Thị Ngược Thành Tính

Chương 60

“Bên ngoài ồn ào cái gì?” Lục Đỉnh Nguyên cũng bị quấy nhiễu tỉnh, giấc ngủ không đủ hơn nữa đêm qua vận động quá sức, cộng thêm vất vả mấy ngày nay đánh úp lại, khiến y thoáng chốc vô củng mệt mỏi choáng váng, tính tình không khỏi có chút không tốt.

“Chủ tử.” Nghe ra trong giọng nói chủ tử có chút hờn giận, Tiểu Hà Tử hung hăng tặng cho Lục Nghĩa một cái liếc mắt. Có Hàn công tử ở cùng mà chủ tử còn bực tức như vậy, có thể thấy được quả thật là không quá thoải mái. Không truyền cũng không dám vào nhà, để tránh nhìn những thứ không nên xem, Tiểu Hà Tử chỉ có thể dán sát cửa đáp lời. “Lục Nghĩa hồi bẩm nói người mua bên kia đã liên hệ được, yêu cầu chúng ta ngay tức khắc sang đó.”

“Tức khắc?” Lục Đỉnh Nguyên mi đầu nhíu lại, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn tiêu thất.

“Thiếu gia,” Lục Nghĩa không hiểu nỗi bộ dáng Tiểu Hà Tử, đã sớm dán sát người trên vách cửa “Người mua sáng sớm đã muốn đi thạch tràng, nói muốn ở đó gặp ngài, người truyền tin của đối phương sang, yêu cầu sang đó ngay. Ta là người liên lạc nên không trở về, Lục Trung đã chuẩn bị sang đó rồi.”

Lục Đỉnh Nguyên “Đằng” một tiếng định đứng lên, thế nhưng lại quên thứ để bên trong cơ thể, không khỏi phát ra một tiếng kêu rên.

“Ngươi chậm một chút.” Hàn Lượng làm sao có thể không biết lí do tại sao, đỡ lấy hai vai Lục Đỉnh Nguyên, nhu nhu toàn thân y, khiến y thoải mái hơn một chút.

Tiểu Hà Tử là người biết chuyện, tự nhiên hiểu được trong phòng đang diễn ra chuyện gì, nhưng Lục Nghĩa nghe được trong phòng còn có người khác, trực tiếp bị dọa cho nhảy dựng. Trừng lớn ánh mắt nhìn sang Tiểu Hà Tử, kết quả lại bị Tiểu Hà Tử cho một cái liếc mắt xem thường.

Lục Đỉnh Nguyên cũng thực khó chịu nóng nảy, tại Nghiễm Hàn cung y là cái gì? Tại Lục gia y là cái gì? Đường đường Lục gia làm mua bán Ngọc Thạch mấy trăm năm, cho dù trước kia không có cùng võ lâm quan hệ sâu sắc, cũng không phải tùy tiện để cho người ta khi dễ.

“Lục Nghĩa chuẩn bị mã xa. Tiểu Hà Tử ngươi đi sắp xếp nhân thủ, chúng ta ngay lập tức khởi hành.” Lúc này không cần hoài nghi nữa, người mua này là gộp y cùng thạch tràng lại cùng lúc quấy rối. Rõ ràng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hướng đến bọn họ mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Vâng.”

“Rõ!.”

Lục Nghĩa cùng Tiểu Hà Tử một trước một sau ứng thanh, đều đi làm việc của mình. Lục Đỉnh Nguyên đứng dậy chuẩn bị thay quần áo.

“Dù thế nào cũng phải đem thứ đó lấy ra chứ.” Hàn Lượng nhíu mày.

“Không còn kịp rồi.” Lục Đỉnh Nguyên đã đem lí y (áo trong aka áσ ɭóŧ thời cổ đại của nam tử) của mình mặc vào, tùy tiện nhặt lên ngoại sam trên mặt đất chuẩn bị mặc vào.

“Được rồi, được rồi, để ta giúp ngươi.” Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên tức giận đến loạn không phân biệt thứ tự, cũng biết ngày thường hẳn là Tiểu Hà Tử hầu hạ chu đáo, tự y mặc trông không quá thuận tay.

Từ trong hành lí lấy ra lý y sạch sẽ, trung y cùng ngoại sam, nhanh chóng giúp Lục Đỉnh Nguyên mặc vào, bao gồm cả mang giầy, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Lục Đỉnh Nguyên hoa mắt. Hàn Lượng đem Lục Đỉnh Nguyên thu thập sẵn sàng, lại chỉnh lý chính mình, cũng như vậy nhanh chóng tựa gió xoáy. Đợi đến lúc Tiểu Hà Tử an bài người tốt quay trở về, hai người chẳng những quần áo chỉnh tề, ngay cả tóc cũng buộc rất tốt, hai người cũng đã rửa mặt xong, tùy thời đều có thể xuất phát.

“Lượng, ngươi……”

“Ta muốn cùng đi.” Hàn Lượng trừng mắt, đánh gãy lời nói Lục Đỉnh Nguyên sắp xuất ra miệng.

“Nhưng mà lúc này đi chỉ sợ không an toàn.” Hiện tại đã biết này kẻ quấy rối này là hướng về phía bọn họ mà gây, sợ là đối phương đã có mai phục trước, y như thế nào có thể lần nữa mạo hiểm để cho Hàn Lượng đi theo.

“Có ngươi ở đây không phải sao?” Hàn Lượng khẽ vuốt mái tóc chính mình tự tay vì Lục Đỉnh Nguyên mà chảy tốt.“Ngươi sẽ để ta bị thương sao?”

“Ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.” Lục Đỉnh Nguyên cam đoan nói.

“Ta tin tưởng ngươi.” Hàn Lượng cười, tươi tắn như Triêu Dương.

Đoàn người đi ra ngoài, trên đường Hàn Lượng dặn Tiểu Hà Tử đén phòng bếp làm hai loại điểm tâm dễ tiêu hóa, chuẩn bị cho Lục Đỉnh Nguyên ăn trên đường.