Tất cả mọi người kể cả Diệp Nha và Xuân Hạnh đều bị lời nói liền mạch lưu loát của Lâm thị làm ngây người.
”Nương, không phải người ra vườn đậu phộng sao?” Xuân Hạnh ngây ngốc nhìn Lâm thị đang túm tóc Liễu quả phụ, thất thanh hỏi.
Lâm thị không nhìn nàng, hung hăng trừng mắt với Liễu quả phụ, dùng
sức tát cho nàng một phát choáng váng ngã nhào xuống đất, mắt to trừng
mắt nhỏ hướng về phía đám người trong thôn đứng bên bờ: “Mọi người đều
biết đức hạnh của ả da^ʍ phụ này là thế nào đi? Trừ bỏ thông đồng cùng
nam nhân khác, trừ bỏ bịa đặt dựng truyện xung quanh, nàng còn có thể
làm cái gì? Vai không thể vác tay không thể khiêng, nếu không có vài cái xú nam nhân hiếm lạ thân thể bân thỉu của nàng, nguyện ý cung tiền cho
nàng, nàng đã sớm chết đói! Tốt, nàng bị chúng ta phỉ nhổ thành quen,
nhưng lại muốn hắt nước bẩn lên người nương tử của Tiết Thụ, thật đúng
là biết chọn người thành thật để khi dễ a! Phi!”
”Hôm nay ta liền nói rõ cho mọi người biết, Nương tử Tiết Thụ là do
ba huynh đệ bọn hắn dùng tiền lấy về. Nhà mẹ đẻ nàng không có tiền, phải làm việc quanh năm suốt tháng từ nhỏ, sau đó mẹ kế nàng thấy nàng bình
thường làm việc tốt, sai sử nàng đến năm mười hai mười ba tuổi liền cố ý nuông chiều. Ngày đó huynh đệ Tiết Thụ vô tình đi qua, mẹ kế nàng đang định đem nàng bán cho lão phú hộ dưới trấn làm tiểu thϊếp, nha đầu kia
tính tình mạnh mẽ, không cam lòng bị bán làm thϊếp, tự mình nhảy sông
tìm chết, may mắn được huynh đệ Tiết Thụ cứu lên! Mẹ kế nàng sợ hãi, lại bị Tiết Thụ huých, bất đắc dĩ đồng ý bán nàng, ngay cả xiêm y cũng chưa kịp đổi, mặc nguyện cả bộ xiêm y lúc chuẩn bị gặp lão phú hộ tới đây,
vậy mà da^ʍ phụ này, trăm phương nghìn kế hắt nước bẩn nên người nàng!”
”Da^ʍ phụ này luôn miệng nói người khác ở cùng chỗ với mình, chỗ ở
của nàng là cái dạng gì, chúng ta đều nhìn lên người nàng là thấy được!
Nương tử Tiết Thụ từ khi gả lại đây mọi việc tronh nhà đều sắp xếp thỏa
đáng, giặt quần áo nấu cơm, việc gì so với người ngoài cũng không kém,
cùng loại da^ʍ phụ có cái quan hệ gì! Theo lý thuyết, quan hệ giữa ta và
ba huynh đệ Tiết Thụ mọi người đều rõ, chỉ bằng lão nương bọn họ năm đó
khi dễ ta, ta chỉ ước gì huynh đệ bọn họ sống thật thảm, căn bản không
đáng vì chuyện của nhà bọn họ mà tức giận, nhưng ta chính là không quen nhìn da^ʍ phụ này bắt nạt kẻ yếu, chuyên nắn quả hồng mềm, đặc biệt là
người tốt như nương tử Tiết Thụ!”
Trên bờ sông ngoài tiếng nước chảy, chỉ còn lại tiếng giải thích cùng chửi bậy của Lâm thị, gằn từng tiếng, rành mạch.
Diệp Nha ngây ngốc đứng ở đằng kia, nghe Lâm thị thay nàng ra mặt,
thay nàng nói rõ lai lịch, chưa bao giờ nàng thấy cảm động như lúc này,
thanh âm run rẩy gọi nhỏ, “Nhị thẩm”, nhịn không được dựa vào vai Xuân
Hạnh khóc lớn. Nàng phải tu mấy kiếp, mới có thể tìm được người thân
đứng ra bảo hộ cho mình?
”Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, người bên ngoài đều giẫm lên đầu
ngươi, ngươi còn nhăn nhó muốn cùng nàng giảng đạo lý! Ta nói cho
ngươi, về sau còn gặp tình huống này cũng không cần mặt mũi, ngươi muốn
nói cái gì cũng không cần phải nói, trực tiếp liền đánh, cho nàng biết
ngươi không dễ bị khi dễ!” Lâm thị quay đầu trừng mắt với Diệp Nha,
không chút khách khí mắng nàng.
Có người bình thường quan hệ tốt với Lâm thị không nhịn được, bước
tới khuyên nàng: “Được rồi được rồi, tiểu nương tử mới gả tới đây, da
mặt còn mỏng, làm sao nói được mấy từ không cần mặt mũi, ngươi mau nhu
hòa một chút, rõ ràng là muốn cháu dâu tốt, mới răn dạy một phen như
vậy, kẻ ngốc còn tưởng rằng ngươi là thật sự khi dễ tiểu nương tử, đến
lúc đó lại không muốn lấy lòng, cẩn thận đến ngày lễ ngày tết nàng
không mạng tặng lễ cho nhị thẩm ngươi!”
Một phen khuyên giải khôi hài như vậy, làm cho rất nhiều phụ nhân
bật cười, bắt đầu thất chủy bát thiệt khuyên Lâm thị bớt giận, đừng tức
giận với Diệp Nha, cũng có người khuyên Diệp Nha đừng khóc, nói mọi
người đều biết nàng là nương tử thiện lương.
Diệp Nha biết Lâm thị là vì muốn tốt cho nàng, lúc này nghe thôn
nhân đều nói chuyện cùng nàng nước mắt liền dừng, vành mắt hồng hồng
hướng mọi người cảm tạ
Không có người để ý tới mình, Liễu quả phụ muốn giãy dụa nhưng khí lực của Lâm thị quá lớn, căm phẫn mắng thầm trong lòng.
Lâm thị thấy mọi người đều tin lời nói của mình, liền đem Liễu quả
phụ đẩy ra ngoài, nổi giận mắng: “Còn không mau cút về nhà, đã như vậy
còn muốn gặp mặt người khác, ban ngày ban mặt không biết xấu hổ! Còn dám tác quái, sớm muộn gì cũng có ngày đem ngươi cột vào thân cây! Cho
ngươi thoải mái mời gọi nam nhân!”
Mấy lời này liền đem lực chú ý của mọi người chuyển sang quần áo của
Liễu quả phụ, trải qua một phen va chạm,nửa cánh tay của Liễu quả phụ
đều lộ ra ngoài, làn da trắng bóng làm cho nhóm phụ nhân vừa ghen vừa
hận, đặc biệt là nương tử của mấy nam nhân thông đồng với nàng, ngoài
miệng mắng còn không tính, thậm chí còn cầm cả hòn đá ném lên người
nàng, bộ dáng nghiến răng nghiến lợ, đủ để tưởng tượng lực đạo của hòn
đá ném lên mặt.
Từ mặt, cổ đến cánh tay, những nơi nào bị đá ném trúng đều để lại thương tích.
Nàng chật vật từ mặt đất đứng lên, nâng lên cánh tay đỡ mấy hòn đá
đang phi tới, ôm lấy mộc bồn liền bỏ chạy, tóc tai bù xù,không khác gì
người điên. Không có biện pháp, nàng thế đơn lực bạc, tiếp tục ở lại
cũng chỉ để người khác đánh chửi, nàng mới không có ngốc như vậy.
Hôm nay Lâm thị xuất hiện là chuyện ngoài ý muốn, ra tay tàn nhẫn
ngoài dự kiến của nàng. Liễu ngọc nương biết, xảy ra chuyện ngày hôm
nay, sau này nàng không còn cơ hội nói xấu Diệp Nha nữa, nhưng nàng sẽ
không bỏ qua cho nàng(Diệp Nha), nàng làm cho tự mình nhục nhã như vậy,
sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ nắm được nàng(Diệp Nha) trong tay, chờ xem!
Giặt xong xiêm y, Diệp Nha cùng Xuân Hạnh sóng vai đi sau Lâm thị, Hổ tử ủ rũ ủ rũ tùy ý Lâm thị nắm tay hắn, ngay cả một câu cũng không dám
nói, hắn sợ nhất là lúc nương tức giận, hôm nay nương đâu chỉ có tức
giận a, còn động thủ đánh người!
Diệp Nha muốn mở miệng nói lời cảm tạ, nhưng thấy thái độ nghiêm khắc của Lâm thị lại không mở miệng được.
Thẳng đến khi mấy người đi đến trước cửa Tiết gia.
”Nhị thẩm, vào trong ngồi một lát đi?” Diệp Nha có chút can đảm mời nói.
Lâm thị liếc mắt vào sân, “ Sắp đến giờ nấu cơm, vào ngồi làm gì.” Ngữ khí không còn nghiêm khắc như ở ngoài bờ sông ba nãy.
Diệp Nha lại đỏ vành mắt, cúi đầu hướng nàng nói lời cảm tạ: “Nhị
thẩm, cám ơn ngươi, ngươi đối chúng ta thật tốt, hôm nay nếu không có
ngươi, ta...”
Nhìn nàng cúi đầu gạt nước mắt Lâm thị đột nhiên nhớ tới khi mình
mới gả tới đây, đại tẩu đều sinh ba nhi tử, nàng ngay cả một đứa bẽ
cũng không có, bị đại tẩu châm biếm là gà mái không biết đẻ trứng. Khi
đó tính tình nàng cũng giống Diệp Nha, có ủy khuất chỉ biết vụиɠ ŧяộʍ
khóc, nếu không phải sau đó thật sự chịu không nổi đại tẩu cùng bà bà
ngược đãi, kiên cường đứng lên, chỉ sợ hiện tại sống không được như ý.
Sau đó hai người trước sau tắt thở, ba huynh đệ Tiết Tùng đều là hài tử tốt, không có tính xấu như nương bọn họ, oán hận trong lòng nàng mới
dần dần tán đi, chỉ có tính tình lại ngày càng cứng rắn lên.
Nếu ngày ngày thuận buồm xuôi gió, ai cũng không cần thay đổi tính
tình, biến thành một người khác. Ba cháu trai sớm mất mẹ, cần có nương
tử ôn nhu như Diệp Nha để ý mọi việc trong nhà, cho nên nàng làm nhị
thẩm, có thể giúp gì liền giúp một chút, đến thời điểm phải mạnh mẽ,
cho dù không có nàng, nàng cũng tin tưởng cháu dâu sẽ trưởng thành và tự đứng lên, một mình đảm đương một phía.
”Được rồi, ngươi gọi ta một tiếng nhị thẩm, ta liền không thể nhìn
ngươi bị nàng khi dễ, huống chi ngay cả Xuân Hạnh nàng cũng khi dễ. Được rồi ngươi nên làm gì liền làm gì đi thôi, chúng ta đi.” Làm cọp mẹ
nhiều năm như vậy, nàng cũng không thói quen nói nhẹ nhàng như vậy, lôi
kéo nhi tử bước đi.
Diệp Nha cảm kích nhìn bóng dáng của nàng, thẳng đến khi các nàng đi xa, mới xoay người đi vào trong viện hong xiêm y.
Hôm nay Tiết Tùng cùng Tiết Thụ vận khí tốt, buổi trưa bắt được một
đôi chim trĩ, mỗi con nặng chừng ba cân, có thể bán được một trăm văn
tiền.
Hai người tiếp tục săn đến buổi chiều, không có thêm thu hoạch, liền xuống núi về nhà.
Tiết Thụ đem chân chim trĩ trói lại, dùng dọ trúc nhốt ở phía sau viện, vội vàng rửa tay, chạy vào trong phòng tìm nương tử.
Diệp Nha nghe thấy động tĩnh, sợ bị hắn nhìn ra mình vừa khóc, giả vờ không phát hiện ra hắn, vùi đầu khâu xiêm y.
Tiết Thụ nằm lên mép giường, cười hì hì nhìn nàng: “Nương tử, chúng
ta bắt được hai con chim trĩ, màu sắc rất rực rỡ, ngươi muốn xem hay
không?” Trước kia cũng từng bắt được chim trĩ, Xuân Hạnh và Hổ tử đều
thích xem, nương tử hẳn là cũng như vậy đi?
”Ta đang khâu xiêm y,làm sao xem.” Diệp Nha cúi đầu càng thấp, không để ý chuyện tức giận với hắn buổi sáng.
”Nga...” Tiết Thụ có chút thất vọng, thấy bộ dáng cúi đầu mất hứng
của nàng, bỗng nhớ tới chuyện mình làm buổi sáng, chột dạ hạ thấp thanh
âm: “Nương tử, ngươi có phải còn tức giận hay không?”
”Không có, nga, bên ngoài xiêm y đều khô rồi, ngươi giúp ta thu vào.” Diệp Nha sai khiến nói.
Tiết Thụ nghe lời ra ngoài, ôm một đống xiêm y tiến vào, trước đem
quần áo của Tiết Tùng cùng Tiết Bách đến đông ốc, sau đó lại gấp quần áo của hắn cùng Diệp Nha. Làm xong, thấy Diệp Nha còn cúi đầu, không khỏi tiến đến gần nàng, ngửa đầu nhìn nàng: “Nương tử, sao ngươi không nhìn
ta... A, mắt của ngươi sao lại sưng lên như thế, có phải đã khóc hay
không?” Nương tử khóc, hắn thực vội, lớn tiếng kêu lên.
Thanh âm truyền ra, Tiết Tùng ngồi ngoài cửa chỉnh mũi tên liền dừng động tác, nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe bên trong nói chuyện.
Diệp Nha lừa Tiết Thụ, nói nàng là bị hạt cát bay vào mắt, còn kêu hắn thổi để hắn tin, nhưng Tiết Tùng lại không tin.
Đúng lúc Hổ tử lảo đảo chạy tới, vào cửa tìm đại hoàng.
Đại hoàng ở phía sau viện nằm úp sấp dưới mái hiên, Hổ tử ngồi ở bên cạnh thay nó vuốt lông, nhìn thấy hai con chim trĩ cách đó không xa,
Tiết Thụ rất nhanh đã bị Diệp Nha đuổi ra ngoài, nhàn rỗi không có
chuyện gì, liền chơi cùng với hắn.
Tiết Tùng hỏi Hổ tử: “Nhà ngươi đã làm xong việc rồi sao?”
Hổ tử lung tung gật gật đầu: “Chắc làm xong rồi, ta cũng không biết.”
Tiết Tùng giáo huấn hắn: “Gì cũng không biết, cả ngày chỉ chạy loạn.”
Hổ tử mặc kệ, bĩu môi phản bác: “Ta không chạy loạn, ta theo giúp
tỷ tỷ ta ra bờ sông giặt quần áo, không tin ngươi hỏi nhị tẩu, nàng cũng đi!”
Tiết Tùng trong lòng vừa động, thấp giọng hỏi hắn: “Có phải hay không có người khi dễ tỷ ngươi?”
”Có a, chính là da^ʍ phụ đó, nàng khi dễ tỷ của ta cùng nhị tẩu, sau
đó bị nương ta đánh chạy, rất nhiều người còn lấy đá ném nàng ta, ta
cũng ném, ai bảo nàng khi dễ tỷ tỷ của ta, nga, còn có nhị tẩu!” Hổ tử
căm giận nó, lực đạo trong tay tăng lên, bứt mất một nhúm lông của đại
hoàng, chọc cho nó bật dạy, quay đầu nhìn hắn.
Mọi người trong thôn khi nói đến Liễu quả phụ, từ dùng nhiều nhất
chính là da^ʍ phụ, đứa nhỏ trong nhà cũng học theo, cũng đều gọi như vậy. Tiết Tùng cùng Tiết Thụ nghe đều hiểu được, người Hổ tử nói là Liễu
quả phụ.
”Nàng còn dám khi dễ nương tử, ta làm cho đại hoàng cắn nàng đi!”
Tiết Thụ trừng mắt nhãn tình nhảy dựng lên, thở phì phì quát, đại hoàng
lập tức đứng dậy tử đi cạnh bên người hắn, cúi đầu trong miệng phát ra
hai tiếng.
”Ngốc tử ở nhà cho ta! Không cho phép ngươi làm cho đại hoàng đả
thương người!” Tiết Tùng đem người kéo xuống, trừng mắt nhìn hắn, vừa
cẩn thận hỏi Hổ tử chuyện phát sinh ngoài bờ sông. Đừng nhìn Hổ tử còn
nhỏ, miệng lại đặc biệt khéo, so với lần trước Tiết Thụ tự thuật đều có
trật tự.
Tiết Tùng nhẹ nhàng thở ra, thập phần cảm kích Lâm thị, là nàng làm cho đệ muội nhân họa đắc phúc.
Tiết Thụ lại đột nhiên cắn răng nói: “Ta không cho đại hoàng cắn
nàng, ta làm cho đại hoàng mỗi ngày đến cửa nhà nang thải là được rồi!”
Cho thối chết nàng!