Điền Viên Nhật Thường

Chương 94: Hạnh phúc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rắn nhỏ đã cởi được nút thắt cho mình trước hừng đông. Nó chóng mặt nhìn hồi lâu, tầm mắt dừng ở thành thùng bên cạnh.

Lắc lắc cái đuôi nhỏ, rắn ta đi đến bên rìa, bắt đầu cố gắng trèo lên trên. Cái thùng mà Nhan Việt tìm thấy là dùng để đựng phân bón trước đó, cũng không cao lắm, chỉ có 60 cm. Nghĩ đến "chỉ số thông minh" của rắn nhỏ, Nhan Việt thấy 60 cm là đủ rồi. Hơn nữa bên ngoài còn có Đại Hắc trông giữ nữa.

Quả nhiên, rắn nhỏ gắng sức nửa ngày đi lên trên, mới vừa thò đầu ra xem thì Đại Hắc vẫn luôn nằm sát bên cạnh thùng lập tức tỉnh dậy quay đầu lại, mắt đen nhìn thẳng vào rắn nhỏ. Rắn nhỏ chần chừ một lúc, tủi thân đổi hướng, lại bò xuống đáy thùng.

Đại Hắc run run lỗ tai, bình tĩnh nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Vừa qua sáu giờ, Nhan Việt liền tỉnh lại. Giường gạch phía dưới được đốt hơi nóng, ngủ không thoải mái lắm. Anh khẽ ngồi dậy, thấy Lục Lăng Tây lộ hơn nửa thân ra bên ngoài, hiển nhiên là cũng thấy nóng. Khó trách lúc nửa đêm anh thấy trong lòng trống trải, sờ thế nào cũng không sờ được người. Cúi người hôn Lục Lăng Tây, Nhan Việt đắp lại chăn cho cậu, mặc quần áo tử tế rồi đi nhìn rắn nhỏ.

Đại Hắc sớm đã nghe thấy tiếng động của Nhan Việt, nằm rạp trên đất yên tĩnh nhìn anh. Nhan Việt sờ đầu Đại Hắc, bây giờ không phải là anh không muốn cho Đại Hắc lên kháng, mà là kháng đốt nóng quá, Đại Hắc cũng không muốn lên.

Trong thùng, rắn nhỏ đang cắn đuôi xoay quanh, thấy Nhan Việt nhìn vào thì tò mò ngửa đầu lên. Nhan Việt đối mặt với nó một lúc, vươn tay nắm ở bảy tấc của nó xách lên. Tối hôm qua anh đều nằm mơ thấy con rắn ngốc này, cũng không biết là nó đến từ đâu. Rắn nhỏ bị nắm ở bảy tấc cũng không sợ hãi, ngây ngốc nhìn Nhan Việt một lúc, cái đuôi nhọn nhếch lên một chút, thăm dò quấn lên cổ tay Nhan Việt.

Dường như thấy như vậy rất tốt, rắn nhỏ quấn trên cổ tay Nhan Việt không chịu buông ra. Nhan Việt buông tay muốn thả nó vào thùng, nhưng rắn nhỏ cắn cổ tay áo Nhan Việt, dù thế nào cũng không chịu về.

Nhan Việt: "..."

Một người một rắn đánh cờ nửa ngày, cuối cùng Nhan Việt hết cách đành phải để rắn nhỏ quấn trên cổ tay anh. May mà rắn nhỏ rất tự giác, Nhan Việt nói không được động đậy, nó liền cứng người không động đậy. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện con rắn này là rắn sống.

Sắp đến bảy giờ, Lục Lăng Tây mới dụi mắt ngồi dậy. Thấy cậu chuẩn bị rời giường, Nhan Việt đi đến hôn cậu một cái, dịu dàng nói: "Sao không ngủ thêm một lúc nữa? Bữa sáng muốn ăn gì, anh làm cho".

"Em ăn gì cũng được". Lục Lăng Tây mặc áo len cúi đầu, liền thấy rắn nhỏ trên cổ tay Nhan Việt. Cậu kinh ngạc chớp chớp mắt, ngạc nhiên vươn tay ra đâm đâm. Rắn nhỏ ngơ ngác lắc lắc đầu, do dự rướn người về phía Lục Lăng Tây. Hương vị hấp dẫn nó ở ngay đây, rất thoải mái dễ chịu. Nhan Việt nhìn rắn nhỏ thả anh ra, cái đuôi nhọn dịch từng chút một về phía ngón tay Lục Lăng Tây.

"Gâu".

Đại Hắc bu lại, hai chân trước đặt lên kháng, đứng lên thân thiết nhìn Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây lập tức bị Đại Hắc thu hút, cườn vươn tay sờ đầu Đại Hắc. Rắn nhỏ thấy Đại Hắc xuất hiện, cái đuôi nhọn duỗi đến giữa khoảng không cứng đờ vài giây rồi trộm đổi hướng, lại lần nữa quấn lên tay Nhan Việt.

Nhan Việt nhếch môi, con rắn này cũng không ngu lắm.

Sau khi Lục Lăng Tây thức dậy liền muốn đến bờ sông Linh Thủy xem tình hình tiến hóa của rong mái chèo. Nhan Việt phải trả lời mail, Lục Lăng Tây cũng không quấy rầy anh, tự mình mang theo Đại Hắc ra cửa. Bây giờ vẫn chưa đến bảy giờ, sắc trời vẫn hơi tối. Thôn dân trong thôn cũng vừa mới rời giường. Tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng chó sủa, tiếng gà gáy, cả thôn dường như thoát ra khỏi bóng đêm trầm lặng, dần có sức sống hơn, mang theo nguồn sống mạnh mẽ và hy vọng.

Lúc đi ngang qua cây liễu đại thụ, Lục Lăng Tây dừng lại một lúc. Cậu mở tấm bảng trắng ra, bộ rễ của cây vẫn luôn kéo dài ra bốn phía. Ở hướng cậu đang đi đến, bộ rễ đã vượt qua đáy sông Linh Thủy, tiếp tục duỗi sang bên kia sông. Bên kia sông cũng nằm trong phạm vi thôn Linh Thủy, nhưng không có người ở, chỉ có đất hoang. Lại đi tiếp sẽ có một ngọn núi nhỏ, bên kia núi có gì thì Lục Lăng Tây không biết.

Dù bây giờ đang là mùa ngủ đông, nhưng sức sống trên thân liễu vẫn ngập tràn như cũ. Lục Lăng Tây ngửa đầu nhìn cây liễu hình như đã cao lớn hơn một chút, tưởng tượng cảnh nó tiến hóa lần hai.

Chắc là do cậu đứng ngẩn người hơi lâu, Đại Hắc liếʍ ngón tay Lục Lăng Tây, nhắc nhở cậu đừng quên mục đích đi ra. Lục Lăng Tây cười cong mắt, chợt có linh cảm nói với Đại Hắc: "Chúng ta cùng chạy xem ai đến trước nhé?"

Ánh mắt Đại Hắc nhìn Lục Lăng Tây có chút dung túng, kêu nhỏ một tiếng. Lục Lăng Tây vừa chạy, Đại Hắc đã chạy theo bên cạnh cậu, nhưng không chịu vượt qua Lục Lăng Tây. Một người một chó đang chạy vui vẻ, chó trong thôn thấy Đại Hắc liền sôi nổi chạy theo. Chỉ một lúc sau, phía sau Lục Lăng Tây liền có một đám chó. Những con chó đó đều kìm lại không dám vượt qua Đại Hắc, có mấy con chó lỗ mãng muốn biểu hiện trước mặt Đại Hắc, vừa mới chạy nhanh một chút đã bị Đại Hắc gầm lên bắt dừng.

Nhìn từ phía sau, cứ như là Lục Lăng Tây bị đàn chó đuổi theo chạy trối chết vậy.

Lục Lăng Tây: "..."

Người trong thôn nhìn mà cười muốn chết. Không biết bé Tiểu Tây này sao lại được chó thích như vậy. Bình thường chó trong thôn đều thích đến trước mặt cậu lộ mặt, lần này thì lại chạy theo cậu.

Lục Lăng Tây chạy được nửa đường thì cũng cười đến nỗi không chạy được nữa, nhất là Đại Hắc vì lo cho mặt mũi của cậu nên không chịu để đàn chó chạy lên. Cậu buồn cười dừng bước, ôm Đại Hắc hôn một cái, cảm thấy Đại Hắc đúng là rất tri kỷ.

Một người một chó chậm rãi đi bộ, chó trong thôn cũng tản đi. Đến lúc Lục Lăng Tây đến bờ sông Linh Thủy thì phía sau cũng chỉ có hai ba con chó đi theo thôi.

Vừa nhìn thì thấy quần thể sinh thái rong mái chèo đã phát triển vượt qua dự tính của Lục Lăng Tây. Lúc này mới được bao lâu chứ, mà nhìn qua mặt băng trên sông liền thấy nước sông chảy từ thôn Linh Thủy ra đã trong suốt thấy đáy. Bên kia sông có chó hoang đυ.c thủng băng uống nước, thấy Đại Hắc thì vui vẻ kêu lên.

Đại Hắc ở bên ngoài luôn bình tĩnh, trừ khi cảm thấy có nguy hiểm gì. Nghe tiếng chó sủa ở bên kia cũng chỉ kêu nhỏ đáp lại, rồi yên lặng ngồi bên cạnh Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây tìm một tảng đá cạnh bờ sông đυ.c mặt băng, cầm bình nhỏ mang theo múc ít nước về để đo thử. Cách lớp băng mỏng cỏ thể nghe thấy tiếng nước ào ào bên dưới, rong mái chèo màu xanh giãn nở trong nước, lại thấy đẹp lạ thường.

Bởi vì chuyện sông Linh Thủy được tinh lọc mà mới sáng sớm tâm trạng Lục Lăng Tây đã rất vui. Ăn xong bữa sáng, cậu và Nhan Việt đi quanh vườn hoa một vòng, lại bê mấy túi phân bón bỏ vào cốp xe, rồi chuẩn bị về Phượng Thành. Nhưng có một vấn đề là, rắn nhỏ phải làm sao đây?

Lục Lăng Tây và Nhan Việt không sợ rắn, nhưng trong nhà còn có Vương Thục Tú nữa, nếu dọa đến Vương Thục Tú thì không được.

"Vậy để nó ở đây đi, vườn hoa lớn như vậy đủ không gian cho nó hoạt động. Chỉ cần nói với Từ Tam mỗi ngày chừa chút đồ ăn ở góc tường cho nó là được". Nhan Việt mở miệng nói.

Rắn nhỏ nghe hiểu lời Nhan Việt nói, cái đuôi nhọn càng quấn chặt cổ tay anh hơn, miệng thì cắn cổ tay áo Nhan Việt, một vẻ không chịu rời đi.

Lục Lăng Tây mềm lòng, "Hay là mang nó về cùng luôn".

Rắn nhỏ "sh" một tiếng, Nhan Việt nhân cơ hội cầm đuôi nó xách lên. Đuôi rắn nhỏ bị Nhan Việt cầm lấy, cố gắng rướn thân muốn quấn lên tay Nhan Việt, tiếc là dù làm gì cũng không với đến. Nhan Việt nhìn vẻ xoay đến xoay đi ngu ngốc của nó, không nói gì một hồi lâu, rồi đồng ý.

Lục Lăng Tây sờ rắn nhỏ, đặt tên cho nó là Tiểu Hắc theo tên của Đại Hắc. "Sau này mày tên là Tiểu Hắc, nhớ chưa?"

Tiểu Hắc sh một tiếng, thấy mỹ mãn quấn lấy cổ tay Nhan Việt. Dưới ánh nhìn của Nhan Việt quấn quanh thật chặt, rồi lại nằm im không động đậy.

Trong nhà có thêm một con rắn, Vương Thục Tú cũng chưa phát hiện ra ngay. Sắp đến cuối tháng rồi, vì hôn lễ của cô và Tiêu Phong nên trong khoảng thời gian này Vương Thục Tú rất bận rộn. Nhân dịp thứ hai tiệm cơm ít khách, Vương Thục Tú và Tiêu Phong đi chụp ảnh cưới. Vốn Vương Thục Tú thấy không cần phải chụp, cô đã từng này tuổi rồi, còn chụp ảnh cưới gì chứ. Nhưng Tiêu Phong muốn chụp, còn muốn mang Lục Lăng Tây đi cùng, nói là thuận tiện chụp ảnh gia đình luôn.

Vương Thục Tú vui vẻ trong lòng nên cũng đồng ý. Lúc thế này thì dù thế nào Nhan Việt cũng không thể đi theo được. Dù da mặt anh có dày thế nào cũng không thể nói với Vương Thục Tú thêm anh vào nữa. Studio chụp ảnh cưới mà Tiêu Phong đã đặt được một người bạn của y mở, rất nổi tiếng ở Phượng Thành. Vì quan hệ với Tiêu Phong nên ông chủ studio tự mình ra mặt tiếp đón bọn họ, ngay cả thợ trang điểm và thợ chụp ảnh cũng gọi người tốt nhất.

Tiêu Phong và Lục Lăng Tây đều sửa soạn khá nhanh, thay đổi bộ quần áo, trang điểm nhẹ là được rồi. Vương Thục Tú thì phức tạp hơn, trong ngoài cũng phải làm bốn năm tầng, còn đổi kiểu tóc nữa. Tiêu Phong cũng không giục, kiên nhẫn ngồi ở một bên chờ Vương Thục Tú trang điểm.

Ông chủ studio ngồi bên cạnh, hàn huyên với Tiêu Phong. Hắn tiếc nuối nói: "Nếu hai người chụp vào mùa hè thì tuyệt rồi. Chúng ta có thể đến bờ biển chụp cảnh biển. Bây giờ bên ngoài chỗ nào cũng trụi lủi, chỉ có thể chụp ở trong, chị dâu có hơi ủy khuất rồi".

Mắt Tiêu Phong không rời khỏi Vương Thục Tú, gật đầu theo, "Đúng là có hơi ủy khuất".

Vương Thục Tú vừa trang điểm được một nửa, nghe Tiêu Phong nói vậy liền hờn giận nhìn y. Tiêu Phong nhìn cô, trên mặt nở nụ cười tươi.

Ông chủ thấy hai người như vậy, liền cảm thấy Tiêu Phong bây giờ có thể nói là thép tôi trăm lần lại cuốn được vào tay [1]. Ai có thể ngờ Tiêu Phong bỏ qua rất nhiều cô gái trẻ, lại tìm một người phụ nữ đã kết hôn một lần, còn có con của chồng trước nữa. Bên ngoài có người đồn là Tiêu Phong đóng cửa sòng bạc cũng vì người phụ nữ đó. Trước kia hắn không tin, nhưng bây giờ xem ra là đúng tám phần rồi. Nhìn Tiêu Phong thế này chắc chắn là động lòng thật rồi, nếu không sẽ không có chuyện chụp ảnh cưới mà lại mang cả đứa con riêng đến đây.

[1] Nghĩa là thép cứng tôi luyện trăm lần lại thành một thứ mềm đến có thể cuốn vào ngón tay được. Ý nói Tiêu Phong là người mạnh mẽ cứng rắn nhưng lại thành người dịu dàng mềm yếu trước Vương Thục Tú (chắc vậy).

Nghĩ vậy, ông nhìn dời mắt nhìn Lục Lăng Tây đang yên lặng ngồi bên. Hắn cười hiền lành với Lục Lăng Tây, "Đây là cháu trai đúng không, đợi lát nữa chúng ta còn chụp một bộ ảnh gia đình nữa. Con chó này cũng đi lên luôn đi, vừa lúc trong studio có đường trang cho thú cưng, cho nó mặc vào cũng có không khí vui mừng hơn".

"Vâng". Lục Lăng Tây gật đầu, đôi mắt nhìn Đại Hắc có ý cười. Bây giờ rất thịnh hành việc mặc quần áo cho thú cưng, Lục Lăng Tây còn từng nghĩ đến việc mua một bộ cho Đại Hắc, tiếc là Đại Hắc không thích, nên Lục Lăng Tây cũng đành thôi. Cậu không biết Đại Hắc mặc quần áo sẽ là thế nào đâu.

Ông chủ vừa bảo, nhân viên đã đưa quần áo đến rất nhanh. Tuy nhìn Đại Hắc rất ngoan ngoãn, trong cô nhân viên trong studio cũng không dám đến gần nó. Lục Lăng Tây cầm quần áo bảo để cậu mặc cho Đại Hắc. Đại Hắc rất phối hợp mặc đường trang có thêu chữ phúc màu đỏ vào, trên đầu còn đội mũ quả dưa cùng tông.

Nó như vậy ngồi trước mặt Lục Lăng Tây, làm Lục Lăng Tây cười muốn chết, lập tức chụp hơn mười tấm ảnh gửi cho Nhan Việt xem.

Nhan Việt rất nhanh đã nhắn lại emoji cười to.

Ông chủ thấy thú vị đưa một chiếc kính râm đến, Lục Lăng Tây đeo lên cho Đại Hắc, ôm bụng cười dữ hơn.

Ngay cả Tiêu Phong nhìn thấy cũng cười. Y rất thích Đại Hắc, đừng nhìn bây giờ Đại Hắc rất ngoan ngoãn vô hại, y còn nhớ là Đại Hắc suýt nữa đã cắn đứt chân y. Lại nghĩ đến đám chó trong tiểu khu vừa thấy Đại Hắc là sợ hãi run rẩy, vậy cũng đủ biết Đại Hắc lợi hại thế nào rồi.

"Xong rồi". Tiếng thợ trang điểm vang lên đã dời sự chú ý của bọn họ, "Cô dâu mới sắp đi ra". Anh ta vừa nói xong thì tất cả mọi người đều nhìn về phòng thay đồ. Vương Thục Tú đã thay xong áo cưới chậm rãi bước ra.

Lục Lăng Tây lập tức nhìn ngây người. Cậu vô thức mỉm cười, thấy mẹ bây giờ rất đẹp. Nửa năm qua, Vương Thục Tú đã thay đổi không ít. Có lẽ là do không đi làm ở KTV nữa, nên cô ít khi mặc những bộ váy như trước đây, ăn mặc cũng kín đáo hơn, cảm giác phong trần đã biến mất. Sau khi đến với to, Vương Thục Tú vui vẻ trong lòng sự nghiệp lại thuận lợi, nên nét mặt cũng tỏa sáng hơn trước. Hơn nữa hôm nay thợ trang điểm lại rất tỉ mỉ, khiến cô trở nên phong tình vạn chủng, sinh đẹp ngời ngời.

Ông chủ nhìn mà cũng sửng sốt, cũng hiểu tại sao Tiêu Phong lại chọn cô.

Tiêu Phong nở nụ cười, lời ít ý nhiều, "Đẹp lắm".

Mà Vương Thục Tú đã quen sóng to gió lớn nghe Tiêu Phong nói vậy, lại đỏ mặt như một cô bé vậy.

Khi Vương Thục Tú thay đồ xong liền bắt đầu chụp ảnh. Nhìn cảnh chụp ảnh, Lục Lăng Tây chỉ thấy đây là một việc chỉ tốn sức, dù là với thợ chụp ảnh hay với người được chụp. Cậu và Đại Hắc ngồi một bên, yên lặng nhìn Vương Thục Tú và Tiêu Phong làm đủ mọi tư thế mà thợ chụp ảnh chỉ đạo.

"Nào nào, hai người đến gần hơn chút nữa, đúng rồi, một người vươn tay khoác lên bả vai người kia. Được rồi, chuẩn bị chụp".

"Được rồi, rất đẹp. Bây giờ chúng ta đổi tư thế, chú rể cười với cô dâu, đúng, cười như vậy, nhớ giữ nguyên đừng thay đổi".

Lục Lăng Tây mỉm cười nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt mẹ cậu, cúi đầu gửi tin nhắn cho Nhan Việt.

"Nhan đại ca, em nhớ anh".

"Ngoan, anh cũng nhớ em. Tìm thời gian đưa Đại Hắc Tiểu Hắc đi cùng, chúng ta cũng chụp một tấm ảnh gia đình".

"Được". Lục Lăng Tây nhìn tin nhắn cười cười. Thợ chụp ảnh đã gọi cậu. "Lần này chúng ta chụp ảnh chung. Tiểu Tây và chú chó ngồi dưới đất. Đúng, chú chó ngồi xổm ở đó, đeo kính râm, cười với ống kính nào".

"Được, cứ vậy đừng cử động, bắt đầu chụp".

Theo lời thợ chụp ảnh, ba người một chó cùng nở nụ cười, hạnh phúc dừng lại trên tấm ảnh.

* Đường trang dành cho thú cưng

Hãy tưởng tượng Đại Hắc lông đen thui mặc đường trang đội mũ quả dưa đeo kính râm ^0^

Mà tiếng rắn kêu là "sh" phải không nhỉ?