Kỳ nghỉ quốc khánh kết thúc, thầy Tống quyết đoán vung tay, cả lớp đổi chỗ ngồi! đổi chỗ lần này là đổi cả tổ. Tổ 1 và tổ 3 đổi chỗ cho nhau, tổ 2 và tổ 4 đổi cho nhau. Nhất thời cả lớp tràn ngập tiếng oán thán vang dội. Thân là cẩu cấp ba, bàn học của mỗi người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều nhồi đầy sách vở tài liệu chưa nói mà dưới chân còn có một, hai cái thùng giấy đựng sách, bây giờ mà đổi chỗ thì công trình thu dọn đồ đạc phải nói là khổng lồ.
Đổi chỗ ngồi xong, Thẩm Húc Thần từ vị trí tổ 2 bàn thứ hai từ dưới đếm lên trở thành tổ 4 bàn 2 từ dưới lên dãy bên trong cạnh cửa sổ. Thẩm Húc Thần ngồi cạnh cửa sổ, đặt chồng sách chất cao như núi ngăn cản tầm mắt người khác, liền có thể không kiêng kị gì mà nghịch di động. Đương nhiên, di động đã tắt âm.
Khi nhìn thấy tin nhắn đầu tiên của Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần khẽ cười một chút, nhắn tin lại: “Em không có nghĩ nhiều.”
Khi nhìn thấy tin nhắn thứ hai của Trình Dĩ Hoa, trán Thẩm Húc Thần buông xuống ba sợi hắc tuyến, nhắn lại: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Khi nhìn thấy tin nhắn thứ ba của Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần cơ hồ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt Trình Dĩ Hoa với khóe miệng nhếch cao, khóe miệng cậu co giật một chút, yên lặng nhắn lại: “…Anh cao hứng là được.”
Lại nói tiếp, có bạn trai nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều mà tính cách lại thực độc đáo, có đôi khi vẫn nên khoan hồng độ lượng một chút, còn phải luôn bao dung với những suy nghĩ kỳ lạ của anh ấy, bảo vệ trái tim mẫn cảm nhẫn nhụi của anh ấy, cho nên tốt nhất cứ xuôi theo anh ấy đi. Thẩm Húc Thần sung sướиɠ thầm cho mình một ngón tay cái.
Cho dù thế nào thì mạch não giữa Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa hoàn toàn không giống nhau, chỉ cần cố gắng suy nghĩ vì đối phương như vậy nội tâm đã cảm thấy được thỏa mãn… được rồi, các người cao hứng là được.
“Thẩm Húc Thần! Ông nổi tiếng rồi!” Tưởng Hương vừa từ nhà quay lại trường học, nhỏ vọt thẳng tới tổ hai. Kết quả, chỗ ngồi ở tổ hai
đã đổi thành một nam sinh khác mà Thẩm Húc Thần đã chuyển sang tổ 4, lúc này Tưởng Hương mới phản ứng lại, lớp đã đổi chỗ ngồi. Tưởng Hương vội vàng nói cảm ơn với bạn cùng bàn: “Tôi không biết đã đổi chỗ ngồi, tới muộn chút, làm phiền cậu chuyển nhiều đồ của tôi như vậy!”
Người ngồi cùng bàn Tưởng Hương đang mải vùi đầu vào làm bài, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Đừng cảm ơn tôi, cảm ơn Lộ Cầu Chân đi, đều là nó chuyển giúp bà.”
Nghe vậy, Tưởng Hương vẻ mặt xấu hổ một chút rồi chạy tới trước mặt Lộ Cầu Chân nói cám ơn, sau đó lại vọt tới trước mặt Thẩm Húc Thần, hưng phấn nói: “Nổi tiếng rồi! Thẩm Húc Thần, ông nổi tiếng lắm luôn!”
“Thần Tử không phải đã sớm nổi tiếng rồi sao?! Nó từng lên tivi còn gì!” Tưởng Hạo chen vào một câu.
Tưởng Hương nhanh chóng giải thích: “Lúc trước không có cảm giác… trước khi Thẩm Húc Thần lên tivi, tôi đã rất bội phục Thẩm Húc Thần, lúc nhìn thấy biểu hiện của ổng trên tivi, tôi mới có cảm giác ‘hóa ra là như vậy’, nhưng ngoại trừ cái đó ra cũng không cảm thấy kinh ngạc. Có câu nói, bụt chùa nhà không thiêng, hay là nhà tiên tri nói Jesus ở Nazareth chỉ là thợ mộc. Đồng dạng, tuy rằng biết Thẩm Húc Thần đã nổi danh nhưng lúc trước vẫn không có cảm thụ trực quan nào hết!”
“Vậy lần này bà cảm thụ trực quan thế nào?” Tưởng Hạo hứng thú bừng bừng hỏi vặn lại. Kỳ thật, đối với rất nhiều học sinh trường Tiền Hồ mà nói, Thẩm Húc Thần đã sớm là một nhân vật phong vân. Tham gia cuộc thi tài năng trung học phổ thông chẳng qua chỉ là mở rộng vầng hào quang của cậu thêm một chút, nhưng kỳ thật mỗi người đều có loại cảm giác “Nhà giàu kiếm được càng nhiều tiền hơn thì cũng có liên quan gì tới mình đâu moaz moaz…”
Tưởng Hương nhìn Thẩm Húc Thần, ngữ khí có chút mơ hồ: “Ừm…. Thẩm Húc Thần à, tôi có một cái nick vi ngôn, lúc trước từng up ảnh lên đó, chính là mấy bức ảnh trong đại hội thể dục thể thao đó…còn cả hôm chúng ta ra ngoài đường quét rác tuyên truyền môi trường, ông mặc đồng phục cầm chổi, tôi cũng chụp lại rồi up… còn có chương trình song ngữ ông chủ trì, tôi lén thu lại mấy kỳ, tuy rằng âm thanh không tốt lắm nhưng cũng up hết lên… còn cả mấy bài văn ông viết, tôi cảm thấy viết rất hay, vì thế cũng chụp lại up lên.. tôi còn viết status nói những bài viết của ông được đăng trên tạp chí…Dù sao thì cũng up nhiều lắm, đó vốn chỉ là clone của tôi thôi, ban đầu chỉ up những chuyện liên quan tới học hành, không có mấy ai follow… nhưng mà, không hiểu sao, khi tôi đăng nhập trở lại nick clone đó… hiện tại lượng follow quá lớn khiến cái nick đó trở thành hot luôn…”
“Người không biết còn tưởng bà thầm mếm Thẩm Húc Thần đấy! Thu thập tin tức của nó đầy đủ vậy!” Tưởng Hạo nói: “Vi ngôn của bà tên gì, đợi được nghỉ về nhà, tôi cũng follow thử xem!”
Tưởng Hương lại nhìn Thẩm Húc Thần, dè dặt nói: “Tài khoản đó lúc đầu có tên là bạn cùng lớp tôi là Nữ Vương… Nữ vương… khụ khụ… Nữ Vương… nhưng mà hiện tại đã được sửa lại, hiện tại là Bạn cùng lớp tôi tới từ ngoài hành tinh. Những bức ảnh hay thông tin liên quan tới ông đều được hàng nghìn lượt bình luận khen ngợi còn cả mấy chục nghìn lượt share nữa. Trong đó bức ảnh có lượt vote và share nhiều nhất cũng chính là cái ảnh đầu tiên của ông, lượt bình luận đã vượt hơn mười vạn.”
Tưởng Hạo bật thốt ra một câu: Đệt.
Tưởng Hương yếu ớt nói: “Thẩm Húc Thần, ông, ông không ngại chứ… lúc đầu thật sự chỉ mà một cái nick clone rất nhỏ bé… hiện tại lượng fan bành trướng quá lớn, thậm chí còn vượt xa nick chính của tôi, tâm tôi cũng rất đau…”
“Không sao, cuối tuần được nghỉ về nhà, tôi sẽ đăng kí một tài khoản vi ngôn, nghe có vẻ thú vị.” Thẩm Húc Thần nói.
Tưởng Hương thở phào một hơi, ngữ khí lại bay lên: “Ông không ngại là tốt rồi… nhưng mà tên của ông hiện tại đã bị hàng vạn người giành đặt rồi, đừng nói ba chữ Thẩm Húc Thần mà bao gồm cả tôi là Thẩm Húc Thần, tôi thật sự là Thẩm Húc Thần, Thẩm Húc Thần chính bản, Tiền hồ trung học Thẩm Húc Thần, tóm lại cứ có liên quan tới ba chữ Thẩm Húc Thần là đều đã được đăng kí hết. Nếu ông định đăng kí một tài khoản vi ngôn, phải nghĩ ra tiền tố hoặc hậu tố khác. Ông hiện tại hot muốn khùng luôn!”
Kỳ thật Thẩm Húc Thần vốn cũng có một tài khoản vi ngôn, là bút danh cậu dùng để viết tiết thuyết online, tên là “Cửu Nhật Tinh Thần”. Bởi vì thường xuyên trọ trong trường, không có mạng nên cậu cũng không thường xuyên đăng nhập. Ngẫu nhiên login thì cũng chỉ làm một vài chuyện vặt vãnh.
Ví dụ như có nhóm người nào đó thường phát một ít tin tức bịa đặt trên vi ngôn, Cửu nhật tinh thần sẽ ầm thầm share lại thuận tiện vạch trần chân tướng sự thật, cuối cùng kèm theo một cái icon vẫy tay hẹn gặp lại.
Hoặc như tài khoản vi ngôn phía nhà nước đăng tải một thông tin quá mức khó tin khiến người xem phải thắc mắc, Cửu nhật tinh thần sẽ yên lặng chuyển phát rồi thuận tiện giải thích một cách đơn giản dễ hiểu cho mọi người, cuối cùng vẫn là một cái icon vẫy tay hẹn gặp lại.
Hoặc như một trang báo mạng nước ngoài nào đó đăng tải các thông tin nhằm tung hê nước ngoài bôi xấu nước nhà, Cửu nhật tinh thần sẽ yên lặng share lại, thuận tiện vạch trần lời nói dối hoàn mỹ đó, cuối cùng vẫn là icon vẫy tay hẹn gặp lại.
……………….
Chính vì thế mà lượng follow của tài khoản Cửu Nhật Tinh Thần cũng không ít, một phần là fan của tác giả Cửu Nhật Tinh Thần, một phần là fan yêu thích phong cách độc miệng bình tĩnh lưu loát vạch trần những lời nói dối của chủ tài khoản.
Thẩm Húc Thần tạm thời còn chưa định công bố thân phận viết lách của mình, bởi vậy cậu định mở thêm một tài khoản khác. Nhưng xét thấy rất nhiều tên đã bị người ta đặt hết rồi, cậu phải hảo hảo nghĩ ra một cái tên độc lạ khác. Về sau, cậu có hai tài khoản vi ngôn, một dùng trong hiện thực, một dùng trong thế giới mạng, không muốn bị tâm thần phân liệt đâu! Vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy mình manh manh đát!
Thẩm Húc Thần hiện tại vô cùng cần nhiều tích phân. Lần trước, sau khi hệ thống thăng cấp, mỗi loại đồ dùng đặc thù hoặc đồ khoa học kỹ thuật đều gia tăng không ít giá trị tích phân. Lúc trước cậu đã dùng xong dung dịch cải tạo gen sơ cấp, mà trong cửa hàng đã có bán dung dịch cải tạp gen trung cấp. Giá của thương phẩm trung cấp cao gấp hàng chục thậm chí hàng trăm lần thương phẩm sơ cấp. Bây giờ muốn mua một dung dịch cải tạo gen trung cấp cần một trăm vạn tích phân!
Tuy rằng giá trị danh vọng của Thẩm Húc Thần đã đột phá 100, dựa theo giá trị một danh vọng đổi 1 vạn tích phân thì cậu đích xác đã có đủ 100 vạn tích phân, nhưng mà, số tích phân mà giá trị danh vọng đầu tiên mang tới cậu đã lỡ tiêu mất rồi! Vì thế khi cậu muốn đổi dung dịch cải tạo gen trung cấp mới phát hiện mình còn thiếu mười vạn tích phân nữa.
10 vạn tích phân rất khó tích cóp, bình thường cho dù liên tiếp làm nhiệm vụ, mỗi ngày cũng chỉ kiếm được nhiều nhất 20 tích phân. Tuy rằng có lợi khí giá trị danh vọng, thế nhưng giá trị danh vọng bản thân rất khó đạt được.
Trong quá trình tham gia cuộc thi tài năng trung học, giá trị danh vọng của Thẩm Húc Thần mới đột phá được một đoạn dài như vậy, nhưng chương trình TV cũng chỉ có thời hạn của nó, đặc biệt là các chương trình thi đấu kiểu này, một trận gió thổi qua, lực chú ý của toàn dân sẽ lại đổi thành một cái khác. Xét thấy Thẩm Húc Thần không phải ngôi sao, nên sau khi cuộc thi kết thúc, cậu không còn xuất hiện trước truyền thông nữa nên dù giá trị danh vọng của cậu vẫn tăng nhưng thực sự tốc độ rất thong thả tựa như sên bò.
Tuy rằng nói thế này rất xấu hổ nhưng cậu thật sự hi vọng mình có thể tái xuất nổi danh thêm một lần…chỉ cần đủ để có thêm tích phân là được, nói không chừng mình còn có thể mua cho Trình Dĩ Hoa cái gì đó. Thẩm Húc Thần thầm nghĩ như thế.
“Vậy… về sau tôi còn có thể update tin tức của ông lên tài khoản ‘Bạn cùng lớp tôi tới từ ngoài hành tinh’ nữa không?” Tưởng Hương lại hỏi.
Thẩm Húc Thần chưa kịp nói gì, Tưởng Hạo đã nhanh chóng chen vào: “Tưởng Hương, bà như thế là không được! Bà rõ ràng là con dâu Lộ gia mà cứ chăm chăm nhìn Thẩm Húc Thần là có ý gì?! Cẩn thận vị kia nhà bà ăn dấm chua!”
“Ông nói hươu nói vượn cái gì đấy hả?! Không thèm nói với mấy ông nữa!” Tưởng Hương dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Lộ Cầu Chân, lại thấy Lộ Cầu Chân không nhìn qua bên này, biểu tình trên mặt nhỏ mới giãn ra, xoay người chạy về chỗ mình.
Tưởng Hạo nháy mắt ra hiệu với Thẩm Húc Thần, nhỏ giọng nói: “Mày nói xem, nếu về sau chúng nó thật sự kết hôn với nhau, có phải nên tặng tao một phần hồng bao đặc biệt không?”
Thẩm Húc Thần cũng thấp giọng nói đùa đáp lại: “Về sau bọn họ có tặng mày hồng bao hay không, tao không biết, nhưng nếu như mày còn tiếp tục ức hϊếp Tưởng Hương nữa, nói không chừng Lộ Cầu Chân sẽ ngược mày trên sân bóng đấy!”
Tưởng Hạo giật mình: “Khụ, không phải nó có tật khiết phích sao? Sao lúc chơi bóng lại không cảm thấy nhể? Lần trước tao thấy nó cứ nhìn chằm chằm tao… tao thật muốn khóc hu hu hu. Vẫn là Thần Thần mày tốt nhất… quả nhiên tao vẫn yêu mày nhất!” Bọn con trai thường mở miệng nói yêu tới yêu lui thế này đều chỉ là vui đùa mà thôi.
“Mày trăm ngàn lần đừng có yêu tao, tao sợ vị kia nhà tao sẽ ăn dấm.” Thẩm Húc Thần cười tủm tỉm nói.
Tưởng Hạo dùng một loại ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần, xác định Thẩm Húc Thần không nói đùa, thật sự đang ngược chết cẩu độc thân, lúc này cậu ta mới phản ứng lại, lập tức dùng tay che ngực, làm ra biểu tình vô cùng đau đớn: “Mày… sao mày lại thoát FA nhanh thế hả? sao cái gì tao cũng không biết? Đã nói trước sẽ cùng nhau làm thiên sứ cả đời cơ mà! Nói mau, đến cùng là dạng mĩ nữ quốc sắc thiên hương nào, còn chưa được sự cho phép của tao đã trộm bảng hiệu của phòng chúng ta đi?!”
Thẩm Húc Thần ngửa đầu nhìn trần nhà, khóe miệng lộ ra nụ cười mê hoặc: “…Không tính là quốc sắc thiên hương, mà là một tiểu hỗn đản muộn tao luôn tự cho mình đúng.”
Tưởng · độc thân cẩu · hạo cột máu về mo.
Hết chương 86