Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 5

Khoảnh khắc gặp lại Đỗ Vân Hiên ở phòng khách VIP của đá quý Lea, khát khao giữ chặt Gấu Nhỏ trong lòng bàn tay của Cổ Sách đã vững như bàn thạch, không quan tâm sẽ khó khăn thế nào, không cần phải suy xét, ngay cả một chút do dự cũng không có.

Hắn chỉ muốn có Gấu Nhỏ.

Gấu Nhỏ là của hắn, chỉ có thể thuộc về Cổ Sách hắn.

Không thể nghi ngờ!

Mặc kệ là ai, l*иg ngực lạnh giá bỗng nhiên bị người nhét vào một khối than đỏ rực, giật mình đau đớn, nóng bỏng rung động, cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào lấy khối than này ra khỏi ngực nữa.

Khoảnh khắc Đỗ Vân Hiên bước vào cánh cửa kia, cũng là lúc anh thật nhẹ nhàng mà cũng dị thường mạnh mẽ tiến nhập vào sinh mệnh Cổ Sách.

Nếu đã bước vào, nhất định phải vĩnh viễn lưu lại.

Loại ý tưởng này đối với Đỗ Vân Hiên mà nói, quả thực không sao hiểu được, bá đạo ngang ngược, khốn kiếp đến không thể khốn kiếp hơn, đối với Cổ Sách mà nói lại là vô cùng chí lí, cuộc đời của hắn chính là sống trên chém gϊếŧ, từ nhỏ đến giờ không có cái gì gọi là dĩ nhiên tự đến với hắn, nếu hắn trước những trận khiêu chiến có thấy nửa phần khϊếp nhược, đã không có Cổ Sách ngày hôm nay.

Đối với những thứ Cổ Sách hắn muốn có, hắn chỉ có một cách làm, cũng là cách làm duy nhất, đó chính là lạnh lùng kiên định, cường hãn vươn tay, cường hãn đoạt lấy.

Có được, coi như ta may mắn.

Không được? Ta không tin có cái gì là không thể.

Bất kể kẻ nào muốn phản đối, Cổ Sách sẽ không từ thủ đoạn mà đấu đến khi đạt được mục đích mới thôi, hắn luôn luôn là kẻ tàn nhẫn không ngại cho dù phải dấy lên huyết vũ tinh phong.

“Bất kể kẻ nào” này, tất nhiên bao gồm cả Đỗ Vân Hiên.

Cho nên khi Cổ Sách quyết tâm muốn Gấu Nhỏ lưu lại trong sinh mệnh của mình, hắn hoàn toàn không có ý nghĩ phải hỏi qua ý kiến của bản thân Gấu Nhỏ. Trong phòng khách VIP, khi hắn lộ ra nụ cười mê người, thảo luận về thời gian đưa ra bản thiết kế sơ bộ cùng với Đỗ Vân Hiên thì trong lòng đã có hàng trăm hàng ngàn ý nghĩ xẹt qua, tổng lại lại chỉ có một câu, làm sao Gấu Nhỏ mới lưu lại.

Lưu lại là kết cục hiển nhiên.

Cái cần phải suy nghĩ là dùng cách nào để anh lưu lại.

Dụ dỗ, lừa gạt, quyến rũ, ngon ngọt, hay thậm chí là bắt cóc, mấy cái này đều là ‘cách’.

Trong phòng khách VIP, cùng một thời điểm, trong lòng Đỗ Vân Hiên là nghĩ đến bạch kim, sóng biển cùng sinh mệnh, còn Cổ Sách lại suy nghĩ dùng cách nào nhanh nhất chuẩn nhất đem Gấu Nhỏ nuốt vào trong bụng, khảm vào trong lòng, nên dùng mềm dẻo hay cứng rắn?

Từ khi Cổ Sách còn ở cô nhi viện, hắn đã có năng lực hành động siêu mạnh mẽ, lại lăn lộn trên giang hồ mười mấy năm, hơn ba phần lão luyện, về vấn đề có nên dùng cách thức mềm mỏng hay không, trong phòng khách VIP, Cổ Sách không do dự trực tiếp xuất ra một chiêu, mời Đỗ Vân Hiên dùng bữa.

Bị Đỗ Vân Hiên cự tuyệt.

Cổ Sách là người thế nào chứ? Tâm tư của đế vương hắc đạo, lanh lẹ chuẩn xác, nhìn Đỗ Vân Hiên cự tuyệt nhanh chóng mà thong dong, dứt khoát lại lễ phép, một chiêu của hắn lập tức cho ra kết luận.

Dẹp bỏ mềm mỏng, dùng cứng rắn đi.

Cổ Sách có một đôi mắt đặc biệt, nhìn người cực chuẩn.

Có khi, nhìn nhận một người, chỉ cần một câu nói, một ánh mắt, một biểu hiện.

Loại người thanh cao ngạo nghễ như Đỗ Vân Hiên, nhìn như không nói lời nào, ôn hòa nho nhã thực chất tính tình lại lạnh lùng, tâm địa cực kì cứng rắn, khó có thể mà dùng cách nhẹ nhàng lay động được.

Muốn Đỗ Vân Hiên phải rung động, nhất định phải cứng rắn, phải cứng rắn hơn Đỗ Vân Hiên hàng chục hàng trăm lần, phải dùng kim cương để đυ.c vỡ lỗ hổng, kiên quyết bước vào, khắc nhập tới tận xương cốt.

Vì thế, khi Đỗ Vân Hiên hoàn toàn không hay biết gì mà hỏi xem liệu Cổ Sách có thể để viên ruby lại để tiện quan sát thiết kế không, Cổ Sách không đáp ứng ngay mà kéo dài thêm một buổi tối.

Buổi tối kia, Cổ Sách đương nhiên đối với viên ruby phải dùng một cái giá đắt đỏ để mua về, dùng một chút thủ thuật nho nhỏ.

Từ phòng bảo an cẩn mật trộm đi một viên đá quý có lẽ có chút khó khăn, Cổ Sách cũng không có hứng dùng cách ngu ngốc như vậy, mà dùng một cách nhẹ nhàng hơn, nếu muốn ra tay với một viên đá sắp được đưa vào phòng bảo hiểm, khiến nó ở trong đó yên lặng vỡ ra, chuyện này, chỉ cần biết cách thức và một người chuyên nghiệp thì làm ra cực kì đơn giản.

Đêm hôm đó, viên ruby bị bỏ vào một máy chiếu tần tần số cao, quét qua kết cấu tinh thể quý giá, khiến nó thoạt nhìn vẫn tinh bích không tì vết, kì thực bên trong đã trở nên yếu ớt đến không tưởng, chỉ cần hơi dùng lực một chút, tỷ như bị người quan sát dùng nhíp lật qua lật lại hai ba lần, tùy thời đều có thể ảm đạm vỡ vụn.

Đem viên ruby gởi tại đá quý Lea, Đỗ Vân Hiên có mượn xem không? Đương nhiên sẽ! Cổ Sách đã nhìn thấy ánh mắt Đỗ Vân Hiên chăm chú nhìn viên ruby, hắn tin tưởng Đỗ Vân Hiên sẽ mượn đi viên đá.

Viên đá sẽ trong lúc Đỗ Vân Hiên mượn mà vỡ vụn ra? Nếu Đỗ Vân Hiên mượn viên đá, hơn nữa nghiêm túc mà nghiên cứu nó, nó hoàn toàn có khả năng vỡ vụn.

Nếu hết thảy không xảy ra như Cổ Sách dự tính thì sao?

Cổ Sách cười lạnh, tính sao ư? Hắn cả mạng cũng dám cược, lại không dám cược một viên ruby sao?

Đương nhiên cược!

Buổi tối thứ ba kể từ ngày đưa viên ruby đến đá quý Lea, chuông cửa biệt thự bỗng nhiên vang lên.

Cổ Sách vừa chậm rãi ngâm bồn xong, trên tóc còn ẩm hơi nước, tùy ý khoác áo choàng tắm lên người, mở cửa ra.

Một khắc thấy Đỗ Vân Hiên đứng ngoài cửa kia, trên mặt Cổ Sách không thể hiện chút cảm xúc, đáy lòng lại dấy lên một ngọn lửa cuồng hoan, hắn biết, mình đã cược thắng rồi.

“Thiết kế Đỗ?”

“Cổ tiên sinh.” Sắc mặt Đỗ Vân Hiên tái nhợt, trắng đến nỗi Cổ Sách bỗng có du͙© vọиɠ muốn vươn tay vuốt ve, thế nhưng biểu tình của anh lại như bình tĩnh, thấp giọng nói, “Tôi lấy địa chỉ ngài từ công ty, có chuyện tôi muốn tự mình nói riêng với ngài.”

“Bước vào rồi hãy nói.” Cổ Sách nghiêng người nhường đường.

Đỗ Vân Hiên theo Cổ Sách đi vào phòng khách, nói với Cổ Sách viên ruby bất hạnh đã bị vỡ thành hai mảnh. Anh không vì mình giải thích quá nhiều, cũng không oán giận viên ruby vỡ ra quá mức kì quái, chính mình đã rất cẩn thận, hơn nữa cũng rất vô tội.

Quy tắc của công ty, đá quý khi mượn đi còn nguyên vẹn, khi trả lại lại hư hại, không cần quan tâm chuyện khó tin đến mức nào, Đỗ Vân Hiên không thể trốn tránh trách nhiệm.

Anh cũng không định trốn tránh.

“Viên đá là khi tôi đang giám thị bị hư hại, thực xin lỗi.” Đỗ Vân Hiên nói, “Tôi sẽ bồi thường tổn thất cho ngài.”

Là ‘sẽ’ mà không phải ‘tận lực’ hay ‘cố gắng’.

Thái độ của Đỗ Vân Hiên từ đầu đến cuối không có một chút cẩu thả.

Cổ Sách ngồi trên sô pha, nghe Đỗ Vân Hiên nói từng chữ, rất có phong độ, cũng có vài phần biếng nhác gợi cảm. Áo choàng trên người phanh ngực rất rộng, mơ hồ lộ ra l*иg ngực phẳng rộng, đôi chân dài tự nhiên bắt chéo trên sô pha.

Đến khi Đỗ Vân Hiên tỏ vẻ sẽ bồi thường, Cổ Sách mới mở miệng, ôn hòa nói với anh, “Viên đá này, tôi đã dùng một trăm năm mươi vạn USD đoạt về.”

Trước khi Đỗ Vân Hiên đến gặp Cổ Sách đã tính hết toàn bộ tài sản của mình, không chỉ là tiền tích cóp gởi ngân hàng từ khi mình làm việc đến nay, còn bao gồm cả giá trị căn hộ và chiếc xe của mình nếu bán được.

Lương của anh ở Lea không tệ, nếu thiết kế được chọn còn có tiền thưởng rất cao, tiếc là anh làm việc cũng chưa lâu.

“Tôi có thể trả ngài trước tám vạn USD,” Đỗ Vân Hiên nói, “nếu ngài cho phép, tôi sẽ dùng những mảnh vỡ của viên đá làm nguyên liệu để thiết kế lại một chiếc vòng cổ, tiền bán đấu giá vòng cổ này trừ đi phí hao tổn nguyên liệu khác gồm bạch kim, vỏ sò và phí thủ tục đấu giá chắc hẳn có thể trừ một phần nợ. Số tiền còn lại, tôi hy vọng ngài có thể cho tôi dùng tiền lương hàng tháng hoàn lại.”

Đỗ Vân Hiên ngẩng đầu nhìn Cổ Sách, “Về tiền lãi trong thời gian hoàn lại, như ngài biết, tôi là một nhà thiết kế đá quý, sau này có lẽ ngài sẽ cần thiết kế riêng vài món đồ, tôi nguyện ý không giới hạn vì ngài mà thiết kế, bất cứ món đồ gì từ nhẫn, vòng cổ, khuyên tai, ghim gài hay bật lửa, tẩu thuốc vân vân, chỉ cần ngài yêu cầu tôi đều sẽ tận tâm tận lực thiết kế.”

“Đương nhiên, có đồng ý dùng phương thức này để trả không, vẫn là do ngài quyết định.” Cuối cùng, Đỗ Vân Hiên bỏ thêm một câu như vậy.

Cổ Sách chậm rãi nheo mắt lại.

Hắn chờ mong Gấu Nhỏ cho hắn một phản ứng khác biệt, phản ứng lần này quả thật vượt hẳn mong đợi của hắn.

Tai họa bất ngờ ập xuống đầu như vậy, vậy mà trên người Đỗ Vân Hiên, ngoại trừ lúc Cổ Sách mở cửa thấy mặt anh tái nhợt ra thì không thấy bất kì biểu hiện kích động, tự trách, thầm oán, sợ hãi hay cầu xin nào khác.

Thái độ Đỗ Vân Hiên vẫn bình thản, không phải không để tâm, cũng không phải không thành khẩn, chỉ là nói rất khách quan, rất công chính, tựa như không phải anh gặp họa mà đang ở một cuộc họp quyết định hướng đi vận mệnh.

Trên người người này, từ đầu đến cuối mang theo một cỗ tiên khí xa xăm không nhiễm khói lửa.

Kế hoạch ban đầu của Cổ Sách, là dùng giá trị cực cao của viên ruby để áp chế Đỗ Vân Hiên không thể không thỏa hiệp, cùng mình tiến thêm một bước trong quan hệ.

Đây là thủ đoạn cực kì cổ lỗ, nhưng những thủ đoạn cổ lỗ này thường thường mới là thủ đoạn hữu hiệu nhất.

Thế nhưng bỗng nhiên Cổ Sách có cảm giác một chiêu này áp dụng lên người Đỗ Vân Hiên đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Gấu Nhỏ quá thanh cao, lại vô cùng cao ngạo, như cách xa thế giới này, anh không phải loại người sẽ bị tiền áp chế đến mức sẽ miễn cưỡng nghe theo.

Từ cách anh bình tĩnh nói sẽ vì Cổ Sách thiết kế bất kì một xa xỉ phẩm nào, là có thể nghe ra trong lòng anh ấp ủ bao nhiêu giấc mộng về đá quý cũng như cảm hứng, có thể nói không chút tự ti.

Một người có nội tâm mãnh liệt như thế, cho dù có thể phá sản, có thể phải ngồi tù nhưng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện nực cười như khuất phục.

Người như vậy, chỉ có thể dùng cách nhanh nhất, trực tiếp nhất bắt lấy.

Đối phó với một người nhất định sẽ cự tuyệt mình thì cách duy nhất chính là lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà ra tay, không cho anh bất cứ cơ hội nào để cự tuyệt.

“Cổ tiên sinh, phương thức hoàn trả này, ngài có đồng ý không?” Đỗ Vân Hiên hỏi.

Thấy Cổ Sách nhìn mình có chút đăm chiêu, Đỗ Vân Hiên tưởng hắn đang cân nhắc xem cách thức mình đưa ra có được hay không, căn bản không biết nguy hiểm gần trong gang tấc.

“Cổ tiên sinh?”

Cổ Sách tựa như thất thần, bị giọng nói của Đỗ Vân Hiên gọi giật lại.

“Xin đợi tôi một chút.” Cổ Sách đứng lên, cứ vậy đi đến cửa chính, mở khóa mật, sau đó một tiếng vang lên, kích hoạt hệ thống bảo an điện tử hai tầng trong ngoài biệt thự.

Hắn trở về phòng khách, lộ ra một nét cười khêu gợi mê người với Đỗ Vân Hiên, nói một tiếng, “Thật ngại.” thân mình cao lớn nhanh như chớp áp chế, bắt lấy tay Đỗ Vân Hiên kéo ngược lại, dùng một bộ dây da không biết lấy ra từ khi nào trói tay Đỗ Vân Hiên.

“Ngài làm gì?!” Đỗ Vân Hiên vừa sợ vừa giận.

Cổ Sách buông anh ra, hướng tới tủ rượu bên kia.

Đỗ Vân Hiên không biết tại sao bỗng dưng khách VIP của công ty nổi điên đi tấn công người khác, nhưng anh hiểu bản thân đang gặp nguy hiểm. Đến khi Cổ Sách tránh ra, không quản hai tay đang bị trói chặt phía sau lập tức liều mạng chạy đến cửa chính.

Khi Cổ Sách từ tủ rượu quay lại đã thấy Đỗ Vân Hiên đạp rất nhiều lần vẫn không mở được cửa chính, sau đó liền xoay người định đạp vỡ cửa sổ thủy tinh sát đất.

“Là thủy tinh chống đạn, em có đạp gãy chân cũng không phá được đâu.” Cổ Sách ôm ngang Đỗ Vân Hiên từ cửa sổ trở lại, ném lên sô pha.

“Ngài điên rồi sao?” Đỗ Vân Hiên hung hăng trừng Cổ Sách.

Cổ Sách quay đầu, từ trên cao nhìn xuống, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Nụ cười hắn tràn ngập nam tính mị lực, là loại cười sẽ khiến phụ nữ phải váng vất trầm mê, đáy mắt thâm thúy ẩn giấu một tia chế nhạo, hiện ra sự tự tin cường đại.

Đỗ Vân Hiên cảm nhận trên người hắn toát ra một vẻ tự tin thập phần nguy hiểm, trái tim không khỏi thắt chặt.

Tay anh bị da bộ trói ở phía sau khiến động tác ngồi dậy khỏi sô pha không thể giữ được thăng bằng, mới nâng lên nửa người đã bị Cổ Sách ung dung nhấn trở về, hãm tại sô pha mềm mại.

Không thể dùng tay mà tự vệ khiến Đỗ Vân Hiên sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt, dường như có chuyện gì cực kì vô lí, giống như chuyện viên ruby vô cớ vỡ vụn tối nay.

“Tôi sẽ trả lại tiền.”

Cổ Sách cúi đầu nhìn anh, trên mặt hơi hơi lộ ra một tia thương hại, “Đây không phải vấn đề tiền bạc.”

Chai rượu tây vừa rồi lấy ra đã được mở sẵn đặt trên bàn trà, Cổ Sách vươn tay lấy lại, tay còn lại vòng qua gáy của Đỗ Vân Hiên bắt lấy cằm anh.

“Mở miệng.”

Đỗ Vân Hiên ngậm miệng chặt không khác gì trai giữ ngọc.

Cổ Sách không thèm dỗ ngọt nữa, trực tiếp siết chặt khớp hàm, Đỗ Vân Hiên cảm thấy đau nhức kịch liệt, không thể không mở miệng, môi chạm đến miệng chai lạnh lẽo, chất lỏng cay nồng cứ thế dốc vào.

“A.. Không! Ặc.. ư.. khụ khụ khụ khụ!”

Giãy dụa kháng cự khiến rượu lọt vào khí quản, Đỗ Vân Hiên bị nghẹn kịch liệt ho khan, từ yết hầu qua thực quản xuống tới dạ dày, một đường đi xuống vừa cay xè vừa đau rát.

Cổ Sách nghiêng nửa người anh trên sô pha, không mạnh không yếu vỗ lên lưng anh, đợi Đỗ Vân Hiên ngừng ho khan, lại lật Đỗ Vân Hiên trở lại, tiếp tục siết mở khớp hàm anh rót rượu xuống.

Đỗ Vân Hiên kịch liệt lắc đầu.

Rượu từ khóe miệng tràn ra, trượt xuống cằm rơi lên l*иg ngực, sơ mi, caravat lẫn sô pha đều ướt đẫm, hương rượu cay nồng phảng phất trong không khí.

Một bình rượu đầy hết một nửa bị cường ngạnh rót vào Đỗ Vân Hiên, Cổ Sách mới dừng tay, đem nửa bình còn lại ném trên mặt đất.

Phổi Đỗ Vân Hiên bị rượu hung hăng thiêu đốt, há miệng thở khó khăn. Một giọt rượu lóng lánh trong suốt tích trên khóe miệng trượt đến cái cằm trắng nõn tiêm gầy, đong đưa nhưng không rơi xuống, tựa như một giọt châu tuyệt đẹp điểm xuyết trên dải gấm trắng.

Cổ Sách vươn đầu lưỡi, cuốn lấy giọt châu kia.

Chút cảm giác say nồng dính hương vị tinh khiết trên người Gấu Nhỏ dần dần tan ra trên đầu lưỡi, đánh thức từng tế bào vị giác.

Một giọt bé nhỏ không đáng kể kia, lại khiến Cổ Sách say.

Du͙© vọиɠ vốn chỉ là một đốm lửa mãnh liệt bùng lên, mặc sức kêu gào, hừng hực không thể kiềm chế.

Đỗ Vân Hiên bị rượu đốt đến cả người nóng cháy, váng vất ngấm rượu, cảm thấy thần chí như bị cái gì đó ngăn chặn. Nhìn người đàn ông bị phóng đại trước mắt, mất một lúc sau, ý thức gần như hôn mê của anh nhận ra đã phát sinh chuyện gì, thân thể đột nhiên cương cứng, sau đó liền liều mạng phản kháng, muốn đá người đàn ông tuấn mỹ mà biếи ŧɦái kia ra khỏi người mình.

Chống cự đối với Cổ Sách không hề có hiệu quả.

Cổ Sách tựa như một ngọn núi đè nặng lên anh, động tác phản kháng càng mạnh mẽ, sức ép từ ngọn núi này càng lớn, ép đến nỗi dường như phân nửa thân mình của Đỗ Vân Hiên đều bị hãm vào sô pha.

Đỗ Vân Hiên chếnh choáng say hai mắt mờ sương trừng hắn, người đàn ông này lại không kiêng nể gì cưỡng hôn anh, thậm chí đầu lưỡi tham lam tiến vào trong miệng, khí tức cường ngạnh thuộc về kẻ khác xâm chiếm khoang miệng mình, ý thức điều này khiến trong lòng Đỗ Vân Hiên nổi lên cảm giác khuất nhục, lại cảm giác hoang mang rất không thực, đại não bị cồn ảnh hưởng nghiêm trọng, tứ chi mềm nhũn không chút khí lực, anh thấy bản thân mình như nằm trong biển mây bềnh bồng, lại như ở trong một thế giới khác, nhìn bộ phim đầy tình sắc của mình.

Cổ Sách hôn anh chẳng hề ôn nhu.

Đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi của anh, xâm lấn mềm mại ướŧ áŧ, vờn đầu lưỡi đến phát đau, hai ngón tay nâng cằm Đỗ Vân Hiên, ép buộc cần cổ ngửa ra sau, thừa nhận đầu lưỡi nóng bỏng xâm phạm.

Hôn thực sự kịch liệt, thực sự thô bạo, mạnh mẽ không ai bì nổi, đơn giản càn quấy.

Triền miên không có điểm dừng, như một cơn mưa lớn không thể ngăn cản hung hăng cọ rửa thần chí đã bị rượu nóng đoạt đi, khiến anh thở không được, l*иg ngực kịch liệt phập phồng.

Trong thân thể bỗng nhiên xuất hiện một dòng chảy cực nóng, căn bản không biết xuất phát từ đâu, rốt cuộc muốn làm gì?

Thân thể… Cảm giác kì quái này…

Đỗ Vân Hiên chìm trong men say nóng bỏng, cảm nhận một sự kì lạ đáng sợ, cũng không phải quá mãnh liệt, tựa như tận sâu trong đáy lòng có người gảy nhẹ một cái.

Mơ hồ rung động, khiến người ta không kìm được mà run rẩy.

Đầu gối bên trái theo bản năng nâng lên, cố gắng chống lên người Cổ Sách, muốn chuyện này có thể tạo ra chút khoảng cách giữa anh với người đàn ông đang làm mình sợ hãi.

Cổ Sách hôn Đỗ Vân Hiên đến hít thở không thông mới thuận theo động tác chống cự của anh mà lui về sau một chút, thuận tay cầm lấy một hộp thuốc bôi trơn đặt ở trên bàn.

Vừa rồi đến tủ rượu, hắn không chỉ đem lại đây một chai rượu mà còn có vài thứ khác, ví dụ như: thuốc bôi trơn cùng chút thuốc kí©ɧ ɖụ© bỏ vào trong rượu.

Hắn không cần biết có vô sỉ, có hạ lưu hay không.

Mục đích mới là thứ quan trọng nhất.

Không bao giờ để Gấu Nhỏ rời đi, đây chính là mục đích.

Còn lại, chẳng qua là sử dụng những thủ pháp khác nhau mà thôi.

Đôi môi đơn bạc, chóp mũi kiêu ngạo, da thịt trắng nõn của Đỗ Vân Hiên dường như tản ra vị thơm của rượu.

Ánh mắt kinh ngạc vô lực của Đỗ Vân Hiên, mê ly vô tội.

Thân thể Đỗ Vân Hiên khẽ chống cự khi y phục tơ tằm lần lượt bị cởi ra…

Rất nhiều cảm giác hỗn độn trong lòng Cổ Sách lúc này giống hệt với nhiều năm trước, một cái liếc mắt xa xăm bên hàng rào, con gấu nhỏ bị trộm đi.

Nội tâm vô cùng lo lắng bất an khi không thể chạm đến, thế nên khi đầu ngón tay cùng đôi môi chạm được vào Đỗ Vân Hiên, tất cả đều biến thành du͙© vọиɠ mãnh liệt thiêu đốt.

Rất đau, đau lắm.

Đau đến mức, muốn có được anh.

Đầu óc Đỗ Vân Hiên tựa như một khối mỡ bị hun nóng chảy, cảm giác ân ẩn nóng mà toàn thân lại ướt đẫm, cho nên khi dây lưng bị tháo ra, quần tây lẫn qυầи ɭóŧ bị kéo xuống đầu gối, anh không những không cảm thấy lạnh mà còn có cảm giác như được giải phóng.

Cồn xâm nhập thật sâu vào thần kinh.

Tầm nhìn lay động, gương mặt người đàn ông trên đinh đầu càng tản ra nét đẹp dã tính, giống như một con báo gấm nguy hiểm trầm mặc bên trong lãnh địa của mình.

“Anh.. muốn làm gì…” Đỗ Vân Hiên đứt quãng hỏi, vô thức chậm rãi dùng chân chống lên sô pha.

Cổ Sách len tay vào giữa hai đầu gối mềm mượt khả ái, tách đùi anh ra.

Bàn tay mang theo vết chai mỏng chen vào giữa mông cùng sô pha, khiến vòng eo của Đỗ Vân Hiên bị ép hơi hơi nâng lên.

“Không được.. đυ.ng.. quần.. tôi”

Cổ Sách đối với lời kháng cự mang theo hơi rượu của Đỗ Vân Hiên, ngoảnh mặt làm ngơ.

Hai ngón tay thon dài lướt qua đường cong tuyệt đẹp của cánh mông, lần mò đến mật huyệt, tại giữa nếp uốn co giãn kia chậm rãi ấn sâu vào.

Đỗ Vân Hiên đột nhiên ngửa ra sau, phát ra một tiếng ngâm khác thường.

“Dừng.. dừng tay.” Nơi chưa từng bị người đυ.ng qua đột nhiên lọt vào tập kích, con ngươi mơ màng có phần thanh tỉnh.

Đến tận lúc này, hai tay Đỗ Vân Hiên vẫn bị trói chặt ra sau.

Anh chật vật nghiêng người trên sô pha, muốn quỳ từ sô pha dậy chạy trốn, nhưng đây vừa khéo là điều Cổ Sách muốn anh làm, đợi Đỗ Vân Hiên nghiêng qua, Cổ Sách dễ dàng ấn anh xuống sô pha thành tư thế quỳ sấp.

Bởi vì không thể dùng tay chống đỡ nửa người trên, duỗi thân khiến eo bị ép xuống dưới, vùng da tinh tế dán lên mặt da mềm mại của sô pha, vốn dĩ sô pha thấm rượu còn chưa khô khiến mặt Đỗ Vân Hiên ướt đẫm hương rượu cay nồng.

Tư thế này, cũng khiến nơi xấu hổ nhất của anh nhếch cao lên, ngượng ngùng e sợ bại lộ trong không khí.

Từ đầu đến cuối, hai ngón tay Cổ Sách cắm vào mật huyệt chưa hề rút ra.

Khốn kiếp!

Đừng chạm vào tôi!

Đỗ Vân Hiên trong lòng phẫn nộ sợ hãi kêu to, môi mấp máy thế nhưng không hề phát ra âm thanh như anh tưởng. Rượu cùng thuốc hòa trong nó đốt cháy thần kinh anh, khiến anh khó có thể khống chế thân thể của mình, hơn nữa, một loại cảm giác xa lạ đáng sợ, từ địa phương bị người đàn ông kia chà đạp, tựa như điện lưu xẹt qua.

“Không được.. Không.. Đừng chạm tôi..” Vật lộn thật lâu mới nói ra được một câu. Thế nhưng khi lọt vào tai Đỗ Vân Hiên, lại làm anh thêm giật mình run sợ.

Câu chữ ngắt quãng, tràn đầy ngọt nị nữ tính, giống như đang hổn hển nũng nịu.

Cả đời anh, chưa từng dùng loại ngữ khí này để nói chuyện.

Hai ngón tay tham tiến trong cơ thể linh hoạt như rắn, không ngừng khuấy đảo, đùa bỡn niêm mạc bên trọng, chất bôi trơn lạnh lẽo theo ngón tay đảo loạn trên niêm mạc rất nhanh tan ra, thấm vào những mạch máu bên trong khiến nơi tư mật của Đỗ Vân Hiên tựa như bỗng nhiên phát hỏa.

Từ lạnh lẽo đột ngột chuyển sang nóng bỏng, Đỗ Vân Hiên khó chịu hừ một tiếng, sau đó dùng lực cắn chặt môi dưới.

Cổ quái đến mức khiến người ta phát run, khiến da thịt trên cánh mông trắng nõn nổi da gà hàng loạt như bị lạnh, thế nhưng sâu bên trong lại nóng như lửa đốt.

“Đi.. Tránh ra!”

Cổ Sách tự mình dùng thuốc bôi trơn vẽ lên toàn bộ địa phương mẫn cảm chết người kia, mới rút ngón tay từ nơi căng chặt ấm áp kia ra.

Thân thể Đỗ Vân Hiên mềm mại đến khó có thể tin tưởng.

Chỉ mới cắm vào hai ngón tay đùa bỡn một hồi, da thịt chỗ cửa vào đã bị chà đạp lộ ra một màu hồng phấn, tựa như một đóa Sắc Vi ngượng ngùng nở rộ, đột nhiên kích phát du͙© vọиɠ ngược đãi của đàn ông.

Cổ Sách nhìn chằm chằm nơi mê người kia, khố hạ rục rịch, bởi vì không thể phát tiết mà cứng rắn phát đau.

Vài năm nay hắn sống rất hưởng thụ, chuyện giường chiếu chưa từng bạc đãi bản thân, lại càng chưa từng xuất hiện tình trạng du͙© vọиɠ giống đực cao ngạo của mình phải chịu đè nén thế này.

Nhưng chuyện này là vì đối tượng là người khác, còn đối tượng đêm nay lại là Gấu Nhỏ.

Ngoại trừ Gấu Nhỏ ra, những kẻ khác trên đời này đều là ‘người khác’.

Đối với Gấu Nhỏ, cho dù phải đè nén khó chịu, Cổ Sách cũng cảm thấy thích thú.

Không lẽ mình có khuynh hướng tự ngược? Cổ Sách thầm hỏi trong lòng, cười đến sảng khoái.

Bảy phần say rượu, Đỗ Vân Hiên vẫn giữ được một tia lí trí, vẫn muốn tiếp tục chạy trốn từ sô pha, Cổ Sách buông bàn tay giữ thắt lưng anh ra, nhếch môi nhìn anh quờ quạng lung tung trên sô pha, đến khi người thiếu chút nữa rơi xuống, Cổ Sách mới xốc anh trở lại, tiếp tục đè lại thành tư thế quỳ sấp đáng xấu hổ.

Quả thật, tư thế này quá mức da^ʍ mỹ, quá mức động nhân, cũng sẽ khiến người bị ép thành tư thế này nổi lên cảm giác nhục nhã nồng đậm.

Nhưng Cổ Sách ép Đỗ Vân Hiên như vậy là bởi tư thế này sẽ hạn chế tối đa nơi tư mật kia bị thương, hơn nữa cũng dễ dàng hành động.

Theo phản ứng ngây ngô đáng yêu của Đỗ Vân Hiên, Cổ Sách kết luận đây là lần đầu của anh.

Nếu là lần đầu, không cần phải dùng tư thế quá khó.

Nhẫn nại khố hạ sưng đau, Cổ Sách chờ một lúc, nhẩm tính thuốc bôi trơn ở chỗ sâu kia đã phát huy tác dụng, ngón tay lần hai xâm nhập vào nhục huyệt mẫn cảm ngượng ngùng kia.

“A— A.. Ưrm..” Đỗ Vân Hiên không kịp đề phòng bất ngờ phát ra tiếng kêu khàn khàn.

Tuyến tiền liệt bị đè ép, bản năng du͙© vọиɠ, cảm giác say cùng dược hiệu của thuốc bôi trơn kết hợp, ngọt ngào xen lẫn đau đớn giống như dòng điện đánh qua, khiến nửa thân dưới dấy lên kɧoáı ©ảʍ da^ʍ tà.

“Không.. A.. Không..Ưr!” Cho dù rất muốn mạnh mẽ nói ‘không muốn’ hoặc ‘dừng tay’ để lên án hành vi ác liệt giẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác, thế nhưng từng chữ dật ra khỏi đôi môi đều thấm đẫm hương vị khao khát trìu mến.

Khóe môi Cổ Sách mang theo ý cười hàm súc, thoạt nhìn vừa nguy hiểm vừa khó ưa, thế nhưng dưới nụ cười kia là du͙© vọиɠ giãy dụa run rẩy, thậm chí còn run hơn thân mình Đỗ Vân Hiên lúc này.

Nghe thanh âm khàn khàn mê người của Đỗ Vân Hiên, hắn phải dùng ý chí lớn nhất mới khắc chế được bản thân, không như hổ đói vồ mồi mà đè lên thân mình thon dài trắng nõn, trực tiếp gặm anh sạch sẽ.

Cảm giác của người khác, hắn không muốn quan tâm.

Nhưng cảm giác của Gấu Nhỏ, hắn nhất định phải quản.

Đây là lần đầu tiên của Gấu Nhỏ, nhất định phải khiến Gấu Nhỏ cảm thấy thật thỏa mãn.

Đỗ Vân Hiên cắn chặt môi dưới, nhẫn nại không cho bản thân phát ra tiếng rêи ɾỉ đáng xấu hổ. Cổ Sách cũng cắn răng, nhưng là để nhẫn nại khố hạ không ngừng nhảy lên, du͙© vọиɠ bành trướng đau đớn.

Một bàn tay giữ lấy vòng eo không ngừng trượt xuống của Đỗ Vân Hiên, tay còn lại thăm dò ở cánh mông, xâm nhập đầu ngón tay từng chút một, không mạnh không nhẹ mà tàn phá điểm nhỏ mẫn cảm nhất trong cơ thể Đỗ Vân Hiên.

Ngón tay dán sát màng thịt, cùng với thuốc bôi trơn và dịch ruột non phát ra âm thanh nhóp nhép nhỏ xíu lại cực kì da^ʍ mỹ.

Theo tuyến tiền liệt bị đè ép, kɧoáı ©ảʍ khó nhịn được bị đầu ngón tay người đàn ông này chậm rãi gảy lên. Đỗ Vân Hiên đối với kɧoáı ©ảʍ xa lạ mà kịch liệt này cảm thấy vừa sợ hãi vừa bất lực, dưới thân mơ hồ co rút, nam căn phía dưới hoàn mỹ đáng yêu không kém dung mạo anh cũng dần dần thức tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu.

“Không.. A…Ưrm… Không muốn…”

Đỗ Vân Hiên không chịu nổi thủ đoạn giày vò của Cổ Sách, thả môi dưới vẫn cố cắn chặt ra, giãy dụa nói không muốn, cuối cùng vòng eo run lên, bị ngón tay Cổ Sách bức bách bắn tinh.

Dòng dịch trắng đυ.c bắn lên bộ sô pha bằng da thật, nhợt nhạt khó coi.

Trên hàng mi dày rậm cong vυ't của Đỗ Vân Hiên thấm đẫm hơi nước, anh thất thần nhìn bãi dịch trắng đυ.c bắn ra từ cơ thể mình, không rõ tại sao giấc mộng này có thể hạ lưu da^ʍ ác đến vậy.

Sau khi cao trào, thắt lưng mỏi nhừ, đùi cũng ẩn ẩn đau nhức.

Cảm giác uể oải từ giữa những ngón chân lan dần lên trên.

Đỗ Vân Hiên mở hé đôi mắt, chắc chắn đây là một giấc mộng, nếu không phải là mộng, tại sao trên người lại có thể bỗng nhiên xuất hiện kɧoáı ©ảʍ kịch liệt đến vậy?

Kɧoáı ©ảʍ như vậy, không có khả năng tồn tại thực trên đời.

Anh sống hai mươi mấy năm, chưa từng gặp phải kɧoáı ©ảʍ tà ác đến vậy.

Nhất định chỉ là một giấc mơ, chỉ có trong mơ, viên ruby quý giá mới có thể nứt vỡ vô cớ, anh mới có thể bị một gã đàn ông diện mạo anh tuấn, nội tâm nguy hiểm tùy ý đùa bỡn.

Hơn nữa, giờ phút này anh rõ ràng không hề động đậy, nhưng trần nhà trên đỉnh đầu lại không ngừng lướt qua, mà anh lại sinh ra một cảm giác trôi nổi bồng bềnh.

Đây.. chỉ có thể là giấc mộng.

Cổ Sách thật cẩn thận, cực kì kiên định mà hầu hạ Đỗ Vân Hiên lên đến cao trào, sau đó bế bổng anh lên, đi lên phòng chủ nhân ở tầng hai.

Có chút lo lắng Gấu Nhỏ tỉnh lại sau cao trào sẽ khóc lớn nháo loạn.

May mắn, chuyện này không có xảy ra.

Sau cao trào Gấu Nhỏ thực ngoan, ngoan ngoãn nằm giữa khuỷu tay của Cổ Sách, đầu ngửa ra sau nhìn lên trần nhà, thực im lặng, vô tội đến mức khiến trái tim người ta run rẩy.

Cổ Sách cúi đầu nhìn anh, cánh tay hắn cảm nhận được sức nặng của anh, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác vui mừng kì lạ.

Gấu Nhỏ, em trở lại rồi.

An tâm nằm đi, cánh tay của tôi rất cường tráng, rất có lực, có thể bảo hộ em, vĩnh viễn sẽ không làm em rơi xuống.

Tôi thề, sau này sẽ không trộm gấu nhỏ của em đi nữa.

Em thích gấu bông, tôi sẽ tặng em một ngàn con, một vạn con…

Cổ Sách đi vào phòng chủ nhân hoa lệ rộng lớn, đặt Đỗ Vân Hiên lên chiếc giường kingsize chưa từng cho phép bất cứ kẻ nào nằm lên, cúi đầu xuống, tại cánh môi bị Đỗ Vân Hiên cắn đến xuất huyết, ấn lên một nụ hôn thâm ý khác.

Hắn không muốn nói lời dư thừa vô nghĩa.

Đêm nay với hắn mà nói quá mức đặc biệt, đến nỗi mọi từ ngữ đều không đủ dùng trong đêm nay.

Sau khi gặp lại Gấu Nhỏ, đây chính là đêm mà Cổ Sách dùng hết tinh huyết lẫn linh hồn để chờ đợi.

Muốn Gấu Nhỏ vĩnh viễn lưu lại trong sinh mệnh của hắn, đêm nay chính là khởi đầu.

Trong lòng Cổ Sách ngũ vị tạp trần, đồng thời cũng không thể áp chế kích động hôn lên Đỗ Vân Hiên, đáy mắt nhu tình như nước, bên môi vẫn mang theo nụ cười.

Nét cười này, sau này bị Đỗ Vân Hiên coi là tượng trưng cho tà ác, là nguy hiểm sắp tới, dùng hết những từ ngữ xấu xa nhất để hình dung, Đỗ Vân Hiên cho rằng, đó chứng minh cho sự dối trá tàn bạo của Cổ Sách, ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú, là chứng cứ rõ ràng cho thấy bụng dạ hắn toàn những ý nghĩ xấu xa.

Thực ra, Cổ Sách cười đến thật chân thành.

Gấu Nhỏ, Gấu Nhỏ.

Bắt được Gấu Nhỏ, giữ lấy Gấu Nhỏ, được quấn chặt Gấu Nhỏ, hắn quả thật vui mừng đến muốn khóc lớn.

“Muốn..” Người trên giường phát ra thanh âm suy yếu, thân mình khó chịu lắc lắc.

Cổ tay vẫn bị trói chặt ở sau lưng, rất khó chịu.

Cổ Sách quỳ một gối lên giường, nghiêng người Đỗ Vân Hiên qua, vừa rồi trong phòng khách, hắn đã lột sạch không chừa một mảnh vải trên người Đỗ Vân Hiên, áo sơ mi bị trực tiếp xé rách nhưng vì có dây trói vướng lại, hai miếng vải vẫn còn treo trên cổ tay.

Hắn tháo dây trói ra, còng tay bằng da bộ không làm người bị thương như còng kim loại, nhưng thể chất Đỗ Vân Hiên vốn dễ dàng thụ thương và lưu lại dấu vết, cổ tay vẫn sót lại vệt dây.

Cổ Sách cầm lấy cổ tay anh, giúp anh xoa nắn để máu lưu thông.

Đỗ Vân Hiên vẫn chưa tỉnh rượu, tuy rằng trừng mắt nhìn hắn thế nhưng đáy mắt kia lại một mảnh mơ hồ, sau cao trào cả người buông lỏng, anh thậm chí có hơi buồn ngủ, mí mắt nửa khép nửa mở.

Cổ Sách xoa xoa cổ tay anh, giống như điều dưỡng chăm sóc cho bệnh nhân, đỡ anh nằm xuống giường.

Sau đó từ từ cởϊ qυầи áo mình ra, lên giường, mở hai chân trắng nõn thon dài của Đỗ Vân Hiên ra, từ bên hông tiến vào…

“Arg–!” Đỗ Vân Hiên bị đau đớn bất ngờ kéo tỉnh, kêu lên một tiếng.

Đau đớn là cách dễ dàng nhất khiến một người thanh tỉnh.

Huống chi cái đau này từ nơi tư mật xấu hổ kéo đến, cơ hồ không có khả năng thừa nhận đau đớn.

Đỗ Vân Hiên lập tức hiểu rõ gã đàn ông trên người mình đang làm ra loại chuyện gì, như phát điên muốn giãy ra khỏi người Cổ Sách.

“Buông ra! A —! Cút.. Cút ra! Anh… tội phạm… cưỡng…A —! Cưỡng bức …. A – aa—!”

Thân thể chịu đựng va chạm kịch liệt, đau đớn xông lên não bộ khiến Đỗ Vân Hiên phẫn nộ đến mức không thể biểu đạt rõ ràng.

Thể lực của Cổ Sách ưu thế đến đáng sợ.

Cho dù tay không bị trói lại, anh vẫn không thể giãy ra.

Bị ép mở ra hai chân, địa phương vốn không nên sử dụng cho việc này bị hung hăng xỏ xuyên qua, Cổ Sách mạnh mẽ cử động vòng eo, hung ác hữu lực không gián đoạn cường ngạnh đánh vào thân thể Đỗ Vân Hiên.

“Khốn kiếp.. Tôi muốn gϊếŧ anh… A.. ư…”

Mặc kệ Đỗ Vân Hiên chửi mắng thế nào, Cổ Sách vẫn không hề để tâm.

Sức mạnh tàn nhẫn kia, kịch liệt công kích, nóng rực cứng rắn đỉnh nhập vào cơ thể không giống con người, mà giống một cỗ máy.

Hai tay Đỗ Vân Hiên bị một tay Cổ Sách nắm lại, kéo ngược lêи đỉиɦ đầu ép xuống đệm, dị vật xỏ xuyên qua cơ thể, như đỉnh xuyên đến tận tim phổi, phảng phất như đến cả yết hầu cũng bị đỉnh phá. Theo động tác đỉnh nhập của Cổ Sách, thân thể bạch ngọc của Đỗ Vân Hiên bị đâm đến chậm rãi xê dịch trên drap giường.

Nhục bổng tiến vào trong niêm mạc, đem cơ vòng giãn ra đến mức có thể rỉ ra tơ máu bất cứ lúc nào, dịch ruột cùng thuốc mỡ trở thành bôi trơn, khi ma sát phát ra âm thanh ngượng ngùng khiến Đỗ Vân Hiên phải giận dữ.

Mà điều đáng xấu hổ và giận dữ nhất là, lẫn trong đau đớn khi bị một người đàn ông kịch liệt xâm phạm đến không thể chịu đựng, kɧoáı ©ảʍ khó nhịn vừa rồi xuất hiện khi cao trào, lại không mời mà đến.

Kɧoáı ©ảʍ ở hạ thân kéo theo từng đợt hưng phấn.

Bên tai truyền đến hô hấp nặng nhọc của đàn ông, tuy không nói ra tiếng nào, nhưng Đỗ Vân Hiên theo bản năng biết được đối phương thực sự hưởng thụ.

Vừa nghĩ đến người kia hưởng thụ, là vì coi mình trở thành phụ nữ đùa bỡn, từ vật nóng rực thô cứng đang đâm vào cơ thể mình kia mà thành, Đỗ Vân Hiên xấu hổ và giận dữ đến muốn gϊếŧ người.

“Tôi muốn gϊếŧ anh..”

Cổ Sách như đang hưởng thụ trên thiên đường, bản thân hắn rất ít khi hưởng thụ tình ái quá mức khoái nhạc, thế nên giờ khắc này hắn thực sự hưởng thụ.

Có điều hắn nghe thấy tiếng Đỗ Vân Hiên nghiến răng nghiến lợi rêи ɾỉ uy hϊếp.

Hắn tuyệt đối không lo lắng Đỗ Vân Hiên sẽ gϊếŧ mình.

Thế nhưng địch ý của anh khiến Cổ Sách cảm thấy khó chịu, bởi vì bất an, cho nên không thoải mái, không thoải mái vì câu nói của Gấu Nhỏ hiện ra ý cự tuyệt.

Bị Gấu Nhỏ cự tuyệt, một lần nữa bị Gấu Nhỏ bỏ lại, đây là điều Cổ Sách không thể chấp nhận.

Nếu Gấu Nhỏ không muốn ở cùng với hắn, vậy thì nhất định phải thu phục Gấu Nhỏ.

Cổ Sách là lão đại của lão đại, mười mấy năm qua thu phục không biết bao nhiêu nhân sĩ hắc đạo hung hăng độc ác, chỉ vì một điều, đó là so với tất cả mọi người hắn còn hung bạo tàn nhẫn hơn.

Chuyện thu phục này, Cổ Sách cực kì có kinh nghiệm, mấu chốt là phải chọn thời gian chuẩn xác, phải đủ cứng rắn, buốt đến thấu xương, làm đến mức về sau đối phương không dám trái ý mình.

Đúng, phải lập quy củ.

“Đêm nay là lần đầu của chúng ta, nhất định phải lập quy củ cho em.” Cổ Sách tiếp tục động tác xỏ xuyên, từ trên cao nhìn xuống mắt đối tượng mình muốn thu phục, thản nhiên cười, ngữ khí dịu dàng, “Nói, em nghe lời.”

Đỗ Vân Hiên trừng mắt nhìn người đàn ông đang mỉm cười phía trên.

Người này đầu óc nhất định có vấn đề!

“Nói đi, em nghe lời.” Cổ Sách dù ngữ khí dụ dỗ con nít dỗ dành anh.

Nếu không phải thân thể bị người đàn ông này làm thực sự đau đớn, Đỗ Vân Hiên thực sự muốn nổi điên cười nhạo tên thần kinh này vài câu, nhưng Cổ Sách xâm phạm tựa như cỗ máy giã vào, khiến tinh lực mà anh sở hữu đều dồn để chống lại đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ do bị xâm phạm sinh ra.

Trên trán Đỗ Vân Hiên chảy ra mồ hôi lấm tấm, cắn chặt môi dưới.

Cổ Sách nắm đùi Đỗ Vân Hiên gập lên trên, tư thế cơ thể thay đổi khiến bộ vị kết hợp của hai người thϊếp hợp càng chặt chẽ, nam căn hung mãnh tiến vào sâu hơn.

Đau đớn xộc đến, đôi mày tinh xảo của Đỗ Vân Hiên nhíu lại thành hàng.

“Về sau mỗi lần lên giường em đều phải nói những điều tôi muốn nghe.” Cổ Sách cắn cắn vành tai anh, phả ra hơi thở nóng rực, “Trước mặt tôi bày ra bộ dáng không chịu khuất phục? Tôi nói em nghe, tôi giỏi nhất chính là đối phó

với loại anh hùng hảo hán anh dũng bất khuất này.”

Thân thể không nghe lời theo động tác bừa bãi của Cổ Sách mà lắc lư, nửa người dưới nhanh chóng vỡ vụn.

Tuyến tiền liệt không ngừng lọt vào công kích, đau đến nỗi không nói nên lời, kɧoáı ©ảʍ rõ ràng lại xâm nhập vào xương tủy.

“Nói, em nghe lời.”

Không!

“Nói những điều tôi muốn nghe, vậy đêm nay làm xong lần này, tôi sẽ cho em nghỉ ngơi.”

Nằm mơ!

“Không chịu nói sao? Không sao. Tôi thích nhất chơi với cá nhỏ, cá nhỏ quẫy đạp không chịu nghe lời, tôi có thể lăn nó đến không thể giãy dụa, ngoan ngoãn nằm trong nồi mới thôi.” Cổ Sách lộ ra răng nanh trắng nõn, dật ra nụ cười âm hiểm, “Cùng tôi đọ sức sao, em tìm lầm người!”

Kɧoáı ©ảʍ, đau đớn, cảm giác say vẫn chưa tiêu bớt, như tơ nhện quấn quanh.

Quất xuyên vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Cắm vào, rút ra, lại hung hăng thúc đến chỗ sâu nhất, tựa như thành động tác vĩnh hằng.

Giọng thầm thì nhẹ nhàng của Cổ Sách khiến người ta không rét mà run, quanh quẩn bên tai.

“Cho dù em có là khối thép, tôi cũng có thể mài em thành bột.”

Đêm dài vừa mới bắt đầu.