[Song - Thiên] Cô Ơi, Anh Yêu Em!

Chương 24

Bản thân tui rất ship cho couple này, có ai giống tui hơm? Mà mấy thím, có chap mới rồi nè ahihi!!!!

-----------------------------------------------

- Tôi về trước, mọi người cứ tiếp tục! _TB dọn dẹp bàn làm việc rồi cúi chào các giáo viên khác trong phòng. Cầm tờ giấy có ghi 1 địa chỉ nhà trên tay, TB có suy nghĩ phức tạp...

Phố Zolli...

Đứng trước cái địa chỉ đường 123 nhà số 8 ngõ abc phố Zolli, TB hơi há hốc miệng. Khu chung cư này, cũng không phải là Luxya VIP gì, nhưng so với người có điều kiện như cô, thì đây phải gọi là hoành tráng rồi.

- Xin chào quý khách! _Thấy cánh cửa mở, cô nhân viên đã cúi chào thân thiện. TB hơi gật đầu rồi hỏi thăm:

- Cho hỏi, nghe nói ở đây có cho thuê căn hộ?

- Vâng, chúng tôi còn 1 căn hộ trống, là căn hộ số 93 ạ! _Cô nhân viên mỉm cười, cơ mà: - Không phải... cô là bạn gái cậu Hàn đấy chứ?

- Sao cơ? _TB ngạc nhiên, cái gì mà bạn gái cậu Hàn, cô đây sống 17 năm rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai nha, nhưng mà họ Hàn... sao nghe giống Hàn Sư Tử vậy?

- À, đúng rồi, chúng tôi còn có hình... à không, xin lỗi, tôi nói nhiều thứ khó hiểu quá, cô đừng để tâm! _Cô nhân viên phất phất tay, khiến TB cứ đứng như trời chồng đấy. Cô nhân viên ho khụ vài cái rồi nghiêm túc nói:

- Còn căn hộ số 93, cô có thể lên đó xem phòng ốc, sau đó quyết định có thuê hay không!

- Vậy... căn hộ đó ở hướng nào?

5 phút sau...

- Hmhh....

TB hơi choáng váng khi bước vào căn hộ này, sạch không có 1 hạt bụi, y như là có người quét dọn thường xuyên, dịch vụ ở đây quả là tốt, không hổ danh là chỗ quen biết của ST. Không những sạch, mà thiết kế căn hộ này khá dễ nhìn và thuận mắt. Căn hộ có 2 phòng ngủ, mỗi phòng nghủ đều có 1 chiếc giường đệm gọn gàng, 1 tủ đồ và 1 cái bàn nhỏ, có thể làm bàn học. Cũng có 1 phòng còn có cả kệ sách, chắc chắn đó sẽ là phòng của cô và BB nếu thuê được chỗ này. Vừa mở cửa ra vào, bạn có thể thấy lối đi dẫn vào trong phòng khách, ở phòng khách tuy không lớn, nhưng lại đủ chỗ để 1 chiếc sofa dài và 2 chiếc Sofa nhỏ, 1 chiếc bàn kính và 1 chiếc TV vừa phải, màn hình không mỏng cũng không phải là cái hộp khổng lổ ngày xưa. Ngay sau chiếc ghế vài mét là nhà bếp không có cửa, nhưng nhìn vẫn rất khả ái. Phòng bếp có đủ tủ lạnh, bàn ăn, kệ chén đũa, tủ đồ dự trữ, v...v... nhưng sắp xếp rất gọn và ít chiếm diện tích. Sau cùng là nhà vệ sinh và phòng tắm, trông rất sạch sẽ và bóng loáng, nước cũng đầy đủ và tiện nghi. Nói chung, rất tốt, rất rất tốt. Nhưng càng tốt thì TB lại thấy lo lắng, vì không dám nghĩ tới số tiền nhà và tiền đặt cọc phải trả...

- Cô yên tâm Bảo Bình (TB đến với thân phận BB, vì ST giới thiệu nhà này cho BB chứ không phải TB), căn hộ này, chúng tôi chỉ lấy tiền đặt cọc gấp đôi tiền nhà 1 tháng thôi. _ Như biết được suy nghĩ của TB, cô nhân viên đã lên tiếng:

- Mà tiền nhà 1 tháng, chúng tôi tính là 50 ngàn H, cộng thêm tiền đặt cọc là 100 ngàn H, với lại, chúng tôi đang có đợt khuyến mãi làm phước, cô thuê nơi này 3 tháng, chúng tôi chỉ lấy 1 tháng, nên tổng cộng chỉ có 150 ngàn H thôi!

- Sao... sao cơ? Có chuyện đó nữa sao? _TB ngạc nhiên, còn có nơi dịch vụ tốt mà giá cả còn thấp hơn cả những căn hộ, hay thậm chí là phòng trọ của sinh viên luôn á? Cô nhân viên cười tươi:

- Vâng, vì 3 năm chúng tôi mới tổ chức chương trình này, mà người thuê phòng cuối cùng của khu chung cư sẽ là người may mắn, và lần này người đó chính là cô, Diệp Bảo Bình!

TB vẫn còn đang bị cái thuyết kia quay lòng vòng trong đầu, nhưng mãnh liệt hơn lại là niềm vui sướиɠ của cô khi tìm đucợ nhà mới, nhà tiện nghi, giá cả phải chăng, còn gì bằng, nhất định, cô phải trả công cho ST thật đáng mới được...

.

.

Phải giữ bí mật chuyện này... đó là điều mà SoT phải làm. Sau khi gặp ST ở trên tầng thượng, cả 2 mới biết đucợ đối phương cũng biết TB và cô giáo là 1. SoT thì không nói, vì anh tình cờ gặp TB đang nói chuyện điện thoại với anh trong thân phận là cô giáo nên mới bị phát hiện. Còn ST, anh ta không nói gì cả, chỉ nói là TB cũng không biết ST biết nên bảo anh phải im lặng. Mịa nóa, có cho vàng anh cũng không khùng mà chạy đến nói với cô gái kia là ST biết bí mật của cô. Nhưng mà anh tò mò, vô cùng tò mò, tại sao ST lại biết được chuyện này, mà ngay cả TB cũng không biết đến?

.

.

ST bước về nhà trong khi đầu anh mang theo 1 mớ bong boong, nó còn rối hơn cả lúc anh phát hiện ra TB và cô giáo thực chất là 1. Dù vậy, anh biết nhưng anh vẫn không nói ra, vì không muốn TB suy nghĩ nhiều, nếu biết anh biết bí mật của cô, cô sẽ khó xử và cư xử mất tự nhiên cho coi, như vậy, lỡ có ai phát hiện ra thì sao, có thể nói là bị đuổi và bị kỷ luật cũng nên, có khi bị đưa lên cả báo chí... ST có IQ cao, tất nhiên có thể nghĩ sâu xa như vậy. Cho nên, anh chỉ dám âm thầm giúp đỡ cô thôi, nhưng anh lại không ngờ, cái tên SoT kia cũng biết bí mật của TB, lại còn lấy cái đó ra làm cái cớ để hắn ta theo đuổi TB... Thật muốn dần cho tên ấy 1 bài học, nhưng anh không muốn làm lớn chuyện... vì ai đó...

.

.

Bệnh viện Zodiac...

Phòng 135...

- Tiểu Cân, mẹ khỏe rồi, để mẹ về đi, chứ ở đây 1 tháng, tiền viện đâu mà trả nổi? _Mẹ TB ngồi trên giường bệnh, khổ nỗi nhìn đứa con gái đang ngồi làm giáo án gì gì đó. TB không dừng bút, đáp:

- Không được, sức khỏe của mẹ là quan trọng nhất, ở đây không có con, ít ra còn có bác sĩ và y tá chăm sóc cho mẹ!

- Nhưng chúng ta lấy đâu ra tiền viện phí để trả đây? _Mẹ TB trùng mắt, lo suy nghĩ nhiều. Lần này thì TB dừng bút thật, lại gần mẹ mà từ tốn nói rõ:

- Mẹ đừng lo, tiền viện phí và phẫu thuật đều đã trả xong rồi, vì con có người bạn đã giúp, hơn nữa, bên nhà họ Dương cũng đã trả tiền lương và còn hỗ trợ thêm phí trị liệu cho mẹ, mẹ cứ yên tâm mà ở đây!

- Nhưng...

- Còn nữa, con đã tìm được nhà mới, vô cùng tốt, giá cả rất bình dân, sau khi mẹ phẫu thuật xong, con sẽ dẫn mẹ về đó, vừa lúc chị hai cũng từ nước ngoài về, 3 chúng ta lại có thể sống cùng nhau như tháng trước rồi, vậy nên, mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi! _TB cắt ngang lời bà Bảo Thiên, nở 1 nụ cười dịu dàng. Nhìn nụ cười của cô, bà lại thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới việc TB vừa phải chăm sóc bà, vừa phải đi dạy, còn đi kiếm nhà mới, bà thật sự thấy rất có lỗi với con gái... 1 đứa thì hi sinh ra ngoài nước để làm việc, 1 đứa thì phải đi làm trước tuổi trưởng thành, cả 2 đều là con gái yếu đuối, bà thật sự...

- Xin lỗi con, Tiểu Cân, là mẹ không tốt, đã để mọi chuyện cho con lo toan...

Nhìn ánh mắt chứa đầy nỗi khổ tâm của mẹ già, TB đau lòng lắm chứ, mẹ cô cứ nghĩ như vậy, cô phải nói làm sao đây, cô cũng đã lớn rồi còn. Nắm tay mẹ mình, TB cười nhẹ:

- Nếu thấy có lỗi, mẹ hãy mau chóng khỏe lại đi, chứ cái con lo nhất, không phải là mấy chuyện tiền bạc hay việc làm, mà là sức khỏe của mẹ đấy!

- Được rồi... mẹ sẽ nghe lời con gái ngoan mà! _Bà Bảo Thiên vuốt nhẹ mái tóc của TB, nụ cười tuy nhợt nhạt nhưng lại vô cùng ấm áp... chỉ cần vậy thôi...

Cốc! Cốc!

TB đang gắng làm cho xong giáo án thì có tiếng cửa, nhìn lên đồng hồ, đã gần 12 giờ, không lẽ vì cô để đèn sáng nên phiền tới người khác???

Cạch!

- Bác sĩ? _TB hơi ngạc nhiên khi người trước mặt là bác sĩ chủ nhiệm cho ca phẫu thuật sắp tới của mẹ cô. Anh ta tên là Lâm Hàn, năm nay 29 tuổi, lớn hơn cô 1 con giáp. Mới còn trẻ vậy, mà anh ta đã trở thành 1 bác sĩ có tay nghề cao. Phẫu thuật 10 ca thì thành công 11 ca. Không những thế, anh ta còn là 1 thần tượng của nhiều y tá, bác sĩ và bệnh nhân ở đây, vì vẻ ngoài của anh ta không những bắt mắt mà còn có dáng người cao ráo, cân đối nữa. Nói xuyên tạc vậy đủ rồi, bây giờ vào vấn đề chính, tại sao anh ta lại ở đây?

- Anh nhìn thấy ánh đèn, nghĩ là em còn thức nên mua 1 chút điểm tâm tới, em sẽ không phiền chứ? _Lâm Hàn ôn nhu quan tâm tới TB, TB hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không bất lịch sự đến độ từ chối thẳng thừng người ta, dù sao Lâm Hàn cũng là bác sĩ chính trong ca phẫu thuật của mẹ cô.

- Cảm ơn, đêm khuya thế này, lại làm anh phải đến đây... _TB gấp gấp vỏ bánh lại, nói chuyện. Lâm Hàn cười nhẹ:

- Không có gì, chỉ là anh đi kiểm tra tình hình của bệnh nhân nên có ghé qua!

- Ca phẫu thuật sắp tới của mẹ tôi, mong anh hãy cố hết sức! _TB tin tưởng ỷ nhiệm và hi vọng, Lâm Hàn tất nhiên sẽ cố gắng hết sức. Vì đó là bổn phận của bác sĩ, đặc biệt là 1 bác sỉ tài đức trọn vẹn như anh.

- Kết quả xét nghiệm của em, sắp có rồi, có lẽ mai em sẽ biết! _Lâm Hàn đổi sang vấn đề liên quan khác, đó là kết quả xét nghiệm gan, nếu gan TB và mẹ TB giống nhau, có thể tiến hành phẫu thuật, còn nếu không, bệnh viện đành phải chờ cho tới khi có người có gan hợp với bà Bảo Thiên...

Nói qua nói lại vài câu, Lâm Hàn cũng bước về phòng làm việc, còn TB thì trở lại phòng bệnh, hoàn thành nốt cái giáo án rồi đi ngủ...

Ngày hôm sau...

Zodiac High School...

Cạch!

ST đang nằm gục trên bàn thì thấy động, nhíu mày không biết tên xấu số nào dám làm phiền anh thì thấy 1 hộp sữa bự và 1 hộp cơm tự làm. Anh càng thấy bất ngờ hơn khi thấy người đứng cạnh đó lại là cô giáo khó gần của mình. Cả lớp hôm nay ăn trúng cái gì mà lại kéo cả lũ xuống canteen ăn trưa, chỉ còn ST là người “được” lãng quên (vì không có ai dám rủ, có 1 người thì hắn ta lại không thích).

- Cảm ơn vì căn hộ em giới thiệu, hi vọng cái này không bị bỏ dở! _TB lên tiếng trước, cười nhẹ, nụ cười tựa như lông hồng, đánh bay cơn buồn ngủ của chàng mèo lười. ST chuyển ánh mắt lên hộp cơm, mở nắp hộp ra:

- Không lẽ trong này có độc?

Khóe miệng TB giật giật, tên khốn, bà dày công làm cho mi, bộ không còn câu nói nào khác hả?!

- Cảm ơn... _TB hơi ngạc nhiên khi nghe câu nói đó được thốt ra từ miệng ST, nhưng lại nhỏ đến nỗi rất khó để nghe rõ. ST gắp 1 miếng cơm cuộn lên, định cho vào miệng thì...

- Ngoằm... _Bỗng 1 bàn tay nào đó nhanh nhẹn giật cái miếng cơm trên đũa của ST, cho tọt vào miệng và nhai 1 cách ngon lành, trước sự bất ngờ của TB và... đứng hình của ST. SoT ăn xong thì cười tít mắt, giơ ngón cái lên:

- Vừa lúc, tôi chưa ăn gì, bạn tốt à, chúng ta ăn cùng nhá!

********