Thị Ngược Thành Tính

Chương 56: Khẩu khẩu, thận nhập

“Ngô……” Bị một cái gì đó thấm ướt lại ôn nhuyễn lướt trên hậu đình, Lục Đỉnh Nguyên dường như không còn khả năng suy nghĩ, thân mình hung hăng rùng một cái, hai tròng mắt nhắm chặt cũng nháy mắt trừng lớn. Khi y nhìn thấy Hàn Lượng đầu chôn sâu, rốt cục cũng hiểu tình hình lúc này, hiểu lí do, chỉ có không ngừng lắc đầu. Bẩn! Y nghĩ muốn hô thật to. Y chưa từng dám nghĩ qua Hàn Lượng sẽ vì y mà làm loại sự tình này, lần trước dùng miệng giúp y giải quyết phía trước, y nghĩ rằng đó đã là cực hạn. Nhưng là lần này…… Lục Đỉnh Nguyên không dám phản kháng, miệng cũng bị nhét đầy nên nói không nên lời, chỉ có lắc đầu, liều mạng lắc, lắc đến nước mắt đều xuống.

“…… Ngô…… Ngô ngô…… Ngô ngô ngô……”…… Bẩn…… Hảo bẩn…… Mau dừng lại…… Lục Đỉnh Nguyên nghĩ thật nhiều mong Hàn Lượng biết y đang nói cái gì.

Mà Hàn Lượng lại giống như thật sự đã biết. “Ngoan…… Yên tâm, một chút cũng không bẩn, đã tẩy thực sạch sẽ, ngươi một chút cũng không bẩn.” Hàn Lượng ngẩng đầu, hống hai câu, đem chân Lục Đỉnh Nguyên nâng lên thêm một chút, lại đem mặt hướng xuống.

Kỳ thật Hàn Lượng cũng không nghĩ rằng mình lại làm được đến loại này. Hắn chưa từng cho người khác khẩu giao qua, cũng rất ít làm cho người khác, nhất là hắn hơi có tính khiết phích, ngại bẩn, thêm một lý do nữa là từ trước tới giờ hắn cho rằng chỉ có súc sinh mới có thể liếʍ lộng tính khí cho nhau. Nhưng Lục Đỉnh Nguyên một lần lại một lần đánh vỡ cấm kỵ của hắn. Lúc trước giúp Lục Đỉnh Nguyên khẩu giao một lần hắn nghĩ đã là cực hạn của chính mình, mà lúc này đây, kìm lòng không đậu lại hôn đi hậu đình, hắn chẳng những không biết là bẩn, còn có điểm trầm mê trong đó. Nhìn huyệt khẩu nho nhỏ theo động tác liếʍ lộng của hắn một trận lại một trận co rút thật nhanh, một lần phải rời khỏi giống như không muốn buông tha mà hung hăng kẹp lấy, chờ thật sự ly khai lại hé ra hợp dường như muốn nói gì đó, nghiễm nhiên hé ra cái miệng nhỏ nhắn chân chính cơ khát.

Hàn Lượng vươn lưỡi, liếʍ qua mỗi một chỗ nếp uốn, hôn đến mức chính mình cũng động tình, rốt cục nhịn không được mà xiết răng nanh, cắn nơi cúc huyệt Lục Đỉnh Nguyên một mảnh đau đớn.

“Ngô……” Lục Đỉnh Nguyên không nhịn được mà run run, theo động tác cắn cắn hấp lộng của Hàn Lượng, cảm thấy linh hồn của mình đều bị hút đi từ phía sau.

Hàn Lượng lại còn không bỏ qua, cắn hôn còn không đã nghiền, thậm chí vươn lưỡi đi lộng cúc hoa của y.

“…… Ngô ngô……” Trước mắt một mảnh hỏa hoa, Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy chính mình muốn bốc cháy, nhiệt độ lên cao khiến người khó nhịn phi thường.

Phân thân Lục Đỉnh Nguyên cao cao vươn lên phía trước, nhưng không hề có ý tứ muốn bắn, Hàn Lượng biết, cho dù có kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế nào, không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất định, Lục Đỉnh Nguyên không thể bắn nhanh như vậy. Cho nên cũng không cần quản y, tận tình tiếp tục phần chơi đùa của chính mình. Đem sau huyệt cắn lộng đến đã nghiền không nói, ngón tay cũng không buông tha mà hành hạ hai cái tiểu cầu, đem hai cái cái túi nhỏ căng phồng lộng thành một mảnh đỏ bừng.

Hai tay hai chân bị trói trước treo ở giữa không trung, mặt sau một mảnh lửa nóng, phía trước lại bị ác liệt chơi đùa, Lục Đỉnh Nguyên trừ bỏ lắc đầu chỉ có khóc, miệng không thể nói lại vẫn nhịn không được phát ra từng trận rêи ɾỉ không rõ nghĩa.

Hàn Lượng vốn nghĩ muốn ngoạn thật nhiều một trận, nhưng chính hắn gần như bùng nổ, thân mình cơ hồ không khống chế được, có chút đáng tiếc dừng động tác, nhìn đến cúc huyệt nguyên bản phấn nộn bị mình cắn được sưng đỏ một mảnh,“…… A……” Một tiếng thở dài, hung hăng đưa hung khí tiến vào.

“…… Ngô…… Ngô ngô ngô……”…… Chậm một chút…… Chậm một chút, Lục Đỉnh Nguyên ở trong lòng liều mạng kêu. Nhưng Hàn Lượng đã bị dục hỏa thiêu đến đỏ mắt làm sao nghe được, từng chút từng chút một càng kịch liệt, càng nhanh chóng. Lục Đỉnh Nguyên căn bản theo không kịp tốc độ của Hàn Lượng, cảm giác đau đớn từ hạ phúc truyền đến, cũng chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ y càng thêm kích động mà thôi.

Hương vị Lục Đỉnh Nguyên Hàn Lượng không phải chưa từng thưởng thức qua, thế nhưng lần này lại giống như điên rồi, thầm nghĩ muốn đem y khảm vào trong xương thịt của mình, liều mạng làm, liều mạng thao. Thẳng đến một khắc chấm dứt lúc đó, không chỉ có Lục Đỉnh Nguyên, ngay cả Hàn Lượng cũng cảm thấy chính mình giống như đã chết qua một lần.

Vui thích đến trí mạng, Hàn Lượng xem như biết đến, thậm chí có chút cảm giác sợ hãi. Lại nhìn Lục Đỉnh Nguyên, đã sớm ở trong lòng mình mà ngủ, mà kề sát bụng bọn họ vương lại một mảnh bạch trọc, không biết y đã bắn mấy lần.

Vốn là muốn ôn nhu một lần, nhưng hiển nhiên không khống chế được lại là chính mình, vẫn tổn thương đến y rồi! Hàn Lượng ở trong lòng thở dài.