Điền Viên Nhật Thường

Chương 77: Phát triển

Tâm trạng của Cao Vĩnh Lương trong thời gian này lên cao xuống thấp, như là đi tàu lượn vậy.

Đầu tiên là Đầu tư Hồng Sam cắt nguồn đầu tư của ông, đúng là như sấm sét giữa trời quang vậy. Còn chưa đợi ông tiêu hóa được tin tức này, thì Đầu tư Đức Trí lúc trước đã từ chối ông lại chủ động tìm đến, tỏ ý muốn suy xét hạng mục này, nhưng Đầu tư Đức Trí muốn có được quyền khống chế cổ phần của công ty Cao Vĩnh Lương. Vì thế Cao Vĩnh Lương phải bay ra nước ngoài một chuyến, hai bên vì cổ phần mà giằng co mất mấy ngày, cuối cùng Cao Vĩnh Lương cũng thả ra, ông nắm 49% cổ phần của công ty, Đầu tư Đức Trí nắm 51%.

Sau khi giải quyết vấn đề tài chính rồi về nước, toàn bộ tinh lực của Cao Vĩnh Lương đặt hết lên người Lục Lăng Tây, gần như ngày nào cũng tốn thời gian ở Vi Viên Nghệ. Một thời gia sau, Nhan Việt không thể chịu được nữa thuận thế đồng ý hợp tác với ông. Không phải hợp tác với Tiết Vĩnh Thông, mà trực tiếp hợp tác với Cao Vĩnh Lương, cùng Lục Hiên Viên Nghệ đồng thời trở thành nhà cung cấp của Cao Vĩnh Lương. Nhan Việt trong quá trình bàn chuyện hợp tác tỏ ý rằng, thu hải đường "biến dị" có số lượng rất ít, Vi Viên Nghệ chỉ có thể cung cấp một phần để Cao Vĩnh Lương thí nghiệm trước, muốn có quy mô lớn phải chờ đến năm sau. Cao Vĩnh Lương hiểu đây là sự thật, không biết phải làm gì đành đồng ý.

Cả quá trình bàn chuyện hợp tác, Cao Vĩnh Lương và Vi Viên Nghệ đều thấy vui mừng, Tiết Vĩnh Thông lại có chút buồn bực không nói nên lời, cuối cùng ông vẫn không thể biết được rốt cuộc có chuyện gì với thu hải đường. Ông vốn định nhân lúc quy mô Vi Viên Nghệ không đủ, muốn trồng thu hải đường ở quy mô lớn chỉ có thể hợp tác với Lục Hiên Viên Nghệ, nhưng ông không ngờ rằng Khâu Tuấn sẽ đột nhiên gặp chuyện, cũng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bán Khâu Điền Viên Nghệ với giá rẻ, mà người mua lại cố tình là Nhan Việt. Lúc này Vi Viên Nghệ cũng có vườn hoa lớn rồi, đâu còn chuyện của ông nữa. Càng làm Tiết Vĩnh Thông khó thở chính là ông vừa thiếu anh một nhân tình lớn, lại không thể bày vẻ buồn bực của mình ra, chỉ phải trưng khuôn mặt hòa ái với Lục Lăng Tây, quay đầu lại phát điên với cây thu hải đường kia.

Tiết Vĩnh Thông buồn bực trong âm thầm Lục Lăng Tây cũng không biết, toàn bộ tinh lực của cậu đặt hết lên việc gây trồng thu hải đường đã tiến hóa.

Lúc bình thường, thu hải đường chủ yếu được nhân giống bằng cách gieo hạt, giâm cành và trồng trong ống nghiệm. Nhưng vì thu hải đường là đời sau từ lai giống, hạt giống bị biến dị rất lớn, không ổn định tính di truyền, nên rất ít khi dùng hạt giống để gieo trồng, chủ yếu là giâm cành và trồng trong ống nghiệm. Lục Lăng Tây quen cách giâm cành nhất, chọn cành non khoảng mười cm, bỏ lá dưới, đợi đến khi khô ráo thì cắm sâu vào luống, để khoảng 3 tuần là có thể mọc rễ, phát triển thành cây mới. Ngoại trừ giâm cành còn một cách khác nhân giống rất nhanh là trồng trong ống nghiệm. Cách này là dùng ống nghiệm để nhân giống các loại hoa cỏ với số lượng lớn, cụ thể là bỏ một phần nhỏ của hoa cỏ vào trong ống nghiệm, ví dụ như phiến lá hay một phần nhỏ thân cây, hoặc là nụ hoa, rồi nuôi cấy trong bình, trải qua nhân giống không ngừng là có thể có được ngàn vạn cây mới trong thời gian ngắn.

So với giâm cành, thì Lục Lăng Tây không quen với cách sau lắm. Tuy trong vườn hoa của Khâu Điền Viên Nghệ có xây phòng nuôi cấy, nhưng Lục Lăng Tây vẫn chọn cách giâm cành ở giai đoạn trước, chậm rãi tăng số lượng thu hải đường lên. Tất nhiên cậu cũng từ từ học cách dùng phòng nuôi cấy thế nào, để chuẩn bị cho việc nhân giống với quy mô lớn.

Quá trình này cũng là quá trình dung hợp của Lục Lăng Tây với những công nhân cũ của Khâu Điền Viên Nghệ. Vườn hoa của Khâu Điền Viên Nghệ quá lớn, không giống như vườn hoa của Vi Viên Nghệ chỉ cần Lý đại gia và Vu Tiểu Quyên là đủ, phải thuê thêm công nhân bên ngoài nữa. Dùng mới không bằng dùng cũ, Nhan Việt cũng không thay đổi nhiều công nhân vốn có, chỉ bỏ những người mà anh thấy không thích hợp, còn lại đều là những người có kỹ thuật không tệ, vừa quen lại vừa an phận.

Ở trong số đó, người Lục Lăng Tây có ấn tượng sâu nhất là Lỗ Quốc Hưng, Lỗ Quốc Hưng hơn bốn mươi tuổi, mặt vuông da đen, thân hình cao lớn, vừa lên tiếng là khiến lỗ tai Lục Lăng Tây ong ong. Ông vốn là công nhân bình thường trong vườn hoa, nhưng ông cũng là người duy nhất nhìn thấu được thu hải đường mà Lục Lăng Tây nhân giống khác thu hải đường bình thường. Sau khi Nhan Việt điều tra về Lỗ Quốc Hưng liền cất nhắc ông. Lúc Lục Lăng Tây ở đây thì ông là trợ thủ của Lục Lăng Tây, nếu cậu không ở thì ông là người phụ trách vườn hoa.

Đợi đến khi mọi việc đi vào quỹ đạo thì đã là đầu tháng mười. Tiêu Phong không biết nghe từ đâu là Vương Thục Tú lo mối cung hàng rau dưa mùa đông, nên sau khi mang theo đám Hổ tử đi khảo sát thị trường rau dưa của Phượng Thành đã quyết định đổi vườn hoa Khâu Điền Viên Nghệ thành vườn rau, nhà kính đều được dùng để trồng rau hết. Danh tiếng của Tiêu Phong đặt ở đó, khi y vừa mới bắt đầu đã có mấy tiệm cơm gần sòng bạc tìm đến, muốn hợp tác với Tiêu Phong. Nói trắng ra là muốn Tiêu Phong bảo kê cho bọn họ.

Nghe dự định của Tiêu Phong, Lục Lăng Tây nhớ đến hạt giống cà chua mà mình được thưởng, còn có hạt giống nho mà lần trước hệ thống đã thưởng cho nữa. Cây nho bình thường đều là ươm giống, hoặc mua hẳn cây non về trồng. Trên sách mà Lục Lăng Tây đọc đã nói là hạt giống của cây nho có quả ngon gieo trồng xuống mọc thành cây chưa chắc đã ra quả ngon, hơn nữa từ hạt giống mọc thành cây ra quả rất lâu, khoảng chừng bốn, năm năm. Nhưng hạt giống trong tay cậu không phải là hạt giống bình thường, là của hệ thống thưởng. Nghĩ đến hiệu quả khi gieo trồng cà chua, Lục Lăng Tây rất yên tâm về hạt giống nho này. Cậu không biết đám rau mà anh Phong trồng đợt đầu thế nào, nhưng có hạt giống chắc cũng có thể giúp một chút, cà chua trồng ra được chào đón như vậy, chắc chắn nho cũng không kém được.

Hơn nữa cũng sắp đến mùa đông rồi, cà chua trong sân sắp không kết quả nữa. Cậu muốn ăn cà chua, còn rất tò mò về hạt giống nho mà hệ thống thưởng cho nữa, nếu anh Phong đồng ý trồng thử trong nhà kính thì hay rồi. Mang theo suy nghĩ này, Lục Lăng Tây chia một phần hạt giống ra, có cà chua cũng có nho đưa cho Vương Thục Tú, bảo cô đề nghị Tiêu Phong trồng một phần thích hợp.

Vương Thục Tú nhìn hạt giống trên bàn, "Đây là gì vậy?"

Lục Lăng Tây ngoan ngoãn nói: "Đây là hạt giống cà chua của nhà chúng ta, chắc chắn tốt hơn hạt giống bên ngoài bán nhiều, hương vị cũng ngon hơn, còn có hạt giống nho mà con tìm được nữa, nho trồng ra chắc chắn sẽ rất ngon." Nếu không phải nhìn mặt mũi Vương Thục Tú thì cậu sẽ không đưa hạt giống ra đâu.

Vương Thục Tú buồn cười, tiểu hỗn đản nghĩ gì vừa nhìn là biết, cô nhướn mày liễu, đập Lục Lăng Tây một cái, "Con bận tâm thật đấy."

Từ khi Tiêu Phong đóng cửa sòng bạc, quan hệ giữa Vương Thục Tú và Tiêu Phong đã gần gũi hơn một chút. Nhưng hai người đều không nói rõ, cứ không lạnh không nóng với nhau. Vương Thục Tú cảm thấy như vậy là được rồi, Tiêu Phong hình như cũng không vội, ngược lại Lục Lăng Tây thì âm thầm rối rắm mấy lần, cậu nên gọi "anh Phong" tiếp, hay là gọi chú Tiêu đây.

Lục Lăng Tây gãi đầu xấu hổ nhìn Vương Thục Tú, Vương Thục Tú cười, cất hạt giống đi, "Được rồi, mẹ sẽ đưa anh Phong thử xem, còn trồng hay không là chuyện của anh ta."

"A."

Lục Lăng Tây không nói gì, nhưng cảm thấy chỉ cần Tiêu Phong không ngốc chắc chắn sẽ trồng, y đã ăn cà chua ở sân sau rồi, biết hương vị đó là như thế nào.

Thực ra Tiêu Phong cũng đang lo nghĩ về cà chua nhà Lục Lăng Tây. Muốn tìm lúc nào đó hỏi Vương Thục Tú hạt giống mua ở đâu, bọn họ cũng đi mua một ít về trồng.

Hổ tử ngồi bên dưới Tiêu Phong, có hình có dạng cầm một quyển sách về gieo trồng rau củ, chỉ chỉ: "Chúng ta còn phải trồng cải thảo, đậu dải, tỏi... Đúng rồi, còn có bí đao nữa. Vì giữ được hương vị thuần khiết, tốt nhất không nên dùng thuốc trừ sâu, cũng cố gắng đừng dùng phân hóa học bón cây."

Hắn nói nghiêm túc chững chạc, Nhị Phi ôm bụng cười muốn chết, trêu chọc: "Hổ tử, mày còn biết chữ nữa à?"

Hổ tử bất mãn đạp hắn một cái, "Cút, ông cũng tốt nghiệp cấp 3 nhá."

Hai người cãi nhau ầm ĩ, Tiêu Phong không kiên nhẫn, châm một điếu thuốc, hỏi: "Thuê người đến đâu rồi?" Trồng hoa khác với trồng trọt, công nhân ban đầu của nhà kính không dùng được. Tiêu Phong chọn chọn bỏ bỏ giữ lại vài người, Nhan Việt lướt qua chọn thêm vài người, còn lại đều cho nghỉ. Vài người như vậy chắc chắn sẽ không đủ, các anh em dưới tay thì không biết trồng trọt, còn lại phải thuê thêm người.

Nói đến chuyện nghiêm túc, Hổ tử đứng đắn lên. "Đã tìm được rồi, đều ở thôn quanh đó, Đại Bằng đã đi dò hỏi rồi, người được thuê đều giỏi trồng trọt, tính tình cũng thành thật, chưa từng gây chuyện bao giờ."

Nhị Phi cười khà khà, "Chúng ta mà sợ có người gây chuyện sao."

Hổ tử trừng mắt nhìn hắn, "Bây giờ chúng ta đã hoàn lương, được chưa? Không cần đánh nhau thì đừng đánh, phải lấy đức phục người."

Mọi người: "..."

Ngay cả Tiêu Phong cũng không nhịn được cười. "Hơn mười giờ rồi, mau đi ngủ đi."

Đuổi đám Hổ tử đi, Tiêu Phong trù tính mua thêm mấy chiếc xe, lại thuê thêm mấy quầy hàng ở ngoài, đám anh em thì cho vài người đến mấy phố ăn uống xem xem, chia vài người đi vận chuyển bên ngoài, còn lại thì đuổi đến quầy hàng hết, để bọn họ làm gì thì làm.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, sáng sớm hôm sau Tiêu Phong nhận được cuộc gọi từ Vương Thục Tú, bảo y có rảnh thì đến tiệm cơm một chuyến, có việc cần tìm y. Tiêu Phong không chậm trễ, ăn bữa sáng xong thì đi ngay đến tiệm cơm. Vương Thục Tú mang hạt giống mà Lục Lăng Tây đã đưa cho cô ngày hôm qua ra. Vừa nghe là hạt giống của cà chua ở sân sau, lại là Lục Lăng Tây cố ý chuẩn bị cho y, Tiêu Phong rất vui mừng.

Vương Thục Tú còn giải thích thêm, hạt giống cà chua ở sân sau là người khác đưa cho Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây cũng không biết bên ngoài có mua được không. Tiêu Phong khoát tay, Lục Lăng Tây nghĩ cho y đưa hạt giống này cho y là có tâm rồi, nhưng hạt giống nho này là gì vậy?

Thấy tầm mắt của y, Vương Thục Tú cười cười, "Chắc là tiểu hỗn đản muốn ăn nho rồi. Những hạt giống này chưa ai trồng cả, bỏ đó là được, anh Phong đừng quan tâm."

Tiêu Phong xóc xóc hạt giống trong tay không nói gì. Y chưa từng trồng nho cũng không định trồng, nhưng tốt xấu gì cũng là Lục Lăng Tây tìm đến, tìm một góc trồng là được, cũng không chiếm bao nhiêu đất. Trồng ra được còn tạo ấn tượng tốt với "con trai", giao dịch này rất có lời.

Lục Lăng Tây không biết Tiêu Phong định trồng nhỏ, chỉ là thử xem y có định trồng không thôi, bây giờ thì cậu đang đóng cửa hàng chuẩn bị đi đến thôn Linh Thủy với Nhan Việt. Trước khi ra nội thành, Nhan Việt đã lái xe vòng quanh Phượng Thành, tìm những chỗ mà bọn họ đã tinh lọc trước đó xem thử.

Hai người đến phía nam trước. Một thời gian sau khi tinh lọc Lục Lăng Tây cũng đã tới đây xem thử rồi, nhưng biến hóa cũng không rõ rệt. Vậy mà cách một tháng, biến hóa nơi đây đã hơi hiện rõ. So với xung quanh, thì thực vật mọc trên đất đã được tinh lọc phát triển rất tốt, hoa dại và cỏ dại không biết tên chen chúc nhau mọc lên, sức sống bừng bừng. Có mấy con mèo hoang chui giữa bụi cỏ, một con thân hình lớn nhất biếng nhác nằm trên cây, bụng ngửa lên trời phơi nắng. Nghe được tiếng bước chân người, con mèo này tỏ vẻ khinh thường liếc bọn họ, con ngươi màu vàng khi nhìn thấy Lục Lăng Tây lập tức trợn to, mũi hít hít, nghiêng người ngồi xổm dậy thân thiết meow meow với Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây cười, radar tinh thần quét lên cây liễu mà con mèo kia đang ngồi ở trên. Cái cây trước mắt này nằm ở trung tâm đất được tinh lọc, cành lá xum xuê, ánh nắng chiều chiếu lên cây tựa như màu phỉ thúy di động trên lá. Mới đó mà cây liễu này đã đạt đủ yêu cầu tiến hóa.

Tấm bảng trắng trồi lên, cây liễu thụ xuất hiện trên màn hình. Ở dưới phần trạng thái nói rằng cây liễu này đã đạt sơ cấp điên phong, có muốn tiến hóa không?

Lục Lăng Tây chọn đồng ý, cây liễu sơ cấp tiến hóa lên bậc một cũng không gây ra động tĩnh lớn, không giống như cây liễu đại thụ kia lúc tiến hóa khiến người ta có cảm giác như động đất vậy. Lục Lăng Tây nhìn nhìn, rễ cây liễu bắt đầu phát triển chậm chạp, ngoại trừ một phần đâm xuống đất, thì phần còn lại hình như kéo dài về một hướng cố định. Lục Lăng Tây ngẩn người, hình ảnh trên tấm bảng không sai chút nào, một phần rễ của cây liễu đúng là đang kéo dài về phía bắc, chỉ là tốc độ rất chậm rãi mà thôi.

Cậu còn chưa suy nghĩ cẩn thận chuyện này, thì con mèo trên cây rõ ràng đã cảm nhận được gì đó, nó bay xuống cây kêu một tiếng với Lục Lăng Tây, rồi biến mất trong bụi cỏ. Lục Lăng Tây cảm thấy trực giác của động vật nhạy bén hơn con người nhiều. Không chú ý đến con mèo kia nữa, cậu nói biến hóa của cây liễu cho Nhan Việt, không hiểu lắm, "Phía bắc? Phía bắc thì có gì nhỉ?"

Nhan Việt không nhìn thấy tấm bảng trắng, nghe Lục Lăng Tây miêu tả như vậy liền suy ngẫm, cây liễu của thôn Linh Thủy cũng ở phía bắc, một nơi tinh lọc đất khác gần đây cũng ở phía bắc, tất nhiên chỗ Tiểu Tây ở cũng ở phía bắc. Anh cảm thấy cây liễu chọn không ngoài ba chỗ này, nhưng dù là chỗ nào cũng chứng tỏ cây liễu tiến hóa thần kỳ, hoặc nói là tấm bảng thần kỳ. Anh trấn an xoa đầu Lục Lăng Tây, "Chúng ta đến chỗ tinh lọc khác xem sao, chỗ gần đây nhất ở ngay phía bắc không xa."

Lục Lăng Tây cũng muốn đến đó, nghe lời gật đầu.

Hai mươi phút sau, hai người đến một chỗ tinh lọc đất khác. Nơi tinh lọc ở phía nam kia hình như do xung quanh kém phát triển, dòng người qua lại cũng ít, tương đương với việc ô nhiễm cũng ít hơn, nên khuếch tán bốn phía xung quanh rất nhanh. Mà nơi trước mắt này tuy cũng khuếch tán ra bốn phía, nhưng phạm vi nhỏ hơn phía nam không ít. Nhưng so với phía nam phát triển tự do, thì nơi này hình như đã có người chăm sóc, cỏ dại mọc lên được cắt sạch sẽ, chỉ còn lại hoa dại có hình dạng và màu sắc khác nhau. Dưới tàng cây liễu bên cạnh có vài cụ già đang xúm lại quanh bàn cờ vua, còn có trẻ con chạy tới chạy lui xung quanh, nhìn rất sôi động.

Nhan Việt dừng xe ở bên kia đường, hai người không xuống xe. Radar tinh thần của Lục Lăng Tây có phạm vi ba mươi mét, như này đã đủ để thấy trạng thái của cây liễu rồi.

Tấm bảng trắng trồi lên, cây liễu này cũng đạt đủ yêu cầu tiến hóa. Lục Lăng Tây không chút do dự chọn đồng ý, hình ảnh trên tấm bảng rất nhanh đã cho thấy biến hóa của rễ cây liễu cũng giống như cây ở phía nam vậy. Một phần đâm xuống đất, một phần khác chậm rãi kéo dài về phía bắc. Lần này không cần Nhan Việt nói, Lục Lăng Tây cũng đoán được mục tiêu của hai cây liễu này là cây liễu đại thụ ở thôn Linh Thủy. Cậu hơi lo lắng là động tĩnh sau này sẽ quá lớn, nhưng lại nghĩ đến tốc độ kéo dài của rễ kia, nếu muốn đến được chỗ liễu đại thụ cũng phải mất vài năm. Tính toán thời gian, bây giờ không cần cậu phải lo lắng.

Nhan Việt nghe Lục Lăng Tây phân tích, vừa lái xe vừa gật đầu. Vài năm đã đủ để Phượng Thành biến đổi rất nhiều. Đến lúc đó tiểu khu dung hòa vào trong Phượng Thành, ai cũng không đoán được ngọn nguồn chính là nơi đó.

Hai người đi quanh Phượng Thành một vòng, tinh lọc đất ở năm chỗ đều đã được mở rộng, nhưng không phải cây liễu nào trồng trên đó đều đạt đủ yêu cầu tiến hóa, mà chỉ có ba gốc cây là đạt điều kiện. Hai gốc cây khác cũng cành lá xum xuê, nhưng luôn thấy như thiếu gì đó. Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, một suy nghĩ lóe lên, "Sinh cơ, chúng nó thiếu sinh cơ." Giống như những cây xanh gieo trồng trong vườn hoa vậy, có cây tiến hóa có cây không, cây không tiến hóa không phải là do cậu không chăm sóc tốt, mà là thiếu sinh cơ để tiến hóa.

"Sinh cơ?"

Lục Lăng Tây hưng phấn giải thích, "Tuy không nhìn thấy nhưng em có thể cảm nhận được. Trước kia em nghĩ sai hướng, sinh cơ của thực vật không phải là vật chất hư vô mờ ảo, mà là một loại năng lượng. Mỗi giai đoạn phát triển của thực vật đều cần năng lượng khác nhau. Giống như cây liễu này vậy, nó không đạt đủ yêu cầu tiến hóa là vì sinh cơ không đủ, cũng chính là năng lượng tích góp không đủ, chờ đến khi nó tích trữ đủ năng lượng thì chắc là sẽ tiến hóa được rồi."

Nhan Việt suy ngẫm gật đầu, lại tiến thêm một bước nghĩ tới tâm thực vật và sức mạnh tự nhiên. Nếu như liên hệ chúng với nhau, anh lại cảm thấy sinh cơ trong lời Lục Lăng Tây nói có vẻ giống tâm thực vật.

Trên đường ra nội thành, vì nghĩ thông tại sao thực vật không thể tiến hóa được mà Lục Lăng Tây có vẻ hưng trí bừng bừng. Gần đây cậu chủ yếu đến vườn hoa của Khâu Điền Viên Nghệ, đã vài ngày chưa đến thôn Linh Thủy rồi. Nhà kính ở thôn Linh Thủy đã xây xong, Nhan Việt còn thuê người đào một ao nước ở giữa vườn hoa nữa. Lần này hai người đến vườn hoa là để dẫn đầy nước vào trong ao, thừa lúc trời chưa lạnh thử trồng một ít thực vật thủy sinh.

Lục Lăng Tây nói đến ao, lại nhớ đến cây sen vua bậc một điên phong ở chỗ Tiết Vĩnh Thông. Cậu thấy ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được nói: "Nhan đại ca, anh nói xem chúng ta đi tìm chú Tiết nói muốn lấy cây sen vua kia, liệu chú Tiết có cho không?"

Nhan Việt dung túng xoa đầu Lục Lăng Tây, Tiết Vĩnh Thông nghĩ gì không quan trọng, nếu Lục Lăng Tây thích, anh sẽ nghĩ cách để Tiết Vĩnh Thông đồng ý.

.....................................

Tác giả cứ viết tình cảm hai bạn nhiều vào, đừng viết về mấy thứ chuyên ngành nữa, tìm mệt lắm ý >.