Nếu Trường An Không Tồn Tại

Chương 1: Quyển 1: Người thiếu niên hào hoa phong nhã năm ấy - Chương 1: Lần đầu gặp gỡ

Mùa đông, năm 126 TCN.

Sau nhiều ngày tuyết rơi dày đặc, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ.

Lúc tiết trời đẹp sau nhiều ngày tuyết rơi, Hán Vũ Đế Lưu Triệt tiến hành một cuộc tụ họp nhỏ bên ngoài cung.

Bởi vì chỉ là một cuộc tụ họp nhỏ nên Lưu Triệt chỉ cho mời một số bề tôi mà hắn yêu thích đến dự.

Bên văn thần có Đông Phương Sóc, Đổng Trọng Thư, cùng người thầy ngoan cố của mình, Cấp Ảm.

Bên võ thần chỉ có một mình Vệ Thanh.

Phía nữ quyến chỉ có một mình hoàng hậu Vệ Tử Phu.

Từ khi yến hội bắt đầu, Cấp Ảm chỉ nhìn chằm chằm vào người thiếu niên ngồi bên trái hoàng đế.

Có thể tham dự tiệc rượu hôm nay đều là tâm phúc của hoàng đế, mà người thiếu niên này lại có thể áp đảo các vị văn thần võ tướng khác, ngồi bên cạnh hoàng đế.

Thiếu niên kia chỉ mới khoảng mười bốn, mười năm tuổi nhưng cả người tỏa ra khí chất tài hoa.

Cấp Ảm không ngăn được cái tính ngay thẳng làm người ta chán ghét, nghiêng người hỏi Đông Phương Sóc bên cạnh. Thật ra cũng không ưa gì Đông Phương Sóc; trong lòng lão, Đông Phương Sóc chỉ là một tên đại hán tử Sơn Đông giả điên giả dại, cùng lắm chỉ là tên tiểu sửu làm hài hòa bầu không khí cung đình mà thôi. Nhưng mà, Cấp Ảm không thể phủ nhận tên tiểu sửu này có trí khôn. Cho nên, trong lòng Cấp Ảm vô cùng mâu thuẫn, mặc dù không thích Đông Phương Sóc, nhưng không thể không bội phục trí tuệ của hắn.

"Ngài có biết tôn vị của vị thiếu niên kia không?"

Nghe được câu hỏi của Cấp Ảm, Đông Phương Sóc mở đôi mắt say lờ đờ mờ mịt: "Ta lại hỏi tiên sinh một vấn đề trước, tiên sinh cho rằng ai có thể đảm nhận chi danh danh tướng thiên cổ Đại Hán từ sau thời Cao Tổ?"

Cấp Ảm suy ngẫm, sau thần tướng Hàn Tín thời Cao Tổ, Đại Hán chưa từng xuất hiện một vị đại tướng nào nữa. Nhưng ba năm trước, Vệ Thanh xuất chinh đánh Hung Nô, từ đó đánh một trận thành danh. Cấp Ảm cho rằng sau này người có thể gánh chi danh danh tướng thiên cổ, có lẽ sẽ chỉ có Vệ Thanh. Nhưng Cấp Ảm không nói ra tên Vệ Thanh, bởi vì lão rất không thuận mắt với vị tiểu cửu tử này của hoàng đế.

"Phi tướng quân Lý Quảng", Cấp Ảm nói có chút trái với lương tâm mình.

Nghe được tên Lý Quảng, Đông Phương Sóc cười nói:

"Lý Quảng có lẽ có thể mang danh thiên cổ, nhưng hẳn sẽ không thể là do ngài ấy là một tướng tài".

Thật ra Cấp Ảm cũng đồng tình với Đông Phương. Nhưng mà không phải bởi vì một văn thần như lão hiểu được việc hành quân đánh trận mà chỉ do lão cảm thấy mặc dù Lý Quảng một thân bách chiến bách thắng, nhưng đã nhiều năm dường như chưa có một trận nào đại thắng trở về.

Nói hắn càng đánh càng thua, khi bại khi thắng, một chút cũng không quá đáng.

"Ta hỏi ngài vị thiếu niên bên kia là ai, ngài lại kéo chuyện danh tướng với không danh tướng làm gì?" Lão đầu Cấp Ảm nóng nảy, nổi đóa.

"Tiên sinh còn không hiểu sao? Vị thiếu niên kia, tướng tài trời sinh, tương lai chắc chắn sẽ là một vị danh tướng thiên cổ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. Không, phải nói y sẽ là ngọn núi cao nhất trong các vị võ tướng cũng không quá đáng". Đông Phương Sóc nói xong, cười ha hả, rồi tiếp tục uống rượu.

"Hoàng di phu, cái tên đại hán tử Sơn Đông kia nói rằng con sẽ là một vị danh tướng thiên cổ". Thiếu niên nghe được cuộc nói chuyện giữa Đông Phương Sóc và Cấp Ảm, vui vẻ nói với Lưu Triệt.

"Vậy Bệnh nhi sẽ xứng danh thiên cổ cùng với hoàng di phu". Lưu Triệt cười lớn nói với người thiếu niên.

"Nam nhi chí ở bốn phương, đối với bệ hạ mà nói, những thứ đó đều quá dễ dàng. Phải nói chí nam nhi ứng với danh thùy thiên cổ mới đúng". Vệ Tử Phu nhìn hai người đàn ông đang hăm hở, không kìm được nói.

"Hoàng hậu nói đúng", Lưu Triệt cười lớn, cầm ly rượu lên cùng chúng thần một hơi cạn sạch.

Trong buổi tiệc, Lưu Triệt cho mời gách tạp kỹ đầu đường Trường An mình mời được vào cung mấy ngày trước. Hắn cảm thấy mấy thứ này so với ca vũ trong cung còn ưa nhìn hơn nhiều.

Hắn cảm thấy đẹp mắt, nhưng những người khác không phải ai cũng thấy đẹp mắt.

Bây giờ người cảm thấy khó coi kia chính là Đổng Trọng Thư.

Đổng Trọng Thư là ai?

Y chính là đại nho độc bộ thiên hạ, cái thú tiêu khiển tổn hại phong nhã và uy nghiêm thiên tử, nhất định y phải phản đối.

"Bệ hạ, cái loại tạp kỹ lẫn lộn rách nát này sao có thể lên đài dưới con mắt của thiên tử?".

"Đổng khanh, trẫm đã nói rồi, hôm nay là ngày chúng ta tụ họp riêng tư, khanh cần gì phải câu nệ thuần phong mỹ tục chứ? Vui vẻ là chính". Lưu Triệt không để ý tới phản đối của Đổng Trọng Thư, hạ lệnh cho đoàn tạp kỹ bắt đầu biểu diễn.

Đừng nói là Đổng Trọng Thư, Lưu Triệt hắn chưa từng để ý đến phản đối của bất kỳ ai.

Những tiếng phản đối, Lưu Triệt nghe thì nghe, nhưng chưa bao giờ làm theo kẻ kia, đáp án luôn là phủ nhận.

"Bệnh nhi, hôm nay hoàng di phu sẽ cho con hưởng một chút trò vui mới lạ". Lưu Triệt vô cùng hào hứng nói với thiếu niên bên cạnh.

"Mới lạ hay không mới lạ, cũng không phải do hoàng di phu người định đoạt. Phải đích thân con xem mới được". Dường như thiếu niên không cho phép Lưu Triệt nói cái biểu diễn này mới lạ.

Vệ Thanh nghe đoạn đối thoại giữa Lưu Triệt và thiếu niên, không khỏi sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Hắn không phải không biết Lưu Triệt sủng ái Bệnh nhi, nhưng quân là quân, thần là thần. Lúc gia yến còn không thể lấy bối phận thân thích mà xưng hô, huống chi bây giờ không phải là gia yến.

Bệnh nhi một câu hoàng di phu, hai câu hoàng di phu đã quá không hợp quy củ.

Tạm gác xưng hô sang một bên, bây giờ Bệnh nhi còn công khai nghi ngờ thưởng thức của Lưu Triệt. Nếu đổi lại là kẻ khác, nhất định sẽ chịu tội chém đầu.

"Bệnh nhi, ta thấy con có chút say, có cần đi nghỉ một chút hay không?" Vệ Thanh uyển chuyển nói, nhưng hắn càng quan tâm càng loạn, so với Bệnh nhi càng không có quy củ.

Trước mặt hoàng đế, an bài tân khách đi nghỉ ngơi lại là do một tên tướng quân.

"Cữu cữu, con còn phải xem biểu diễn". Thiếu niên không để ý đến Vệ Thanh, chỉ tò mò đợi màn trình diễn bắt đầu.

Lưu Triệt nhìn Vệ Thanh, ánh mắt có chút nghiêm nghị: "Nếu như Bệnh nhi không coi màn trình diễn này, há không phải trẫm trở thành kẻ xấu lừa gạt hài tử hay sao? Tướng quân muốn hạ thấp chữ tín của trẫm với người khác sao?"

Nghe những lời này, Vệ Thanh vội vàng cúi đầu tạ tội.

"Biểu diễn đã bắt đầu. Bệ hạ đối với biểu diễn mình đề xuất phải nghiêm túc quan sát mới được". Vệ Tử Phu thấy vậy, lập tức giải vây giúp đệ đệ.

Vệ Tử Phu và Vệ Thanh vốn là ca nô, kỵ nô của phủ Bình Dương công chúa, được Lưu Triệt trọng dụng mới có địa vị trên vạn người như ngày hôm nay, cho nên họ vô cùng hiểu rõ, hoàng đế có thể nâng ngươi lên thì cũng có thể đạp ngươi xuống.

"Đúng vậy, hoàng di phu. Con muốn nhìn một chút xem cái tạp kỹ này có chỗ nào hay?" Thiếu niên không để ý đến bầu không khí ẩn chứa sự bất an, chỉ chuyên tâm đợi trình diễn bắt đầu.

Chẳng qua là, có lẽ, ngay cả thiếu niên cũng không biết rằng, màn trình diễn này lại dây dưa chàng cả đời.

Là cả cuộc đời ngắn ngủi nhưng huy hoàng của chàng.

Hơn nửa cuộc biểu diễn, thiếu niên sớm đã bị những màn nuốt kiếm phun lửa, đập đã đặt trên ngực kia làm cho khϊếp sợ kinh ngạc.

Không chỉ có thiếu niên, ngay cả kẻ hết lời phản đối như Đổng Trọng Thư cũng bị những màn biểu diễn này hút hồn.

Lúc này một thiếu nữ xinh đẹp mặc một bộ y phục bó sát đăng tràng.

Bộ y phục thiếu nữ đang mặc không phải Hán phục, cũng không phải y phục người Hồ hay Hung Nô, miễn cưỡng mà nói, có chút giống với trang phục cưỡi ngựa.

Đơn giản, linh hoạt.

Anh tư hiên ngang.

Bởi vì mọi người đều lần đầu tiên nhìn thấy kiểu phục trang này, hơn nữa bản thân thiếu nữ chính là một tiểu mỹ nhân, cho nên mặc dù mỗi người ở đây đều là người từng trải, nhưng ánh mắt không khỏi sáng bừng.

Lúc này, thiếu niên tên Bệnh nhi cũng gắt gao nhìn chằm chằm người thiếu nữ này.

Hồi lâu sau, bỗng nhiên thiếu niên đứng dậy đi đến bên Lưu Triệt: "Hoàng di phu, trong màn trình diễn của nàng, con biểu diễn bắn tên được không?"

Lưu Triệt nhìn đứa trẻ bỗng nhiên hưng phấn, nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó nói với mấy người Cấp Ảm: "Được, các người thật may mắn mới thấy được Bệnh nhi của chúng ta đích thân ra trận".

Nói xong những lời này, Lưu Triệt lặng lẽ ghé vào tai vị thiếu niên: "Bệnh nhi, nếu con thích người phụ nữ này, hoàng di phu sẽ ban cho con".

Nhìn tình cảnh trước mắt, Đổng Trọng Thư không ngừng lắc đầu than thở: "Tại yến tiệc của thiên tử mà lại xì xào bàn tán y như ở pháp đình, cái này còn ra thể thống gì nữa".

"Đổng khanh sai rồi, như thế này mới là yến tiệc của thiên tử".

Đông Phương Sóc đang say khướt, bỗng nhiên đứng dậy, bày tỏ với Lưu Triệt: "Nếu bệ hạ không chê, hạ thần xin được múa kiếm trợ hứng". Nói xong, thiếu chút nữa ngã xuống bàn rượu.

Thấy những việc này, mọi người không khỏi cười lớn. Trừ người thiếu niên đang nhìn chằm chằm thiếu nữ tạp kỹ.

"Đông Phương nhà ngươi thì thôi đi, đao kiếm không có mắt, ngươi lại ngộ thương chính mình. Trẫm còn muốn ngươi phụng bồi trẫm mấy năm nữa". Lưu Triệt cười cự tuyệt Đông Phương Sóc.

Đông Phương Sóc tất nhiên không phải thật sự muốn múa kiếm, hắn là một văn nhân, làm sao biết múa kiếm đây. Nhưng hắn chỉ muốn chọc cười cho hoàng đế vui vẻ một chút thôi.

Mục đích đã đạt được, Đông Phương Sóc tiếp tục ghé vào bàn tiệc chè chén.

Không để ý đến mọi người chơi đùa vui vẻ, người thiếu niên chậm rãi đi đến trước mặt thiếu nữ, cầm cung tên thị vệ mang tới. Sau đó ghé vào tai thiếu nữ nói gì đấy, sắc mặt thiếu nữ trong nháy mắt có chút biến sắc, nhưng thiếu nữ vẫn giữ được tỉnh táo, nhìn thiếu niên định tiếp tục làm gì.

Thiếu niên thuần thục giương cung bắn tên, trực tiếp nhắm thẳng ngay trụ gỗ ngay giữa vũ đài. Trụ gỗ là đồ biểu diễn cho màn trình diễn sau, cao chừng mười mấy thước, phía trên buộc đầy vải ngũ sắc, vải ngũ sắc theo gió đông bay múa.

Trên chóp đỉnh của cọc gỗ, có đặt một thứ giống cái hộp. Bởi vì nó màu bạc, khi ánh mặt trời chiếu xuống, nó ở trên cao tản xuống những tia sáng chói mắt.

Thiếu niên nhìn chằm chằm cái hộp bạc kia một hồi lâu, bởi vì ánh sáng chói chang, chàng không thể không nhắm hai mắt lại. Thời khắc chàng nhắm lại mắt kia, mũi tên cũng phá gió bay ra.

Vượt qua gió bắc, vượt qua tàn tuyết bị gió cuốn tứ tung, mũi tên nhọn bay thẳng về phía chóp đỉnh của trụ gỗ.

Khi mũi tên chạm tới cái hộp bạc, nó nổ tung.

Theo tiếng vang thật lớn, khói mù ngũ sắc lan tràn ra bộ võ đài.

Vệ Thanh và Lưu Triệt thì không sao, nhưng những người khác bị dọa đến kinh hãi. Thậm chí Đổng Trọng Thư còn quên mất thân phận, run rẩy nằm trên bàn rượu.

"Thỉnh tiểu thư mãi võ bước lêи đỉиɦ trụ gỗ", thiếu niên đứng thẳng trong làn khói mù nói.

Đợi sau khi khói mù tiêu tan, mọi người đã nhìn thấy người thiếu nữ làm mắt họ sáng bừng đã đứng trên đỉnh trụ gỗ. Nàng giơ hai tay sang ngang, mỗi tay cầm một tấm vải đầy màu sắc.

Lúc này, gió bắc đã bắt đầu trở nên mãnh liệt. Gió cuốn tàn tuyết bay tứ tung giữa không trung, giống như tuyết bắt đầu lại rơi vậy.

Mọi người bất chấp tàn tuyết rơi xuống người, mắt không chớp nhìn chằm chằm võ đài.

Bọn họ cũng muốn biết, rốt cuộc thiếu niên còn muốn là gì?

Chỉ thấy thiếu niên chậm rãi kéo cung, ở trên dây cung đặt hai mũi tên. Cấp Ảm hít một hơi khí lạnh, còn Đổng Trọng Thư không đành lòng nhắm chặt hai mắt, ngược lại Đông Phương Sóc bắt đầu có chút tỉnh táo, bắt đầu tập trung nhìn khán đài.

Mặc dù, Vệ Thanh luôn tín nhiệm tài bắn cung của Bệnh nhi, nhưng cũng không được liều lĩnh như vậy, Vệ Thanh cũng có chút không lỡ nhìn. Nhưng hắn trộm nhìn Lưu Triệt, không có dám nói cái gì.

Lúc này gương mặt Lưu Triệt đang đầy mong đợi nhìn Bệnh nhi. Nếu như bây giờ kẻ nào dám ngăn cản, Lưu Triệt tuyệt đối bắt kẻ đó đổi chỗ cho cô nương trên trụ gỗ kia.

Thiếu niên chậm rãi kéo cung, nhưng không có lập tức bắn ngay, chàng chỉ ngước đầu gắt gao nhìn thiếu nữ, dường như thiếu nữ cũng gắt gao nhìn chàng.

Cũng không ai biết rốt cuộc hai hài tử này đang suy nghĩ cái gì.

Tựa như hai người đang tiến vào một cõi riêng biệt, ánh mắt chính là sợi dây trao đổi duy nhất.

Khoảnh khắc này thời gian như dừng lại.

Sau đó, tay thiếu niên dường như hơi khẽ run lên một cái, chỉ là hơi hơi một chút, trừ bản thân thiếu niên không ai chú ý. Nhưng cô nương ở trên đỉnh trụ gỗ cao hơn mười thước phía xa kia lại có thể thấy được. Sau đó, nàng mỉm cười.

Sau lưng nàng là vạn dặm ánh dương rực rỡ.