Đôi khi ta cũng muốn từ bỏ, cũng muốn quên đi. Nhưng có những việc lại không thể quên được vô cùng khó khăn. Lại bất chấp tìm kiếm, bất chấp đau khổ, bất chấp không thể quay đầu vẫn phải lao vào chìm đắm trong ảo mộng đó không thể thoát ra. Để được gì?? Chỉ cần được bên anh, được ôm anh, được khóc trên vai anh một lần là đủ…
******************
Anh một soái ca trong truyện ngôn tình, một nam thần trên phim truyền hình, một thần tượng trong lòng của hàng ngàn cô gái (và của cả các chàng trai). Nói tóm lại anh là ước mơ của rất nhiều người cả nam lẫn nữ.
Cậu là thiếu gia của tập đoàn xã hội đen khét tiếng ở Đài Loan. Cuộc sống không toàn màu hồng mà chỉ có màu đỏ của máu. Sớm quen việc phải chém gϊếŧ giành địa bàn, dùng uy thế lấn áp người. Luôn tâm niệm phải nhẫn tâm và không nên động lòng với bất kỳ ai.
Định mệnh cho họ gặp nhau trói chặt hai người trong sợi dây tình ái, triệt để làm thay đổi suy nghĩ và cả cuộc đời họ.
Cuộc gặp gỡ định mệnh của họ bắt đầu từ một chuyến bay đến Seoul.Trong khoan máy bay thượng hạng họ ngồi cạnh nhau. Anh đến Seoul là để nhận một giải thưởng tiêu biểu cho sự nghiệp của mình. Cậu đến Seoul là để giải quyết ân oán giang hồ cho bang hội.
Ấn tượng đầu tiên khi anh gặp cậu là vẻ ngoài lạnh lùng. Toàn thân mặc một bộ tây trang màu đen, làn da trắng xanh nhưng đôi môi đỏ hồng, đặc biệt đôi mắt to nhưng đầy sát khí. Nói như lời thoại trong phim truyền hình anh hay đóng là ánh mắt băng lãnh ấy có thể gϊếŧ người.
Còn cậu lần đầu tiên thấy anh thì gật đầu nhìn có vẻ quen quen (Cậu công việc bận rộn đâu có thời gian xem phim truyền hình như các quý cô đây). Thấy người trước mặt cũng sáng suả không có gì phải đề phòng mới yên tâm ngồi bên cạnh. Cũng không thể trách cậu bao năm lăn lộn giang hồ cậu luôn mang tâm trạng khẩn trương đề phòng người khác. Chỉ sợ nếu mình sơ suất một chút là có thể đi gặp diêm Vương.
Suốt chuyến bay đến Seoul họ không nói gì, nhưng anh không thể quên đôi mắt của cậu lạnh lùng sâu thẳm lại có chút bi ai.
Lần thứ hai họ gặp nhau là vào ngay buổi tối hôm đó.
Anh sau khi dự tiệc mừng mình vừa lãnh giải cũng ngà ngà say, quyết định đi bộ về khách sạn. Một mặt muốn ngắm cảnh Seoul về đêm, một mặt muốn gió lạnh buổi tối làm dịu hơi rượu trong người.
Anh đi dạo một hồi nhìn đồng hồ đã gần hai giờ sáng, mới giật mình quyết định về khách sạn. Nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh mới biết thì ra đã lạc đường.
Ở một chỗ xa lạ thế này bị lạc đường chỉ phải nhờ taxi thôi. Đang tìm kiếm một chiếc taxi thì có một người chạy tới vấp ngã vào anh.
Người này hơi thở đứt đoạn toàn thân đầy máu. Anh đỡ người này đứng dậy thì nhận ra cậu, người vừa sáng nay ngồi kế mình trên máy bay. Anh lo lắng nói: “Để tôi đưa cậu vào bệnh viện”
“Không cần tôi không sao. Anh đừng nhiều chuyện.” Cậu nén đau lạnh lùng trả lời.
Anh thấy vậy vẫn kiên nhẫn khuyên: “Cậu bị thương rất nặng, nếu không vào bệnh viện sẽ không xong.”
Cậu có vẻ hơi bực bội:”Tôi đang bị truy sát, vào bệnh viện còn chết sớm hơn. Anh cứ mặc tôi.”
Anh nhìn biểu tình người này có chút thương sót. Không hiểu ma sui quỷ khiến làm sao lại ra quyết định nhanh chóng.
“Không sao, tôi sẽ giúp cậu”
Nói rồi anh đỡ cậu đứng dậy, vừa may có một chiếc taxi chạy đến. Bằng vốn tiếng Hàn ít ỏi của mình cũng giúp anh chỉ được tài xế về khách sąn.
Anh dìu cậu lên phòng, giúp cậu rửa vết thương, bôi thuốc. Khi cởϊ áσ cậu ra anh thấy trên người cậu rất nhiều vết thương mới có cũ có, bỗng thấy trong lòng dâng lên một tình cảm chua sót. Mũi thấy cay cay, hốc mắt đỏ lên như muốn khóc ( thật ra anh là một nam thần của tiểu thuyết ngôn tình nên tâm tư dễ xúc động hơn người bình thường). Cậu thoáng thấy biểu tình của anh bỗng trở nên lúng túng.
Lâu lắm rồi, kể từ khi cha cậu mất, cậu theo anh trai xong pha tranh giành địa bàn củng cố địa vị ban hội, chưa có ai vì cậu mà bi thương như thế, cũng chưa có ai chăm sóc cậu ân cần như thế.
Anh giúp cậu cởi bỏ bộ đồ rách nát bởi các vết chém, cho cậu mặc đồ ngủ của mình. Anh cao lớn hơn cậu gần một cái đầu, nên khi cậu mặc quần áo của anh càng thấy cậu như nhỏ bé lại, đáng yêu vô cùng.
Anh chu đáo mua cho cậu một to cháo, giúp cậu ăn, cho cậu uống thuốc, đỡ cậu nằm ngủ, đắp chăn cho cậu. Cậu không có phản ứng gì chỉ là luôn mở to đôi mắt tròn ướŧ áŧ nhìn anh.
Mọi việc không ngừng ở đó. Nữa đêm cậu sốt, lạnh run. Anh không thể ngủ được. Hết lấy thuốc cho cậu uống, rồi lấy khăn lau người cậu, lo lắng vô cùng.
Cậu run giọng nói: “Tôi vẫn rất lạnh, anh giúp tôi với.”
Anh ngập ngừng đề nghị: “Hay là tôi ôm cậu cho đỡ lạnh nhé.”
Cậu không nói gì chỉ gật đầu. Anh leo lên giường, chui vào trong chăn, dùng đôi tay rắn chắc ôm cậu vào lòng. Cơ thể cậu tiếp xúc với làn da ấm áp của anh, cảm thấy rất dễ chịu, bèn rút vào ngực anh ngủ ngon lành.
Nhưng anh không ngủ được vì cứ mãi ngắm nhìn cậu. Anh làm trong giới giải trí nam thanh nữ tú gặp không ít nhưng chưa có ai khiến anh phải để tâm nhiều như vậy.
Ở cậu anh thấy bao phủ bởi một vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng ánh mắt ấy dù sắc bén vẫn thấy có chút bi thương. Đôi môi đỏ dụ hoặc cứ khiến người ta muốn đoạt lấy nó, hưởng thụ vị ngọt, mùi thơm của nó.
Anh nghĩ đến đó bỗng nhiên hoảng sợ. Sao mình lại có suy nghĩ như vậy. Rõ ràng giữa hai người đàn ông tại sao vì người này mà mình lại suy nghĩ nhiều như vậy. Từ trước tới giờ anh là trai thẳng 100%, tại sao vì một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà nhân sinh quan lại thay đổi thế này.