Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 138

Tiểu Trường Phúc vốn là nhát gan, phàm là có chuyện gì, liền sợ hãi oa oa khóc lớn. Huống chi hôm nay xác thực là bị kinh hãi. Tiểu tử nhìn thấy Chân Bảo Lộ vào, liền khóc sướt mướt muốn nương ôm.

Chân Bảo Lộ thân làm mẹ, không bỏ được hài tử khóc nhất, Đường Đường ngày thường không khóc không nháo, lá gan cũng lớn, nhưng tiểu Trường Phúc, lại là thích khóc nhè, cả ngày là bộ dáng đáng thương bị ủy khuất. Nhưng mà Chân Bảo Lộ lại mềm lòng nhất bộ dạng này.

Chân Bảo Lộ nhìn Chúc ma ma khẽ gật đầu, bày tỏ bản thân biết rõ, này mới ôm nhi tử béo vào trong ngực, hôn hôn gò má nộn của hắn, ôm chặt thân thể mềm mại tiểu tử.

Ở trong ngực của nương, một đôi tay mập của tiểu tử như ngó sen vậy, bởi vì mặc quần áo thật dầy động tác có chút ít không lưu loát, vững vàng ôm lấy cái cổ nương thân, liền như vậy nằm ở đầu vai nương thân, đôi mắt đo đỏ, dần dần dừng lại khóc thút thít.

Chân Bảo Lộ đứng đó nhìn Hoắc Thanh Thược - - mu bàn tay nàng bị Phan thị nắm trong tay, trắng nõn hiện thời có một chút phiếm hồng. Rồi mới nhìn Chúc ma ma nói: “Mau đi thỉnh đại phu.” Sau đó phân phó Hương Hàn, “Đi lấy bình ngọc phu cao đến.”

Nàng đi đến trước mặt Hoắc Thanh Thược, nói: “Vừa mới nhờ có Hoắc cô nương.”

Từ lần trước, Hoắc Thanh Thược cũng có mấy lần chạm mặt Chân Bảo Lộ, chỉ là nàng ở trước mặt nàng ấy cảm thấy không ngốc đầu lên được, mỗi lần đều là đi vòng qua. Lần này nghe nàng ấy nói chuyện với mình, Hoắc Thanh Thược hơi run sợ giật mình, lại xem nàng thanh tuyệt sáng rỡ như tiên tử, Hoắc Thanh Thược có chút ít chuyển đui mù, mở miệng nói: “Không sao cả, dù sao ta da dày thịt béo. Nhưng Tiết Tiểu công tử không giống, làn da tiểu hài tử nộn, nếu bị phỏng sẽ rất tệ.”

Chân Bảo Lộ bị Hoắc Thanh Thược một câu “Da dày thịt béo” trêu ghẹo, có chút buồn cười, nào có cô nương gia nói mình như vậy?

Mới đầu nàng cảm thấy vị Hoắc cô nương này có chút ít anh khí, hiện nay ở Đồng Châu một đoạn thời gian, mới phát hiện cô nương Đồng Châu phần lớn như thế, khách quan, Hoắc cô nương này xác thực xem như xinh đẹp xuất chúng.

Phan thị chỉ có một khuê nữ, Hoắc Chấn Bắc chưa qua đời, hai vợ chồng đem Hoắc Thanh Thược trở thành tròng mắt yêu thương, nơi nào cam lòng nàng bị mảy may tổn thương? Nhưng Hoắc gia cô nương đều là như thế, tính tình trượng nghĩa, Phan thị cũng là đồng ý cử chỉ lần này của khuê nữ. Nhưng tâm đau lại là không tránh khỏi.

Cũng may Hoắc Thanh Thược bị phỏng không nghiêm trọng lắm, đại phu nhìn kê dược, còn nói sẽ không lưu lại vết sẹo, Phan thị mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Chân Bảo Lộ mang hai hài tử về phòng, chuẩn bị tốt giáo dục một phen.

Tiết Nhượng vốn là đang chiêu đãi đồng liêu cũng nghe được tin tức, vội vã chạy đến, nhìn Chân Bảo Lộ hỏi: “ Xảy ra chuyện gì? Trường Phúc như thế nào?”

Tiểu Trường Phúc trong lòng nương, nghe được giọng phụ thân, liền quay đầu, mặt tiểu bánh bao trắng trẻo mập mạp cứ như vậy nhìn phụ thân nhà mình, ủy khuất chép miệng.

Chân Bảo Lộ đưa tay nhẹ véo gò má tiểu Trường Phúc, sắc mặt thản nhiên nói: “Còn ủy khuất?”

Tiểu Trường Phúc mặc dù nhìn ngơ ngác, nhưng đến cùng là hài tử Tiết Nhượng cùng Chân Bảo Lộ, trên thực tế thông minh. Hắn ý thức được nương thân có chút tức giận, mắt to ngập nước nhìn nàng, một bộ biết rõ sai, nhìn trong chốc lát, sau đó đưa cái miệng nhỏ nhắn tới, “Bẹp” ở trên mặt nương thân hôn một cái.

Cơn tức lớn hơn nữa, lúc này, tự nhiên cũng là tiêu mất.

Chân Bảo Lộ nhéo nhéo cái mông nhi tử béo, nói: “Biết rõ sai được rồi.” Nàng nhìn về phía Tiết Nhượng - - hôm nay Tiết Nhượng tuấn lãng, cao lớn tuấn mỹ, vừa mới hắn xuất hiện, không biết có bao nhiêu phụ nhân nhìn hắn. Các phu nhân Đồng Châu tính tình trực tiếp là chuyện tốt, nhưng mà mặt khác, ánh mắt nhìn nam nhân, cũng là không e dè. Kỳ thật cũng khó trách thái độ các phu nhân này như thế, lúc trước Tiết Nhượng đều là một bộ lôi thôi lếch thếch, nàng đến, mới bắt đầu dọn dẹp, mặt mũi nam nhân đang tràn đầy râu ria, thu thập được sạch sẽ, tự nhiên có một loại cảm giác hai mắt tỏa sáng.

Ngày hôm nay, nàng cùng Hoắc Thanh Thược mặc dù không có tiếp xúc trực tiếp, nhưng lúc Tiết Nhượng xuất hiện, nàng vô ý thức nhìn Hoắc Thanh Thược, thấy nàng cũng không có lộ ra ánh mắt si mê nữa.

Chân Bảo Lộ nói sự tình với Tiết Nhượng, sau cùng mới nói: “Hoắc phu nhân cùng Hoắc cô nương đã đi trở về, ngày khác ta lại đi Hoắc phủ.”

Hoắc phủ ở Đồng Châu quá mức có danh vọng, Chân Bảo Lộ nên đi thăm Hoắc phu nhân, huống chi hôm nay nàng cùng Hoắc phu nhân tiếp xúc một phen, cùng Hoắc phu nhân còn là rất hợp ý.

Phan thị cùng Hoắc Thanh Thược trở về phủ. Nhìn mu bàn tay khuê nữ, Phan thị vẫn là đau lòng, nhíu lông mày nói: “Còn đau hay không? Có muốn nương lại xức thuốc cho ngươi hay không?”

Hoắc Thanh Thược không phải là loại cô nương nũng nịu, chút đau này với nàng mà nói không coi là cái gì. Hơn nữa lúc này tâm tình nàng vừa vặn ngược lại, nàng cứu Tiết Tiểu công tử, Tiết phu nhân còn cố ý cảm tạ nàng.

Hoắc Thanh Thược cong môi cười một tiếng, nhìn Phan thị cởi mở nói: “Nương, ngài yên tâm, ta không sao.”

Phan thị nói: “Vậy là tốt rồi.”

Hoắc Thanh Thược lại hỏi Phan thị: “Nương, nữ nhi vừa mới nhìn thấy ngài cùng vào với Tiết phu nhân, hai ngươi trước ở một chỗ nói chuyện sao?”

Phan thị là thật thích Chân Bảo Lộ, nói: “Còn không phải là vì ngươi? Nhìn một chút lúc trước ngươi làm chuyện hồ đồ kia, ta nếu là Tiết phu nhân, chỉ sợ cũng canh cánh trong lòng.”

Nói đến chuyện này, Hoắc Thanh Thược cũng là hối hận không kịp. Chỉ có thể oán Tiết tướng quân lúc phu nhân không ở bên người lôi thôi như thế, làm hại nàng hiểu lầm. Bất quá, cũng chỉ có tuấn mỹ như thế, đứng chung một chỗ với Tiết phu nhân, mới xứng đôi đăng đối.

Chúc ma ma tra xét nha hoàn ném loạn Hỏa Súng ra.

Quý phủ có hai hài tử, nha hoàn làm việc qua loa như vậy, tự nhiên không thể hầu hạ ở tiền thính, liền đuổi đến phòng giặt áo. Mà nha hoàn chiếu khán bên người Trường Phúc, Chân Bảo Lộ cũng là không thể tha thứ, nhưng hai nha hoàn kia đều là từ hoàng thành mang tới, chiếu cố hai tiểu tử từ lúc sinh ra, hơn nữa hai tiểu tử cũng quen các nàng chiếu cố. Chân Bảo Lộ thấy các nàng thật lòng hối cải, lại nhớ tới vi phạm lần đầu, chỉ phạt ba tháng lương.

Ban ngày ra sự việc này, buổi tối Chân Bảo Lộ tự mình canh giữ ở bên cạnh hai hài tử, nhìn bọn họ ngủ say sưa, cũng không bỏ được trở về phòng, cứ như vậy ngơ ngác nhìn bọn họ.

Còn là Tiết Nhượng vào, thúc giục: “Hôm nay nàng cũng mệt mỏi, chúng ta sớm đi trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Ánh mắt Chân Bảo Lộ liên tục rơi trên mặt nhỏ hai tiểu tử giống nhau như đúc, căn bản không nghĩ trở về phòng. Làm nương, tâm tư khó tránh khỏi có chút không giống. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, với tiểu Trường Phúc mà nói, bất quá là một chuyện nhỏ, sáng mai liền quên, nhưng Chân Bảo Lộ, còn là nhịn không được nghĩ thật lâu.

Tiết Nhượng lẳng lặng nhìn nàng, chờ một lát sau, Chân Bảo Lộ trực tiếp nằm sấp bên cạnh nôi ngủ thϊếp đi, hắn mới khom lưng bế thê tử lên.

Hắn ôm lấy nàng, nàng liền theo thói quen dựa vào trong lòng hắn, gò má dính sát l*иg ngực hắn, chính là một bộ cực tín nhiệm.

Trở về phòng. Hắn khom lưng giúp nàng cởi giày, đổi quần áo ngủ, rồi sau đó nằm lên, vững vàng ôm nàng vào trong ngực.

Tiết Nhượng quan sát nàng ngủ yên, đáy lòng là thỏa mãn nói không nên lời.