Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 3 - Chương 124: Hành trình lên tuyết sơn [1]

[Cáo] có ai chơi garden bigone thì kết bạn vs cáo nhá, nick là ngotieuhac mới lv 6 hehe

***********

“Bệ hạ, Tạp Cách Tra quốc vương mới sai người đưa thiệp mời yến hội tới.”

Tạp Ân nhẹ nhàng đi vào tẩm điện, thấy Hoàng Phủ Ngạo đã tỉnh lại, liền kính cẩn dâng thiệp mời màu vàng nhạt tới bên giường.

Giữa tẩm điện là giường lớn thoải mái, đẹp đẽ quý giá.

Hoàng Phủ Ngạo nghiêng người dựa vào nhuyễn đếm mềm mại, bởi vì vừa thức dậy không lâu nên mái tóc dài đen mướt có chút hỗn loạn rối tung bên bờ vai, quần áo hơi hé mở, thiếu đi một chút cao ngạo bình thường, lại tăng thêm vài phần nhu hòa.

Thanh Việt vẫn vòn mơ màng dựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo, hưởng thụ bàn tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng âu yếm, tựa như một con mèo nhỏ cọ cọ Hoàng Phủ Ngạo, không chịu thức dậy.

“Đọc đi.”

Tất cả lực chú ý của Hoàng Phủ Ngạo đều tập trung lên người nhi tử bảo bối, căn bản không muốn phản ứng tới tấm thϊếp mời kia.

“Vâng, bệ hạ.”

Tạp Ân vội vàng mở thϊếp mời, nhanh chóng đọc qua một lần sau đó thuật lại với Hoàng Phủ Ngạo.

“Bệ hạ, Tạp Cách Tra quốc vương ngày mai sẽ thiết yến trong biệt quán ở tòa tuyết sơn sau hoàng cung, nơi đó có tràn săn bắn hoàng gia Tạp Cách Tra, có rất nhiều cảnh vật tự nhiên cùng nhân tạo kết hợp với dòng sông băng xinh đẹp, còn có ôn trì rất lớn nổi tiếng ở Tạp Cách Tra, nếu may mắn còn có thể nhìn thấy Tuyết Sơn Thất Sắc Liên quý hiếm, cùng Tuyết Sơn Xích Giác Xà cơ hồ đã trở thành truyền thuyết.

(Đương nhiên, tỷ lệ có thể thấy Tuyết Sơn Thất Sắc cùng Tuyết Sơn Xích Giác Xà có thể tính là con số 0)

Tạp Cách Tra quốc vương mời bệ hạ tham gia.

Trong thϊếp mời còn nói, bởi vì yến tiệc mấy hôm trước xảy ra sự kiện vong linh tập kích, đến bây giờ vẫn chưa tra được chủ mưu, vì an toàn của các quốc vương và các quan viên đi cùng, cũng tiện cho quá trình điều tra, xin các quốc vương hãy mang theo tất cả thành viên.”

“Tuyết Sơn Xích Giác Xà? Đó là thứ gì?”

Nghe thấy chuyện thú vị, Thanh Việt rốt cuộc cũng ló đầu ra khỏi l*иg ngực ấm áp của Hoàng Phủ Ngạo, tò mò hỏi.

“Ác, Tuyết Sơn Xích Giác Xà nghe nói là một con rắn trắng noãn, trên đầu có sừng màu đỏ, cũng vì thế mà nó có tên này.

Nó đối với người bình thường không có tác dụng gì, nhưng đối với người trúng kịch độc âm hàn hoặc cơ thể suy yếu, sợ lạnh thì nó chính là trân bảo quý hiếm a.”

Tạp Ân vội vàng giải thích cho Thanh Việt.

“Xích Giác Xà không thuộc loại ma thú, bởi vì trên người nó không có ma pháp dao động, cũng không sử dụng ma pháp công kích, nhưng nó vẫn rất khủng bố.

Trước hết là tốc độ của Xích Giác Xà rất mau, lại rất thông minh, biết làm thế nào để che dấu bản thân, người thường rất khó phát hiện nó, lại đừng nghĩ tới việc truy tìm nó trong tuyết địa.

Còn nữa nọc của nó rất độc, nếu bị cắn, trong vòng một khắc mà không tìm được thuốc giải sẽ lập tức mất mạng, tử trạng rất thảm.

Mà thứ duy nhất có thể giải độc của Xích Giác Xà chính là tim của Tuyết Sơn Thất Sắc Liên.

Nghe nói lúc Tuyết Sơn Thất Sắc Liên nở rộ, hương thơm của nó sẽ hấp dẫn Xích Giác Xà bò tới.

Nhưng bởi vì Tuyết Sơn Thất Sắc Liên cũng rất quý hiếm, trong khoảng thời gian ngắn như vậy muốn tìm được là chuyện không thể, vì thế nọc độc của Xích Giác Xà có thể xem là không có giải dược.”

“Hoa cư nhiên có thể dẫn xà? Còn có thể giải độc xà? Này đúng là thú vị, phụ hoàng, Việt nhi muốn nhìn nó, chúng ta đi tìm được không?”

Nghe Thanh Việt nói vậy, gương mặt béo ú của Tạp Ân liền run rẩy.

‘Ngữ khí của Tiểu điện hạ, cư nhiên thoải mái cứ như lên phố mua đồ ăn vậy~~~~ thứ quý hiếm như vậy, bộ nói gặp là gặp được sao? Thật sự là thế gian hiếm thấy a~~~’

Nghĩ đến đây, Tạp Ân nhăn nhó mở miệng.

“Kì thật những thứ này Tiểu điện hạ tuy chưa thấy, nhưng ngài đã nếm qua rồi.

Cơ thể Tiểu điện hạ rất sợ lạnh, năm đó lúc ngài 3 tuổi vì giá rét đã bị tổn thương rất nghiêm trọng, lúc bệnh tình nguy kịch, bệ hạ đã sai người lấy Xích Giác Xà trong bảo khố hoàng cung Nam Việt chế thành thuốc viên, mỗi ngày đều cho ngài ăn, Tiểu điện hạ, ngài đã ăn sạch 3 viên Xích Giác Xà trong bảo khố a~~~~nhưng mà quá đáng nhất là bệnh tình của ngài lại không chữa khỏi~~~~”

Tạp Ân không hổ là Đại tổng quản hoàng cung của Nam Việt đế quốc, chỉ cần nhắc tới tiền hay trân bảo, Tạp Ân sẽ bày ra bộ dáng muốn lấy mạng hắn.

“Sau đó, bệ hạ nghe ngự y nói chỉ có Xích Giác Xà tươi sống mới có hiệu quả tốt nhất, vì thế những năm gần đây, bệ hạ không ngừng sai người tìm kiếm, chỉ tiếc tới bây giờ vẫn chưa tìm được.”

Nghe Tạp Ân nói vậy, Thanh Việt cũng không còn bộ dáng hưng phấn như lúc nãy, im lặng vùi gương mặt nhỏ nhắn vào sâu trong lòng Hoàng Phủ Ngạo.

“Phụ hoàng, dưỡng Việt nhi thực phiền toái đi.”

Thanh Việt rầu rĩ nói một câu như vậy.

Hoàng Phủ Ngạo bị Thanh Việt nói vậy có chút dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn Tạp Ân, làm hắn sợ tới mức phóng như bay ra ngoài.

Tạp Ân sau khi rời khỏi, hai người trong tẩm điện cứ vậy lẳng lặng ôm nhau.

Hoàng Phủ Ngạo cũng không nói thêm gì, chỉ dùng tay nhẹ nhàng xoa mái tóc bạch kim của Thanh Việt trong lòng mình, thoải mái nhắm mắt lại, cảm thụ sự yên lặng cùng ấm áp lúc này.

Hồi lâu sau bé con trong lòng rốt cuộc có phản ứng, không còn bấu chặt l*иg ngực Hàng Phủ Ngạo, dấu mặt mình như lúc đầu nữa, bé chậm rãi ngồi dậy, nhích lên trên người Hoàng Phủ Ngạo.

Hoàng Phủ Ngạo còn chưa kịp mở to mắt thì đã cảm nhận được một vật thể mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào môi mình.

Đầu lưỡi mềm mại thơm mát liếʍ nhẹ cánh môi Hoàng Phủ Ngạo, lưu luyến một lát, sau đó thân thiết tiến vào trong miệng, dây dưa mυ'ŧ vào, quấy nhiễu.

Hoàng Phủ Ngạo mặc cho vật nhỏ trong lòng hôn mình, sau đó xoay người áp bé dưới thân, một tay đỡ đầu Thanh Việt giúp bé nâng lên một chút, làm nụ hôn này càng sâu sắc hơn, kịch liệt hơn.

“Ô ân~~~~”

Thanh Việt cảm giác hô hấp của mình ngày càng khó khăn, cơ thể vô lực như nằm trên một đám mây, nhẹ nhàng lơ lửng, máu huyết dường như sôi trào, đốt cháy toàn thân.

Áo ngủ bị mạnh mẽ lột xuống, cơ thể trần trụi vì đôi tay không ngừng vuốt ve, vỗ về mà run rẩy, da thịt trong suốt chậm rãi nhiễm một tầng phấn hồng.

“Vật nhỏ, lần này là ngươi chủ động dụ dỗ phụ hoàng, lát nữa không được chạy trốn.”

Hoàng Phủ Ngạo cắи ʍút̼ phần cổ non mịn của Thanh Việt, trêu đùa nói.

“Phụ hoàng.”

Thanh Việt bị khơi mào tìиɧ ɖu͙©, tiếng gọi này nghe không biết giận hay dỗi, nhưng thân thể ngây ngô, non nớt trong lòng Hoàng Phủ Ngạo đã kìm không được mà vặn vẹo.

“Việt nhi luôn đáng yêu như vậy….”

Hoàng Phủ Ngạo trực tiếp áp lời nói vào đôi môi của bé con dưới thân, cùng nhau dây dưa.



Hoàn Chương 124.