Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 2 - Chương 64: Ngự hồn sư

“Nếu Đại điện hạ thực sự có được sức mạnh thẩm thấu linh hồn, có vẻ rất lợi hại a.”

Tiểu Thần cùng A Thất hâm mộ nhìn chằm chằm Minh Khê còn đang hôn mê.

“Có phải thật hay không, đánh thức đại ca dậy hỏi một cậu không phải biết rồi sao.” Thanh Việt ngưng tụ nguyên tố thủy trong không khí thành băng, cắt qua đầu ngón tay mình, chấm một giọt máu tươi lên trán Minh Khê, cơ thể đang ngủ say của Minh Khê đột nhiên co giật như bị điện giật.

“Xuất hiện đi.”

Theo lời Thanh Việt, Minh Khê run rẩy ngày càng mãnh liệt hơn, rất nhanh, một luồng khí màu đen mắt thường không thể nhìn thấy chậm rãi phun ra từ cơ thể Minh Khê, lơ lững trên không trung, dần dần ngưng tụ lại.

Đây là Thập Cửu vương tử của Cáp Đa Cách Lạp lúc trước bị đem ra làm giao dịch—— Kiệt • Lí Tư.

Vì bị phụ vương xem là món hàng đem đi giao dịch, bị xem là sủng vật ti tiện, thấp hèn nhất, bị người ta thưởng thức, đùa bỡn, Kiệt • Lí Tư tính tình cao ngạo quyết định tự sát.

Nhưng vì oán niệm cừu hận chấp nhất thấu tận xương, làm hồn phách hắn không thể tiêu tan, ngay lúc này, Kiệt • Lí Tư vừa lúc gặp được Thanh Việt đi ngang qua.

Thanh Việt dùng một giọt máu tươi của mình vẽ thành một trận pháp tụ âm khí, nhập vào hồn phách Kiệt • Lí Tư, để hắn có thể nhanh chóng gia tăng sức mạnh.

Vì sức mạnh Kiệt • Lí Tư khởi nguồn từ máu Thanh Việt, sự kính sợ đối với Thanh Việt đã khắc sâu vào linh hồn, vì thế Thanh Việt chỉ cần dựa vào một giọt máu tươi đã có thể dễ dàng triệu hồi linh hồn có sức mạnh không hề thua kém mình trong thân thể Minh Khê ra ngoài.

Kiệt • Lí Tư trong hình thái luồng khí đen dần dần ngưng tụ lại, lơ lửng giữa không trung, có chút bất an nhìn Thanh Việt, không dám hành động.

“Ân ~~~”

Oan hồn Kiệt • Lí Tư vừa rời khỏi cơ thể Minh Khê, Minh Khê lập tức thanh tỉnh, chẳng qua phong ấn oan hồn trong thân thể vài ngày vẫn có chút di chứng, tỉ như: choáng đầu, hoa mắt, tứ chi vô lực.

“Đại điện hạ, ngài tỉnh! Thật sự tốt quá!”

Tiểu Thần cùng A Thất thấy Minh Khê tỉnh, đều nhẹ nhàng thở ra, vui sướиɠ không thôi.

Minh Khê nhu nhu đầu đang trướng lên đau nhức, còn chưa kịp nói câu nào với Tiểu Thần, A Thất liền kinh hỉ phát hiện người đứng bên cạnh cậu, cư nhiên là Ngũ đệ.

“Ngũ đệ, ngươi thật sự đến đây!”

Minh Khê mới vui sướиɠ nhỏm dậy lập tức choáng váng ngã xuống giường, Tiểu Thần cùng A Thất thấy vậy vội vàng chạy tới đỡ.

“Thực xin lỗi, gây thêm phiền toái cho Ngũ đệ.”

Thấy Thanh Việt chăm chăm nhìn mình không hé răng, Minh Khê rốt cuộc nhớ ra vì cái gì Ngũ đệ lại xuất hiện ở đây.

“Hừ!”

Nghe hắn nhắc, Thanh Việt lại càng tức giận.

“Ngươi nói hay thực, trước khi đi không phải ta đã nói chỉ được làm những chuyện mình có khả năng. Người này dễ đối phó vậy sao? Lão già kia sống chết có quan hệ gì tới ngươi, ngươi hảo tâm tới mức ngay cả mệnh mình cũng không cần à.”

“Cái kia……. bởi vì hắn…. bởi vì hắn là ngoại công của Ngũ đệ….. nên……”

Nghĩ tới cũng thấy thực vô dụng, vốn là muốn giúp người, cuối cùng cư nhiên để Ngũ đệ tới cứu mình, Minh Khê hổ thẹn cúi đầu, âm thanh giải thích cũng ngày càng nhỏ.

“Ai nhận hắn làm ngoại công chứ, ngươi đúng là nhàn quá lo chuyện bao đồng mà.”

Tuy giọng điệu Thanh Việt vẫn còn hung ác một chút, nhưng mà mọi người đều có thể cảm giác cơn tức của Thanh Việt đã lui không ít.

Nghe Minh Khê giải thích như vậy, Thanh Việt quả thực không thể tức nỗi, bé biết, đại ca luôn muốn báo đáp mình, luôn xem bé là người thân duy nhất.

Thành Việt tuy bình thường hệt như một vị sư phó, bình thường rất hung hăng, nhưng bé vẫn rất quý trọng những người thực tâm đối xử với mình.

“Quên đi, đừng đề cập tới chuyện này, nói xem lúc ngươi phong ấn oan hồn này trong cơ thể thì xảy ra chuyện gì.”

Minh Khê thấy Thanh Việt không tức giận nữa thì vội vàng kể lại mọi chuyện đã trải qua cho Thanh Việt.

“Lúc ấy, giao thủ với nó không bao lâu thì ta biết sức mạnh mình không thể đối phó, nó lại bị ta chọc giận, ta sợ nó lại đi tổn thương người khác nên quyết định mạo hiểm, phong ấn nó trong cơ thể, tính toán chậm rãi tiêu hao sức mạnh của nó. Bất quá may mắn có ngọc trần hồn Ngũ đệ tặng, trong thời khắc nguy cấp trợ giúp ta làm suy yếu một phần sức mạnh của nó, ta mới may mắn thoát nạn, để sức mạnh của ta và nó trở nên cân bằng, cứ vậy chúng ta mỗi người chiếm cứ một nửa cơ thể. Không biết có phải vì trải qua sinh tử hay không mà giác quan của ta trở nên nhạy cảm hơn nhiều, sau đó, ta mơ hồ cảm nhận được cảm giác của nó. Tiếp đó, ta thử câu thông, thật không ngờ sau khi thử vài lần nó cư nhiên thỉnh thoảng sẽ đáp lại, kế tiếp ta thử khuyên giải nó, thẳng tới khi Ngũ đệ triệu hồi nó ra khỏi cơ thể ta.”

“Vậy đại ca thử tới gần oan hồn này, để ta xem thử phản ứng của nó.”

Nghe Minh Khê kể lại, Thanh Việt vẫn chưa hoàn toàn khẳng định, phải chứng thực một chút.

Minh Khê theo lời, chậm rãi tới gần oan hồn đang lơ lửng trên không.

Chuyện kì quái xảy ra, oan hồn đang lơ lửng đối với Minh Khê tới gần, mặc dù có chút bất an nhưng hoàn toàn không hề công kích một sống một còn như trước nữa.

“Ân, chúc mừng đại ca, xem ra, ngươi thực sự có được năng lực thẩm thấu linh hồn, tuy chỉ là mới nhập môn.” Thanh Việt rốt cuộc cho ra kết luận.

“A?” Minh Khê tròn mắt không dám tin.

Phải biết, năng lực thẩm thấy linh hồn không phải chăm chỉ là học được. Năng lực thẩm thấu linh hồn thường đều là khả năng đặc biệt, trời sinh đã có. Đây là thiên phú, nếu lúc sinh ra không có thì cơ bản cả đời cũng không thể nắm giữ năng lực này.

“Ngũ đệ, ngươi nói thật sao?” Minh Khê vẫn còn chút không tin tưởng.

“Là thật, ngươi không phải đã thấy oan hồn này không công kích sao, bình thường, oan hồn tràn ngập oán khí như nó nhất định sẽ công kích người sống dám tới gần. Mà nguyên nhân nó không làm vậy, vì ngươi có thể cảm nhận được hỉ, nộ, ái, ố của nó, làm nó cảm thấy thân thiết, theo bản năng không muốn bài xích ngươi. Chúc mừng, ngươi là Ngự Hồn Sư đầu tiên trên đại lục.”

“Ngự hồn sư……. ngự hồn sư…… thật tốt quá, sau này ta có thể sử dụng hồn phách, vong linh.”

Lời nói của Thanh Việt làm Minh Khê vui sướиɠ không thôi.

Có được sức mạnh cường đại rồi…. cậu có thể…. không cần dùng phương thức hèn mọn, yếu đuối…. để cầu xin…. đám người luôn khi dễ, cười nhạo….. buông tha cậu…. cậu hoàn toàn có thể dựa vào sức mình….. hảo hảo…. hảo hảo….. sống sót…..

“Ngươi hiện tại chỉ mới nhập môn mà thôi.”

Bị Thanh Việt nhắc nhở, Minh Khê lập tức tỉnh táo, nhớ lại tình huống hiện tại.

“Ngũ đệ, oan hồn này phải làm sao bây giờ, nó cũng thực đáng thương, nếu báo thù chấp niệm biến mất, đến lúc đó nó sẽ từ từ không còn tư tưởng, hóa thành du hồn.”

“Ngươi muốn giúp nó?”

“Không, ta biết mình vẫn chưa có năng lực này, không biết Ngũ đệ có thể giúp nó không, nếu được, ta hi vọng……”

“Như vậy a.”

Ánh mắt Thanh Việt lóe lên quang mang dị sắc nhìn Minh Khê, lại nhìn oan hồn lơ lửng trên không, đang chuyển động theo hình tròn, dần dần hiện ra ý cười thú vị lại có phần đắc ý.

“Dường như cũng có một biện pháp trọn vẹn đôi bên.”

“Thật sao?”

Minh Khê hưng phấn nhìn Thanh Việt, chờ mong cậu nói tiếp.

“Bất quá, này phải xem đại ca có bản lĩnh thuyết phục nó, phát huy năng lực ngươi vừa có được một chút đi, hảo hảo câu thông với nó.”

“Thuyết phục? Thuyết phục cái gì?”

“Làm thức thần của ta.”

“Thức thần?”

“Đúng vậy, là thức thần, sức mạnh của nó phát ra từ máu của ta, làm thức thần của ta đương nhiên là thích hợp nhất.”

……

Hoàn Chương 64.