Phong Hoa Kỷ

Chương 17: Khúc dạo đầu

Vân Phi an toàn vượt qua cuộc phẫu thuật, có điều vẫn đang trong tình trạng hôn mê.

Bánh bao tới thăm hắn lại tình cờ gặp được mẹ Vân Phi, người phụ nữ đó xem chừng mới hơn 40 tuổi, dù mặc quần áo giản dị nhưng lại toát lên một khí chất bức người. Làm Bánh bao không dám nhìn thẳng.

Cảm ơn cháu. Bà nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Phi, không hề liếc qua người khác.

Bánh bao lùi ra, đã mấy ngày cô không thấy chị em tốt Gấu trúc của mình đâu, suy nghĩ một lát, vẫn là lấy di động ra bấm dãy số quen thuộc.

“Alo?”

“Alo? Là Phương Ưu phải không?” Giọng nói đầu bên kia rất lạ, nghe ra có độ trầm ổn, tuyệt đối không phải là giọng điệu của Gấu trúc.

Bánh bao sốt ruột:“ Cô là ai? Gấu trúc đâu?”

“Tôi là Hoa Hi Mạt, chúng ta đã từng gặp nhau” Người bên kia nhàn nhạt nói.

“Tại sao cô lại cầm điện thoại của cô ấy, cô ấy đâu?”

“Tôi cũng không biết” Hoa Hi Mạt đánh giá xung quanh, trong bếp có một gói mì tôm mới mở, nước còn đang nấu, xem ra là mới đi không lâu. Hoa Hi Mạt một bên tắt bếp, một bên hướng bên kia điện thoại nói:“ Tôi nghĩ có khả năng cô ấy gặp chuyện rồi”

Bánh bao muốn tiếp tục câu chuyện nhưng đầu bên kia đã tắt máy. Cô ngồi phịch xuống hàng ghế đợi bên ngoài phòng cấp cứu, thất thần nhìn màn hình điện thoại.

Gấu trúc... Cậu đừng gặp chuyện... Nhất định không thể...

“Cháu gái, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Trùng hợp vào lúc này, mẹ của Vân Phi từ trong phòng đi ra, bà nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Bánh bao, lại cầm lấy tay cô vỗ vỗ như một lời an ủi, động viên.

Nói tới cũng thật kỳ quái, Bánh bao đột nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

“Dì à, đồng nghiệp của cháu, cô ấy...”

“Bất luận xảy ra chuyện gì, cô ấy nhất định sẽ trở lại, người tốt nhất định sẽ được báo đáp” Bà nở nụ cười, một nụ cười như ánh nắng tháng 3 chan hòa và ấm áp “ Các cháu đều là những cô bé ngoan, các cháu đã cứu Vân Phi, tin ta đi, dù các cháu có gặp chuyện gì đi chăng nữa cũng đều có thể chuyển nguy thành an”

Bánh bao ngẩn người “ Dì biết xem bói sao?”

“Không phải, chỉ là ta tin tưởng, mọi việc đều do con người”

Bên này, Hoa Hi Mạt đã ra khỏi nhà trọ của Gấu trúc, cô thực sự hối hận hôm trước đã không đi cùng Thẩm Trác Di. Đợi đến khi cô chạy đến hiện trường, mới phát hiện điện thoại của Thẩm Trác Di đã bị giẫm nát, bên trên màn hình hiển thị người gọi: Gấu trúc. Vậy nên cô lần theo manh mối này, đến tìm Gấu trúc, hy vọng có thể thu được chút ít thông tin có giá trị, ai ngờ khi cô tìm đến nơi, Gấu trúc cũng bốc hơi.

Rốt cuộc là ai đã bắt các cô ấy?

Hoa Hi Mạt đi trên đường, bầu trời có chút âm u, mây đen ồ ạt kéo đến, có lẽ đêm nay trên trời cao kia sẽ không xuất hiện mặt trăng. Ở góc đường nhìn thấy bốt điện thoại, Hoa Hi Mạt thoáng do dự, nhưng vẫn là đi tới.Cô nhất định phải lại một lần nữa dùng thông tin của Đoàn Dữ Thành, nhìn cái ngã tư gần nhất cảm thấy có chút dị thường. Đi tới trước buồng điện thoại, bước chân Hoa Hi Mạt dừng lại, từ lúc nãy cô đã cảm thấy có người theo dõi mình, nhìn dáng dấp thì xem ra không phải Đoàn Dữ Thành, bởi vì thân thủ của Đoàn Dữ Thành so với người kia tốt hơn rất nhiều.

Cô làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước.

“Đi ra đi” Cô có ý vòng tới một con ngõ, đưa lưng về phía người sau nói:“ Các người theo tôi mấy con phố như vậy, không mệt sao?”

“Ở trên du thuyền, là cô sao?” Phía sau vang lên một thanh âm rất thanh thấu ( giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng rất sắc bén) Hoa Hi Mạt không cần quay người lại cũng biết chủ nhân giọng nói này nhất định là người con gái xinh đẹp.

“Là tôi” Hoa Hi Mạt nhếch miệng lên, khẽ mỉm cười, vẫn đưa lưng về phía người kia. Bóng lưng cô đơn dưới bầu trời u ám càng làm lộ ra vẻ thê lương, loại thê lương bên này được thai nghén bên trong một cô gái cao ngạo. Không sai, Hoa Hi Mạt trời sinh chính là một mỹ nhân mười phân vẹn mười, khắp vùng trời này dường như không tồn tại người thứ hai được như vậy:“ Làm sao cô biết được, là cô bắt cóc Thẩm Trác Di?”

“Thẩm Trác Di?”

“Tôi thật không nghĩ tới đại tiểu thư Triều Thị lại có thể dám làm mà không dám nhận, vốn dĩ còn tưởng cô là người thật thà, chẳng lẽ người trên tàu hôm đó không phải là cô?”

Triều Hề Nhiên sững sờ, người này tuy quay lưng về phía cô, nhưng từ trên người cô ấy lộ ra một vẻ nguy hiểm, giống như chiếc gai trên thân hoa hồng, bình thường trông rất quyến rũ, ấy thế mà lại trí mạng. May mà Triều Hề Nhiên cũng không phải dạng vừa, khí chất cũng không thua kém so với Hoa Hi Mạt.

“Cô tại sao lại theo tôi? Cô là ai?” Triều Hề Nhiên híp mắt, giơ tay chỉ vào Hoa Hi Mạt nói:“ Cô cố tình dụ tôi đến đây, còn giả bộ thần bí cái gì?”

Hoa Hi Mạt cười cười, từ từ xoay người lại.

“Khoan đã, giơ tay lên, đừng có làm ra vẻ” Triều Hề Nhiên lùi về sau một bước, vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng đến chắn trước mặt cô, thân hình nhỏ bé của cô nằm gọn sau lưng hắn.

“Thì ra Triều tiểu thư lại nhát gan như vậy, cô còn sợ một cô gái yếu đuối như tôi sao?” Hoa Hi Mạt ngoan ngoãn giơ tay lên, xoay người, trên mặt là một nụ cười lớn, thản nhiên đối mặt với Triều Hề Nhiên.

Triều Tịch, cô bé này thật sự có điểm giống chị...

Nhìn thấy khuôn mặt Hoa Hi Mạt, tất cả mọi người đều trở nên ngây ngốc trong nháy mắt. Vệ sĩ phía trước Triều Hề Nhiên không hẹn chậm rãi buông lỏng tay súng, nét mặt giãn ra, dùng một loại biểu cảm không thể tin được để nhìn đối phương. Mà Triều Hề Nhiên lại càng sững sờ hơn, cô đẩy vệ sĩ chắn trước mặt ra, hai mắt trợn to, dụi dụi, muốn để nhìn rõ thêm một chút.

Đứng trước mặt mình, là người, hay là...yêu?!

“Triều đại tiểu thư, vệ sĩ của cô có phải bị trúng gió hay gì rồi không, sao toàn bộ lại không nhúc nhích như vậy?” Hoa Hi Mạt mỉm cười mở miệng, hoàn toàn không kiêng nể gì mấy tay súng trước mặt. Thế nhưng họng súng đen ấy lại làm cho lòng cô quặn thắt.

Lúc trước, Triều Tịch cứ như vậy ngã xuống trước mặt cô, cách nhau vẻn vẹn có vài bước, thế nhưng lại vô lực cứu vãn.

Ngẩng đầu nhìn màu trời dần dần tối lại, Hoa Hi Mạt tính toán thời gian, do dự không biết nên đi hay ở. Cô mơ hồ khẳng định Thẩm Trác Di nhất định là ở trong tay đám người kia, lần trước không phải bọn họ cũng bắt cô ấy sao?

“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Triều tiểu thư, Thẩm Trác Di có ở chỗ cô hay không?” Hoa Hi Mạt nhíu mày hỏi.

Triều Hề Nhiên giờ mới hoàn hồn, một bên thầm ảo não sao lại bị cô gái kia mê hoặc, một bên cân nhắc có nên thay đổi kế hoạch ban đầu hay không? Dù sao mỹ nhân như vậy, gϊếŧ đi thật quá đáng tiếc.

“Tôi không biết Thẩm Trác Di nào” Triều Hề Nhiên thốt lên, nhưng vệ sĩ bên cạnh tựa hồ có lời muốn nói, tiến tới sau cô thì thầm vài câu, Triều Hề Nhiên hơi nhíu mày, lần nữa quay về phía Hoa Hi Mạt nói:“ Tôi nhớ ra rồi, lần trước quả thật đã bắt được, nhưng sau đó lại để cô ta đi rồi”

Hoa Hi Mạt nghe xong thầm nghĩ trong lòng, người rõ ràng là do cô cứu, thế nào mà lại thành cô ta thả Thẩm Trác Di đi? Xem ra Triều Hề Nhiên này miệng toàn lời nói nhảm, nói không chừng cô ấy chính là bị nhóm người này bắt đi. Đối với tính cách của cô ta, nhất định là sẽ phục thù.

“Trốn ở gầm giường cô là tôi, không biết Triều tiểu thư định xử lí tôi thế nào?”

“Rất đơn giản, mời cô theo tôi một chuyến” Triều Hề Nhiên đi tới trước mặt Hoa Hi Mạt, vòng quanh cô một vòng, tinh tế đánh giá cô gái trước mắt, nhưng từ trên người cô ấy không biểu hiện ra khuyết điểm nào. Cô đứng lại phía trước Hoa Hi Mạt, giơ tay, dùng ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy cằm Hoa Hi Mạt:“ Đều là nữ nhân, trên người cô thật có nhiều thứ khiến người ta ước ao. Hoa Hi Mạt, đúng là ông trời ưu ái cô quá rồi.”

Hoa Hi Mạt quay đầu không để cho người kia chạm vào mặt mình.

“Cảm ơn. Bất quá tôi lại cảm thấy, đây là ông trời đang trừng phạt tôi.”

Nếu không phải trừng phạt, sao lại để bọn phản động chú ý đến nhan sắc của cô? sao lại để Triều Tịch bỏ qua tất cả liều mạng với bạn phản động? Sao lại để Triều Tịch cứ như vậy mà chết trước mặt cô?

Cái này nhất định là sự trừng phạt...Nhất định là...

“Đưa đi” Triều Hề Nhiên ra lệnh, hai vệ sĩ to lớn đi đến trước mặt Hoa Hi Mạt muốn kéo cô đi, nhưng không ngờ cô tránh được hết sức nhẹ nhàng.

“Tự tôi sẽ đi” Hoa Hi Mạt nói, cô ngẩng đầu lên nhìn, sắc trời ngày càng tối, lông mày hơi nhíu lên, đắp thành từng tòa từng tòa núi nhỏ. “Tôi hi vọng các người sẽ không hối hận”

“Hối hận cái gì?” Triều Hề Nhiên nghi hoặc.

“Đến một thời điểm nhất định, tự khắc cô sẽ biết.”