Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 3 - Chương 157: Hoạt thi

“Việt nhi, ngươi… nói là…”

Vừa rồi theo giọng nói Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo đã cảm giác đám người này hẳn có chút cổ quái, cũng âm thầm chuẩn bị tốt phòng ngự, chính là, y không thể nào ngờ, nhi tử bảo bối của mình lại nói…

“Phụ hoàng, Việt nhi không nói bậy, bọn họ thật sự đã chết rồi.

Vừa rồi Việt nhi cũng cảm thấy kết luận này có chút hoang đường, nhưng quả thực lại cảm thấy bọn họ rất không thích hợp, vì thế, Việt nhi mới bảo nàng tới gần chúng ta, Việt nhi muốn nhìn ánh mắt cùng bước đi của nàng, phụ hoàng, đồng tử của nàng đã khuếch đại, chỉ có người chết mới như vậy!

Bước đi cũng không đúng, gót chân nàng hơi nhếch lên.

Bất quá, Việt nhi cũng không hiểu được, bọn họ rõ ràng đã chết rồi nhưng hồn phách lại vẫn còn trong cơ thể, hơn nữa lại còn chút sức sống bừng bừng, chính vì tia sức sống kia nên lúc mới gặp Việt nhi mới không cảm nhận được bọn họ có chỗ nào kì quái.”

“Ha hả ~~~~ Nam Việt Tiểu điện hạ, ngài cũng không nên nói hưu nói vượn a, chúng ta rõ ràng đang đứng ở đây, chẳng lẽ ngay cả mình sống hay chết mà chúng ta cũng không biết sao?”

Cô gái kinh ngạc một lát, sau đó liền mỉm cười, chính là ánh mắt nàng càng lúc càng hốt hoảng, giống như đang cố gắng nhớ lại gì đó, nụ cười của nàng cũng bắt đầu trở nên gượng gạo.

‘Bọn họ gặp huyết tộc… Sau đó… ba thú nhân cứu bọn họ… bọn Nhạc thúc bảo bọn họ mang theo hai thúc thúc bị thương đi trước… Khúc này bọn họ nhớ rất rõ… chính là sau đó thì sao… sau đó… hình như đã xảy ra chuyện gì đó… bọn họ lại…’

“Ngay cả chính mình sống hay chết cũng không phân biệt được, đúng là lần đầu tiên gặp được.”

Thanh Việt chỉ chỉ hai nam nhân trung niên nằm trên mặt đất, lại mở miệng nói.

“Các ngươi tự mình nhìn miệng vết thương trên cổ bọn họ, ngươi nói các ngươi chỉ chạy một khắc nhưng các ngươi xem xem, vết thương bọn họ sâu như vậy, sao có thể trong một khắc ngắn ngủi, còn trong tình trạng chạy trốn mà máu quanh miệng vết thương lại đọng thành màu tím đen?

Hơn nữa miệng vết thương của bọn họ đã bắt đầu hư thối, theo ta được biết, sau khi bị huyết tộc cắn, với tình huống không hề được điều trị thì ít nhất cũng phải mất một giờ mới xuất hiện tình trạng này.

Ngươi lại kiên trì nói các ngươi chỉ rời khỏi đó một khắc?

Như vậy khoảng thời gian dư ra các ngươi đã đi đâu?

Chẳng lẽ các ngươi không tự phát hiện sao, các ngươi cõng hai người nam nhân trung niên có thể nói là rất nặng, cho dù chỉ chạy một khắc, nhưng chạy liên tục không ngừng nghỉ tới đây nhưng ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, hơn nữa thế nhưng một chút thở dốc cũng không, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng mệt mỏi.

Còn có a, hai bọn họ rõ ràng bị huyết tộc cắn vào động mạch, không nói tới vấn đề nhiễm thi độc, chỉ cần đổ máu nhiều như vậy, bọn họ cũng không có khả năng chịu đựng tới lúc này mà vẫn chưa tắt thở.

Đương nhiên, ta lúc đầu chỉ cảm thấy cổ quái mà thôi, đó chỉ tính là một ít trạng huống kì quái, nhìn bộ dáng các ngươi lại không giống đang nói dối, lừa gạt chúng ta, vì thế ta cũng không tin tưởng suy đoán của mình, chỉ có chút hoài nghi lí do của các ngươi thôi.

Căn cứ thực sự kết luận các ngươi đã chết chính là, các ngươi không phát hiện sao, lúc đi lại, gót chân các ngươi không hề chạm đất?

Các ngươi cũng có thể nhìn đồng tử của nhau, đó là hiện tượng khuếch đại chỉ có người chết mới xuất hiện.

Còn có phiến mộc đào này của ta, nó không hề có tác dụng gì với người sống, nhưng nó lại tổn thương ngươi, hơn nữa chân ngươi bị nó đốt cháy đen một mảng lớn, nhưng ngươi không hề cảm thấy đau đớn đúng không?

Tình huống này chỉ có người đã chết, nhưng hồn phách vì một lí do nào đó lại mạnh mẽ lưu lại trong cơ thể, chi phối cơ thể vận động, chúng ta thường gọi loại này là—— hoạt thi.”

“Không… không… này không có khả năng…”

Thiếu nữ hồng y không thể khống chế cơ thể mình ngừng run rẩy kịch liệt, nhưng vô luận thế nào cũng không thể tiếp nhận được lời nói của Thanh Việt, âm thanh nghẹn ngào phản bác.

“Vẫn không tin? Này rất đơn giản a, ngươi có thể tự nhéo mình một chút, thử xem có cảm giác đau đớn hay không, hoặc ngươi bảo hai thúc thúc đang nằm trên mặt đất kia thử đứng dậy xem.

Còn có, có phải tiếng nói các ngươi ngày càng trầm hơn? Có phải cảm thấy ngay cả mở miệng nói chuyện cũng bắt đầu có chút cố sức, khó khăn?

Điều này chứng minh, cơ thể các ngươi đang chậm rãi trở nên cứng ngắc…”

“Không… không… a…”

Cô gái hoảng sợ tới cực điểm kêu lên, bởi vì nàng thấy hai người tùy tùng tự dùng kiếm cắt một đường thật dài trên cánh tay mình nhưng lại không hề có biểu tình đau đớn, mà cánh tay bị thương cũng không có máu chảy ra, mà hai thúc thúc của nàng cũng đang dùng biểu tình cực độ sợ hãi chầm chậm đứng lên.

“Các ngươi đã chết nhưng hồn phách vẫn còn trong cơ thể, nói cho ta biết, các ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Gặp cái gì?”

Thanh Việt vốn định thông qua việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm bọn họ nhớ lại những việc đã trải qua, nhưng bốn người biết mình đã chết thì ánh mắt càng lúc càng trở nên hoàng hốt, cổ quái, sắc mặt cũng bắt đầu dữ tợn.

“Không tốt, phụ hoàng, chúng ta đi mau.”

Thanh Việt cũng không muốn đối kháng với bốn hoạt thi phát điên lại không biết đau đớn, bé vội vàng kéo phụ hoàng cùng Ma Nha, vận dụng ma pháp không gian thuấn di, nhanh chóng rời khỏi nơi này.



Chính là trong nháy mắt, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo xuất hiện ở một nơi khác ở hành lang, cách chỗ vừa nãy khoảng hai trăm thước.

Nhìn nhìn xung quanh, hoàn cảnh giống hệt khi nãy làm thanh Việt không khỏi nhíu chặt hàng mi xinh đẹp, có chút oán giận nói thầm.

“Phụ hoàng, này khá phiền toái, không biết chúng ta có gặp thứ cổ quái biến người sống thành người chết kia không nữa, hiện giờ chúng ta không biết chút gì về nó, nếu đột nhiên gặp nó thì thảm rồi.”

“Ân, như vậy chúng ta phải cẩn thận gấp bội mới được, đám hắc xà quỷ dị vốn ở trong này lại không gặp được, ngược lại lại xuất hiện huyết tộc cùng hoạt thi, địa cung này đúng là có không ít chủng loại kì quái.”

Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu nhìn bản đồ mộc tinh linh vẽ trong tay, nó chỉ chỉ rõ con đường tìm kiếm tuyết sơn thất sắc liên, về phần những nơi khác thì không hề có chú thích, cũng không vẽ ra, hiện giờ tấm bản đồ này đã không còn tác dụng, Hoàng Phủ Ngạo trực tiếp ném nó vào không gian giới chỉ.

Hoàng Phủ Ngạo kéo bàn tay nhỏ bé của Thanh Việt, cần thận chậm rãi đi tới trước, vẫn như trước để Ma Nha đi trước dò đường.

“Phụ hoàng, người nói chúng ta có gặp được bọn Mạn Nhĩ Lai không?”

“Bọn họ hẳn ở gần đây, rất có thể chúng ta sẽ gặp được, Việt nhi rất muốn gặp bọn họ sao?”

“Không, hiện tại không muốn.”

“Ân, vì cái gì?”

“Nếu bọn họ cũng biến thành hoạt thi thì làm sao bây giờ? Đám kia chỉ là người bình thường, nhưng nếu gặp phải ba hoạt thi thú nhân đại kiếm sư thì đúng là phiền toái rất lớn.”



Hoàn Chương 157.