Vợ Của Boss Là Cảnh Sát!

Chương 4: Bữa tối đặc biệt

Xoảng... Choang...

"Bà chủ để tôi làm cho không ông chủ về đuổi việc tôi mất"

Anh đầu bếp nhìn Lục Tuyết Kỳ với ánh mắt cầu xin.

"Đuổi việc gì chứ? Anh cứ nghỉ ngơi đi để tôi làm"

Lục Tuyết Kỳ hí hửng thái thịt, xào rau...

"Bà chủ ơi cái đó phải thái kiểu kia"

"Không nên nêm như vậy"

"Khét rồi bà chủ ơi"

...

"TẤT CẢ ĐI RA KHỎI PHÒNG BẾP CHO TÔIIIII, CHỪNG NÀO TÔI KÊU MỚI ĐƯỢC VÀO"

Không gian dường như ngừng chuyển động, có thể nghe rõ tiếng thở đều đều của nhiều người. Vợ của Boss quả có chất giọng rất tốt!

Lục Tuyết Kỳ vui vẻ vừa hát vừa xào nấu, thật phiền chết đi được khi cô vừa đυ.ng cái gì thì lại có người nói. Một mình thế này chú tâm hơn...

"Xong rồi, mình thật là tài quá đi"

Lục Tuyết Kỳ cười toe khi thành quả của mình đã xong.

"Thiếu gì nhỉ? À tráng miệng...bánh kem"

Lục Tuyết Kỳ lập tức trổ tài, sau khi đặt bánh vào lò nướng xong cô đi ra ngoài...

_____

"Anh ta chưa về sao? Thôi kệ mình trang trí bánh đã"

Lục Tuyết Kỳ đặt đồ mới mua lên bàn rồi lấy bánh ra, đôi mắt nhìn chăm chú cái bánh.

Cái gì thế này? Tại sao nó lại đen vậy chứ?

Lục Tuyết Kỳ vò đầu bứt tóc, công sức của cô TT

Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Lục Tuyết Kỳ cười khoái chí.

Lục Tuyết Kỳ, mày quá thông minh!

_____

Cô vừa trang trí bánh xong thì đại Boss đã về, chân mày đẹp nhíu lại.

Tại sao đầu bếp và giúp việc đều ở phòng khách?

"Quản gia đâu?"

"Vâng thưa ông chủ"

"Mấy người này muốn nghỉ việc?"

Quản gia chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng Lục Tuyết Kỳ từ bếp đi ra.

"Vương Thiên, là tôi bảo họ ra đây đó"

Đại Boss nhìn Tuyết Kỳ hờ hững nói

"Tiền của Vương gia không phải dư dả gì"

Lục Tuyết Kỳ nghe thế liền trề môi

"Không dư dả gì"

Vương Thiên trừng mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ. Con nhỏ này thật to gan, không một ai dám nói chuyện với anh như vậy.

Thấy nét mặt Vương Thiên không vui gì, Lục Tuyết Kỳ đành cầu hòa

"Thôi chắc anh đói rồi anh đi tắm đi rồi xuống ăn cơm"

Nghe giọng nói thắm thiết lắm, nhưng Vương Thiên vừa đi lên phòng thì Lục Tuyết Kỳ đã lầm bầm:

"Hừm biết thái độ của anh ta vậy mình không làm rồi. Người gì đâu mà kiêu phát ớn..."

Lục Tuyết Kỳ đi vào bếp trước sự há hốc mồm của đám người giúp việc. Dám đôi co với ông chủ, nói xấu ông chủ...bà chủ của họ thật là không biết sợ mà..

"Tôi làm nhiều món lắm anh ăn nhiều vô"

Lục Tuyết Kỳ cười toe toét gấp đồ ăn cho Vương Thiên mà không hay khuôn mặt của đại Boss đang đen lại.

Cái này gọi là đồ ăn sao?

Vương Thiên ngước lên nhìn Lục Tuyết Kỳ, đôi môi mỏng khẽ cười:

"Đồ ăn ngon lắm!"

Lục Tuyết Kỳ tưởng Vương Thiên khen thật, cừu non ngốc nghếch không biết rằng sói đang nhìn mình với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Lục Tuyết Kỳ cười tít mắt gấp thêm đồ ăn cho Vương Thiên miệng không ngừng nói

"Anh ăn đi lát tôi có bất ngờ cho anh"

"Sao cô không ăn?"

Vương Thiên nheo mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ, cô cười đáp

"Khi nãy tôi đi ra ngoài mua đồ đói quá nên đi ăn rồi, thôi anh coi như tôi nhường anh vậy"

Nhường? Lục Tuyết Kỳ cô chơi tôi? Ừm giỏi lắm!

_____

"Bánh kem? Cô làm sao?"

Lục Tuyết Kỳ gật đầu vui vẻ cắt bánh cho anh

"Ăn đi"

Vương Thiên nhận lấy phần bánh cô cắt cho vào miệng một miếng. Cái cảm giác này... =='

Đại Boss không chút phản ứng gì, chỉ ăn ăn và ăn.

"Ngon lắm! Cảm ơn cô vì bữa tối"

"Không có gì, anh là người đặc biệt đó"

"Đặc biệt?"

Lục Tuyết Kỳ gật đầu:

"Thì anh là người đầu tiên thưởng thức tài nghệ của tôi đó!!!"

Vương Thiên không đáp đi lên phòng.

_____

Vương Thiên siết chặt tay, hận vì không thể gϊếŧ chết người con gái đang nằm ngủ ngon lành. Anh đã ghé thăm WC sáu lần rồi, là sáu lần rồi đó. Nhớ lại những món ăn của cô, Boss khẽ rùng mình, thật kinh dị!

Lục Tuyết Kỳ, nếu như dì Ngọc không nhờ tôi chăm sóc và bảo vệ cô thì tôi cho cô đi chầu Diêm Vương rồi.. Hừm...

Đóng sầm cửa lại, Vương Thiên đi ra ngoài, ở đây một lát chắc Lục Tuyết Kỳ không thể thấy ngày mai quá!

_____

"Anh thức sớm vậy à?"

Vương Thiên nhìn Lục Tuyết Kỳ nghiến răng

"Tại cô mà hôm qua tôi không ngủ đấy"

"Tại tôi sao?"

Lục Tuyết Kỳ hỏi lại một cách máy móc rồi lấy tay sờ trán mình xong lại chuyển qua sờ trán, sờ mặt anh.

"Bình thường mà... À mà anh ăn gì để tôi nấu cho"

Nhớ đến hương vị đậm đà hôm qua, Vương Thiên lại cảm thấy buồn nôn, nhưng nhìn khuôn mặt của cô rất có thành ý nên anh kìm chế im lặng không đáp.

Lục Tuyết Kỳ nhìn Vương Thiên đang đi ra xe mà làu bàu:

"Được bổn tiểu thư nấu cho ăn là phước rồi. Hừ..."

Ting...

Một tin nhắn được gửi đến, sau khi đọc xong, Lục Tuyết Kỳ trầm ngâm nghĩ về Vương Thiên...

Đáng ghét, mình không được quên đi chuyện ấy... Vương Thiên, hãy chờ đó...