Thu Thiên, Mau Đến Đây

Chương 10: Thu Thiên phản kích

Nhưng cô biết, tất cả mọi chuyện chỉ là ảo tưởng.

Có lẽ giờ phút này anh đang ngồi trước máy vi tính che miệng cười vui vẻ, cười Giang Thu Thiên cô bị anh ăn sạch sành sanh .

Thật ra thì Thu Thiên cũng đã nhầm rồi.

Người con trai nào đó thoải mái nhìn Thu Thiên phản kích cảm thấy không tệ,

nhưng anh không hề vui vẻ. Chỉ là trong ánh mắt rõ ràng là có ý cười,

lười biếng dựa vào thành ghế, nghiền ngẫm nhìn thiếu nữ áo tím trên màn

hình kia.

Biểu cảm này của anh vừa đúng lúc bị người đang cầm hộp thức ăn đang đẩy cửa vào thấy được.

Người vừa bước vào chớp chớp mắt, không phải chứ? Lão Tứ vậy mà đang nhìn về phía màn hình vi tính, khóe môi mỉm cười.

Chẳng nhẽ câu nói nói vừa rồi của cô dâu Lão Tứ trog trò chơi là thật?

Cậu ta run run đặt hộp thức ăn xuống, vẻ mặt nghiêm túc tiến tới.

Một gương thật to đột nhiên xuất hiện trước màn hình máy vi tính, nếu đổi

lại bất luận là ai cũng phải giật mình. Nhưng người con trai nào đó hiển nhiên đã quen thuộc với trường hợp đột nhiên xuất hiện này, khẽ nhướng

mày.

Sau đó chợt nhíu mày, làm cho người vừa bước đến muốn nói gì đều quên hết.

Cậu ta cố bình tĩnh hắng giọng một cái: "Lão Tứ này, cậu có biết vì sao tớ

tổng giáo dục Lão Ngũ không?” Hỏi tớ mau, hỏi tớ tại sao mau. Chờ đến

lúc cậu hỏi tớ…tớ sẽ dùng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu nói cho cậu

biết bản thân là một người đàn ông thì nên thích phụ nữ không phải thích đàn ông, có một xu hướng giới tình bình thường rất có ý nghĩa đối với

xã hội.

Đáng tiếc người nào đó không đúng như ước nguyện của cậu

ta, chỉ đem đôi mắt đẹp của mình híp lại, từ từ nói một câu: "Nhớ cậu ấy rồi hả ? Ngày mai xe lửa sẽ về đến nơi."

"Cái gì! ! cậu ta trở về rồi hả ? ?" lời muốn nói lúc đầu đều ném đến Cửu Tiêu Vân Ngoại.

"Mẹ nó! Cậu ta không phải đã nói kỳ nghỉ đông nàu phải về nhà bà ngoại cậu

ta ở sao? Còn nói ở đó rất giàu có, người dân nhiệt tình, 100 con vịt

nướng Toàn Tụ Đức cũng không kéo cậu ta trở về được sao?” cậu ta cứ

tưởng rằng có thể thoải mái cùng Lão Tứ trải qua mùa đông này, không ngờ Tiểu Ngũ lại phát điên muốn trở về. Vừa nghĩ đến người mỗi ngày đều ôm

ngực kêu cậu “Nhị ca, tớ yêu cậu.” lại muốn đến dây dưa với Lão Tứ, làm

hỏng người quân tử và có cuộc sống tao nhã như Lão tứ, vừa nghĩ đến đã

cảm thấy vô cùng suy sụp.

Vừa lau mặt, hất tóc lên: "Tớ sẽ đi

hỏi!" hỏa tốc vọt vào gian phòng khác. Không bao lâu, liền nghe thấy

tiếng gõ bàn phím bốp bốp.

Quả nhiên, một lát sau, hai người này lại đánh nhau.

Người nào đó không lo lắng mở hộp thức ăn ra, mùi thơm ngay tức khắc lan vào

mũi. Ừ, xem ra hôm nay khối thịt gà này làm rất ngon.

Thu Thiên vỗn dĩ đang chống cằm, một tay đánh chữ, câu được câu không tán gẫu cùng Thỏ Con.

Trò chuyện một lát lại đột nhiên dừng lại, bởi vì Tiêu Sái và Bạch Lang lại đánh nhau.

Này yên đang lành, tại sao lại cãi nhau nữa rồi?

Tiêu Sái: "Lão Nhị, ngươi có phải cũng yêu ta rồi không?"

Thanh Sơn Bạch Lang: "Cút! Ngươi đừng nói nhảm!" Vừa nói vừa phát kỹ năng,

lúc này chiêu thức cũng trở nên chuyên nghiệp hơn, tuyệt đối không phải

đùa giỡn như lúc nãy.

Tiêu Sái thấy hắn ra tay không chút lưu

tình, không thể làm gì khác hơn là vừa né tránh vừa kêu lên: "Oa! Lão

Nhị ngươi đánh thật đó hả?"

Ánh sáng màu Lam giống như một đám mây bổ xuống trên đầu Tự Nhiên, Thu Thiên sửng sốt.

Thanh Sơn Bạch Lang, thao tác dường như không tồi, nhưng so với ngày hôm đó

nàng thấy Tây Hồ nhanh chóng và chính xác khống chế Long Hữu Ngân, còn

kém một chút.

Thanh Sơn Bạch Lang là nhân vật kiếm khách, vốn

thiên về công kích, mấy chiêu vừa xuất ra, vừa bén nhọn vừa ngoan độc,

ép Tiêu Sái lui về phía sau.

Ngọc phiến thư sinh rất tự ý tránh

xa, bởi vì có kỹ năng dược sư, tương đương với một nửa thầy thuốc, tự

cứu bản thân là không thành vấn đề; nhưng Tiêu sái cũng không phải là

Tây Hồ, thao tác căn bản không cách nào cùng so sánh với Tây Hồ. Hai ba

chiêu đã bị Thanh Sơn Bạch Lang đánh cho chỉ có thể phe phẩy cây quạt

nhếch chật vật bỏ chạy. Hắn hoảng hốt rối loạn, ngay đến cả thêm máu cho bản thân cũng quên mất, chứ nói gì đến đánh trả.

Điều duy nhất

hắn không quên, chính là vẫn kêu loạn lên: "Lão Nhị, chẳng lẽ ngươi vì

hận mà sinh yêu ta? Nếu không vì sao lại cứ đuổi theo ta đánh?"

Thanh Sơn Bạch Lang hừ một tiếng: "Không đánh ngươi cũng được, ngươi không được trở về, phải ở lại nhà bà ngoại ngươi."

Tiêu sái khóc : "Vì sao, ta muốn Tứ ca nữa ~~~~"

Thanh Sơn Bạch Lang: "Ngươi dám độc hại lão Tứ, ta nửa đêm sẽ bò vào nhà

ngươi lột sạch quần áo ngươi, sau đó sẽ chơi đùa ngươi khiến thân thể

ngươi đầy thương tích! !"

Tiêu sái: ". . . . Quá độc ác, ngươi có thể chạy đến nhà lão Tứ ở, tại sao ta không thể đi?"

Thanh Sơn Bạch Lang: "Bởi vì ngươi quá YD, sẽ làm ô nhiễm lão Tứ!"

Nói giỡn hả, trong suy nghĩ của hắn người thanh niên có triển vọng như lão Tứ, hắn nhất định phải bảo vệ thật tốt!

Lão Nhị quả thật hạ thủ độc ác, một kiếm vung lên trong không trung, lại đến tận trời xanh.

Những người khác hình như đối với lời đối thoại của hai người này dường như

đã quá quen thuộc, lão Tam nhã nhặn thấy nàng vẫn đứng ở đó không nói

một câu, bước đến gần nàng cười cười: "Hai người bọn họ vẫn như vậy, sau này sẽ quen thôi." Suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu "Chúng ta đều

rất thích lão Tứ, hai người bọn họ sâu hơn một chút."

Thu Thiên chứng kiến cảnh này cảm thấy rất sửng sốt, không khỏi sững sờ, hắn như vậy , bọn họ đều yêu mến?

Chỉ là lời nói lão Tam ngược lại nhắc nhở nàng, mặc dù bên trong lời đối

thoại qua lại giữa bọn họ, nàng sớm có dự cảm như vậy, chỉ là không dám

khẳng định, hiện tại ngược nàng lại xác định: thì ra, mấy người bọn hắn

biết nhau .

Nhưng mà lão Tam dùng từ: sâu sắc. . . . . . Thu Thiên im lặng.

Hai người bọn họ đánh nhau ác liệt, lượng máu trên đầu Tiêu sái đang giảm

rất nhanh, lập tức có thể chết Thanh Sơn Bạch Lang hô to một tiếng: "Mẹ

nó! Đánh gãy không được, ngươi chờ chết đi."

Hắn cũng là muốn kỹ năng đánh gãy , nhưng. . . Không cách nào đánh gãy được. . .

Đột nhiên một bóng dáng lướt nhanh như gió tiến đến, hai giây sau, ánh sáng trắng và lam, còn có bảy ánh sáng khác hòa trộn với nhau, rực rỡ ánh

mắt.

Đánh tan hết tia sáng, Tiêu sái hét lên: "A a a a a, ta

không có chết, ta không có chết." Ngay sau vượt về bóng dáng kia điên

cuồng hôn gió "Cám ơn Tứ ca! ! !"

Người làm cho Tiêu sái thoát chết chính là Tây Hồ.

Thu Thiên thật sự có chút kinh ngạc, kỹ năng Thanh Sơn Bạch Lang phát ra

rất chuẩn, Tiêu sái cũng đã không còn giãy dụa nữa, dù sao cũng nghĩ sẽ

chết rồi. Ai có thể nghĩ đến, Tây Hồ đang đứng bên cạnh lại đột nhiên

dùng một luồng ánh sáng hồi hồn tăng đầy máu cho Tiêu sái, còn dùng

chiếc quạt cắt đứt kỹ năng hai người.

Sương mù tràn ngập ở bên

trong, thanh sam thư sinh phe phẩy cây quạt, thay đổi vẻ tao nhã hàng

ngày, lại tăng thêm mấy phần phong độ của một đại tướng, dường như mọi

vật trên bầu trời, trước mắt hắn hết sức bình thường.

Tiêu sái vội vàng lau nước mắt: "Vẫn là Tứ ca tốt. Tứ ca, ta yêu ngươi."

Thanh Sơn Bạch Lang xì một tiếng khinh miệt: "Lão Tứ không thương ngươi!"

Tiêu sái: "Không yêu ta chẳng lẽ yêu ngươi!"

Thanh Sơn Bạch Lang: "Dù sao không thương ngươi! !"

Một người đung đưa cây quạt, một người lại rút kiếm ra, nhưng lần này đã có kinh nghiệm, không đánh nhau rối loạn như lúc vừa rồi.

Múa nửa ngày, nhảy nửa ngày, Tiêu sái mới nhớ tới, Tứ ca thân yêu của hắn đâu rồi?

Lão Tam vừa mỉm cười vừa lau đại đao trả lời: "Hắn và Thu Thiên đã đi hưởng thế giới riêng của hai người rồi."

Ách. . . Hai nam liếc nhau một cái, vô cùng phiền muộn, được rồi, Tây Hồ yêu Thu Thiên mỹ nhân.

Vậy bọn họ đi đâu?

Lão đại đến bên cạnh lão Tam, lấy ra đại đao giống như vậy, sáng chói chỉ: "Phía nam."

Phía nam, đó không phải là. . . Vọng Tịch Nhai!