Toái Phong Thiên

Chương 49: Chân tướng (hạ)

“……”

Bên này tĩnh lặng rất thích họp phụ họa cho cách vách nóng như lửa.

Cách vách thực lửa nóng.

Nhưng là bên này như trước là tĩnh lặng muốn chết.

Lâm Tư Nguyên thật sự không biết nên như thế nào hóa giải tĩnh mặc, huống chi Lục Vũ Hạo vẻ mặt cúi đầu trầm tư, hắn đi lấy nước uống. Sau đó Lâm Tư Nguyên bắt đầu thực sự quan sát Lục Vũ Hạo.

Lục Vũ Hạo con mắt rất lớn, có chút, khẽ khiêu lên, làm cho người ta…… người này thực sự hoạt bát đáng yêu, sẽ không giống yêu *** câu hồn. Mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da thực trắng, trắng hồng. Có đôi khi rất có khí thế, có đôi khi rất thú vị. Cùng hắn một chỗ thực an tâm, không có gánh nặng. Đây là…… cái gọi là “bằng hữu” sao?

Lục Vũ Hạo phát hiện có người nhìn mình, nâng đầu lên, tầm mắt chạm phải ánh mắt Lâm Tư Nguyên, hai người có chút khẽ mặt đỏ, trái phải quay đi.

Cách vách.

” Không cần…… Nhạc Tranh a…… Ta, ta muốn …… Ngô ân!”

” A!”

Thình thịch!

Lục Vũ Hạo cùng Lâm Tư Nguyên hai mặt đỏ hồng.

” Khụ khụ,” Lục Vũ Hạo đi qua, ngồi bên cạnh Lâm Tư Nguyên, thần bí hỏi,” Ngươi nói, nam nhân cùng nam nhân làm như vậy thực rất khoái nhạc sao?”

Lâm Tư Nguyên hoang mang lắc đầu,” Không biết, ta chỉ cùng Sa Trầm Thanh, khụ…… Những người khác, ta cũng không biết. Loại chuyện này, có thể mỗi người một khác nhau a.”

” Mỗi người một khác? Ngươi thực đau?” Lục Vũ Hạo thực sự rất muốn hỏi vấn đề này.

Bởi vì Lục Vũ Hạo cặp mắt kia nhìn chăm chú khiến Lâm Tư Nguyên ngượng ngùng, hắn ấp úng đạo,” Lục Vũ Hạo, ngươi, ngươi đừng hỏi nữa, ngươi…… Nếu muốn biết liền đến hỏi Lãnh Phong Lam, ta cũng không biết trả lời như thế nào……”

” Hỏi hắn? Như thế nào hỏi hắn? Hắn khẳng định sẽ cười ta.” Lục Vũ Hạo cúi đầu, hạ môi mân mê, cũng ấp úng nói,” Đánh chết ta cũng không muốn hỏi hắn, cái tên hỗn đản kia tùy tiện hôn môi……”

Lâm Tư Nguyên trong lòng cười một chút, không đáp lời.

Bất quá một lúc sau cửa đã bị mở, Nhạc Tranh ôm Lãnh Y Y khoác một kiện áo đơn bước vào, Lãnh Y Y hai gò má vi huân (như say rượu), híp mắt, tình cảnh thực sự phi thường liêu nhân. Trái lại Nhạc Tranh thần thanh khí sảng khí vũ hiên ngang, khụ khụ, việc này nói sau. Nhạc Tranh không e dè nói,” Hai người các ngươi theo ta, Lãnh Phong Lam đã hồi tín.” Lục Vũ Hạo vừa nghe, bước nhanh lên phía trước, Lâm Tư Nguyên cũng chạy nhanh đuổi kịp.

Lãnh Y Y ghé vào trên vai Nhạc Tranh đi ở phía sau Lâm Tư Nguyên cùng Lục Vũ Hạo, cười nói,” Uy, các ngươi vừa mới đều nghe được?”

Lâm Tư Nguyên bất động thanh sắc, Lục Vũ Hạo đơn thuần gật đầu.

Lãnh Y Y xì một tiếng cười,” Ha ha, kia các ngươi không có gì xúc động?”

“……” Lục Vũ Hạo cùng Lâm Tư Nguyên nhìn nhau, cùng không rõ.

” Y Y……” Thanh âm bất đắc dĩ của Nhạc Tranh truyền đến, Lãnh Y Y đành phải im lặng, sau đó im lặng tùy ý Nhạc Tranh ôm hắn đi.

Bất quá một lúc, Lục Vũ Hạo đột nhiên giác ngộ ý tứ Lãnh Y Y, xấu hổ nuốt nuốt nước miếng. Lại nhìn nhìn Nhạc Tranh cùng Lãnh Y Y.

Hắn nhớ tới mình bị Sa Trầm Thanh hạ dược lúc sau” giống như cái kia” Lãnh Phong Lam– kỳ thật đây mới là nguyên nhân hắn đánh chết cũng không dám hỏi Lãnh Phong Lam? Cho nên nói, thân là nam nhân, làm việc nên phụ trách? (Tiêu: nga anh định phụ trách việc gì?)

Nhưng hắn phải phụ trách như thế nào, chẳng lẽ về sau “cái kia” Lãnh Phong Lam liền là phụ trách?

Nghĩ vậy Lục Vũ Hạo bỗng nhiên rợn tóc gáy.

Bị hạ dược hắn không nhớ rõ hắn như thế nào sẽ có khả năng” Cái kia” Lãnh Phong Lam, hắn có thể đem đổ hết trách nhiệm cho việc vô ý thức, nhưng là nếu về sau hắn muốn ” cái kia” Lãnh Phong Lam so với hắn cao, so với hắn khôi ngô, so với hắn băng sơn hơn, quả thực so với gϊếŧ hắn còn khủng bố. (Tiêu: này là anh nghĩ mình “thượng” sao =]])

Cho nên hắn nghĩ dựa vào cá tính của mình, cho dù bị hạ dược, cũng sẽ không là” cái kia” người khác.(Tiêu: Anh dám đảm bảo =.=)

Từ từ, nói như vậy là Lãnh Phong Lam ngày đó” cái kia” Hắn?

Không đúng a, hắn mặt sau hoàn toàn không có cảm giác đau—có bạn bè là đồng nhân nữ, hắn đối với phương diện này có một chút hiểu biết. Chẳng lẽ là hắn quá sung sướиɠ? (phụttttttttttt!!!!!) Hắn là thuộc dạng người làm “cái kia” sẽ không bị đau? Chẳng lẻ hắn đêm đó hắn tựa như Lãnh Y Y kêu ra những lời như vậy? Không cần a!!!!!! (Tiêu: anh bị tưởng tượng biếи ŧɦái rồi =’’=)

” A!”

Ba người bị tiếng hét của Lục Vũ Hạo làm giật mình.

Lâm Tư Nguyên kéo kéo tay áo Lục Vũ Hạo,” Uy, ngươi làm sao vậy?”

“……” Nếu không phải ánh sáng quá yếu, Lâm Tư Nguyên nhất định sẽ nhìn thấy biểu tình giống như con chó nhỏ vô tội bị chà đạp của Lục Vũ Hạo.

” Ngươi không thoải mái sao?” Nhạc Tranh quay đầu hỏi.

” Không có việc gì…… Ta không có việc gì, đột nhiên đau bụng, hiện tại khá hơn nhiều.” Lục Vũ Hạo đành phải cười trừ.

Bốn người tiếp tục đi.

Lục Vũ Hạo không thể khống chế được nghĩ miên man đến phong cảnh kiều diễm mấy ngày trước……

Nhưng là diễn viên chính là mình, như thế nào đều có điểm ác hàn……

” Thái hậu!” Ngọc dung kinh hãi thất sắc, Nhạc Trần Phi đi rồi trong phòng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều binh lính cầm đao thương vây quanh nàng cùng Thái hậu.

Thái hậu vẻ mặt bình tĩnh, cười khổ nói,” Lục Vũ Hạo chạy, ai gia trở thành Vương bài cuối cùng của ngươi sao Nhạc Trần Phi?”

Cửa chậm rãi mở, nhạc trần phi một bên vuốt râu quai nón, nụ cười trên mặt rất âm hiểm,” Thủy Uyên, không nghĩ chuyện nhiều năm như vậy ngươi còn nhớ rõ ràng a. Ngọc bội này bất quá cũng là ta tùy tiện mua, tặng cho ngươi lại khiến ngươi nghĩ ta có tình ý với ngươi? Ai ai, Lãnh Chính (aka Phụ hoàng anh Lam) cũng thực thất bại, thích ngươi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị ngươi đưa đến diêm vương lệnh, sách sách.”

“……” Thái hậu cười lạnh,” Ta cùng Lam nhi cảm tình không được tốt, ngươi gϊếŧ ta hắn lông mày cũng không nhăn một chút.”

” Nga, phải không?” Nhạc Trần Phi thiêu mi cười,” Ta vì cái gì muốn gϊếŧ một nữ nhân đối với ta nghĩa trọng tình thâm? Bức thư ngươi đưa cho ta nhiểu năm trước ta vẫn còn giữ, thời điểm kia ta đã nghĩ….. Vì cái gì không đem ngươi thú về nhỉ? Như vậy, Thiên Phong quốc không phải là của ta sao? Lãnh Chính chết thực đúng lúc, ha ha ha, ha ha……”

Thái hậu giật mình, thân thể khẽ run,” Ngươi…… Ngươi có ý tứ gì?”

” Có ý tứ gì?” Nhạc Trần Phi đến gần Thái hậu,” Năm đó, Trần Phi là một tiểu quốc a, Thủy Nguyệt quốc Quốc quân đương nhiên sẽ không đem đứa con cưng gả cho ta. Không bằng ta nói cho ngươi là Lãnh Chính là một bạo quân?” (Tiêu: láo, dám nói xấu bác Chính =’’=)

Nhạc Trần Phi thay đổi rất nhiều, trong mắt Thái hậu hắn sớm không là nam nhân phong độ phiêu phiêu đưa cho nàng ngọc bội đính ước.

Thái hậu thấy Nhạc Trần Phi thực xa lạ, hắn không phải là nam nhân trong trí nhớ của nàng.

” Hừ, ngươi có thể không biết, bởi vì Lãnh Chính ngu ngốc kia sẽ không bao giờ nói cho ngươi,” Nhạc Trần Phi cười tiết lộ bí mật cuối cùng,” Ngươi mười sáu tuổi có phải bị người bắt đi? Bắt đi trở về lúc sau cái gì cũng không nhớ rõ?”

Thái hậu đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhưng thân thể nàng dường như có cảm giác run rẩy.

” Bắt ngươi đi chính là ta,” Nhạc Trần Phi cười tựa như ác ma dưới địa ngục,” Hơn nữa trước khi bắt đi, ngươi cùng Lãnh Chính là thanh mai trúc mã, thời điểm có các ngươi được Hoàng thất hai nước đồng ý, thực hạnh phúc nga.”

Thái hậu ánh mắt ngấn lệ, nàng dùng sức bịt tai, thét lên,” Câm mồm! Câm mồm cho ta!”

” Ta đương nhiên biết các ngươi là người có thể lợi dụng tốt nhất, cho nên ta cho ngươi uống thuốc mất trí nhớ, ở bên ngươi mỗi ngày để trí nhớ ngươi luôn có ta, ta thuận tiện chế trụ giữ chân Lãnh Chính không gặp ngươi, cho nên ngươi nghĩ thấy ta là người đối với ngươi ôn nhu nhất, cho nên ngươi quên tất cả về Lãnh Chính một lòng yêu ta,” Nhạc Trần Phi đi tới, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thái hậu,” Tất cả đều nằm trong kế hoạch của ta, đến tuổi lập gia đình, ngươi đương nhiên sẽ được gả sang Thiên Phong cho Lãnh Chính. Thú vị, Phụ hoàng ngươi nghĩ thư của ngươi viết cho hắn vì thỉnh thoảng các ngươi tranh cãi nhau, bởi vì các ngươi trước kia tình cảm tốt lắm. Lãnh Chính thú ngươi vì không biết vì sao ngươi đối xử lãnh đạm với hắn, còn tưởng rằng mình làm chuyện gì sai, hắn nghĩ rằng bởi vì hắn có nhiểu nữ nhân, cho nên ngươi gϊếŧ phi tử của hắn hắn cũng không nói gì…… Ta tốt đến nỗi ngươi yêu ta như vậy sao?”

” Ngươi câm mồm! Không cần…… Không cần nói!” Thái hậu giờ phút này tựa như một đứa nhỏ bất lực, ngã ngồi dưới đất.

” Cá tính của ngươi rất mạnh, cho nên không tiếc phải trả giá để phá hủy Thiên Phong, cơ hội của ta đã đến,” Nhạc Trần Phi kích động toàn thân run rẩy,” Ha ha ha ha, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất. Tuy rằng Lãnh Phong Lam tự nhiên thú một nam Hoàng hậu nằm ngoài dự định của ta, nhưng là hoàn toàn không ảnh hưởng kế hoạch. Trong chốc lát chính hôn lễ của chúng ta, Thủy Uyên, ước nguyên hơn hai mươi năm được đến bù thế nào, vui vẻ chứ?”

Trừng lớn ánh mắt cừu hận, Nhạc Trần Phi cười đến khủng bố.

” Đừng nhìn ta như vậy, ngươi cũng hiểu được, để nắm được thiên hạ, Hoàng đế cũng chỉ là vai diễn, chỉ tiếc hy sinh ngươi, thật sự là ngượng ngùng,” Nhạc Trần Phi xoay người,” Còn không đem Hoàng hậu nâng dậy đi tắm rửa thay y phục?”

Bọn lính nâng Thái hậu ngã ngồi dậy.

Thái hậu cúi thấp đầu, tựa hồ nhớ tới thật lâu trước kia, cùng với sự tình hơn hai mươi năm trước.

Sau đó nàng cười một chút, Ngọc Dung nhìn đến mạc danh kỳ diệu.

Chính là trong lòng Ngọc Dung có một dự cảm không tốt.

Nụ cười kia, nhìn thế nào cũng giống đoạn tuyệt……

Hai ngày sau.

Nhạc Trần Phi nhìn trước chính điện, đứa con dẫn đầu đại quân chĩa gươm giáo vào mình.

Nhưng hắn một thân y phục màu cam hoa lệ, mặt trên tú tường thụy kỳ lân. (thêu lân)

Kỳ lân cao ngạo đối với bầu trời tê hống.

Mà thái hậu còn lại là một thân hồng y, đội khoăn voan.

Tránh ở phía sau đại quân, Lục Vũ Hạo và Lâm Tư Nguyên nhìn nghi hoặc, bọn họ nghĩ rằng theo kế hoạch hôm nay có thể bắt được Nhạc Trần Phi, nhưng trước mặt lại là một màn thật quỷ dị.

Nhạc Trần Phi bước lên phía trước, khí phách cười,” Tranh nhi, đây là tân Mẫu hậu của ngươi, còn không mau đến bái kiến?”

Nhạc Tranh cùng Lãnh Y Y hai ngươi cưỡi ngựa chiến màu trắng, tại một đám binh lính đồ đen đều có thể nhìn rõ. Nhạc Tranh biểu tình không rõ ràng,” Phụ hoàng, ngươi đã thua. Chỉ cần ngươi thóai vị, ta sẽ không gϊếŧ ngươi.”

” Thóai vị? Ha ha, ta còn chưa trở thành quốc quân Ngũ đại quốc làm sao có thể thoái vị? Tranh nhi, vì nam nhân kia ngươi liền phản bội Phụ hoàng, đáng giá sao?”

Nhạc Tranh không có trả lời, hắn nắm chặt tay Lãnh Y Y.

Nhạc Trần Phi lạnh lùng cười, hoàn toàn không kinh hoảng, kéo lấy tay Thái Hậu đi vào chính điện, đi đến gần ngai vàng, Thái hậu lại đột nhiên dừng cước bộ, không muốn đi tiếp.

Vương tọa phía trên, trống trơn như cũ, phú lệ đường hoàng.

Tựa hồ chờ đợi người nào đó quân lâm thiên hạ.

” Nhạc Trần Phi, buông mẫu hậu của ta ra.” Lãnh Phong Lam từ của bước vào, âm nghiêm mặt.

” Mẫu hậu ngươi? Nàng là Trần Phi quốc Hoàng Hậu. Nói như vậy ngươi cũng tính là con ta. Có thể nói chuyện với Phụ hoàng như vậy sao?” Nhạc Trần Phi kéo mạnh tay Thái hậu, nàng có chút khẽ đau thân thể lảo đảo.

” Bỏ tay của ngươi ra!” Lãnh Phong Lam rất ít khi tức giận, nhưng là hiện tại hắn đích xác thực sinh khí.

Nhạc Trần Phi kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười,” Là nương ngươi đối ta hoài niệm nhiều năm không dứt, nàng vì ta đem Lục Vũ Hạo đến làm quà tặng ta đương nhiên hoàn thành tâm nguyện của nàng, như thế nào, phận làm con chắc sẽ không để mẫu hậu mình lo lắng chứ?”

” Ngươi vô sỉ!” Lãnh Phong Lam giận dữ.

Bỗng nhiên, có người phe phẩy chiết phiến chậm rãi mà đến, áo khoác lông hồ hoa lệ,”Ôi chao! Nha nha, đại hỉ của Thái Hậu cô thế nào lại không tham gia, uổng phí chúng ta hợp tác lâu như vậy, thật sự là chúc nguyện các ngươi vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp.” (mãi mãi một lòng, trăm năm hòa hợp)

Lãnh Phong Lam trừng mắt nhìn Sa Trầm Thanh.

” Sa Trầm Thanh, ngươi với ta không ân không oán? Thiên Phong quốc hiện tại Hoàng thành hư không, sao không đánh hắn khiến trở tay không kịp?” Nhạc Trần Phi một bên nắm tay Thái hậu một bên mê hoặc nói,” Thời cơ tốt như vậy tại sao không lợi dụng, tới nơi này làm cái gì? Nếu ngươi thích Lục Vũ Hạo, trực tiếp nói cho ta, ta đem hắn đóng gói tặng cho ngươi. Ta vốn thầm nghĩ dẫn Lãnh Phong Lam đến.”

” Nga, phải không, ngươi đối cô thật đúng là hảo,” Sa Trầm Thanh lung lay cây quạt, bỗng nhiên đi đến bên cạnh Lãnh Phong Lam, giương mặt nhìn vẻ mặt dối trá của Nhạc Trần Phi, cười lạnh,” Mấy ngày hôm trước chúng ta nói chuyện là để cho ngươi nghe, ngươi nghĩ rằng ta và hắn sẽ tranh đoạt Lục Vũ Hạo sao? Nếu ngươi không muốn dẫn ta đến Trần Phi quốc, nửa đường sẽ gửi bồ câu đưa tin nhưng ngươi không có. Ngươi chính là muốn ta cùng Lãnh Phong Lam đánh đến. Lãnh Phong Lam như vậy, ngươi nghĩ lừa cô dễ dàng như vậy sao?”

“…… A, các ngươi hai cái thật là thú vị, mấy ngày hôm trước đánh nhau như vậy, hiện tại lại trở nên thành một thuyền. Xem ra Trường Giang sóng sau đè sóng trước (=’’=). Bất quá, thực đáng tiếc,” Nhạc Trần Phi kéo tay Thái hậu,” Các ngươi ngàn tính vạn tính, đại khái tính không đến nàng ở trong tay ta đi?”

“……” Lãnh Phong Lam nắm chặt nắm tay,” Ngươi muốn thế nào?”

” Thế nào?” Nhạc Trần Phi nâng lên đầu,” Đi, gϊếŧ thằng con ta với Lãnh Y Y, như vậy ta để lại nàng.”

Sa Trầm Thanh kinh ngạc nhìn Nhạc Trần Phi, Lãnh Phong Lam quả quyết gạt bỏ,” Không có khả năng! Chúng ta sẽ không động thủ!”– Lục Vũ Hạo cùng Lâm Tư Nguyên còn trong tay bọn họ!

” A, kia……” Nhạc Trần Phi kéo dài thanh âm, trong tay xuất hiện chủy thủ,” Thái hậu thân thể bất hảo? Tùy tiện bị thương sẽ rất nghiệm trọng, nơi này xa Thiên Phong như vậy, chết ở trên đường thật sự là đáng tiếc nga.”

Thái hậu một câu cũng không nói, có thể là miệng bị bịt kín, bởi vì nàng kích động toàn thân run rẩy, tựa hồ muốn thoát lại không được.

Mà một bên, thân là con Lãnh Phong Lam đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Sa Trầm Thanh bình tĩnh nhìn tình thế chung quanh một chút, đại điện trống rỗng, nhưng Nhạc Trần Phi là kẻ mưu mô, chắc chắn là có mai phục, chính là không biết là mai phục như thế nào…… Trong chốc lát khó bảo toàn sẽ không phát sinh sự tình gì……

Đột nhiên, Thái hậu xoay ngươi hướng về phía chủy thủ, Nhạc Trần Phi không dự đoán được nàng sẽ làm như vậy, nhẹ buông tay, nàng đã né ra, kéo khăn voan xuống, móc ra khăn bịt miệng, mắt phượng trừng trừng nhìn Nhạc Trần Phi,” Ngươi đừng mơ tưởng tiếp tục lợi dụng ta.”

“…………” Lãnh Phong Lam cùng Sa Trầm Thanh đều thấy kì quái khi Thái hậu đột nhiên thay đổi, bọn họ đều biết Thái hậu đối vơi Nhạc Trần Phi một lòng.

” Nga, như thế nào, hiện tại mới nhớ tới mình là Thái Hậu Thiên Phong quốc sao, là Mẫu thân Hoàng đế, hiện tại mới nhớ tới phải bảo vệ nhi tử của mình với quốc gia sao? Quá muộn!” Nhạc Trần Phi lưỡi dao sác bén trong tay,” Một khi đã ngươi muốn chết,” Tốc độ cực nhanh, tựa như tiễn rời cung hướng Thái hậu,” Ta liền thành toàn ngươi!”

Lãnh Phong Lam ngăn cản không kịp, bởi vì đại điện phía trên có cung tiễn thủ đối với hắn cùng Sa Trầm Thanh bắn tên, hai người chỉ có thể bận tâm chính mình.

Lãnh Phong Lam mắt thấy lưỡi dao sắc bén hướng bụng mẫu thân mình……

Chất lỏng ấm áp tuyệt đẹp so với hồng y còn muốn đẹp hơn, chậm rãi chảy xuống. Dọc theo y phục, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

” Mẫu hậu–!”

Lãnh Phong Lam bất chấp tất cả, tiến lên muốn ôm trụ Thái hậu, Sa Trầm Thanh hoàn toàn không nói gì, hống,” Uy! Cẩn thận phía sau ngươi!”

Ngoài điện, Lục Vũ Hạo nghe thấy tiếng hét của Lãnh Phong Lam, dưới sự bảo hộ của binh lính xông vào, nhìn tứ phía, hắn thầm xác định Lãnh Phong Lam an toàn. Y phục xanh lam tung bay trong gió, Lục Vũ Hạo dùng tốc độ nhanh nhất chạy như điên……

Trắng, tuyệt sắc mỹ nhân bên môi nhếch lên,” Gϊếŧ Lục Vũ Hạo.”

Mũi tên tẩm độc hướng Lục Vũ Hạo, bắn ra……

” Lục Vũ Hạo cẩn thận!” Lâm Tư Nguyên chạy qua……