“Thế nào? Chẳng lẽ quý quốc cho rằng Thập Nhất vương tử sở dĩ trở thành như vậy có quan hệ tới hoàng tử của bổn hoàng?”
Hoàng Phủ Ngạo nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp nhìn thoáng qua tên quan viên Tạp Cách Tra đứng cách đó không xa, ngữ điệu không nghe ra hỉ giận, không nhanh không chậm hỏi.
“Này……….”
Quan viên trẻ tuổi bị Hoàng Phủ Ngạo hỏi vậy lại ứa ra một thân mồ hôi lạnh, không khỏi gào thét trong lòng.
‘Trời ạ~~~ ta làm gì nên tội a~~~~ vì cái gì lại để ta tới hỏi Nam Việt hoàng đế a~~~ ai chẳng biết tính tình của vị này, không phải muốn ta đi tìm chết sao~~~’
Kì thật tất cả quan viên Tạp Cách Tra cùng quốc vương bệ hạ đều biết rất rõ, trước không nói tới chuyện bọn họ có chứng cứ xác thực chuyện này quả thực do Tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc làm.
Cho dù tất cả căn cứ đều vạch rõ thủ phạm chuyện này là Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ thì bọn họ có năng lực làm thế nào?
Dựa vào mức độ sủng ái của Nam Việt hoàng đế đối với Tiểu điện hạ, bọn họ ai dám làm gì đứa nhỏ này?
Cùng lắm là Nam Việt đế quốc ngồi xuống nói chuyện, xem xem nên bồi thường cho mình chút ưu đãi, để mình có chút mặt mũi mà thôi.
Nhưng mà trùng hợp thế nào lần này lại xảy ra ngay sự kiện Tam đại học viện tỷ thí ma vũ, có rất nhiều quốc gia tham gia, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, nếu chuyện này giải quyết thầm kín, Tạp Cách Tra vương quốc bọn họ còn mặt mũi gì nữa!
Nếu Tạp Cách Tra vương tử bị đe dọa sinh mệnh ngay trên địa bàn Tạp Cách Tra, có thể sống được bao lâu cũng không rõ, mà Tạp Cách Tra lại không dám tra hỏi người tình nghi, mặt mũi Tạp Cách Tra phải vất đi đâu a! Về sau làm thế nào ngẩng đầu trước các quốc gia khác?
Tất cả, vô luận là kết quả thế nào, Tạp Cách Tra ít ra ngoài mặt cũng phải điều tra Tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc một chút.
Đối với đóng góp không có kết quả tốt, còn có thể uy hϊếp tới tánh mạng toàn gia, nhóm đại quý tộc cùng bọn quan lớn Tạp Cách Tra đương nhiên sẽ không làm.
Vì thế một tên quan viên vô quyền vô thế bị đẩy ra làm vật hi sinh.
Lúc này đang nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Hoàng Phủ Ngạo, giống như đã học thuộc lòng từ trước, lắp bắp đọc ra nghi vấn cần thẩm tra, lại bị Hoàng Phủ Ngạo liếc nhìn, hỏi một câu xong lại càng nói lắp hơn.
“Này….. hoàng đế bệ hạ…… tôn quý……. chúng ta không phải….. không….. có…… ý này……. chúng ta…… không……. không……”
“Nếu không phải ý này, như vậy về sau đừng nhắc chuyện này trước mặt bổn hoàng, lãng phí thời gian tìm kiếm hung thủ, không bằng đi mà nghĩ biện pháp cứu vương tử các ngươi đi, chờ hắn tỉnh, ai là hung thủ không phải liền rõ sao?”
“Dạ, dạ, dạ, tiểu nhân xin cáo lui.”
Quan viên tuổi trẻ kia làm sao còn quản có tra được án hay không, thấy Hoàng Phủ Ngạo đã không tính toán xử hắn, hắn đã vội vàng chuồn mất so với thỏ còn nhanh hơn.
………
Chờ quan viên kia rời đi, Hoàng Phủ Ngạo lúc này mới nghiêng người vỗ vỗ Thanh Việt đang cuộn mình say ngủ bên cạnh.
“Ân~~~”
Thanh Việt có chút bất mãn cọ cọ nhuyễn tháp, không tình nguyện hé mở song đồng.
“Khó có dịp phụ hoàng rãnh, hôm nay Việt nhi có muốn ra ngoài dạo với phụ hoàng không?”
Trong nhận thức của Hoàng Phủ Ngạo đối với Thanh Việt, chỉ cần để vật nhỏ không cảm thấy nhàm chán, như vậy tỷ lệ gây rối sẽ trở nên rất nhỏ, đương nhiên ngược lại cũng thế.
Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, đôi mắt vốn còn mông lung của Thanh Việt lập tức thanh minh.
“Vậy phụ hoàng bồi Việt nhi tới gặp thú nhân lần trước được không?”
“Thú nhân kia? Vì cái gì?”
“Việt nhi muốn biết, vì sao thổ địa của bọn họ không thể trồng cây được nữa, vì sao lại có nhiều thực vật chết héo như vậy.”
Nói tới đây, ánh mắt Thanh Việt trở nên sáng ngời nhìn Hoàng Phủ Ngạo.
“Ân.”
Thấy Thanh Việt hưng trí như vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng không có ý kiến gì, lập tức đồng ý.
Đáp lại Hoàng Phủ Ngạo là nụ cười sáng lạn tựa như mộng ảo chầm chậm nở rộ trên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của Thanh Việt, cánh môi hồng phất ngọt lịm so với đóa hoa còn non mềm hơn, nhẹ nhàng in dấu lên môi y.
Dường như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Thanh Việt nhớ lại những lần bé cùng phụ hoàng hôn nhau, chậm rãi vươn đầu lưỡi mềm mại tiến vào miệng Hoàng Phủ Ngạo.
Hoàng Phủ Ngạo đạm mạc, trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, bình tĩnh với hết thảy, nhưng lại hoàn toàn đánh mất trước nụ hôn có thể gọi là chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ của vật nhỏ trước mắt.
Phản thủ ôm lấy Thanh Việt vào lòng, nhẹ nhàng xoay người áp bé xuống nhuyễn tháp dưới thân.
“Ân~~~”
Thanh Việt bị hôn đến thở không nổi, chỉ có thể phát ra những âm tiết kháng nghị.
Chẳng qua, biểu hiện như vậy lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hoàng Phủ Ngạo đang áp trên người bé dây dưa, sau khi nụ hôn chấm dứt, những nụ hôn tinh tế dày đặc như mưa rào không ngừng dừng trên trán, chóp mũi, cổ…. Thanh Việt.
“Phụ hoàng…… còn…… còn….. còn muốn đi……”
Thanh Việt hiển nhiên đã bị hôn tới động tình, chính là vẫn không bỏ xuống được lòng hiếu kì đối với tộc thú nhân.
“Ngày mai lại đi!”
Này không phải đề nghị của Hoàng Phủ Ngạo, mà là quyết định.
“Chính là…….”
Thấy Thanh Việt vẫn còn chút do dự, Hoàng Phủ Ngạo trực tiếp ngậm lấy vành tay của bé mυ'ŧ mạnh, cảm giác bé con trong lòng ngực mình kịch liệt rung động, lúc này mới dí dỏm mở miệng hỏi.
“Việt nhi bây giờ còn muốn đi không?”
Câu hỏi phun ra cùng luồng nhiệt khí không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan Thanh Việt, đôi tay tiến vào quần áo vỗ về chơi đùa khắp nơi, làm bé thở dốc, hai gò má đỏ ửng, ngay cả da thịt trên người cũng biến thành màu phấn hồng trong suốt.
“Không……… không đi…….. phụ hoàng……….. phụ hoàng……….”
Lúc này Thanh Việt chỉ cảm nhận được cơ thể mình bị phụ hoàng châm lên một ngọn lửa, nó ngày càng thiêu đốt mãnh liệt hơn, sôi trào máu huyết, thiêu đốt hết lí trí, bé chỉ có thể dựa vào bản năng muốn phát tiết.
Quần áo hỗn độn, hạ thân không ngừng vặn vẹo ma xát cơ thể Hoàng Phủ Ngạo, khẽ ưỡn người, muốn mình cùng phụ hoàng càng áp sát hơn nữa, truyền số nhiệt lượng không hề tiêu giảm trong cơ thể truyền qua cho y.
Hấp dẫn như vậy làm Hoàng Phủ Ngạo không thể nào giữ được định lực, tâm tư dồn hết vào việc dụ dỗ bé con dưới thân, vội vàng rút đi quần áo của hai người, cơ thể trần trụi gắt gao giao hợp.
……..
Hoàn Chương 104.