Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 3 - Chương 145: Hương vị

Sau khi cứu trị Phỉ Lý Đặc, Minh Khê lại lập tức bắt đầu chuẩn trị cho hai người kia, kết quả bọn họ cũng giống hệt như Phỉ Lý Đặc, phun ra khoảng chục quả trứng xà bán trong suốt.

Tiểu xà hắc sắc bên trong đại khái vì chưa hóa trứng hoàn toàn, hấp thu chất dinh dưỡng cùng tinh khí không đủ, sau khi bị phun ra, rất nhanh liền không còn động đậy.

Liên tục cứu trị ba người, linh lực Minh Khê tiêu hao rất lớn, sắc mặt cũng nhợt nhạt hẳn.

Hoàng Phủ Ngạo phân phó Tạp Ân dìu Minh Khê tới đây, ban tọa, để Minh Khê nghỉ ngơi, những việc còn lại giao cho đám người hầu, ngự y sư cùng trị liệu sư xử ý.

Nam Việt đế quốc đại tướng quân—— Khải Kỳ • Đề Đề Tư, tự tay rót chén trà nóng, kính cẩn đặt vào tay Minh Khê, cảm kích vô cùng.

Khải Kỳ tỏ thái độ vô cùng rõ ràng, từ nay về sau, Hoàng Phủ Minh Khê là người được gia tộc Đề Đề Tư bọn họ tôn kính, này cũng gián tiếp biểu đạt một phương diện khác, bọn họ sau này sẽ toàn lực duy trì vị trí Nam Việt hoàng thái tử của Minh Khê.

Trong đại sảnh rộng lớn lúc này phi thường an tĩnh, cũng không biết vì nhìn thấy thứ buồn nôn kia bị dọa sợ hay vì năng lực vượt quá người người của Minh Khê mà giật mình.

Thật lâu, có người mở miệng, người này chính là ngự y sư của Tạp Cách Tra.

“Quốc vương bệ hạ, Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ, các vị bệ hạ, nhóm đại nhân, bệnh tình của ba vị vương tử, thiếu gia trước mắt đã không có gì đáng ngại.

Chỉ là, nội tạng bọn họ đều bị tổn thương nặng nhẹ bất đồng, bất quá, nhóm trị liệu sư hệ quang đã dùng khôi phục thuật tiến hành trị liệu, thêm vào dược vật tốt nhất phụ trợ, tin rằng trong vòng nửa tháng, bọn họ có thể khôi phục cơ bản.”

“Lúc nào bọn họ có thể tỉnh lại?”

Hiện tại trọng điểm lo lắng không phải lúc nào bọn họ khôi phục mà là lúc nào tỉnh lại.

Dù sao vẫn còn mười mấy người sinh tử không rõ, không biết tung tích a, mọi người đều chờ bọn họ thanh tỉnh lại để hỏi tình hình những người khác, nếu như cũng gặp phải loại xà này thì hiện giờ rất có khả năng đã…

“Này… bệ hạ… này thần…”

Ngự y sư có chút khó xử, cơ thể ba thiếu niên quý tộc này rốt cuộc bị trứng xà ảnh hưởng tới mức nào bọn họ không biết, huống chi bệnh này cũng không phải bọn họ trị, bọn họ chỉ phụ trách công tác dọn dẹp, xử lý khi kết thúc mà thôi, vấn đề này, hắn thật sự không rõ a~~~

“Hiện giờ đã là hừng đông, đại khái năm canh giờ nữa bọn họ sẽ tỉnh lại.”

May mắn, Minh Khê thay ngự y sư trả lời, ngự y sư lập tức cảm kích nhìn về phía Minh Khê gật gật đầu.

“Năm canh giờ nữa, thế thì tốt, thế thì tốt…”

Mọi người ở đó đều thở phào, may mắn không phải hôn mê mấy ngày, nếu không bọn nhỏ còn lại có lẽ ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.

Thanh Việt nãy giờ cũng chú ý số trứng xà này, Minh Khê nói không sai, chúng nó rõ ràng là vật sống nhưng lại có tử khí cùng oán độc nồng nặc, còn chưa hoàn toàn trứng hóa đã vậy, này đúng là quỷ dị.

Chúng nó sở dĩ phóng trừng xà vào cơ thể người để trứng hóa, hẳn vì bản thân chúng nó vốn đã có rất nhiều tử khí cũng oán khì, tính cực âm, cô âm không sinh, độc dương không dài, vì thế nó dùng người sống để ấp trứng, thứ nhất có thể hấp thu dinh dưỡng, thứ hai có thể hấp thu dương khí và tinh khí trong cơ thể người sống.

Nghĩ hồi lâu, từng trận buồn ngủ lại ập tới làm Thanh Việt không thể suy nghĩ nổi nữa.

“Người đã cứu rồi, phụ hoàng, chúng ta trở về đi, Việt nhi mệt.”

Âm thanh Thanh Việt không lớn không rõ nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ.

Trong tình huống khẩn cấp thế này lại nói đi ngủ, hiển nhiên là không hợp tình lý chút nào, chi dù ngồi ở đây, có rất nhiều người đã cấp thiết muốn rời đi, về ngủ một giấc.

Bất quá, cho dù là vậy cũng không có ai chỉ trích hay phản bác lời nói của Thanh Việt.

Bởi vì, thứ nhất Thanh Việt đã nói lên tiếng lòng của rất nhiều người, tiếp đó hãy nhìn xem người ôm bé là ai, tin rằng không có ai rãnh rỗi tới mức chạy đi đắc tội người này.

Hoàng Phủ Ngạo vỗ vỗ lưng Thanh Việt, ý bảo bé ngoan một chút, đừng nóng vội, tiếp đó y ngẩng đầu nhìn mọi người, mở miệng nói.

“Hiện giờ quả thực đã muộn, mọi người hôm nay hẳn đã mệt chết đi, hơn nữa bọn Phỉ Lý Đặc phải năm canh giờ nữa mới tỉnh lại, chúng ta hiện giờ tiếp tục thương lượng cũng không được gì, tốt nhất cứ chờ bọn họ tỉnh lại rồi nói.

Mọi người cũng tranh thủ mấy canh giờ này nghỉ ngơi dưỡng sức đi, mọi người có ý kiến gì không?”

Không quản tới chuyện Hoàng Phủ Ngạo nói những lời này là vì ai, nhưng nó quả thật rất có lý.

“Không có!”

“Chúng ta tán đồng ý của Nam Việt hoàng.”

“Đương nhiên, này đúng là hảo chủ ý.”

Thấy mọi người đều nhất nhất phụ họa, Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt, bảo Tạp Ân, Khải Kỳ dìu Minh Khê, dẫn đầu rời khỏi đại sảnh.



Đêm khuya đầu xuân, màn đêm đen kịt mang theo cơn gió ẩm ướt lạnh lẽo, không gian yên tĩnh, thanh lãnh, hoàn cảnh này dễ gợi người ta nhớ lại những chuyện đã qua.

Trong biệt quán trang trí kim điêu ngọc khí xa hoa lại càng an tĩnh, không có một chút tiếng động, lúc này đại đa số mọi người đã ngủ say, cho dù là nhóm thị tỳ, thị tòng lưu lại trực đêm cũng không dám lên tiếng, dưới ánh đèn nhu hòa ấm áp từ tinh thạch chiếu rọi trong màn đêm đen kịt, Thanh Việt hoàn toàn không cảm nhận được ấm ám cùng yên tĩnh.

Thanh Việt chán ghét ầm ỹ nhưng cũng sợ loại im lặng tĩnh mịch như không hề có ai khác tồn tại này, nó vô thức làm bé nhớ lại chuyện tiền thế, có khả năng mất đi khống chế cảm xúc.

Bắt đầu từ lúc năm tuổi bé đã bị giam vào căn phòng hắc ám suốt mười năm, trong đó không có ánh sáng, chỉ có bóng tối tịch mịch, một ngọn gió cũng không có, ngay cả một chút âm thanh người bên ngoài cũng keo kiệt không cho bé.

Tuy không nguyện ý thừa nhận nhưng Thanh Việt thực sự rất sợ những nơi như vậy.

“Phụ hoàng…”

Thanh Việt đưa tay ôm chặt cổ Hoàng Phủ Ngạo, đầu cũng vùi bên vai y, khe khẽ nỉ non.

“Ân, Việt nhi sao vậy?”

Hoàng Phủ Ngạo quay đầu áp tới bên tai Thanh Việt, khẽ hỏi.

“Không có gì, Việt nhi lạnh, phụ hoàng ôm Việt nhi chặt thêm một chút đi.”

“Ân.”

Hoàng Phủ Ngạo làm theo, kéo áo khoát bọc thanh Việt lên cao một chút, ôm bé chặt hơn.

“Tốt hơn chưa?”

“Ân.”

Thanh Việt gật gật đầu, cảm thụ hơi ấm không ngừng truyền tới từ cơ thể phụ hoàng, ngửi được hương thơm nhàn nhạt mà bé quyến luyến, rốt cuộc an tâm nheo mắt lại.



Dọc đường đi, mọi người đều im lặng như vậy, nhưng lúc bước vào Dĩ Lệ viện thì Thanh Việt đột nhiên ngẩng đầu, tuy rất buồn ngủ nhưng vẫn như con chó nhỏ hít hít ngửi ngửi.

Trong không khí có một hương vị nhàn nhạt như có như không, tuyệt đối không phải mùi son phấn, tuy ngòn ngọt, liêu nhân cực độ nhưng lại có vẻ rất tự nhiên, tươi mới, không chỉ làm người ta không nảy sinh phản cảm, ngược lại còn cẩn cận nâng niu từng li từng tí, rất trân quý, cứ như chỉ một chút không cẩn thận nó sẽ hoàn toàn tiêu thất vậy…

Thanh Việt vì những chuyện trải qua trong kiếp trước nên đối với sự biến hóa của hoàn cảnh xung qua rất nhạy cảm.

Mà hương vị cực kỳ dễ ngửi này, bé nhớ rõ lúc bé chạy đi tìm phụ hoàng không hề ngửi thấy, cứ như bé vừa đi thì nó đột nhiên xuất hiện.

Ban đêm có gió nhưng hương vị này cứ tụ lại mà không tán đi, cứ như chỉ tồn tại trong Dĩ Lệ viên, bên ngoài không hề ngửi được.

‘Hương vị này… có chút kì quái ni… giống như… là vật sống…’

Trước lúc mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, Thanh Việt có ý nghĩ kì quái như vậy.



Hoàn Chương 145.