Hoắc Trọng Nho thu xếp cho Hoắc Khứ Bệnh và Thức Tranh ở tại sương phòng phía Đông, nơi an tĩnh nhất trong nhà. Ông cho rằng Thức Tranh là phu nhân của Hoắc Khứ Bệnh nên an bài cho hai người ở chung một căn phòng.
Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười, không có bất cứ dị nghị nào. Thức Tranh thấy Hoắc Khứ Bệnh không nói gì, nàng cũng không tiện nói ra ý nghĩ của bản thân trước mặt người khác, cho nên khi chỉ còn hai người nàng mới chất vấn Hoắc Khứ Bệnh tại sao muốn hai người ở chung.
"Nàng nhìn thấy nhà của phụ thân ta có gian nhà nào dư thừa sao? Nếu yêu cầu họ bố trí thêm một gian phòng nữa, ta nghĩ bọn họ chỉ còn có thể ra ngoài viện tử mà ngủ", Hoắc Khứ Bệnh cây ngay không sợ chết đứng nói với Thức Tranh.
"Nhưng còn ta với chàng sao có thể nghỉ ngơi được đây?", Thức Tranh không tiếp tục chất vấn, chỉ lầm bầm làu bầu.
"Ngủ như thế nào thì cứ thế mà ngủ! Ta và Đổng tiểu thư còn từng ngủ chung một phòng. Không phải dân phong của Hung Nô vô cùng cởi mở sao? Vậy mà nàng còn kém hơn một nữ tử Đại Hán?", Hoắc Khứ Bệnh khẽ cười, trêu chọc Thức Tranh.
Từ sau khi hai người thầm chấp nhận tâm ý của nhau, ngược lại bắt đầu nói chuyện thuận lợi hơn nhiều so với trước.
"Đúng vậy, Thức Tranh ta kém một nữ tử Đại Hán, được chưa!", Thức Tranh lại có chút hờn dỗi.
Thấy Thức Tranh như vậy, đột nhiên Hoắc Khứ Bệnh cảm thấy Thức Tranh vô cùng dễ thương.
"Nếu Thức Tranh tỷ tỷ không thích ngủ chung với Hoắc ca ca, vậy tỷ hãy ngủ cùng đệ", một thiếu niên mười mấy tuổi bỗng nhiên chạy vào, cắt đứt ý đồ xấu của Hoắc Khứ Bệnh là muốn trêu chọc Thức Tranh.
Gương mặt của thiếu niên tuấn tú, mặt mày nhỏ nhắn trắng mịn, nét mặt lại có vài phần giống Hoắc Khứ Bệnh.
"Tên tiểu quỷ này, đệ tùy tiện xông vào phòng người khác là không đúng!", Hoắc Khứ Bệnh đi tới, gõ vào đầu của y một cái.
"Cái gì mà phòng của người khác. Nơi đây vốn là nhà của ta mà.", thiếu niên ngẩng đầu, vẻ mặt ngay thẳng phản bác.
"Tiểu đệ đệ, đệ tên là gì?", Thức Tranh đi tới, mỉm cười hỏi.
"Đệ là Hoắc Tử Mạnh.", thiếu niên cười ngọt ngào trả lời Thức Tranh.
"Ồ thì hóa ra Hoắc tiểu đệ. Ngày mai ta dẫn đệ đi cưỡi ngựa được không?", Hoắc Khứ Bệnh đi tới, hỏi.
"Nếu Thức Tranh tỷ tỷ đi cùng, ta cũng sẽ đi", dường như Hoắc Tử Mạnh rất thích Thức Tranh, cứ dính lấy Thức Tranh không buông.
"Bây giờ Thức Tranh tỷ tỷ của đệ thân thể không tốt, đệ chỉ có thể đi cùng với ta.", Hoắc Khứ Bệnh lo lắng thương thế của Thức Tranh vừa mới bình phục, sợ nàng mệt, nên không muốn đưa nàng đi cưỡi ngựa.
"Ta không thể đi được. Ngày mai ta rất bận, còn phải đến trường học", Hoắc Tử Mạnh trực tiếp cự tuyệt lời mời của Hoắc Khứ Bệnh, khiến cho Hoắc Khứ Bệnh rất khó chịu.
Sau khi Hoắc Tử Mạnh tan học, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh dắt hai con đại mã vô cùng đẹp đợi y ở cửa chính.
Đồng môn của Hoắc Tử Mạnh nhìn thấy vị đại ca tư thế hiên ngang tới đón Hoắc Tử Mạnh, vô cùng hâm mộ. Nhất là hai con ngựa khiến đám trẻ con ngắm nhìn vô cùng hưng phấn.
Vẻ mặt Hoắc Tử Mạnh ghét bỏ đi tới trước mặt của Hoắc Khứ Bệnh, nói: "Thực sự không còn có cách nào có thể gây chống được huynh cả, thôi ta miễn cưỡng đi cùng huynh vậy".
Hoắc Tử Mạnh ném túi sách cho Hoắc Khứ Bệnh, tự mình dắt một con ngựa, xem xét cẩn thận. Thần sắc vô cùng thuần thục.
"Đệ biết cưỡi ngựa?", Hoắc Khứ Bệnh hỏi.
"Ta có biết một chút.", Hoắc Tử Mạnh ra dáng một ông cụ non.
"Con ngựa này thế nào?".
"Con ngựa này đầu tai không đủ cao và thẳng, nhưng xương sọ rõ ràng, thân cân đối, nói chung là sức chịu đựng tốt. Chỉ là thị lực không được tốt cho lắm".
Hoắc Khứ Bệnh không khỏi sửng sốt, hóa ra tiểu tử này là một nhân tài.
"Vậy chắc đệ cưỡi ngựa không tệ?"
"Ta không biết cưỡi ngựa", Hoắc Tử Mạnh trả lời.
"Để ta dạy cho đệ?!", Hoắc Khứ Bệnh lại hỏi.
"Trình độ của huynh thế nào?", Hoắc Tử Mạnh vẫn dùng vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Tạm được", Hoắc Khứ Bệnh không nghĩ tới việc gặp phải một tên tiểu quỷ cuồng vọng như vậy. Tài cưỡi ngựa của chàng ngay cả hoàng đế Lưu Triệt cũng ca ngợi không dứt, mà tên tiểu tử này dám hoài nghi chàng. Nhìn thấy tiểu hài tử này, Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên cảm thấy mình khi còn bé thật không có gì đặc biệt.
Sau Hoắc Khứ Bệnh biết được Hoắc Tử Mạnh là đệ đệ đồng phụ dị mẫu của mình, chàng vô cùng thích thú. Có lẽ do bản thân chàng luôn cảm thấy cô đơn, nay tự dưng có thêm một đệ đệ, chàng vui vẻ như bắt được chí bảo.
Hoắc Tử Mạnh rất thông minh, cái gì cũng chỉ cần học sơ qua là biết. Cưỡi ngựa cũng vậy. Hoắc Khứ Bệnh vốn còn muốn thành thành khẩn khẩn, huyên thuyên dạy y, Hoắc Tử Mạnh đã giục ngựa chạy đi thật xa.
Lúc này Hoắc Khứ Bệnh mới lần đầu tiên cảm nhận được tâm tư của bậc trưởng bối.
Ngươi ở đây còn ra sức lải nhải, sợ y chịu thương tổn, y đã sớm cảm thấy phiền phức mà chạy trốn.
Hóa ra đã nhiều năm, Vệ Thanh luôn buồn phiền như vậy khi nhìn thấy bóng lưng của chàng.
Hoắc Khứ Bệnh vội vàng giục ngựa đuổi theo, không muốn hài tử này vì háo thắng mà kích động. Hoắc Tử Mạnh thấy Hoắc Khứ Bệnh đuổi theo mình, chợt bắt đầu liều mạng vung roi.
Hoắc Khứ Bệnh vừa nhìn Hoắc Tử Mạnh như vậy, trong lòng bắt đầu lo lắng. Hài tử này vừa mới học cưỡi ngựa, đã điên cuồng như thế, rất dễ bị ngã.
Hoắc Khứ Bệnh gấp rút tăng thêm tốc độ, chạy thêm một đoạn nữa mới ngăn được Hoắc Tử Mạnh lại.
"Tên tiểu tử này, đệ chú ý một chút cho ta.", Hoắc Khứ Bệnh có chút tức giận gõ một cái vào đầu Hoắc Tử Mạnh.
"A", Hoắc Tử Mạnh cúi đầu, lập tức làm gia vẻ một hài tử ngoan ngoãn.
"Đệ cưỡi ngựa rất tốt", Hoắc Khứ Bệnh nhìn Hoắc Tử Mạnh thành thật, không kìm được lại bắt đầu khích lệ y. "Đệ đói bụng không? Muốn ăn thứ gì?".
"Đệ muốn ăn chim bồ câu nướng", Hoắc Tử Mạnh cười sáng lạn nói.
"Đệ đừng có dùng vẻ mặt thuần lương khi đưa ra đề nghị không đáng tin cậy như vậy được không? Cái chốn này thì có chỗ nào có bồ câu để cho đệ nướng!", Hoắc Khứ Bệnh lại gõ một cái vào đầu của Hoắc Tử Mạnh.
"Huynh đi bắn một con không phải là được sao?", Hoắc Tử Mạnh dửng dưng nói.
Nghe thấy như vậy, Hoắc Khứ Bệnh bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó dùng tay ép Hoắc Tử Mạnh ngẩng đầu lên, "Đệ nhìn giúp ta xem trên trời có bồ câu bay qua sao? Hơn nữa, dù có bồ câu bay qua, đệ nghĩ để cho ta chỉ trừng mắt mà khiến cho chúng rơi xuống sao?"
"Hừ, thật là vô dụng. Chỉ có mỗi một việc cỏn con mà cũng không làm được", Hoắc Tử Mạnh chán ghét hất bỏ tay của Hoắc Khứ Bệnh, vẻ mặt thất vọng rời đi.
Nhìn Hoắc Tử Mạnh, Hoắc Khứ Bệnh không khỏi âm thầm nén giận.
Hài tử này càng ngày càng khiến cho người ta không thể thích được.
"Hoắc ca ca, huynh có biết trèo cây không?", Hoắc Tử Mạnh bỗng nhiên cười xấu xa hỏi.
"Ta không biết", Hoắc Khứ Bệnh nói qua loa lấy lệ. Vừa nhìn là biết tiểu hài tử này muốn lên cây lấy tổ chim, chàng không muốn chơi trò chơi trẻ con như vậy.
"Để đệ dạy cho huynh", Hoắc Tử Mạnh tự hào nói.
"Không cần." Hoắc Khứ Bệnh chán ghét cự tuyệt.
"Ha ha, huynh là đồ nhát gan", Hoắc Tử Mạnh cười nhạo Hoắc Khứ Bệnh, tự mình leo lên cây hòe lớn trước mắt.
Mùa này, hoa hòe vừa mới nở rộ. Những chùm hoa trắng như tuyết khiến cho cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.
Nhưng Hoắc Khứ Bệnh không có cơ hội ngắm cảnh, chàng lo lắng nhìn Hoắc Tử Mạnh như một con khỉ vụng về leo lên cây. Tiểu hài tử này không đi bắt ổ chim mà lại bắt đầu ngắt hoa hòe.
Y ném vài chuỗi cho Hoắc Khứ Bệnh, "Huynh nếm thử đi, rất ngọt".
Hoắc Khứ Bệnh ăn thử vài miếng, quả nhiên hương vị vô cùng hương vị ngọt ngào. "Đệ hái nhiều một chút để mang về cho Thức Tranh nếm thử".
"Hừ! Đệ chính là muốn mang về tặng cho Thức Tranh tỷ tỷ. Đến lúc đó, huynh đừng có cướp công lao của đệ".
"Được.", Hoắc Khứ Bệnh cười khổ, bất đắc dĩ hùa theo.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh đang chờ Hoắc Tử Mạnh leo xuống, hài tử này bỗng hét lên: "Rắn! Có rắn.", sau đó sợ hãi ngã xuống khỏi cây hòe.
Hoắc Khứ Bệnh kinh hãi, dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác hơn là dùng người làm nệm cho Hoắc Tử Mạnh.
Hoắc Tử Mạnh không có việc gì, nhưng cánh tay phải của Hoắc Khứ Bệnh bởi vì va phải mặt đất quá mạnh mà bị thương nhẹ.
Những đóa hoa hòe tốn công lấy được nhiễm một ít máu. Hoắc Tử Mạnh nhìn thấy, nước mắt cũng bắt đầu lưng tròng.
"Nam tử hán đại trượng phu, khóc sướt mướt có ích gì!", Hoắc Khứ Bệnh vuốt nhẹ đầu của Hoắc Tử Mạnh, cười nói.
"Về nhà huynh đừng nói cho phụ thân của đệ biết đấy. Bằng không phụ thân nhất định sẽ đánh đệ. Nhất định ông ấy sẽ đánh đệ rất đau.", Hoắc Tử Mạnh giả bộ đáng thương khẩn cầu Hoắc Khứ Bệnh.
Thì ra căn bản tiểu tử này không phải là vì chàng bị thương mà thương tâm, mà chỉ lo mình bị phụ thân quở trách.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Hoắc Khứ Bệnh, nhớ tới câu "phụ thân của đệ" của Hoắc Tử Mạnh, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, cơ hội để chàng bị phụ thân quở trách cũng không có.
"Yên tâm, ta sẽ không nói.", Hoắc Khứ Bệnh nhẹ nhàng nói.
"Hoắc ca ca tốt nhất". Hoắc Tử Mạnh nín khóc mỉm cười, vui vẻ cầm đóa hoa hòe rời khỏi.
Trở về nhà, Hoắc Khứ Bệnh không đề cập đến nguyên nhân bản thân bị thương. Hoắc Tử Mạnh đối với nghĩa khí của Hoắc Khứ Bệnh vô cùng vui vẻ. Sau bữa cơm, y còn tặng cho Hoắc Khứ Bệnh tượng gỗ được điêu khắc hình phi long mình yêu thích nhất.
Tượng gỗ được làm từ gỗ tử đàn đỏ thẫm. Vừa nhìn tài nghệ điêu khắc là biết do tiểu hài tử làm, nhưng lại vô cùng tinh xảo.
"Tiểu Mạnh, đệ có biết những thứ liên quan đến rồng chỉ có hoàng đế mới có tư cách dùng không!", Hoắc Khứ Bệnh ngắm bước tượng điêu khắc, ý tứ sâu xa nói với Hoắc Tử Mạnh. Nói xong, Hoắc Khứ Bệnh muốn tự tát mình một cái, càng ngày giọng nói của chàng càng giống Vệ Thanh khi ông giáo huấn chàng.
"Hoắc ca ca không thích thì thôi.", Hoắc Tử Mạnh không để ý tới những lời nói thấm thía của Hoắc Khứ Bệnh, đoạt lại tượng gỗ, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Cái này, ta nói không thích bao giờ.", Hoắc Khứ Bệnh vội vàng bất đắc dĩ đuổi theo, khuyên can mãi mới khiến cho Hoắc Tử Mạnh đưa tượng gỗ cho chàng.
Nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Hoắc Khứ Bệnh, Thức Tranh khẽ cười nói: "Hóa ra Hoắc tướng quân của chúng ta cũng có lúc phải hạ mình như vậy?".
Hoắc Khứ Bệnh thở dài, nhưng trong ánh mắt ngập tràn yêu mến.
"Sau này người đệ đệ này của chàng nhất định sẽ là một đại nhân vật.", Thức Tranh vừa cười vừa nói.
Kỳ thực Thức Tranh chỉ thuận miệng nói, nhưng Hoắc Khứ Bệnh lại dùng vẻ mặt kiêu ngạo hưng phấn đồng tình với nàng: "Ta cũng cảm thấy vậy. Cho nên lần này trở về Trường An, nhất định ta sẽ dẫn nó theo cùng."
"Thằng bé sẽ theo chàng tới Trường An chứ?", Thức Tranh có chút lo lắng hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn tượng gỗ chăm chú, nhàn nhạt nói: "Nhất định!"
Cả đời Hoắc Tử Mạnh, tuyệt đối sẽ không dành cho huyện Bình Dương nhỏ bé này.