Thẩm Xuân Hoa đi qua đi lại bên nhà Đông Sinh số lần càng ngày càng nhiều.
Chỉ cần Đông Snh hết giờ dạy học, Thẩm Xuân Hoa tất nhiên sẽ xuất hiện ở trước cửa nhà hắn, lúc thì đưa sang thức ăn Tam thẩm vừa làm, lúc thì
lại cầm quyển sách đến nhờ Đông Sinh giảng dạy.
Nơi này chỉ là một trấn nhỏ, nữ tử đã đọc qua thi thư cũng không có
nhiều người, huống chi là con gái của những hộ nghèo ở đây. Bất quá cũng do nhà của Tam thẩm ở kế bên học đường nên Thẩm Xuân Hoa cũng có nhận
biết được một vài chữ.
Đông Sinh vốn đối xử với Thẩm Xuân Hoa cũng không có cảm giác gì khác
biệt so với những người khác, bất quá vì không tiện từ chối ý tốt của
nàng và Tam thẩm, nên đồ ăn nào đưa qua hắn cũng đều nhận lấy, rồi lại
thấy nàng là một cô nương nhưng lại hiếu học, thời này đúng là khó gặp
người như vậy nên rất thật tâm, kiên nhẫn mà giải đáp thắc mắc của nàng.
Lúc này đây, hai người họ đã tự nhiên nói cười với nhau, hoàn toàn không chú ý đến người vẫn đang hiện diện trong nhà là Tần Châu Ngọc, làm cho nàng hận ánh mắt không thể bắn ra phi đao xuyên thủng hai người trước
mặt kia đến thổ quyết mới làm cho nàng nguôi giận.
Điều làm cho Tần Châu Ngọc tức tối nhất là, thái độ của Thẩm Xuân Hoa
kia cũng rất rõ ràng, mỗi lần nhìn thấy Đông Sinh, thì giống như cẩu tử
nhìn thấy bánh bao thịt, kêu tên hắn một cách tha thiết nồng nàn rồi lại còn liếc mắt đưa tình nữa chứ.
Tần Châu Ngọc nén giận mà nhắc nhở Đông Sinh, Thẩm Xuân Hoa còn có dụng ý khác đối với hắn, nhưng thư sinh mặt trắng kia lại xem nàng là kẻ ngốc, sau đó lại còn cười nhạo xem thường nhìn nàng mà giáo huấn: “Đều là
nữ tử với nhau, Xuân Hoa người ta không chỉ có tính tình lương thiện, mà còn khiêm tốn hiếu học. Đâu có giống như cô, cả ngày trừ bỏ nhớ đến ba
bữa cơm, cũng không có nghĩ đến chuyện gì khác. Bây giờ thì tốt lắm rồi, rốt cục cũng có chuyện để cô nghĩ đến, nhưng lại suy nghĩ lung tung
phỉ báng tinh thần ham học hỏi của người khác. Tôi thật sự là hết cách
với cô rồi...”
Nói xong, còn có chút tiếc nuối chậc chậc hai tiếng.
Tần Châu Ngọc hết sức tức giận, ngày thường thư sinh mặt trắng này đối
với mọi người đều ôn nhuận khiêm tốn, duy chỉ duy nhất đối với nàng là
thường dùng thái độ chanh chua chèn ép. Nàng không phải chỉ là ăn đậu ở
nhờ nhà hắn thôi mà, hắn có cần tỏ ra thái độ quá đáng như vậy không?
Càng nghĩ lại càng thêm giận, lúc trước hắn còn gọi Thẩm Xuân Hoa là
Thẩm cô nương, bây giờ thì đã đổi thành gọi tên Xuân Hoa một cách thân
thiết, nàng nghe mà cả người đều ớn lạnh nổi cả da gà.
Tống Đông Sinh vẫn cứ khăng khăng tự cho mình là đúng, Tần Châu Ngọc lại không tìm được lời nói phản kích lại hắn, nên dứt khoát hừ lên một
tiếng, rồi chạy đi ra ngoài.
Kỳ thật nàng cũng không có chạy đi đâu quá xa, chỉ là chạy tới y quán
bên cạnh mà thôi. Chủ yếu là vì nhân duyên của Tần Châu Ngọc ở phố
phường nơi đây thật sự quá kém, khắp cả phố chỉ có người tính cách cổ
quái như lão Hứa mới có thể cùng nàng nói chuyện được mấy câu. Hơn nữa
nàng cũng biết Lão Hứa cũng là người có công cứu nàng, cho nên thái độ
đối với lão cũng có chút khác biệt so với những người quanh đây.
Lão Hứa thấy nàng hầm hừ chạy vào y quán, liền vuốt râu ra vẻ hiểu rõ
cười hắc hắc: “Làm sao vậy? Tú tài mặt trắng kia là vì Xuân Hoa nên lại chọc tức ngươi phải không?”
Hai ngày nay, Tần Châu Ngọc thường xuyên trốn trong y quán của lão mà kể lễ, tố cáo. Mỗi lần nếu không phải oán hận mắng Đông Sinh, thì chính
là quanh co lòng vòng nói xấu Thẩm Xuân Hoa. Lão Hứa tuy rằng sống một
mình, nhưng dù sao lão cũng là người đã có tuổi nên chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhìn ngay ra được vấn đề gì đang xảy ra.
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng, căm giận nói: “Thật chưa từng thấy qua người nào đầu gỗ giống thư sinh mặt trắng, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được
Thẩm Xuân Hoa cả ngày ôm quyển sách chạy đến trong nhà hắn là có ý tứ
gì, chỉ có mình hắn là không biết gì cả. Hắn cứ nghĩ rằng người ta thật
tâm hiếu học để tăng thêm kiến thức nên rất nhiệt tình, tận tâm giải đáp thắc mắc này nọ của cô nương ta. “
Lão Hứa vừa nghe nàng nói xong, chậc chậc hai tiếng nói: “Ta nói nha đầu nhà ngươi thật đúng là kỳ quái mà, người ta là nam chưa vợ nữ chưa
chồng, tình chàng ý thϊếp thì có chọc giận gì tới ngươi sao?”
Chọc giận gì đến nàng à? Tần Châu Ngọc bỗng nhiên phát giác chính mình
không trả lời được câu hỏi ấy, suy nghĩ nửa ngày cũng mới nghĩ ra một
cái lý do có chút gượng ép: “Tôi rất ghét cái cô Thẩm Xuân Hoa kia.”
Hứa lão đầu cười nhạo một tiếng: “Ngươi đâu chỉ là chán ghét có một mình Thẩm Xuân Hoa, ngươi căn bản chính là chán ghét tất cả mọi người ở nơi
này. Chẳng lẽ bởi vì ngươi chán ghét người nào, cho nên cũng không cho
Đông Sinh thích người đó.”
Tần Châu Ngọc giật mình một lát, lập tức phủ nhận: “Tôi cũng không phải là có ý này.”
”Vậy ngươi là cái có ý tứ gì?”
Tần Châu Ngọc ngẫm nghĩ, chính mình cũng nói ra không được, có chút xấu
hổ nói: “Dù sao thì tôi cũng không thích Thẩm Xuân Hoa, cũng không muốn
thư sinh mặt trắng thích cô ta.”
Lão Hứa nhìn thấy bộ dáng ấy của nàng liền cười hề hề vuốt râu nói:“Chẳng lẽ là vì bản thân ngươi đã thích tú tài mặt trắng kia?”
”Làm sao có thể!” Tần Châu Ngọc theo bản năng phản bác, đùa giỡn gì vậy
chứ, tuy rằng nàng cái gì cũng đều không nhớ rõ, nhưng ít ra cũng biết
rõ ràng chính mình tuyệt đối sẽ không thích cái loại văn nhược thư sinh
kia.
Lão Hứa gật gật đầu: “ Ngươi đã không thích người ta, vậy tại sao lại
không muốn để cho người khác thích.” Dứt lời, rồi lại nghĩ nghĩ, dường
như bỗng nhiên tỉnh ngộ hô lên một tiếng rồi lại nói, “Ta biết rồi, chắc chắn là ngươi sợ quan hệ giữa tú tài mặt trắng cùng Xuân Hoa tốt hơn sẽ đem ngươi đuổi đi. Dù sao các ngươi cũng là cô nam quả nữ ở cùng một
chỗ, mặc kệ là cô nương nào thì cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
Những lời này của Lão Hứa bỗng nhiên đánh thức tâm trí của Tần Châu
Ngọc, làm sáng tỏ ra rất nhiều vấn đề. Thì ra là như vậy, vấn đề chính
là ở đây sao? Hiện tại nàng cái gì cũng đều không nhớ rõ, cho dù có thể
nhớ được phỏng chừng kí ức cũng sẽ không có gì là tốt đẹp, bây giờ người duy nhất có thể dựa vào chính là ân nhân cứu mạng của nàng - Tống Đông
Sinh. Huống hồ, bình tĩnh mà xem xét lại hoàn cảnh hiện tại của nàng,
quả thật đúng là không sai mà. Mọi người đều có xu hướng suy nghĩ vì
lợi ích của mình, ngộ nhỡ mối quan hệ giữa Thẩm Xuân Hoa và thư sinh mặt trắng ngày càng tốt hơn, sau đó hai người họ thành thân, lúc đấy còn
không lập tức mau đem nàng đuổi đi. Đến lúc đó, sợ rằng nàng sẽ phải
chịu cảnh lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, nghĩ đến viễn cảnh bi thảm ấy
thôi đã làm nàng cảm thấy thật đáng sợ.
Tần Châu Ngọc khẽ rùng mình, vì những viễn cảnh thoáng qua trong đầu mà
sợ hãi, nàng vội chạy nhanh đến gần Lão Hứa rồi liên tục gật đầu:“Đúng, chính là điều lão đang nói đấy, ta biết Thẩm Xuân Hoa kia không
thích nhìn mặt ta, nếu nàng cùng thư sinh mặt trắng thật sự thành đôi,
chỉ sợ ngay cả nơi cư trú duy nhất này của ta cũng không thể ở được
nữa.”
Nói xong thì hai mắt nàng sáng ngời nhìn về phía Lão Hứa.
Lão Hứa lập tức như gặp phải kẻ địch liền lập tức khoát tay: “Đừng có mà nhìn ta, cho dù ngươi không có nơi nào để đi, ta cũng sẽ không thu lưu
ngươi đâu. Ta cũng không phải là tú tài mặt trắng kia.”
Tần Châu liếc mắt nói: “Yên tâm, cho dù có phải đi ăn xin, ta cũng sẽ
không thèm ở nơi này của lão đâu, ăn được một chút cơm của lão chắc là
sẽ phải làm việc đến còm lưng.”
Lão Hứa cười gượng hai tiếng: “Ngươi đúng là rất hiểu ý của ta đấy.” Nói xong, lại ngoắc ngoắc ngón tay, nói nhỏ với nàng, “Kỳ thật ta có một
biện pháp có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề nan giải này, làm cho tú
tài mặt trắng kia cam tâm tình nguyện thu lưu ngươi ở cùng.”
Tần Châu Ngọc trong lòng vui vẻ, nghiêng tai chờ nghe đáp án của lão: “Biện pháp gì vậy?”
Lão Hứa hắng giọng, rồi lại vuốt râu, ra vẻ cao thâm gằn từng tiếng một mà mở miệng: “Gạo nấu thành cơm.”
Tần Châu Ngọc vẻ mặt mờ mịt nhìn lão, hiển nhiên là hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của lão.
Lão Hứa đột nhiên vung tay, tức giận gõ nhẹ vào đầu nàng: “Ngươi ngây
ngốc ở đó làm gì? Muốn cho tú tài mặt trằng kia chịu thu nhận ngươi, lý do tốt nhất không phải là trở thành vợ của hắn sao? Ta thấy mối quan
hệ giữa hắn và Xuân Hoa đang ngày càng tốt hơn. Bây giờ, cơ hội duy nhất của ngươi chính là hạ dược hắn, làm cho hắn cùng ngươi gạo nấu thành
cơm. Đến lúc đó hắn đương nhiên sẽ phải đối với ngươi phụ trách. Ngươi
không phải sẽ có thể đường đường chính chính ăn không ở không tại nhà
của hắn hay sao?”
Đây quả thật là một cái lão già mà không nên nết, e rằng thiên hạ chưa
đủ loạn nên xúi giục này nọ mà lừa gạc kẻ ngốc đây mà, sau đó thì lại
ngồi chờ xem náo nhiệt từ chủ ý bậy bạ của lão.
Tần Châu Ngọc tuy rằng bị mất trí nhớ, nhưng dù sao cũng không phải kẻ
ngốc, nàng hung hăng liếc một cái xem thường: “Vì một miếng cơm ăn, mà
bắt ta phải gả cho thư sinh mặt trắng kia, loại chủ ý ngu ngốc như thế
mà lão cũng nghĩ ra được?” nàng khẽ cười chế giễu rồi lại nói tiếp,“Hơn nữa, thư sinh mặt trắng kia mỗi lần mở miệng đều là luân thường đạo lý lễ nghĩa này nọ, làm sao hắn chịu cùng ta gạo nấu thành cơm?”
Lão Hứa thoạt nhìn thì đã biết nàng không có mắc mưu của lão, nghĩ không có chuyện gì hay ho để xem, nên mất hứng thú xua tay nói: “Nếu ngươi
không tiếp thu ý kiến của ta, ta đây cũng không còn có gì để nói, chờ
một ngày nào đó ngươi cảm thấy đã thông suốt mọi chuyện thì hãy chạy đến đây tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi thu phục tú tài mặt trắng kia.
Còn bây giờ người mau chạy nhanh trở về nhà của thư sinh kia đi, đừng có ở đây càu nhàu mà ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta.”
Tần Châu Ngọc không có chỗ để đi, nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không cam lòng mà chạy trở về nhà.