chăm chú nhìn Lưu Vân. Mắt phượng cùng hắn tương tự bảy phần nửa mở nửa khép, lông mi nhẹ buông xuống, phảng phất che giấu cảm xúc rung động trong con ngươi, con ngươi nguyên bản đen bóng xung quanh lại điểm điểm tơ máu, lộ ra mệt mỏi khó tả cùng muộn phiền…
Lưu Vân nâng khuôn mặt hơi tái nhợt của y, lòng bàn tay vuốt ve viền mặt gầy gò, có trời mới biết nam nhân nhìn như rất kiên cường này lại một mình cất giấu bao nhiêu thống khổ…
“Tiêu… Có nhớ ta không?” Khóe miệng hơi cong lên, trong nháy mắt đã quên mục đích tới nơi này.
“... Có.” Lưu Tiêu thẳng thắn đến bất ngờ, khiến Lưu Vân không khỏi khẽ cười thành tiếng.
Khẽ tiến tới, chạm đến đôi môi ngày đêm nhớ nhung, đúng một khắc sắp chạm đến, ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm đặc biệt huyên náo.
Nguyên là cô dâu đã đón đến, nàng một thân hồng sam, hồng quần, khăn choàng cùng giày vải xanh sậm, phượng quan trên đầu khẽ lay động. Bên dưới khăn trùm đầu, khuôn mặt tuyệt sắc khẽ thở dài, chưa từng nghĩ tới, sẽ dùng loại thân phận này mặc vào phượng quan cùng khăn quàng do người kia chuẩn bị. Nếu hắn thật sự… Có thể chúc phúc cho chính mình không?
Lưu Tiêu lúc này mới chợt nhớ tới hôn lễ, gấp rút chỉnh lại quần áo, dặn dò Lưu Vân: “Chỗ nào cũng không cho đi! Ta rất nhanh sẽ trở lại.”
“Không cho phép!” Y còn dám đi!
Lưu Vân mày kiếm dựng đứng, đột nhiên kéo Lưu Tiêu ôm vào lòng, nhiệt tình hôn, hương vị thân mật lâu không gặp trong nháy mắt đốt cháy cảm xúc mãnh liệt dồn nén đã lâu.
Đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng tùy ý di chuyển, Lưu Tiêu bị hôn đến không thể lên tiếng. Hơi thở quen thuộc trùng kích cảm quan, trong nháy mắt, trong lòng hay trong mắt, đều không còn bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào. Lưu Tiêu giữ chặt lấy đầu hắn, nhiệt liệt đáp lại.
Hành lang nhỏ hẹp tràn ngập phóng túng cùng du͙© vọиɠ khát vọng đã lâu.
Lưu Vân đặt y lên tường, một tấc một tấc liếʍ lên cổ, tay luồn vào bên trong áo, trêu đùa *** y.
Ngoài đại sảnh mọi người chờ lâu cuống lên, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn.
Lưu Tiêu còn sót lại một tia lý trí, khẽ đẩy đẩy Lưu Vân, “Hiện tại không được… Ta phải đi aa ——”
Lưu Vân giận dữ, cắn môi Lưu Tiêu, thấp giọng: “Ngươi dám đi, ta liền đem ngươi làm đến không thể thành hôn!”
Lưu Tiêu hơi đỏ mặt, bỗng nhiên rõ ràng Lưu Vân tức giận cái gì, không khỏi bật cười.
“Còn cười?!” Lưu Vân nheo mắt phượng, đưa tay tháo đai lưng y, y sam ngân lam chớp mắt rớt xuống một đám lớn.
“Lưu Vân!” Lưu Tiêu thấp giọng quát, “Đừng nghịch! Sẽ có người nghe được!”
“Vậy thì tốt rồi! Ngươi là của ta!” Lưu Vân hôn một cái xuống bờ vai trơn nhẵn của y, lưu lại chuỗi chuỗi dấu hôn, giống như tuyên cáo quyền chiếm hữu.
Nghe ra ý muốn sở hữu mãnh liệt trong miệng Lưu Vân, Lưu Tiêu khẽ mỉm cười, bắt được bàn tay đang sờ loạn trên người mình, nói: “Ngươi căng thẳng cái gì? Người cùng Mộ Dung cô nương thành thân cũng không phải ta.”
“... Cái gì?” Lưu Vân dừng lại, ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt Lưu Tiêu tràn đầy ý cười.
“Ngươi có thấy người thành thân lại không mặc lễ phục sao?” Y chỉ chỉ trường bào màu lam đã tuột xuống hơn một nửa trên người mình, cười nói.
Lưu Vân gỡ dây lụa đỏ thắm trên tóc y, hỏi: “Còn cái này?”
Lưu Tiêu mắt phượng khẽ chớp, cười nói: “Đây là hồng trù chủ hôn mang.”
“Ách....” Lưu Vân ngây người, “Không phải nói Ngự phong sơn trang cùng Mộ Dung gia thông gia sao...”
“Ha ha, Ngự phong sơn trang không lẽ chỉ có một mình ta là nam tử...”
“Chẳng lẽ là...” Không thể nào...
Lưu Tiêu gật đầu, nói: “Là Thiệu Hồng ở rể Mộ Dung thế gia.”
“.......... Đệt!”
“Trang chủ đâu rồi? Giờ lành sắp qua, sao còn chưa tới?” Thiệu Hồng một thân trường bào đỏ thắm, vẻ hăng hái trên mặt xen lẫn một chút lo lắng.
“Không bằng đi tìm một chút đi, trang chủ sẽ không trễ giờ đâu.”
“Cũng được, từ hậu diện đến bên ngoài đều tìm kĩ, đừng quấy rầy đến khách mời ngoài tiền sảnh.”
“Dạ.”
“Có người đến!” Lưu Tiêu đờ người. Bộ dáng này bị người nhìn thấy, còn phải hỏi?!
Lưu Vân nhíu mày, kéo trường bào màu đen của mình xuống, quấn lấy cả hai, nấp ở sau màn.
Da thịt hai người chỉ cách vẻn vẹn một lớp áo mỏng, hơi thở nóng rực hòa vào nhau, *** từ lâu chưa từng có sớm đã bị khơi dậy, nhìn gương mặt tuấn tú của Lưu Vân gần trong gang tấc, Lưu Tiêu cả người không tự chủ được khô nóng lên, như có một đám lửa ở bụng dưới thiêu đốt… nhất là chỗ khó nói kia đứng thẳng từ lâu, chạm vào chân Lưu Vân.
Lưu Tiêu lúng túng biến đổi sắc mặt, cẩn thận kéo dài khoảng cách, không ngờ Lưu Vân lại cười xấu xa càng kề sát lại, da thịt ma sát, khiến dục hỏa thiêu đốt càng mãnh liệt, kết quả là... Hai người đều cứng lên rồi...
Lưu Vân cắn răng, dứt khoát nắm chặt phân thân hai người, kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lưu Tiêu cả kinh, giữ chặt vai Lưu Vân, thấp giọng: “Ngươi điên rồi?!”
Lưu Vân Tà tà nở nụ cười, cắn cắn vành tai y, “Xuỵt! Đừng lên tiếng... Cẩn thận người khác nghe được.”
“Ngươi còn biết aa ——” kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt từng đợt từng đợt ập tới, Lưu Tiêu cắn chặt môi dưới, tận lực đem tiếng rêи ɾỉ sắp thoát ra nuốt lại.
Lưu Vân hai bàn tay nóng bỏng lướt khắp toàn thân Lưu Tiêu, bàn tay vừa thăm dò vào bên đùi đã khiến y cả người run rẩy.
“Vân... Dừng tay!” Lưu Tiêu tựa ở trên tường, khí lực đã sớm bị bào mòn, lời nói cự tuyệt cũng bởi vì gò má ửng hồng mà trở nên ám muội.
Lưu Vân cuống họng nóng lên, giọng trầm thấp khàn khàn mê người: “Tiêu... Ta muốn ngươi...”
Hắn nhấc một chân Lưu Tiêu lên gác ở trên eo, nơi riêng tư nóng ướt hoàn toàn bại lộ, hoàn toàn hướng về Lưu Vân mở rộng.
Ngoài phòng tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lưu Tiêu cả người căng thẳng, hai người im lặng nín thở, động cũng không dám động, bầu không khí kiều diễm này trong hoàn cảnh như vậy lại tạo ra một kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó hiểu. Lưu Vân thầm nghĩ, đám người kia nếu dám đi vào, hắn liền một quyền đánh ngất...
Tại một khắc có người sắp vén màn lên, một thanh âm khác chợt cất lên:
“Giờ lành không thể bỏ lỡ, nếu hai vị không chê, liền để tại hạ tạm thời làm chủ hôn đi.” Lại là Trác Việt Nhiên!
Thiệu Hồng vui vẻ nói: “Thật tốt quá. Trang chủ sợ là có việc trì hoãn, đừng tìm nữa.”
Lưu Tiêu nhất thời thở phào một hơi, dưới chân mềm nhũn, chợt bị Lưu Vân ôm lấy, đặt lên vách tường, không kịp phòng bị đột nhiên bị Lưu Vân một nhịp tiến vào!
“Nhất bái thiên địa ——” tiếng hò reo vui vẻ át đi tiếng rêи ɾỉ *** mị cách hỉ đường chỉ có một bức tường.
“Ư aa ——” Lưu Tiêu đau đến cong người, hai tay quàng lên vai Lưu Vân thoáng chốc cào ra hai vết máu.
“Nhị bái cao đường ——”
Kịch liệt ma sát cùng âu yếm tạo ra từng trận kɧoáı ©ảʍ khiến người nghẹt thở, Lưu Tiêu hai chân đặt trên eo Lưu Vân, ***g ngực theo chuyển động của hắn mà kịch liệt lên xuống.
“Phu thê đối bái ——”
Mồ hôi theo gò má Lưu Tiêu lướt qua vai cổ từng giọt rơi xuống, Lưu Vân theo đó một đường liếʍ qua.
“Lễ thành ——” ngoài phòng nhất thời đầy ắp tiếng chúc mừng.
Lưu Vân gầm nhẹ một tiếng, thúc một nhịp nữa đưa cả hai người lên mây....
Mời rượu quan khách xong, sau đó chính là náo động phòng, nha hoàn dẫn cô dâu tiến vào trong phòng, vén màn lên, đi qua hành lang uốn khúc, đó là tân phòng. Mọi người bao vây tân nhân, tiến vào hỉ phòng. Lúc đi ngang qua hành lang, Trác Việt Nhiên nhẹ nhàng nhặt lên dải lụa đỏ thắm rơi trên mặt đất, lẳng lặng bỏ vào trong ngực, một mình rời đi.