“Sao cảm thấy gần đây ra cửa luôn ngủ ở bên ngoài?” Tiểu Hà tử một bên nhóm lửa một bên vò đầu.
Phi Ảnh chấp chưởng trạm gác ngầm, các ảnh vệ đã làm ám phòng xung quanh doanh địa, thậm chí con mồi buổi tối đều đã săn xong, chỉ chờ các chủ nhân hưởng dụng.
Con mồi là mấy con chim trĩ cùng thỏ hoang, người nhiều, số lượng cũng khổng lồ, có đến khoảng mười con. Cũng đúng, tính luôn ảnh vệ ở chỗ tối, ăn nhiêu đó cũng không tính nhiều. Đều làm cho Tiểu Hà Tử mộ người lo liệu tựa hồ có chút cực kỳ tàn ác, vì thế Hàn Lượng ra tay giúp việc. Mà Hàn Lượng lấy phương thức dùng dao phẫu thuật ra lo liệu nguyên liệu nấu ăn làm cho mỗi người ở hiện trường nhìn xem đến lạnh cả lưng, bao gồm cả những ảnh vệ núp ở chỗ tối gần đó quan sát bọn họ.
Hàn Lượng phần lớn không hề gϊếŧ chết con mồi trong tay, chỉ là dùng một cây châm nhỏ ở chỗ nào đó của đầu khuấy khuấy, sau đó liền mổ bụng, trái tim lấy ra vẫn là nhảy lên, nội tạng gì đó cũng phân loại ra, nhưng tốc độ cực nhanh, so với Tiểu Hà Tử còn nhanh, sau đó chính là da lông, cả nguyên mảnh, không nhiều một chút không ít một chút. Nhìn con mồi được Hàn Lượng xử lý vô cùng sạch sẽ, mọi người đột nhiên không có du͙© vọиɠ muốn ăn.
Tiểu Hà Tử nhìn Hàn Lượng vẻ mặt ý do chưa hết xử lý bảy tám con mồi, muốn nói gì, nhưng cổ họng chỉ cô lỗ một tiếng, lại đột nhiên giống như nuốt phải đầu lưỡi, cái gì cũng không nói ra được, bản sự ồn ào thế nào cũng không phát huy ra được.
Ngay lúc Hàn Lượng đang xử lý thức ăn, một con rắn to lớn “sàn sạt” bò lại đây, đoản đao nắm trong tay Phi Ảnh còn chưa tới, chỉ nghe “phốc” một tiếng, đao đang cắt nội tạng trong tay Hàn Lượng đã cắm trên thân rắn bảy tấc.
“Uống..” Cái này Tiểu Hà Tử rốt cuộc hô ra. Lục Đỉnh Nguyên cùng Phi Ảnh đều vô cùng kinh dị. cho tới nay nghĩ đến Hàn Lượng là kẻ tay trói gà không chặt, lại không nghĩ rằng hắn còn có chiêu thức ấy.
“Ngươi như thế nào còn biết thứ này?” Có tư cách đặt câu hỏi chỉ có Lục Đỉnh Nguyên.
“Khụ, trước kia ở quán bar vì phóng phi tiêu không tốt, bị người đoạt mất đối tượng tình một đêm, sau đó rèn luyện một trận, phát hiện chỉ có dao giải phẫu ta bắn chuẩn nhất, liền vẫn luôn dùng.” Hắn ở gian quán bar kia nhờ bản lĩnh này còn có chút danh tiếng đâu.
Lục Đỉnh Nguyên cùng Phi Ảnh, Tiểu Hà Tử ba mặt nhìn nhau, cũng không ai biết Hàn Lượng đang nói gì. Lục Đỉnh Nguyên nhìn Hàn Lượng tung bay dao trong tay, âm thầm hạ một cái quyết định.
Chờ lúc mọi người trở lại Lục gia trang, khí hậu đã chính thức bắt đầu vào mùa đông. Cùng Lục Thúc còn có Hạ Thiên dặn xong chuyện, đoàn người liền quay về Nghiễm Hàn cung trong ngày.
“A…rốt cục đã trở lại!” Tiểu Hà Tử cảm thán. Vẫn là trong cung bốn mùa như xuân tốt a!
“Ngươi vừa mới cùng Hạ Thiên nói thầm cái gì?” Lục Đỉnh Nguyên cũng là chú ý tới, trước khi ra khỏi Lục gia trang, Hạ Thiên quấn quýt lấy Hàn Lượng nói hồi lâu.
Hàn Lượng cười đến tà nịnh, “Đây là bí mật của thân là công trong lúc đó.”
Lục Đỉnh Nguyên chỉ nghe hiểu một từ — bí mật, không khỏi nhíu mày.
Một đường đi xa trở về, mọi người tất nhiên là nghỉ ngơi lấy sức một phen, hơn nữa Lục Đỉnh Nguyên còn bị thương, tức thì bị Hàn Lượng thét ra lệnh nghỉ ngơi ba ngày.. Nhưng ba ngày này Hàn Lượng cũng chạy mất không thấy thân ảnh, hướng cung nhân dò xét, mới biết nguyên lai ba ngày nay Hàn Lượng mỗi ngày sớm đi muộn về nhưng đều là đi chỗ Hạ Thiên ở Lục gia trang.
Lục Đỉnh Nguyên bực mình, lại nghĩ tới một ít lời đồn đãi trong cung về mình và Hàn Lượng. Hướng Tiểu Hà Tử thám thính mới biết được, lời đồn đãi này từ lúc Hàn Lượng bắt đầu đi theo y đã có, nhưng chưa ai thấy bọn họ là như thế nào ở chung, cho nên cũng không mạnh miệng. Nhưng lần này mang Hàn Lượng ra cửa, hình như từ lúc cùng người bên nhà cũ kia ăn cơm mà bắt đầu, lời đồn đã dường như điên rồi mà truyền ra, nói cái gì đều có, chính là không nói lời hay! Làm cho Lục Đỉnh Nguyên như ngạnh ở hầu.