Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Quyển 1 - Chương 14: Chất tử 2

Đông Mộc Vân tập tễnh bước ra khỏi Trục Nhật điện, không quay về tẩm điện của mình, theo kí ức vô thức từng bước rong ruổi trong hoàng cung rộng lớn.

Năm ấy, Đông Mộc Vân 13 tuổi.

Trên đại lục nam tử phải tròn 20 mới được tính là trưởng thành, nhưng đối với hoàng tộc, 13 tuổi đã có thể bắt đầu học tập chính sự, mà nhiệm vụ đầu tiên của hắn chính là tiếp đãi chất tử tới từ Nam Việt. Nam Việt là một nước cường thịnh, dồi dào, là đế quốc duy nhất trên Vân Trạch đại lục có thể chống lại Đông Chích đế quốc. Vì thế, cho dù chỉ là hoàng tử Nam Việt bị đưa tới làm chất tử, Đông Chích cũng cần tiếp đón thật tốt, ít ra ngoài mặt chính là vậy.

Nghe nói, hoàng tử Nam Việt kia cũng giống hắn, mới 13. Còn nghe nói, nước Nam Việt là cam lộ từ trên núi chảy xuống dưỡng ra toàn mĩ nhân, nữ tử Nam Việt xinh đẹp, nam tử thì tuấn tú. Đông Mộc Vân rất hiếu kì, không biết diện mạo hoàng tử Nam Việt thế nào, có phải thật sự là nước Nam Việt có nước cam lộ chảy xuống hay không?

Ngày đó, hắn mang theo người hầu đứng ngoài cửa cung nghênh đón, đội ngũ Nam Việt đã tới, chính là hắn đợi thật lâu cũng không thấy hoàng tử Nam Việt xuống xe ngựa. Hừ, đã tới Đông Chích còn kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ muốn hắn tự mình tới thỉnh sao, Đông Mộc Vân hừ lạnh trong lòng. Cũng mau, lúc Đông Mộc Vân đã nhẫn tới cực hạn, xe ngựa Nam Việt cũng mở cửa, hai người hầu đỡ một thiếu niên áo trắng bước xuống.

Quần áo thuần một màu trắng càng làm nổi bật mái tóc đen, tóc đen của thiếu niên. Đông Mộc Vân phát hiện, hoàng tử Nam Việt hoàng toàn bất đồng với tưởng tượng của hắn. Thiếu niên chầm chậm tới gần, Đông Mộc Vân mới thấy rõ cơ thể thiếu niên đang run rẩy. Đông Mộc Vân vừa thấy đã hiểu, hóa ra không phải cậu ta kiêu căng gì mà là bị dọa sợ.

“Xin chào….. ta….. gọi là Hoàng Phủ Minh Khê….. là…. đại hoàng tử Nam Việt …….”

Âm thanh thiếu niên rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ không nghe rõ. Ánh mắt ướt sũng có chút đỏ ửng, hiển nhiên đã khóc.

Đông Mộc Vân kinh ngạc phát hiện, người này giống mình, sinh ra trong hoàng tộc nhưng lại có đôi mắt trong suốt sạch sẽ như nai con, không có chút nhiễm bụi. Làm người ta có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư qua ánh mắt cậu. Ánh mắt thể niện sự bất an, sợ hãi vì hoàn cảnh xa lạ ở Đông Chích, nhưng cũng có chút mong chờ vào cuộc sống tương lai.

“Xin chào, ta gọi là Đông Mộc Vân, thái tử Đông Chích.”

Đông Mộc Vân mỉm cười với thiếu niên, ngay cả hắn cũng rất kinh ngạc, cư nhiên hắn còn có thể mỉm cười chân thành như vậy.

Sau đó, Đông Mộc Vân thường xuyên tới Minh Huy điện của Hoàng Phủ Minh Khê, thích cậu dùng ánh mắt sạch sẽ kia nhìn mình, thích cậu dũng giọng điệu ôn nhu nói chuyện với mình, thích nhìn nụ cười xa xăm, đơn thuần của cậu.

Vốn cứ như vậy trôi qua, mãi tới một ngày——sinh nhật 14 tuổi của Hoàng Phủ Minh Khê.

Đông Mộc Vân nói với Minh Khê, hắn đã chuẩn bị quà cho cậu, giấu ở ngự hoa viên, ở đó có để sẵn gợi ý, bảo Minh Khê tự mình đi tìm, tìm được rồi quà sẽ là của Minh Khê.

Minh Khê tuy rằng sợ hãi ra ngoài, nhưng nghĩ là món quà sinh nhật đầu tiên Đông Mộc Vân tặng mình, cũng gật đầu đáp ứng.

Chờ Minh Khê rời đi, Đông Mộc Vân lấy quà sinh nhật cho Minh Khê đặt lên bàn, kì thực hoa viên có một tờ giấy viết rằng ‘lễ vật của ngươi ở trên bàn’. Hắn bảo Minh Khê đi tìm quà, bởi vì thấy lá gan Minh Khê quá nhỏ, ngay cả bên ngoài Minh Huy điện cũng không dám ra, làm vậy chỉ rèn luyện chút can đảm cho cậu mà thôi.

Đông Mộc Vân không ngờ, hắn bảo Minh Khê xuất môn, thứ tìm thấy không phải tờ giấy mà là ác mộng.

Đợi thật lâu cũng không thấy Minh Khê quay về, Đông Mộc Vân còn khi dễ cậu ngốc không tìm được mảnh giấy, mãi tới khi trời sắp tối, Đông Mộc Vân rốt cuộc ngồi không yên chạy ra ngoài tìm cậu.

Mảnh giấy giấu trong ngự hoa viên vẫn còn, nhưng không thấy bóng dáng Minh Khê. Đông Mộc Vân có chút nóng nảy, tìm khắp hoa viên cũng không thấy, Đông Mộc Vân vội vàng chạy về Minh Huy điện tìm, ở đó cũng không có, lại ra lệnh bọn thị vệ tản ra tìm ở xung quanh Minh Huy điện và ngự hoa viên, như vẫn không hề thấy bóng dáng Minh Khê.

Đông Mộc Vân lo lắng tìm suốt một đêm, thẳng tới sáng hôm sau.

Minh Khê đã trở lại.

Minh Khê bị hai gã hầu cận bên người phụ hoàng bọc trong chăn đơn nâng về.

Thân thể bên dưới lớp chăn không có chỗ nào lành lặn, khắp nơi là hôn ngân xanh tím, dấu răng, vết máu loang lổ. Đông Mộc Vân run rẩy ôm Minh Khê vào lòng, Minh Khê cuộn người, nhắm mắt không nói lời nào, chỉ không ngừng rơi lệ.

Khi đó Đông Mộc Vân, chưa bao giờ thống hận mình đến vậy.

Từ đó về sau, Minh Khê rất ít cười, ánh mắt xinh đẹp chỉ còn trống rỗng. Người hầu cận của phụ hoàng cứ mang Minh Khê đi, người Minh Khê toàn là thương tích, cứ bị thương mãi, cho dù lành lại bị tiếp………

Đông Mộc Vân theo kí ức chậm rãi bước đi, không biết qua bao lâu, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc xung quanh, mới phát hiện mình bất tri bất giác lại đi tới Minh Huy điện của Minh Khê, hắn cảm thấy l*иg ngực đau nhói, phun ra một ngụm máu tươi. Chậm rãi đi tới phòng Minh Khê, nằm lên giường cậu, nghĩ tới mình chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Khê chịu khổ, lại càng bất lực, l*иg ngực lại càng đau đớn, ho khan, lại phun ra một ngụm máu.

Giống hệt như dĩ vãng, khi trời sáng, Minh Khê lại bị nâng về.

“Minh Khê…….Minh Khê…….”

Đông Mộc Vân vội vàng tiếp được Minh Khê bị đặt trên mặt đất đã sắp ngã ụp xuống.

Hai người hầu đưa Minh Khê về, thấy thái tử điện hạ ở trong này cũng không nói gì nhiều, làm lễ xong vội vàng rời đi.

“Minh Khê, ngươi thế nào? Để ta xem xem…….”

Đông Mộc Vân lo lắng ôm Minh Khê tới giường.

Minh Khê thấy giọng điệu Đông Mộc Vân kiên quyết, nhìn gương mặt không còn chút huyết sắc của hắn, cũng không cự tuyệt, tùy ý Đông Mộc Vân kiểm tra cho mình, suy yếu đến mức ngay cả ánh mắt cũng không mở được.

Thân thể nguyên bản trắng nõn, non mềm, trừ bỏ những dấu hôn ngân xanh tím mỗi lần lưu lại, dấu răng nhiễm máu, lúc này còn có dấu cháy đen từ bàn ủi sắt, còn có vết roi bật máu, hạ thể lại vô cùng thê thảm, bây giờ vẫn còn rướm máu. Lúc này Minh Khê hệt như một con búp bê vải bị người ta chà đạp xong vứt bỏ.

Đại não Đông Mộc Vân choáng váng, nuốt vội ngụm máu tanh tưởi trong miệng, cố gắng khắc chế tình tự của mình, không để Minh Khê thấy khổ sở.

“Minh Khê…… thương…..Ta, ta đi tìm y sư đến………”

Đông Mộc Vân không ngờ mình vẫn không thể khống chế được mà nghẹn ngào, sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Minh Khê liền cuống quít đứng chạy chạy ra ngoài.

“Đừng…….. đi…….”

Tiếng nói vốn trong trẻo đã trở nên khàn khàn, Minh Khê dùng hết khí lực mới giữ được ống tay áo Đông Mộc Vân.”

“Đừng… kêu….. y sư….. ta không…. muốn bị người khác…… thấy hình dáng này…..”

“Minh Khê……..”

Đông Mộc Vân rốt cuộc không khống chế được, nghẹn ngào ôm Minh Khê vào lòng, giống như chỉ có vậy mới làm cả hai bớt đau một ít.

“Chính là…….Minh Khê…. bị thương rất nặng…….”

“Không…….sao…….sẽ tốt!”

Minh Khê trước kia không bao giờ nghĩ tới, mình cũng có lúc kiên cường, cho dù bị như vậy cũng muốn tiếp tục sống sót.

“Thực xin lỗi, Minh Khê, đều là lỗi của ta…… là ta sai…….”

Đông Mộc Vân thống khổ nỉ non bên tai Minh Khê.

“Minh Khê, ta nhất định sẽ để ngươi rời khỏi nơi này……Minh Khê phải cố gắng sống tốt… hãy tin tưởng ta một lần nữa.”