Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 153: Kiếp trước ③

Chân Bảo Lộ cũng có nghe thấy danh tiếng vị Phúc Yên huyện chủ này. Tuyên Hoà đế không có công chúa, quả thực xem ngoại sinh nữ này trở thành nữ nhi mà sủng ái, cho nên Thẩm Trầm Ngư ở trong vòng khuê nữ hoàng thành xưa nay là như trăng được sao vây quanh.

Chân Bảo Lộ từng nhìn qua vài lần, toàn thân Thẩm Trầm Ngư kia khí phái, thật là tôn quý vô song, nhưng dung mạo lại thật không coi là chim sa cá lặn.

Lúc ấy Chân Bảo Lộ mới vừa cập kê.

Nhóm quý nữ hoàng thành không tiến nữ học, hôn sự từ trước đến nay đều là sớm thu xếp. Song thân nàng đã qua đời, tổ mẫu lại nhìn nàng không vừa mắt, những ngày này nàng vẫn ở lại Trường Ninh Hầu phủ, Chân lão phu nhân càng không quan tâm tới nàng. Còn ngoại tổ mẫu nàng, cũng không tính khắt khe. Nàng biết mợ Trang thị không thích nàng, hiện thời có thể nịnh nọt, cũng chỉ có ngoại tổ mẫu - - dù sao Trang thị lại cường thế như thế nào, dù sao cũng phải nghe lời bà bà nói, còn nữa, cữu cữu nàng, nhưng là người con có hiếu.

Từ hôm nàng cùng Từ Thừa Lãng chọc phá tầng ngăn cách kia, Từ Thừa Lãng càng tốt với nàng. Hắn là nam tử hào hoa phong nhã đọc đủ thi thư, dù là thân cận nàng, cũng sẽ không quá mức. Chân Bảo Lộ mặc dù thích hắn, muốn gả cho hắn, lại cũng không muốn sau này Từ Thừa Lãng xem thường nàng. Cô nương gia dù gấp gả như thế nào, thận trọng nên có còn là cần phải có.

Nàng thân cận Từ Thừa Lãng, cũng sửa đổi tính tình, ở trước mặt ngoại tổ mẫu lại là ngoan ngoãn khéo léo, so với lúc mới vừa vào phủ, không biết thu liễm bao nhiêu. Chân Bảo Lộ lúc trước, cũng sẽ không nghĩ tới, một ngày kia mình cũng sẽ trải qua ngày ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người làm việc.

Bất quá vì Từ Thừa Lãng, nàng nhịn.

Chỉ là có một ngày, Từ Tú Tâm không có chuyện gì lại tới ép buộc nàng, khinh thường nói: “Lấy thân phận đại ca ta, tuyệt đối sẽ không cưới nữ nhân như ngươi vào cửa, ta không đáp ứng, nương ta cũng sẽ không đáp ứng, ngươi chết tâm đi.”

Chân Bảo Lộ cũng không phải là cô gái được chiều chuộng lúc trước không chịu nổi nửa điểm ủy khuất, đối với nàng, lời này bất quá tiến tai trái ra tai phải.

Từ Tú Tâm xưa nay thích đấu võ mồm với nàng, nơi nào có thể chịu được bộ dáng nàng không thèm để ý chút nào như vậy, lập tức liền vội vàng nói: “Thẩm Trầm Ngư vừa ý đại ca ta, nương ta phi thường hài lòng cô con dâu này, hôm nay là ngày đại ca ta nghỉ lễ, lại không ở trong phủ, ngươi biết hắn đi làm cái gì sao?” Từ Tú Tâm gằn từng chữ, “... Hắn ra ngoài gặp Thẩm Trầm Ngư.”

Chân Bảo Lộ rõ ràng, Từ Tú Tâm bất quá là muốn chọc giận nàng, nhưng nàng không thừa nhận cũng không được, lời nói này xác thực làm cho nàng rất tức giận.

Nàng hít sâu một hơi, trở về chỗ ở của mình.

Từ Thừa Lãng nghỉ cuối tuần, phần lớn sẽ ở trong phủ, không phải là hắn không thích ra cửa, mà là vì quý phủ có nàng.

Hắn thích thi từ ca phú, nhưng nàng lại là dốt đặc cái này. Nhưng hắn đều nhân nhượng mình, nàng thích gì, hắn làm cùng cái đó.

Tốt với nàng như vậy, làm sao có thể lén nàng đi gặp cô nương khác?

Nhưng nếu người kia là Thẩm Trầm Ngư... Chân Bảo Lộ so sánh mình cùng vị Phúc Yên huyện chủ này một phen, càng so sánh, trong lòng lại càng khó chịu. Giả sử cha mẹ nàng còn sống, hiện thời gia chủ Tề Quốc Công Phủ cũng không phải là nhị thúc nàng, mà là phụ thân nàng.

Gia thế quá trọng yếu với cô nương gia, xuất thân cái dạng gì, liền nhất định có hôn sự tương xứng.

Tỷ như tam đường tỷ Chân Bảo Chương, ban đầu cũng chỉ là cái hơi có danh tiếng tài nữ, liên tục bị Chân Bảo Quỳnh đè nặng, hiện thời nhị thúc nàng quản gia, Chân Bảo Quỳnh lại lui học, nàng ta liền thành quý nữ xuất chúng nhất Tề Quốc Công Phủ, bay lên đầu cành, thành Tĩnh Vương phi. Mà Chân Bảo Quỳnh xưa nay chạm tay có thể bỏng, lại là không người hỏi thăm.

Chân Bảo Lộ ngồi yên ở trước cửa sổ, ngay cà bữa tối đều không dùng.

Chỉ có Chúc ma ma cùng Hương Hàn, Hương Đào bên người nàng lo lắng khuyên vài lần, những người khác trong Trường Ninh Hầu phủ, kể cả ngoại tổ mẫu nàng, cũng không có hỏi đến.

Mà một ngày đó, Từ Thừa Lãng cũng không đến.

Ngày kế, hắn mới cầm lấy điểm tâm nàng thích ăn nhất, sang đây xem nàng. Nhìn nàng không vui, liền giải thích: “Hôm qua ta trở về hơi trễ, không tốt tới nhìn nàng, nếu nàng tức giận thì nói ra, như thế nào đều được?” Hắn không phải là không muốn tới gặp nàng, chỉ là lại để ý danh tiếng nàng.

Từ Thừa Lãng hiểu rất rõ nàng, biết nàng yêu thích cái gì, đưa điểm tâm tới, cũng là nàng thích nhất. Nhưng lúc này, nàng nơi nào còn có tâm tư ăn điểm tâm, giương mắt liền hỏi hắn: “Ngươi hôm qua đi nơi nào? Gặp ai?”

Chân Bảo Lộ biết mình hỏi vấn đề này quá mức trực tiếp, nhưng nàng xưa nay thẳng tính, đối mặt lại là Từ Thừa Lãng, liền không thèm che dấu.

Từ Thừa Lãng kinh ngạc nhìn nàng, thấy mặt nàng không chút thay đổi, một đôi mắt ướt nhẹp lại khẽ phiếm hồng. Hắn đặt điểm tâm trong tay xuống, ôn nhu nói: “Hôm qua... Ta ở cửa hàng sách gặp Phúc Yên huyện chủ, nàng gần đây đang xem ( Liễu Bá Uyên du ký), đúng lúc ta cũng thích cuốn sách này, cho nên bàn luận một lát...”

Từ Thừa Lãng sẽ không nói dối, càng sẽ không nói dối trước mặt Chân Bảo Lộ.

Chuyện Thẩm Trầm Ngư như vậy, tự nhiên không phải là trùng hợp. Vốn là Trang thị gặp gỡ Tấn Dương trưởng công chúa, Tấn Dương trưởng công chúa vô cùng thưởng thức Từ Thừa Lãng, Trang thị lại thấy lúc Phúc Yên huyện chủ nói đến con nhà mình, cũng là cực thưởng thức, này mới hiểu được Thẩm Trầm Ngư này ái mộ trưởng tử nàng. Trang thị rất sợ nhi tử nàng hồ đồ, nhận định tang môn tinh Chân Bảo Lộ kia, đã sớm muốn hắn đính hôn, nhưng hắn lại không muốn, còn nữa, nhi tử ưu tú như vậy, Trang thị dõi mắt toàn bộ hoàng thành, cũng không tìm ra một cô nương xứng đôi nhi tử nàng. Hiện thời gặp Thẩm Trầm Ngư, biết tiểu cô nương này thích nhi tử nàng, lại hỏi trưởng nữ, mới biết Thẩm Trầm Ngư cũng trưởng nữ nàng thân cận không ít.

Như vậy, Trang thị tự nhiên là vui khi việc thành.

Liền tìm cách tác hợp nhi tử nàng cùng Thẩm Trầm Ngư.

Chân Bảo Lộ vừa bực bội vừa buồn cười, vị biểu ca này, chính là quá thành thật. Nàng nói: “Như thế nào? Phúc Yên huyện chủ có chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa như đồn đãi? Nàng đọc đủ thứ thi thư, ngược lại lương xứng với biểu ca.”

Từ Thừa Lãng tự nhiên sẽ không nghĩ tới phương diện kia, chỉ cho là một người bình thường ngẫu nhiên gặp mà thôi. Hắn khẽ cười cười, cúi đầu nhìn nàng: “Ngươi không thích đọc sách, cũng không cho người ta đọc đủ thứ thi thư?”

Chân Bảo Lộ tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, quả thực không nghĩ nói chuyện với hắn.

Từ Thừa Lãng biết mình nói thêm gì nữa, tiểu biểu muội này sẽ không muốn thấy hắn, liền ôn hòa nói: “Nếu nói là bế nguyệt tu hoa, cũng chưa nói tới. Huống chi, cả ngày thường thấy người thật sự bế nguyệt tu hoa, trong mắt trong lòng nơi nào còn chứa được cô nương khác? Cho dù tài hoa hơn người thì như thế nào, ta thích, lại là tiểu cô nương trước mắt không thích thi thư, tính khí lại lớn.”

Ban đầu bị hắn tức giận đến ngực đau, nhưng lời nói này, nhất thời khiến Chân Bảo Lộ không sinh khí nổi...

Hắn tốt với nàng, nàng có thể cảm giác được, nhưng hắn cho tới bây giờ là làm được nhiều lời thì ít. Loại lời này, với hắn mà nói, quá mức trực tiếp lại khó được.

Tiểu cô nương tức giận, nhịn không được cong cong môi, hai ngón tay quấn lấy nhau, ngón tay trắng nõn như măng mùa xuân. Nàng thấp giọng nói: “Vậy... Nếu như mợ muốn ngươi cưới nàng?”

Từ Thừa Lãng nghe ra tức giận trong giọng nói của nàng tiêu giảm không ít, nói: “Ta lại không phải là long phượng nhân trung, huyện chủ người ta không nhất định xem trọng ta.”

Chân Bảo Lộ trừng hắn: “Vậy nếu là nhìn trúng rồi sao?”

Nhìn nàng mở mắt to tròn vo, bờ môi Từ Thừa Lãng nhấc lên một đường cong, đưa tay nhéo nhéo mặt nàng, gằn từng chữ: “Tiểu Lộ, thê tử ta, chỉ có thể là nàng.”

Chân Bảo Lộ cảm thấy ngọt, giang hai cánh tay liền ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu là ngươi dám phụ ta, ta liền...” Nói, nàng nâng lên đầu, há mồm nhẹ nhàng cắn một cái dưới cằm hắn.

Nam tử trẻ tuổi huyết khí sôi trào nhất thời toàn thân căng thẳng, hắn khẽ mỉm cười, dùng đơn giản mang sủng ái nói: “Đừng làm rộn.”

Chân Bảo Lộ xưa nay tin tưởng lời Từ Thừa Lãng nói, huống chi Từ Thừa Lãng cũng xác thực không có lừa gạt nàng, nhưng nàng lại ngu ngốc quên, Từ Thừa Lãng là nhi tử hiếu thuận. Trang thị hợp ý Thẩm Trầm Ngư, tự nhiên tìm cách để Từ Thừa Lãng cùng Thẩm Trầm Ngư lui tới, mà Từ Tú Tâm, lại là ước gì đại ca mình cưới Thẩm Trầm Ngư, được vậy đối với nàng cũng có chỗ tốt.

Quan hệ Thẩm Trầm Ngư cùng Trường Ninh Hầu phủ càng thân cận, Từ Tú Tâm lại là luôn luôn thỉnh Thẩm Trầm Ngư lại đây. Nữ tử từ nhỏ xuất nhập cung đình, tự nhiên không phải là đèn đã cạn dầu, đến cuối cùng, ngay cả ngoại tổ mẫu Chân Bảo Lộ Từ lão phu nhân, cũng thật là thích Thẩm Trầm Ngư.

Khi Chân Bảo Lộ còn bé, là Minh Châu cao quý của Tề Quốc Công Phủ, Từ lão phu nhân tồn ý niệm để nàng gả cho trưởng tôn mình, nhưng sau song thân Chân Bảo Lộ lần lượt qua đời, Từ lão phu nhân liền nhạt ý niệm này, nhưng những ngày này, nàng nhìn ngoại tôn nữ vốn là tính tình kiêu căng, ở trước mặt mình nhu thuận hiểu chuyện, đứng chung một chỗ với trưởng tôn, cũng là dung mạo đăng đối, lại biết trưởng tôn cuồng dại ngoại tôn nữ, lão nhân gia cũng là dao động qua.

Nhưng hôm nay có một Thẩm Trầm Ngư sinh ra hiển quý, có tri thức hiểu lễ nghĩa xuất hiện ở trước mặt lão thái thái, không hề nghi ngờ, một lòng liền thiên vị người huyện chủ sẽ mang lại nhiều lợi ích cho Trường Ninh Hầu phủ.

Hôm đó Chân Bảo Lộ nhìn thấy thái độ lão phu nhân đối với Thẩm Trầm Ngư, trên mặt không hiện, thực tế lại là trái tim băng giá. Bất quá là ngoại tổ mẫu mà thôi, cuối cùng là cách một tầng, huống chi mấy ngày này nàng liên tục ở Trường Ninh Hầu phủ, dù lại nhu thuận, cũng không cách nào che giấu sự thật nàng không có cha mẹ.

Một lần hai lần, về sau, mẫu thân của Thẩm Trầm Ngư Tấn Dương trưởng công chúa, thấy tuổi nữ nhi không nhỏ, liền đề chuyện này. Trang thị cùng Từ lão phu nhân, tự nhiên là liền đáp ứng.

Nhưng Từ Thừa Lãng nơi nào chịu?

Đáng tiếc nam tử quật cường, cuối cùng chịu không được mẫu thân cùng tổ mẫu tạo áp lực, đến cuối cùng, cũng gật đầu. ( đê tiện, ngày sau bị anh Nhượng gϊếŧ cả nhà cũng đáng)

Từ Thừa Lãng gật đầu, có thể nói là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, sau khi Chân Bảo Lộ biết, lại thần kỳ, không phát giận như trước vậy, mà là thái độ bình tĩnh bảo Chúc ma ma thu thập đồ của mình.

Nàng đi, Trang thị tự nhiên sẽ không ngăn nàng, bà ước gì nàng mau đi. Từ lão phu nhân, đối ngoại tôn nữ này tồn vài phân áy náy, thấy nàng không chỗ nương tựa, mở miệng giữ lại. Nhưng Chân Bảo Lộ lại là quy củ, nói không nghĩ lại quấy rầy.

Từ lão phu nhân cũng lười nói nhiều, không có lại lưu.

Kỳ thật trong lòng Từ lão phu nhân hiểu, nàng như vậy, dù trở về Tề Quốc Công Phủ, Chân lão phu nhân cũng không chào đón nàng. Huống chi hiện thời thân thể Chân lão phu nhân không được tốt, sợ là không còn mấy ngày, hiện nay chủ mẫu là Nhị thẩm thẩm Trình thị. Lúc trước khi Từ thị còn tại thế, quan hệ với Trình thị không tệ, Trình thị cũng là cực thân cận chất nữ Chân Bảo Lộ này, nhưng Chân Như Tùng và Từ thị vừa đi, Trình thị trở mặt quả thực còn mau hơn lật sách.

Như vậy, ngày sau này của Chân Bảo Lộ, tất nhiên là không dễ chịu.

Từ Thừa Lãng áy náy, nhưng nếu hắn không đáp ứng cửa hôn sự này, trưởng công chúa sủng nữ như mệnh, Trường Ninh Hầu phủ bọn họ sợ không tốt nổi. Hắn không thể mạo hiểm tiền đồ của hắn lẫn Trường Ninh Hầu phủ. Từ Thừa Lãng nói với nàng: “Ta biết rõ ngươi tức giận, nhưng tiểu Lộ, ta không có biện pháp... Ngươi đừng đi, được không?”

Chân Bảo Lộ tất nhiên là không muốn, nhìn qua hắn nói: “Nơi này là Trường Ninh Hầu phủ, ta chỉ là về nhà mà thôi.” Nàng dừng một chút, lại nói, “... Từ Thừa Lãng, thật tốt làm tân lang của ngươi, về sau chúng ta chỉ là biểu huynh muội bình thường, có thể không thấy mặt liền không thấy mặt.”

“Tiểu Lộ!”

“Từ Thừa Lãng, ta không nghĩ phải nhìn ngươi nữa.”

Chân Bảo Lộ cảm giác mình thật là bất lực, người từ nhỏ đã tốt với nàng, nàng nhận định phải gả, cứ như vậy nói muốn kết hôn người khác, nàng nơi nào chịu được?

Nàng cả đêm trở về Tề Quốc Công Phủ, mà U U Hiên ngày xưa nàng ở, nơi nào còn là bộ dáng tỉ mỉ bố trí như lúc trước? Trong phòng những đồ chơi mới lạ phụ thân nàng vơ vét cho nàng, cái ngã, cái bị ném.

Lúc trước nàng đi Trường Ninh Hầu phủ, những vật này tự nhiên không tốt mang theo, lại không nghĩ rằng, sẽ biến thành như vậy.

Nàng vừa hỏi, mới biết là Chân Bảo Nguyệt làm.

Chân Bảo Nguyệt là đích tiểu thư tam phòng, trong ngày thường quan hệ cùng Chân Bảo Chương rất tốt. Nàng phiền muộn đi tìm Chân Bảo Nguyệt, hai người từ trước đến nay xung khắc, không nói một lời liền đánh nhau.

Sau đó hai người đều bị thương, nhưng lão phu nhân lại ôm Chân Bảo Nguyệt đau lòng, đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu nàng. ( cùng là cháu, một đứa sống cùng với mình, một đứa bỏ nhà theo trai, bị trai bỏ mới vác xác về, hỏi thương đứa nào)

Đây là lần đầu Chân Bảo Lộ cảm thấy một thân một mình, lúc trước cha mẹ qua đời, khó chịu hơn nữa, bên cạnh còn có Từ Thừa Lãng bồi nàng, hiện thời lại không có gì cả.

Nàng cùng lão phu nhân xé rách mặt, bị cấm túc ở U U Hiên.

Mà ngày kế, Chân Bảo Quỳnh đang ở An Quốc công phủ, mang theo đệ đệ Vinh Nhi đến tìm nàng.

Chân Bảo Lộ không thích tỷ tỷ này, nhưng lúc ấy cũng không biết tại sao, Chân Bảo Quỳnh hỏi han ân cần đau lòng, nàng liền khóc òa lên. Cuối cùng, Chân Bảo Quỳnh kéo tay nàng nói: “Tiểu Lộ, nếu ngươi nguyện ý, liền theo ta đi An Quốc công phủ đi, ta đã nói với ngoại tổ mẫu, bà xưa nay thích nữ hài nhi. Ngươi đi qua, ta cũng có thể chiếu cố ngươi thật tốt.”

Vinh Nhi trắng trắng mềm mềm, chứng tỏ ở An Quốc công phủ vô cùng tốt, gật đầu nói: “Đúng nha đúng nha.”

Chân Bảo Lộ sĩ diện. Nếu là trước kia, nơi nào sẽ đáp ứng? Nhưng việc đã đến nước này, mấy tỷ đệ ở cùng nhau, so với ở một mình tốt hơn rất nhiều.

Chân Bảo Quỳnh tỉ mỉ, biết nàng có tiểu tỳ khí, liền khắp nơi nhân nhượng nàng. Vinh Nhi thiên chân vô tà, lúc trước được Từ thị sủng ái, hiện thời có trưởng tỷ Chân Bảo Quỳnh, tính tình đơn thuần như ngày xưa vậy.

Nàng theo Chân Bảo Quỳnh đi An Quốc công phủ. Vốn là an bài ở cùng một chỗ với Chân Bảo Quỳnh, nhưng Chân Bảo Lộ thích ở một mình, liền lại an bài chỗ khác. Còn hai người đệ đệ của nàng, cũng ở một viện.

Chân Bảo Lộ đi qua vài lần, bên cạnh viện kia còn có một viện lớn một chút, gọi Tứ Hòa Cư, nghe ý tứ tỷ tỷ nàng, Tứ Hòa Cư này là chỗ ở của đại công tử An Quốc công phủ Tiết Nhượng, chỉ là Tiết Nhượng theo võ, mấy năm này thân ở quân doanh, ngược lại rất lâu không có trở về.

Chân Bảo Lộ cũng không để ý lắm.

Ở An Quốc công phủ, Tiết lão phu nhân thật là sủng ái tỷ tỷ nàng Chân Bảo Quỳnh, còn với nàng, xem mặt mũi Chân Bảo Quỳnh, đối nàng cũng là khách khí. Chỉ là đầy tớ quý phủ, đối với vị biểu cô nương không thân thích là nàng này, ngược lại không quá tôn trọng.

Chân Bảo Quỳnh lớn hơn nàng ba tuổi, đã sớm tới tuổi làm mai, chỉ là sau khi cha mẹ qua đời, nàng liền gánh vác trách nhiệm chiếu cố đệ đệ, hôn sự cũng không định ra. Về sau ngược lại định Nhị công tử Trung Dũng Hầu phủ Tống Chấp, Tống Chấp si tình, nguyện ý chờ nàng.

Với thân phận hiện tại của Chân Bảo Quỳnh, còn có thể gả cho Tống nhị công tử, Tiết lão phu nhân tự nhiên là tốn không ít công sức.

Trong lòng Chân Bảo Lộ cũng là hâm mộ, mà hôn sự nàng, nhưng vẫn không định ra được.

Ngoài miệng Chân Bảo Lộ gọi Tiết lão phu nhân một tiếng ngoại tổ mẫu, nhưng đến cùng không phải là ngoại tôn nữ ruột, Tiết lão phu nhân cũng không có lập trường làm mai cho nàng.

An Quốc công phủ có tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh chiếu cố nàng, trôi qua cũng coi như tự tại. Cho đến khi Chân Bảo Quỳnh xuất giá, Chân Bảo Lộ lại cũng không lý do ở lại, dẫn hai đệ đệ trở về Tề Quốc Công Phủ.

Dù cho thế nào, Tề Quốc Công Phủ cuối cùng là nhà nàng.

Chân Bảo Lộ không thích mang hài tử, nhưng Chân Bảo Quỳnh đã xuất giá, Vinh Nhi liên tục yêu dính nàng, nhiều lần đều huyên náo khiến nàng không kiên nhẫn. Mà Thượng nhi, mặc dù lạnh nhạt với nàng, nhưng còn nhỏ tuổi, làm việc xưa nay không cần nàng quan tâm.

Lúc trước ăn dạy dỗ, lần này Chân Bảo Lộ về Tề Quốc Công Phủ, tự nhiên sẽ không còn kích động như lần trước vậy.

Cho đến một ngày kia, Trường Ninh Hầu phủ đưa tới thiệp cưới - - Từ Thừa Lãng thành thân.

Lúc ấy Chân Bảo Lộ đang chiếu cố Vinh Nhi ngã bệnh. Khi đó Chân lão phu nhân đã mất, quý phủ chính thức do Trình thị quản gia, tự nhiên là khắt khe mấy tỷ đệ nàng. Bên người nàng không có người để sai sử, đành phải tự mình ra cửa mua thuốc.

Chân Bảo Lộ mang màn che, ngơ ngác đứng ở ven đường, nhìn Từ Thừa Lãng mặc hỉ bào, mà Thẩm Trầm Ngư thuận lợi vui vẻ xuất giá.

Nguyên vốn đã không thèm để ý, dần dần thờ ơ đã quên, lại trần trụi như vậy hiện ra ở trước mặt nàng.

Chân Bảo Lộ nhìn tận mắt đội ngũ đón dâu dần dần đi xa, một người trơ trọi cầm bao thuốc đứng ở ven đường.

Tiết Nhượng chính là vào lúc này lại một lần nữa gặp nàng.

Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng chỉ thấy qua một hai lần, hiện nay còn cách mũ che mặt, hắn thế nhưng liếc một cái liền nhận ra.

Xem thân hình nàng, gầy rất nhiều, phảng phất gió thổi qua liền sẽ bị thổi đi.

Ba năm trước đây hắn từng nghe qua, biết hai người bọn họ là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, lúc ấy hắn động tâm, nhưng lại nghĩ, Từ Thừa Lãng ôn nhuận như ngọc vậy, đứng chung một chỗ với nàng, mới là lương xứng. Mà hắn, còn rất nhiều chuyện trong quân doanh phải xử lý, liền rời đi. Hơn nữa, lúc ấy hắn còn đang ở trong hiểm cảnh, không có gì có thể cho nàng.

Chỉ là ba năm nay nửa đêm tỉnh mộng, lúc nào hắn cũng là có thể mơ thấy gương mặt ngày đêm mong nhớ...

Hôm nay Từ Thừa Lãng thành thân, tân nương không phải là nàng. Phản ứng đầu tiên của hắn là tức giận, thay nàng cảm thấy không đáng giá, lại không thừa nhận cũng không được, trong lòng có một tia mừng thầm nho nhỏ.

Tiết Nhượng liên tục đi theo sau lưng nàng, đi theo tiểu cô nương đang đi vô định chẳng có mục đích.

Đi một chút ngừng ngừng, cứ như vậy đến trời tối.

Tiểu cô nương tuổi còn trẻ ở bên ngoài, lúc nào cũng là khiến người không yên tâm, huống chi dù nàng đeo mũ che mặt, cũng có thể nhìn ra dáng người nàng yểu điệu.

Nhìn thấy nàng thiếu chút nữa bị người khi dễ, hắn nhịn không được tiến lên che chỡ nàng.

Nàng đâu, vốn là còn dáng dấp thất hồn lạc phách, gặp loại chuyện như vậy, cuối cùng là hồi thần lại, cả người trở nên cảnh giác.

Hắn nhịn không được che chở nàng, giọng có chút khẩn trương: “Không phải sợ...”

Nàng lại cho hắn cũng trở thành người xấu, bắt lấy tay hắn, hung hăng cắn một cái, sau đó đầu cũng không quay lại chạy mất.

Tiết Nhượng không yên tâm, tiếp tục đi theo nàng, cho đến khi nhìn nàng vào cửa chính Tề Quốc Công Phủ, mới cúi đầu nhìn tay phải mình. Tiểu cô nương dùng sức cắn, dù hắn da dày thịt béo, cũng bị cắn đến mơ hồ thấy máu.

Nhưng hắn một chút cũng không cảm thấy đau.