Diệp Nha thật sự rất mệt mỏi, đặt người xuống giường đất, cảm giác
thoải mái khi thân thể chạm đến chăn đệm làm nàng thở dài thỏa mãn. Nàng không gối đầu lên gối, liền nằm úp sấp lên giường, mí mắt cao thấp
không ngừng đánh nhau, trong bóng đêm dần dần hiện ra thân ảnh mơ hồ của Tiết Thụ, hai mắt nàng hoàn toàn khép chặt.
Từ sau ngày đó, hai người đã mấy ngày không có thân thiết.
Tiết Thụ biết nương tử rất mệt, cho nên trước đó hắn đều ngoan ngoãn
không trêu trọc nàng, nhưng ngày mai không phải ra ngoài làm việc nữa,
đêm nay kêu nương tử giúp hắn một chút, chắc cũng không có vấn đề gì?
Hắn hưng phấn mà nghĩ, lau xong người, lại cố ý cẩn thận xoa xoa chỗ đó, nương tử rất thích sạch sẽ.
Bất quá chờ đến khi hắn nằm xuống cạnh Diệp Nha, hắn mới phát hiện nàng đã ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Hắn không cam lòng chọc chọc thắt lưng của nàng, nương tử rất sợ ngứa
chỗ đó, trước kia mỗi lần hắn chọc vào nàng, nàng đều trốn sang một bên, nhưng lần lại không thấy nàng nhúc nhích, giống như không có cảm giác
là hắn đang chọc vào người nàng.
”Nương tử, sờ ta một chút, đã mấy ngày ngươi không giúp ta làm...” Hắn tiến đến bên tai nàng, thấp giọng cầu xin.
Hơi thở ấm áp phả vào trong tai, rốt cục Diệp Nha cũng thanh tỉnh chút ít, xoay người sang phía bên cạnh, đầu gối lên cánh tay, nhỏ giọng than thở: “Khốn tử, đừng nháo ta...”
Hắn thật sự xấu xa như vậy sao?
Tiết Thụ đau đầu, nhất thời không rõ nương tử có phải cố y mắng hắn
hay không. Hắn yên lặng nhìn chằm chằm thân ảnh kiều nhỏ của nàng một
lát, bỗng nghĩ đến một biện pháp, vụиɠ ŧяộʍ cười đem gối đầu đặt bên
cạnh nương tử, cánh tay duỗi ra liền đem người kéo vào trong lòng, làm
cho nàng nằm ở bả vai hắn. Nàng bất mãn nhíu mày, cọ cọ vào hắn, rất
nhanh liền an tĩnh lại.
Bộ dáng nương tử lúc ngủ thật là đẹp mắt, Tiết Thụ vén lên mấy sợi tóc tán loạn trên mặt nàng, nhẹ nhàng hôn một cái vào cái miệng nhỏ nhắn
của nàng.
Hắn đặt tay lên thắt lưng của nàng, không thấy nàng nhúc nhích. Hắn
chậm rãi theo da thịt mềm mại của nàng tiến lên phía trước, nắm lấy một
khỏa tròn, vẫn không thấy nàng nhúc nhích. Hắn miệng đắng lưỡi khô nhéo vào hai khỏa mềm mại, nàng vẫn như cũ không nhúc nhích.
Tiết Thụ lưu luyến sờ soạng hai ba cái, ngoan ngoãn rút tay về, rồi
ôm nàng ngủ. Xem ra nương tử thật sự rất mệt, hắn không thể ầm ỹ nàng.
Trong táo phòng, Tiết Bách vội vàng ăn cơm, đem bát đũa dọn rửa sạch
sẽ, rửa mặt qua loa rồi về phòng đóng cửa, chuẩn bị đi ngủ.
”Hôm nay thực sự không xảy ra việc gì?” Tiết Tùng còn chưa ngủ, mở
miệng hỏi hắn, tam đệ làm việc rất có chừng mực, không bao giờ làm cho
bọn họ lo lắng.
Tiết Bách liền đem chuyện gặp lão phụ nhân kể lại một lượt.
Đây đúng là việc nhỏ, hai người cũng không cần giữ lại trong lòng.
Ngày hôm sau, cả người vẫn đau nhức, nhưng Diệp Nha vẫn dậy sớm như mọi ngày.
Nàng búng cánh tay Tiết Thụ, định xoay người, kết quả bả vai cùng phần eo lại truyền đến một trận đau nhức, nàng nhịn không được hừ một tiếng.
”Nương tử, ngươi sao vậy?” Tiết Thụ nghe thấy tiếng kêu liền tỉnh, lo lắng nhìn nàng.
Khi bên cạnh luôn có một người nguyện ý cưng chiều, dù người có kiên
cường đến đâu cũng sẽ muốn ỷ lại một chút, huống chi Diệp Nha lại chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng đã có thói quen được hắn đối xử tốt.
Cho nên, trái ngược với ánh mắt lo lắng của Tiết Thụ, nàng có điểm ủy
khuất chôn ở trong lòng hắn, “Bả vai đau, thắt lưng cũng đau.”
Tiết Thụ thực đau lòng: “Vậy ngươi nằm sấp xuống, ta xoa bóp cho ngươi.”
”Ân.” Diệp Nha xoay người, đầu đặt lên cánh tay, nhắm mắt chờ Tiết Thụ giúp nàng xoa bóp, sắc trời còn sớm, qua hai khắc nữa dậy nấu cơm cũng
chưa muộn.
Bả vai truyền đến một cỗ đại lực, nàng thấy đau liền kêu một tiếng:“Nhẹ chút, ân, lại nhẹ chút, tốt lắm, cứ như vậy, ở giữa cũng xoa
xoa...”
Tiết Thụ ngồi một bên, dựa theo chỉ thị của nàng mà xoa bóp, hai bên
đầu vai, cột sống, lưng, còn có eo nhỏ, từ trên xuống dưới, rồi lại từ
dưới lên trên bóp nhẹ vài lần. Nương tử rất sợ đau, hắn hơi dùng sức
một chút nàng đều chịu không nổi, nếu cứ như vậy, hắn chính là xoa bóp
một ngày cũng sẽ không mệt.
Dưới sự xoa bóp của hắn, cơn đau trên người cũng dần dần bị đánh tan,
tinh thần Diệp Nha tốt lên rất nhiều. Nàng mở to mắt, nhìn giường đất
rắn chắc, cảm nhận được sự săn sóc của Tiết Thụ, đột nhiên cảm thấy, lập gia đình là một chuyện rất tốt.
Ở nông thôn không có nhiều quy củ, mấy cô nương đến tuổi, có gả cho
thanh mai trúc mã, hay gả cho nam tử vừa độ tuổi ở cùng thôn, hoặc gả
cho đối tượng do người thân giới thiệu hay bà mối làm thân, ngày lễ ngày tết còn có thể nhìn thấy tướng công tương lai vài lần, mọi người quen
thuộc nhau, khi động phòng cũng sẽ bớt xấu hổ.
Còn mấy vị đại tiểu thư, tựa như đại tiểu thư ở Tôn phủ, từ sớm đã
định hôn với trưởng tử của quan tam phẩm ở tận kinh thành, hai người
ngàn dặm xa xôi, căn bản không có cơ hội gặp mặt, chỉ có thể thông qua
nha hoàn bên người lặng lẽ tìm hiểu tin tức, chờ đến khi gả qua xốc khăn voan lên mới biết được bộ dạng đối phương, sau đó liền trực tiếp làm
chuyện đó, thành vợ chồng cả đời. Từ hai người xa lạ trở thành vợ
chồng, cũng chỉ có như thế.
Nghĩ như vậy, nàng cùng Tiết Thụ cũng không sai biệt lắm a.
Chính là các tiểu thư đó còn được cưới hỏi đàng hoàng, còn nàng là bị
Tiết Thụ lượm về cưỡng bức, nhưng chuyện đó cũng không có quan hệ gì?
Nam nhân của nàng đối với nàng tốt, huynh đệ của hắn cũng đối tốt với
nàng, nàng có thể sống tốt qua ngày là được. Mệnh của nàng từ nhỏ đã
khổ, bị cha mẹ bán, bị chủ tử sai sử, làm sai liền bị đánh chửi, về sau
còn bị ác bá khi dễ. Hiện tại có thể an ổn sống qua ngày như vậy, nàng
cảm thấy đây là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời nàng.
Chuyện khác thì không nói, thử hỏi mấy người được cưới hỏi đàng hoàng, liệu có mấy người tướng công giống Tiết Thụ nguyện ý thay nương tử bóp
vai đấm lưng?
Nương tử tướng công, ngủ chung một ổ chăn, ăn chung mâm cơm, làm việc
cùng nhau, ngươi đối xử tốt với ta, ta đối xử tốt với ngươi, từ hai
người xa lạ trở thành người đi cũng nhau đến cuối đời, thật sự không cần thời gian dài. Ở chung với nhau vài ngày rồi sẽ thành quen, rất nhiều
chuyện ngày đầu không dám làm, nhưng về sau nghĩ lại không còn thấy xấu
hổ. Tựa như nàng cùng Tiết Thụ, mấy ngày hôm trước nàng còn không dám
cho hắn chạm vào, hiện tại nàng còn dám sai sử hắn.
Còn chuyện đó...
Mặt Diệp Nha không ngừng đỏ lên, nếu hiện tại Tiết Thụ muốn, nếu lúc
đó hắn ôn nhu săn sóc, nàng cũng sẽ nguyện ý, bất quá hắn tựa hồ rất mê phương thức này, da mặt nàng không đủ dày chủ động câu dẫn hắn...
”Nương tử, còn đau không?” Đợi thật lâu không thấy nàng lên tiếng, Tiết Thụ nhỏ giọng hỏi.
”Ân, tốt hơn nhiều, dừng lại đi.” Diệp Nha chống tay ngồi dậy, nhìn
ngốc tướng công tuấn lãng bên cạnh, trong lòng cảm thấy ấm áp.”Bả vai
ngươi có đau không, ta cũng giúp ngươi xoa bóp?” Nàng cũng không phải là nương tử hư hỏng, sẽ không vì hắn ngốc mà bắt nạt hắn.
Tiết Thụ nhìn nàng đỏ bừng mặt, nắm tay nàng đặt xuống hạ thân, “Ta
không cần ngươi xoa bả vai, ngươi giúp ta sờ một chút là được.” Vừa rồi
giúp nương tử xoa bóp, thấy nàng phát ra tiếng rên nhẹ, hắn đã rất muốn.
Đυ.ng tới vật vừa nóng lại vừa cứng đó, không cần hắn nói, Diệp Nha
cũng biết hắn muốn đến lợi hại, chính là, nghĩ đến đêm đó nàng làm tới
khi hai tay vô lực hắn cũng không có phóng thích, hiện tại làm, căn bản
là không có thời gian a!
Nàng cúi đầu, lui tay về sau thăm dò: “Không được, ta còn phải nấu cơm, nếu không… nếu không chờ buổi tối ta sẽ giúp ngươi...” Tuy rằng trong lòng đã tiếp nhận hắn, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy, nàng vẫn không
thể tự nhiên, mặt thực nóng.
Bị bàn tay tinh tế nhỏ bé của nàng vây lấy, Tiết Thụ làm sao nhịn
được, hắn mở to mắt phượng nhìn nàng, làm nàng thấy khát vọng của hắn:“Ta hiện tại liền muốn!”
Diệp Nha xấu hổ, nhưng rốt cuộc vẫn nhìn thấy hạ thân bừng bừng khí
thế của hắn, toàn thân nàng nhũn ra, muốn rút tay về, lại bị hắn nắm
chặt, đành phải quay đầu đáp ứng nói: “Vậy ngươi nhanh chút, nếu giống
ngày đó nghẹn không được, ta sẽ không quản ngươi!”
Nương tử đáp ứng rồi, Tiết Thụ dục hỏa đã sơm bùng phát, hắn biết
nương tử sáng sớm phải nấu cơm, vội vàng nằm xuống, thanh âm thúc giục:“Vậy nàng mau làm đi... Ân...”
”Ngươi không được kêu ra tiếng!” Diệp Nha sợ huynh đệ Tiết Tùng nghe
thấy, khẩn trương vươn tay trái che miệng hắn, Tiết Thụ bất mãn liếʍ
liếʍ lòng bàn tay nàng, nơi đó thoải mái như vậy, hắn thực sự rất muốn
kêu!
Một trận tê dại mãnh liệt truyền đến, Diệp Nha cả kinh rút tay về, tay phải dùng sức nhéo hắn một cái: “Nếu ngươi không thành thật, ta sẽ ra
ngoài!”
Sau đó, bàn tay nắm chặt làm cho Tiết Thụ cả người sảng khoái, hắn
không nghĩ tới mấy chuyện xấu, gắt gao ngậm miệng, chuyên tâm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Nha. Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn hắn cũng không dám xem nó, hắn bỗng dâng lên một ý niệm trong đầu, nếu nương tử nhìn nó, không biết sẽ như thế nào... Chỉ nghĩ như vậy,
nơi đó của hắn càng trở nên cứng rắn.
Nhưng hắn không dám mở miệng, hắn sợ nương tử tức giận bỏ đi.
Miên man suy nghĩ, tầm mắt chậm rãi nhìn theo cánh tay đang di động
phía dưới của nàng, rơi xuống cánh tay nàng. Tay nương tử tinh tế trắng
nõn, nơi đó của hắn thô to, mà hiện tại, nương tử lại dùng bàn tay bé
nhỏ gắt gao nắm nó, từ trên xuống dưới...
Thị giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Tiết Thụ đỏ mắt, hai tay chống giường đất
ngồi dậy, mắt nhìn chằm chằm tay Diệp Nha, nhìn nàng đang cho hắn khoái
hoạt mãnh liệt như nước.
”Bảo bối...” Thanh âm hắn khàn khàn gọi nàng.
Diệp Nha nhắm mắt lại, cũng không biết hắn đã ngồi dậy, thấy hắn không nhịn được muốn kêu, không khỏi tăng nhanh tốc độ, “Ngươi nhanh chút,
đại ca bọn họ chuẩn bị đi lên.” Nàng chợt nghe thấy động tĩnh phát ra từ đông ốc.
Tiết Thụ miệng đắng lưỡi khô, hắn cảm thấy bản thân sắp bạo phát, rất
muốn rất muốn, nhưng vẫn còn kém một chút, hắn cố gắng tập trung tinh
thần cảm thụ kɧoáı ©ảʍ, chính là hắn không thể bỏ được ý niệm trong đầu, bởi vì khát vọng, sau đó khoái hoạt giống như thủy triều, trướng đi
lên, mắt thấy đã muốn vọt ra ngoài, khi sắp tới lại chậm rãi thối lui.
Hắn nghe được tiếng mở cửa ở đông ốc, sợ nương tử tại thời điểm nguy
cấp này rời đi, cho nên hắn thở phì phò dùng tay trái cầm tay nàng rất
nhanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đồng thời vươn tay phải giữ lấy đầu nàng, làm khuôn
mặt của nàng đối diện với nơi đó.
”Ngươi...” Diệp Nha không nghĩ tới Tiết Thụ đột nhiên sẽ như vậy, nàng không kịp tránh, kinh hoảng mở mắt ra, lại nhìn thấy cảnh tượng da^ʍ mỹ
đó, vừa định nhắm mắt, cũng đã không còn kịp rồi, trơ mắt nhìn hắn tiết
ra trong tay nàng...
Nàng mở to hai mắt nhìn hắn, còn chưa kịp mắng chửi, người mới đây còn ngồi trước mặt nàng lấy tốc độ xưa nay chưa từng thấy tránh nhanh sang
một bên!
Nàng nhìn hắn lau lung tung một hồi, sau đó cầm lấy quần nhảy xuống
đất, rất nhanh đã mặc xong, ngây ngô cười chạy ra ngoài, trong tiếng
cười tràn ngập thỏa mãn đắc ý không nói nên lời.
”Ngươi chạy lung tung cái gì?” Bên ngoài truyền đến thanh âm vừa nghiêm khắc vừa nghi ngờ của Tiết Tùng.
”Không nói cho ngươi!”
Diệp Nha nghe thấy Tiết Thụ đáp như vậy, gương mặt của nàng trong nháy mắt liền phiếm hồng, cắn chặt răng, đấm xuống giường đất.
Ai nói Tiết Thụ là ngốc tử? Hắn xấu lắm!