Ban ngày Lục Đỉnh Nguyên muốn đi xử lý một chút giáo vụ cùng một vài chuyện ở Lục phủ, chính là cấp dưới lại có khả năng hơn nữa, y tốt xấu gì cũng là chủ tử, thật nhiều sự vụ muốn y quyết định cuối cùng họ mới dám làm, mà trước đó vài ngày mấy việc phức tạp ngày thường lại đổ dồn đến khiến Lục Đỉnh Nguyên không có tâm tư đi lo sự vụ, cho nên tích góp từng tí một, hiện tại đã không ít sự tình chờ y đích thân xử lý.
Hàn Lượng cũng không phải kẻ nhàn hạ, khi Lục Đỉnh Nguyên không ở cùng, mỗi ngày đều vùi đầu trong công phòng, cũng không cho người bên ngoài tiến vào, không biết hắn lại đang làm cái gì trong đó nữa.
Tiểu Hà Tử nhân lúc không bị Hàn Lượng quấn lấy, cả ngày hỏi han y lý, ngược lại thanh nhàn không ít.
Phi Ảnh thì vẫn là Thần Long không thấy được đầu cũng chẳng thấy đuôi, nhưng thật ra mọi người biết hắn luôn ngay bên người Lục Đỉnh Nguyên, muốn tìm hắn trước nên tìm Lục đại trang chủ mới là đúng nhất.
Cứ như vậy, hết thảy mọi việc lại khôi phục như trước đây. Nhưng là khi màn đêm buông xuống……
“Ba ” ngọn roi tạo ra thanh âm thanh thúy, là tiếng roi quật trên thân thể.
“Thoải mái sao?” Âm thanh cứng nhắc không có trầm bổng lên xuống vọng ra từ mật thất u ám, ngoại nhân nghe được có lẽ cảm thấy đó là ngữ khí băng hàn lạnh lẽo, lại hoàn toàn có thể khiến cho Lục Đỉnh Nguyên toàn thân run rẩy.
“A…… Thoải mái……” Lại trúng một roi, Lục Đỉnh Nguyên khẽ kêu một tiếng, thanh âm run rẩy nói,“Chủ nhân…… Còn muốn……”
“Ba ba ” Lại hai tiên nữa.
“Ân…… A…… Chủ nhân…… Yếu…… Chủ nhân…… Nai con còn muốn……”
“Thật là một vật nhỏ *** đãng.” Một câu tưởng chừng lãnh đạm như nước, vang lên sau đó là tiếng roi liên tục,“Ba ba” không dứt.
“Ân…… A…… Chủ nhân…… Chịu không nổi…… Nai con…… Chịu không nổi…… A……”
“Cái này chịu không nổi? Vẫn còn sớm mà!” Tiếng cười vang lên mang theo vài phần mong chờ, tiếp theo tiếng roi càng thêm mãnh liệt.
Ở trong mật thất điều giáo, đúng là hai người Hàn Lượng và Lục Đỉnh Nguyên. Đang sử dụng là roi mà Hàn Lượng hai ngày trước mới dùng thiên tàm ti tự tay kết từng sợi mà thành, dùng tới thúy thạch tốt nhất điêu khắc thành cán, xanh xanh trắng trắng, trông rất đẹp mắt. Theo lời hắn nói, roi như vậy mới xứng dùng trên người Lục Đỉnh Nguyên. Mà Lục Đỉnh Nguyên xin khoan dung, Hàn Lượng căn bản là mắt điếc tai ngơ, vì trước đó bọn họ đã cùng nhau ước định, nếu Lục Đỉnh Nguyên thật sự chịu không nổi đau đớn, hắn trực tiếp kêu Hàn Lượng “Tử Hành”, như vậy Hàn Lượng sẽ dừng lại, giống như bọn họ ước định ám hiệu với nhau.
Mà hiện tại, trò chơi mới tiến hành một nửa, theo kinh nghiệm hai ngày trước, cách thời điểm Lục Đỉnh Nguyên thực không chịu nổi mà bắn còn rất sớm. Mà tiếng “Tử hành” kia, cho tới bây giờ Lục Đỉnh Nguyên vẫn không kêu lên.
Hàn Lượng mới nghĩ vậy, chợt nghe tiếng kêu rêи ɾỉ sung sướиɠ “Ân a a” của Lục Đỉnh Nguyên, đột nhiên đổi thành một tiếng hô to thê lương “Tử hành”.
“Làm sao vậy?” Hàn Lượng hoảng sợ, vội vàng đem roi thu hồi, tiến lên cởi trói cho Lục Đỉnh Nguyên.“Đánh thương ngươi?”
“……” Lục Đỉnh Nguyên cau mày nhè nhẹ lắc đầu,“Ngươi nghe đi.”
“Cái gì?” Ngưng thần lắng nghe trong chốc lát, lại không nghe được gì.
“Nghiễm Hàn cung Trục Nguyệt Linh.” Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày lại nghe trong chốc lát,“Sẽ không sai.” Nói xong liền đứng dậy bắt đầu mặc lại y phục.
Mà cái người ăn mặc chỉnh tề là Hàn Lượng kia tất nhiên là giúp đỡ Lục Đỉnh Nguyên chuẩn bị, miệng cũng không nhàn rỗi,“Trục nguyệt linh là cái gì?”
“Là một loại tín hiệu khẩn cấp, bình thường, khi trong cung có đại sự xảy ra, dùng để thông tri cho giáo chúng phụ cận tổng giáo khẩn cấp hồi cung tập hợp nhận mệnh lệnh.”
“Ai có tư cách phát tín hiệu này?”
“Trên nguyên tắc mà nói thì chỉ có giáo chủ, nhưng là trên thực tế là hộ pháp cũng có thể phát tín hiệu, chỉ cần có tình huống khẩn cấp, giáo chúng bình thường thông qua sự đồng ý của một trong tứ hộ pháp cũng có thể gửi đi.”
“Nói cách khác, chỉ cần là linh vang, thì đó là đại sự mà ít nhất là hộ pháp đồng ý?”
“Từ khi ta thừa vị đến nay, không tính lần này cũng chỉ phát ra một lần trục nguyệt linh.”
“Nga? Đó là chuyện gì?” Hàn Lượng không khỏi tò mò.
“Vì đem một bang phái thuần nữ tử biến thành như hiện nay.” Lục Đỉnh Nguyên thở dài.“Nhưng lần đó cũng là ban ngày.”
Như vậy, ai sẽ đúng vào lúc giữa đêm vang loại linh (ta không biết linh là gì a) này? Hơn nữa còn là vì chuyện gì đây?
Lục Đỉnh Nguyên và Hàn Lượng nhìn nhau, giống nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được nghi vấn.