Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 57

Bên này Chân Bảo Lộ nâng váy "cộp cộp" lên lầu hai của tiệm sách.

Trong tiệm này, sách trên lầu hai đều là sách mà mấy cô nương thích xem, vừa có sách vừa có bàn ghế đầy đủ mọi thứ, dọn dẹp sạch sẽ. Buổi sáng trong tiệm sách không có người nào, Chân Bảo Lộ thở phì phò ngồi xuống, nghĩ tới mới vừa rồi đệ đệ không có lương tâm của nàng, hai tay chống má càng nghĩ càng thấy tức giận.

Bởi vì mắc nợ của đời trước, từ nhỏ nàng đã đối với hai đệ đệ rất tốt, trái lại Vinh nhi có lương tâm hơn, xem nàng còn thân hơn so với nương, nàng cảm thấy bản thân mình trả giá được đáp lại, trong lòng hiển nhiên vui vẻ, cũng nguyện ý tiếp tục nỗ lực. Thay vào đó Thượng nhi giống như một khối đá bị che đậy không tình cảm.

Nàng cũng hiểu, tính của Thượng nhi đã là như thế. Cũng biết trong lòng hắn có để ý tới tỷ tỷ là nàng đấy. Hôm nay chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng để nàng so đo như vậy. Có lúc việc nhỏ thường hay có thể phản ánh tình huống chân thực nhất.

Sợ là trong lòng Thượng nhi, Tiết Nhượng so với tỷ tỷ là nàng còn thân hơn.

Chân Bảo Lộ có chút nổi giận. Nhưng tính nàng không chịu thua, đối với hai đệ đệ, không thể dùng biện pháp khác ngoài việc một mực đối tốt với bọn họ. Chân Bảo Lộ rối rắm nhíu mi, nghĩ tới mình cũng còn là một đứa trẻ, nhưng phải nắm vững tâm tư này rồi.

Ví như ngày sau nàng lập gia đình sinh con, cũng không thể cứ nuông chiều đứa nhỏ được.

Xưa nay Chân Bảo Lộ tức giận nhanh tới cũng nhanh đi, chỉ trong chốc lát liền cong cong môi đứng dậy, đi đến trước kệ chọn sách. Chân Bảo Lộ thường tới tiệm sách này, chỉ là Tàng Thư Các trong trường nữ học đều có đầy đủ hết các loại sách, trái lại nơi này không có gì để xem. Chân Bảo Lộ tùy tiện chọn một quyển tập thơ ôm vào lòng, lại nhón chân lên giơ tay cầm xuống cuốn du ký.

Nàng đâu có thấp, không phải lúc này cũng lấy được sao?

Chân Bảo Lộ nhìn cuốn du ký trên tay, cong môi cười cười, lúc cúi đầu xếp hai cuốn sách ngay ngắn chuẩn bị đi xuống, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng, không kịp nhận ra, hai người liền đυ.ng vào nhau.

Sách trong tay "bộp bộp" rơi xuống đất.

Chân Bảo Lộ ngẩng đầu xoa xoa chóp mũi bị đυ.ng đau, thì nghe người kia vội vội vàng vàng nói: "Đυ.ng đau sao?" Giống như bị giật mình.

Thật là kỳ quái, bị đυ.ng là nàng, sao hắn lại giật mình?

Chân Bảo Lộ ngó ngó hắn, thấy hắn vội vã cuống cuồng, nói: "Không có chuyện gì." Nàng xoa nhẹ vài cái, đích xác có chút đau. Thầm nghĩ người nam nhân này đúng là bất đồng, quá cứng rắn, tựa như tảng đá vậy. Chân Bảo Lộ từng thấy thân thể lúc hắn mười sáu tuổi, khi đó đã như vậy, hiện nay sắp hai mươi rồi... Khó trách cứng như vậy.

Tiết Nhượng thấy nàng đau đến nước mắt lưng tròng, sao không có chuyện gì? Nhất thời cũng có chút xấu hổ, khom lưng nhặt sách lên cho nàng, lại thấy nàng ôm cái mũi, mới nói: "Cho ta xem xem."

Chân Bảo Lộ cũng không nói thêm nữa, để tay xuống cho hắn coi.

Tiết Nhượng cao lớn, lại không thể khơi cằm nàng lên coi, chỉ có thể thoáng cúi người nhìn nàng, nhất thời khoảng cách của hai người hiển nhiên kề gần hơn. Thấy chóp mũi nhỏ nhắn của nàng hồng hồng, đích xác bị đυ.ng không nhẹ. Hắn nghĩ muốn xoa xoa cho nàng, nhưng vẫn ngượng ngùng, nửa đường thì thu tay về.

Mùi hương trên người tiểu cô nương thật dễ chịu, vừa thơm vừa ngọt, khoảng cách gần như vậy, còn có thể đếm được hàng lông mi cong mượt mà một cách rõ ràng. Dọc theo chóp mũi của nàng đến cánh môi đỏ hồng vểnh lên phía dưới...

Tiết Nhượng hơi trầm mắt xuống, cổ họng giật giật.

Chân Bảo Lộ lẳng lặng nhìn Tiết Nhượng trước mặt, thấy một đôi tròng mắt đen láy của hắn nhìn nàng như vậy, cực kì quan tâm. Nàng và biểu ca thân thiết, mà Tiết Nhượng có cái gì tốt cũng sẽ nghĩ đến nàng, hai năm qua tuy nàng không thường đi ra ngoài, số lần gặp hắn cũng ít, nhưng nếu có đi phủ An Quốc Công tìm Tiết Nghi Phương chơi, tất nhiên cũng sẽ đi xem hắn một chút. Thân thiết thì luôn dễ dàng chểnh mảng, nhìn hắn lúc này, hai năm trước còn là một thiếu niên lịch sự, vóc dáng vốn hơi cao gầy, hiện nay lại càng cao lớn tuấn mỹ, có một chút mùi vị thành thục của nam nhân.

Nói thật, lúc này, Chân Bảo Lộ nhìn Đại Biểu Ca, trong nháy mắt cũng thất thần.

Đến khi nhận ra, nàng mới cúi thấp đầu, nhìn đôi giày gấm màu mực trên chân hắn, nhỏ giọng nói: "Thật không có sao."

Tiết Nhượng "Ừ" một tiếng.

Chân Bảo Lộ ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Đưa sách cho ta đi."

Tiết Nhượng thấy nàng không bị gì ngoài chóp mũi có chút hồng hồng, cái khác trái lại không có việc gì, nói: "Hơi nặng, để ta cầm cho muội."

Chân Bảo Lộ thấy buồn cười, bất quá chỉ có vài cuốn sách, nặng cỡ nào chứ? Mặc dù nàng là tiểu cô nương, tay chân lèo khèo, nhưng vẫn cầm được vài cuốn sách. Nàng muốn nói mình có thể cầm, chỉ là nhìn điệu bộ của hắn, biết bởi vì mới vừa rồi hắn đυ.ng trúng nàng nên muốn làm chút việc để bồi thường. Đại Biểu Ca của nàng, quá thành thật rồi. Trong lòng Chân Bảo Lộ than thở, nói: "Vậy được, ta chọn thêm vài cuốn nữa."

Hắn nói được, cầm sách trong tay, đi theo phía sau nàng, lẳng lặng nhìn nàng chọn sách.

Chân Bảo Lộ cầm một cuốn lật đi lật lại, nói: "Không phải Đại Biểu Ca giúp Thượng nhi chọn sách sao? Như thế nào đi lên đây vậy?"

Tiết Nhượng biết trong lòng nàng còn có chút không thoải mái, liền nói: "Chọn một cuốn cho hắn xem, rồi nghĩ muốn lên đây nhìn muội."

Nhìn mình? Chân Bảo Lộ lật trang sách, dừng một chút, muốn nói nàng có gì đáng nhìn đâu. Bất quá tuy Đại Biểu Ca là nam nhân, cũng là một người thận trọng chu đáo, sợ là nhìn ra lúc nãy nàng không vui, cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ cúi đầu "ừm" một tiếng.

Tuy nói Đại Biểu Ca có ý tốt, bất quá Chân Bảo Lộ vẫn nhớ kỹ nam nữ hữu biệt, nếu là bị người khác thấy sẽ không tốt, sau khi chọn xong sách liền đi xuống lầu.

Bỗng chốc, Chân Bảo Lộ nhìn thấy Nhị thẩm và Chân Bảo Chương cũng tới đây. Thấy hai người, Chân Bảo Lộ hơi sững sờ, sau đó nói: "Nhị thẩm, Tam tỷ."

Trình thị gặp Chân Bảo Lộ, trong lòng cũng rất không vui, từ ba năm trước bọn họ dọn đi tới tây viện, số lần gặp lão thái thái cũng ít hơn. Cho dù bọn họ có tâm đi thăm, chẳng qua lão thái thái chỉ vẫy vẫy tay, nói bọn họ không có việc gì thì không cần qua đây. Trình thị không biết Chân Nhị gia làm sai chuyện gì, nhưng cũng biết chuyện này vô cùng nghiêm trọng. Bà oán lão thái thái quá mức tuyệt tình, nhưng không biết làm sao, chỉ có thể dè dặt lấy lòng.

Hiện giờ Chân Như Tùng làm đương gia, Trình thị lại không thích Chân Bảo Lộ, cũng biết Chân Bảo Lộ là bảo bối đầu quả tim của Chân Như Tùng, còn sủng ái hơn hai đứa con trai, tự nhiên không dám không nể mặt nàng, lập tức khẽ cười nói: "Tiểu Lộ cũng ở đây à."

So sánh với khuôn mặt tươi cười của Trình thị, trái lại sắc mặt Chân Bảo Chương có chút khó coi.

Chân Bảo Chương lớn hơn Chân Bảo Lộ ba tuổi, đầu xuân sang năm Chân Bảo Quỳnh sẽ xuất giá, mà việc hôn sự của Chân Bảo Chương vẫn chậm trễ chưa định xuống. Vài năm trước Chân Bảo Chương rất được lòng lão thái thái, thanh danh ở trường nữ học cũng tốt, mà Chân Bảo Chương chỉ lo cố gắng làm lão thái thái vui vẻ, còn vị hôn phu, lựa chọn chọn lựa, lại không mấy sốt ruột. Nhưng từ lúc nhị phòng dọn đi tây viện, Chân Nhị gia quỳ một tháng trong Từ Đường bị tật ở chân, lão thái thái chẳng hề quan tâm, giống như cũng dính líu đến Chân Bảo Chương, lão thái thái đều không muốn liếc mắt nhìn nàng một cái.

Trước mắt Chân Bảo Chương mặc một thân áo bông nhiều lớp bảo bình màu xanh nhạt, chải búi tóc tùy vân, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp, dáng người rất trưởng thành. Lúc này chỉ thản nhiên nhìn nàng, gọi một tiếng "Lục muội.", đứng bên cạnh Trình thị, không nói gì nữa.

Chân Bảo Lộ thấy Chân Bảo Chương hiện giờ, nhớ lại đời trước nàng ta phong quang vô hạn, hơi hơi cong môi.

Xưa nay Chân Bảo Chương không thích Chân Bảo Lộ, vài năm nay thanh danh của Chân Bảo Lộ tại trường nữ học rất tốt khiến lão thái thái xem nàng ta như bảo vật, ngày xưa nàng được lão thái thái ân sủng, nổi bật cũng không bằng một nửa của nàng ta. Mà sau khi đại bá thừa kế tước vị, thân phận của nàng ta lại càng được nâng lên cao hơn nhiều...

Từ nhỏ Chân Bảo Chương đã xuất sắc, tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu được những thứ này? Ba năm nay mặc dù nàng đã dần dần quen đi, nhưng sự cao ngạo tận trong xương tủy vẫn không thay đổi. Kêu nàng đi lấy lòng Lục đường muội, nàng tuyệt đối không làm được.

Trình thị nhìn dáng vẻ ấy của khuê nữ, cũng cau mày lại, nhìn Chân Bảo Chương nói: "Đều là đường tỷ muội, sao có vẻ xa lạ như vậy? Mấy ngày trước đây không phải còn nói muốn qua Tiểu Lộ mượn sách à?"

Chân Bảo Chương nhìn Trình thị, giống như đang nói: Con nói muốn qua Chân Bảo Lộ mượn sách khi nào vậy hả?

Nhưng nhìn ánh mắt của Trình thị, Chân Bảo Chương cũng đành phải hơi cong môi, miễn cưỡng cười nói: "Vốn muốn hỏi mượn Lục muội cuốn < Liễu bá uyên du ký>, chỉ sợ tùy tiện đi qua, quấy rầy đến Lục muội."

Nhìn bộ dáng không tình nguyện của Chân Bảo Chương, sao Chân Bảo Lộ nhìn không ra hai mẹ con này có ý gì? Bọn họ khuất phục nịnh hót lôi kéo làm quen, nàng cũng có chút hưởng thụ. Bất quá chỉ cần nghĩ đến đời trước bản thân mình gặp tội là vì nhị phòng, tình cảnh của họ có thảm hơn nữa, nàng cũng sẽ không có nửa phần đồng tình.

Chẳng qua đời trước, Chân Bảo Lộ phải ăn nhờ ở đậu, luôn nhìn sắc mặt người khác. Hiện nay liền nói thẳng: "Đúng là ta có cuốn sách đó, bất quá vài ngày trước vừa lúc đã đưa cho Nghi Phương biểu tỷ, nếu Tam tỷ muốn xem, có thể phải đợi thêm một thời gian ngắn rồi." Nàng nói chuyện không nhanh không chậm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp long lanh, bộ dáng tự nhiên thanh thản, "... Xưa nay Nghi Phương biểu tỷ đọc sách hơi chậm, Tam tỷ có chờ nổi không?"

Chân Bảo Chương ngẩn ra, sao không biết nàng ta nói vậy chỉ là lời bịa đặt. Tiết Nghi Phương là minh châu trên lòng bàn tay ở phủ An Quốc Công, còn thiếu một cuốn du ký hay sao? Chân Bảo Chương hít sâu một hơi, mới nói: "Vậy làm phiền Lục muội."

Chân Bảo Lộ cười cười, nói không phiền toái.

Hai tay của Chân Bảo Chương trong tay áo nắm chặt, vốn vô cùng buồn bực, đến khi nhìn thấy nam tử cao lớn kia đi ra từ phía sau Chân Bảo Lộ, mới thoáng giật mình.

Nam tử có vóc dáng cao ngất, phong thần tuấn lãng, mặc một thân cẩm bào xanh thẫm, lại thêm vài phần phong nhã. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn nhã vô song.

Trước đó Chân Bảo Chương cũng đã từng gặp Tiết Nhượng, lúc ấy trái tim tiểu cô nương khẽ động, nhưng tới cùng vẫn thích thiếu niên hào hoa phong nhã như Từ Thừa Lãng, nhưng giờ nhìn lại, nam tử này tuấn mỹ ổn trọng, so với những người khác cao hơn nhiều, loại nam tử khí khái thư sinh yếu ớt như Từ Thừa Lãng không thể nào sánh được.

Bị vắng vẻ và ủy khuất vài năm, Chân Bảo Chương tự hỏi chưa từng nhàn hạ thoải mái ngâm thơ làm câu đối nhiều như vậy, cũng thưởng thức không được đến những nam tử nho nhã yếu ớt tay trói gà không chặt, lúc này nhìn nam tử trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng phù phù điên cuồng, bên tai cũng không nhịn được nóng hơn.

Chân Bảo Lộ có ý định trêu tức nàng ta, nguyên tưởng rằng Chân Bảo Chương sẽ nghiến răng nghiến lợi với nàng, cũng không ngờ sắc mặt nàng ta lại ngượng ngùng, thái độ lập tức thay đổi.

Chân Bảo Lộ nhăn lông mày, sau một lúc lâu mới phát hiện nàng ta cũng không phải đang nhìn mình, mà là Tiết Nhượng sau lưng nàng.

Bộ dáng thiếu nữ hoài xuân kiều mỵ động lòng người nhất, huống chi Chân Bảo Chương đích xác có vài phần nhan sắc.

Ánh mắt Chân Bảo Lộ dừng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn che dấu ý cười, liền đi tìm Thượng nhi.

Tiết Nhượng cũng đi theo nàng.

Trình thị nhìn nam tử cao lớn theo sau Chân Bảo Lộ, cũng hơi hơi ngẩn ra, đến khi nghiêng đầu nhìn khuê nữ nhà mình kiều mỵ quay mặt, đương nhiên trong lòng đã biết rõ. Hai mẹ con đi đến một góc chọn sách, xuyên qua khe hở giữa giá sách, Trình thị nhìn ngó nam tử bên trong, nói với khuê nữ bên cạnh: "Đại công tử phủ An Quốc Công, đích thật là người có tiền đồ."

Chân Bảo Chương lẳng lặng nghe Trình thị nói, không có nói chen vào.

Trình thị lại nói: "Ta cũng gặp qua Vương thị vài lần, là một nhân vật lợi hại. Tuy Tiết Đại công tử là trường tử, cũng không được An Quốc Công coi trọng, có một kế mẫu lợi hại như vậy, có thể hỗn [lăn lộn cho tới trình độ bây giờ, trái lại là một người vô cùng có năng lực đấy. Ngược lại thật ra ta từng nghe nói, nhị hoàng tử Tĩnh Vương đối với hắn cũng có vài phần kính trọng, coi hắn như tri kỷ bằng hữu. Tĩnh Vương lại được sủng ái nhất, ngày sau không chừng sẽ thành Thái tử, như vậy xem ra, Tiết Đại công tử lại càng có tiền đồ vô lượng..."

Chân Bảo Chương là nữ tử khuê các, nào biết đến việc này, trong lòng cảm thấy hứng thú, mà Trình thị nói khẽ, còn cứ nói từ từ, đem thân người hơi đẩy qua một chút, làm bộ như xem sách ở bên Trình thị.

Trình thị giơ tay nhẹ nhàng đánh một cái lên trán nàng.

Chân Bảo Chương "A" một tiếng, xoa trán nhìn mẫu thân nhà mình, thấy bà đang cười, liền biết tâm tư nho nhỏ của bản thân mình đã bị nhìn thấu, nhất thời đỏ bừng mặt, yểu điệu cuối đầu xuống: "Nương..."

Trình thị nói: "Ta là nương của con, chuyện này có cái gì cần xấu hổ. Ta xem Tiết Đại công tử xuất chúng nổi bật, cho dù..." Bà dừng một chút, rồi vừa cười nói: "Ta sống đến từng tuổi này cũng chưa từng thấy qua nam tử cao như vậy, cũng khó trách tiểu nha đầu con nhìn đến không dời nổi mắt."

Tiểu cô nương còn trẻ tuổi, chú ý nhất chính là tướng mạo. Chỉ là Trình thị đối với khuê nữ của mình rất có niềm tin, sẽ không dễ dàng bị người bên ngoài mê hoặc. Thay vào đó vị Tiết Đại công tử này sự thật là anh tuấn không giống người tầm thường, ở cái tuổi này mà trên người lại có một loại khí khái thành thục khó có được, với đạo hạnh của khuê nữ, sao không bị mê đến thất điên bát đảo được?