Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 70: Thở ra một độc kế (hạ)

Một câu tự mình đi của Quân Mặc, làm cho tâm can của Thập Nhất nhất thời nhịn không được run rẩy, hầu kết chuyển động một cái mới nói: “Chủ tử muốn làm gì?”

Thập Nhị chớp chớp đôi mắt, cũng có chút mờ mịt nhưng chờ mong nhiều hơn nhìn Quân Mặc.

Quân Mặc cười nói: “Đương nhiên, phải đi Thiên Huyễn môn hỏi tung tích của Vương Thanh Hoan. Tên kia chính là thân thể yêu thú, rất khó gϊếŧ chết, nếu vì ta chần chờ bất định mà không nói, làm bọn họ sơ suất để người nọ chạy mất, chẳng phải là có hại cho chính đạo của ta sao?!”

Thập Nhất: (⊙o⊙)!

Thập Nhị: =_=!!!

Sau đó người của Thiên Huyễn tông sẽ đến kiểm tra thi thể lần nữa, phát hiện thi thể kia là giả, biết được “Vương Thanh Hoan” bị chém trúng “Tim”, trúng kịch độc, sau đó còn ngã xuống vách đá thế nhưng vẫn sống!

Như vậy cũng không chết, không phải là yêu thú, thì là gì?

Nếu Vương gia dây dưa với ma đạo, Quân Mặc muốn khiến cho kẻ khác điều tra rõ chân tướng, sau đó cùng chung mối thù với Vương gia, nhưng nếu kẻ khác biết Vương gia không chỉ dây dưa cùng ma đạo, còn nuôi dưỡng một kẻ nửa thú nhân như Vương Thanh Hoan, Vương gia tuyệt đối sẽ không được bất cứ kẻ nào đồng tình, cho dù là kẻ địch!

Không phải giống loài của ta, sẽ có dị tâm.

Trước đây, Thiên Huyễn môn nhất định muốn cùng Vương gia bất tử bất hưu*… sẽ không có ai tin Vương gia.

*không chết không ngừng

Kế này, thật độc.

Loại người kẻ khác thở hai cái, thì hắn thở ra một độc kế liên hoàn, hắn thật sự là chủ tử cười đến ôn nhu thiện lương của chúng ta sao? Là thật sao?!

Tâm can Thập Nhất và Thập Nhị cùng run rẩy, nhất là Thập Nhất, chỉ cảm thấy bắp chân của mình đều bắt đầu vọp bẻ, nhất định là lần trước bị đánh sưng mông, dẫn đến đùi lưu lại di chứng!

“Đi thôi.” Quân Mặc cười ha hả một tiếng, cũng không quan tâm quần áo hơi bụi đất trên người, đưa tay hung hăng chà một chút trên khuôn mặt tuấn tú, vết bầm vừa mới được xoa tan nhất thời trở lại.

Hắn liền mang dáng vẻ bị cuồng đánh đau khổ bức bách như vậy, đi phân đàn Thiên Huyễn môn, đúng lúc đυ.ng phải đám người Thiên Huyễn môn sắc mặt âm trầm, thế mới biết người trẻ tuổi bị đâm kia còn chưa chết, chẳng qua là bị phế đan điền… Thù này, kỳ thật so với gϊếŧ người càng làm cho người ghi hận.

Quân Mặc yên lặng ghi cho Thập Nhất một công lao, quyết định sắp tới đem Thập Nhất đi ám đường lĩnh trượng, giảm bớt một nửa.

Thập Nhất đứng gác ngoài cửa, mông nhịn không được run rẩy một chút, hắn theo bản năng nhìn về phía Thập Nhị bên kia, hỏi: “Haiz, thuốc lần trước ngươi thoa mông còn không?”

Thập Nhị mặt không đổi sắc nhìn mông hắn một cái, thản nhiên gật đầu: “Còn rất nhiều.”

Cơ bắp ở mông Thập Nhất theo bản năng run rẩy một chút, đột nhiên nhéo thân mình, trừng Thập Nhị, cả giận nói: “Nhìn cái gì vậy, ta tùy tiện hỏi thôi!”

Thập Nhị: “Ha ha.”

Thập Nhất: “…”

……

Cũng không ai biết tối hôm đó Quân Mặc rốt cuộc cùng người của Thiên Huyễn môn nói chuyện gì, mà ngay cả Thập Nhất và Thập Nhị, cũng chỉ nhìn thấy người của Thiên Huyễn môn mang vẻ mặt nặng nề và oán hận đưa Quân Mặc ra ngoài cửa, trầm giọng cáo từ: “Bọn ta trở về, việc này trọng đại, dĩ nhiên không phải đệ tử bọn ta có thể giải quyết, những thứ khác không dám nói, mấy tin tức Quân sư đệ cho, chỉ chưởng môn sư tôn biết được. Quân sư đệ, thời điểm tông môn chúng ta tỷ thí gặp lại sau.”

Quân Mặc cung kính gật đầu, chỉ yên lặng từ nhẫn không gian lấy ra một chai đan dược có tác dụng chữa trị đan điền đưa tới, sau đó hổ thẹn mà nói: “Nếu ta đủ quyết đoán, chư vị sư huynh cũng sẽ không phạm sai lầm như vậy. Chuyện này, là ta sơ suất. Ta ít ngày nữa cũng trở về tông môn, sư tôn cùng yêu quái kia… đánh nhau một trận, bị thương rất nặng, ta cũng không tiện ở lại đế đô lâu, chờ tỷ thí tông môn chúng ta gặp lại.”

Hai nhóm người cáo từ rời đi, thời điểm người của Vương gia còn chưa biết, cũng đã có một bàn tay thật lớn, không có ý tốt giơ lên.

Quân Mặc hí mắt khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Thập Nhất, ôn thanh nói: “Kế tiếp, ta phải bắt đầu nghiêm túc đuổi gϊếŧ ngươi, ngươi cần phải chạy nhanh lên, nếu thật sự rơi vào tay ta, ta cũng sẽ thật sự gϊếŧ chết ngươi.”

〒▽〒

Thập Nhất cơ hồ nháy mắt lệ ròng, hắn mới vừa biết được tin dữ này, tin dữ chính là, hắn biết chủ tử nhà mình tuyệt đối không dễ! Trêu! Chọc!

Nếu mình thật sự bị tóm, thật sự sẽ! Chết!!

Đau khổ nhìn thoáng qua Thập Nhị, hắn bỗng nhiên không biết hôm nay mình còn có thể dùng đến thuốc của Thập Nhị không.

Cắn răng dịch dung thật nhanh, hắn nhanh chóng hướng về cửa thành nhảy ra, mặc dù ban đêm, cũng vẫn hốt hoảng đem ngã tư đường biến thành gà bay chó sủa, thậm chí còn tác động mấy cao thủ.

Người ra xem cơ hồ đều thấy được “Vương Thanh Hoan” chật vật đến cực điểm —— ngực tuôn ra máu tươi, trên mặt trúng độc màu tím đen, tóc rối tung, dính đầy bùn cát, ngay cả áo quần cũng rách tung toé, mà phía sau hắn, truy đuổi theo một… ma tu!

Lại là ma tu!

Mọi người sợ ngây người, cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết, ma tu lại kiêu ngạo đến mức này, cũng dám ở đế đô trọng địa, đuổi gϊếŧ người thừa kế của Vương gia Vương Thanh Hoan!

Nhưng rất nhiều người muốn động thủ đều nhịn không lên hỗ trợ, không ít người đã biết tin tức Vương gia có thể cùng ma đạo liên quan, mà trạng thái của Vương Thanh Hoan, cùng với trạng thái ma tu rõ ràng không đúng lắm, làm trong lòng mọi người sinh ra đủ loại cảm giác —— đây hiển nhiên không phải đánh nhau bình thường ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ*, mà càng giống như là… gϊếŧ người diệt khẩu!

*Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: nhà dột mà còn chẳng may mắc mưa

“Ngươi điên rồi! Ngươi dám gϊếŧ ta, tôn giả sẽ không bỏ qua cho ngươi!” “Vương Thanh Hoan” đã bị đuổi gϊếŧ đến hỏng mất khàn khàn gầm rú, ánh mắt hỗn loạn, thần sắc khốn đốn tuyệt vọng, hiển nhiên đã có tâm tư cá chết lưới rách.

Ma tu kia cười lạnh, điềm nhiên nói: “Ngươi bại lộ bí mật của tôn thượng, mặc dù ngươi là… của tôn giả… Tôn giả cũng sẽ không cho ngươi phép sống…”

Bí mật? Bí mật gì?!

Mặc dù ngươi là… của tôn giả… cái gì của tôn giả? Tôn giả, là ai?

Giờ khắc này, mỗi người đều nghĩ như vậy, luôn cảm thấy hết thảy đều tràn ngập sương mù, làm cho bọn họ hận không thể lập tức rẽ mây nhìn thấy mặt trời, lấy được đáp án.

Nhưng đây dĩ nhiên không thể, “Vương Thanh Hoan” hiển nhiên biết mình đã chạy không thoát, nhưng lại như cũ điên cuồng hét lớn một tiếng, xoay người bỏ chạy, sau đó nháy mắt liền mở ra cấm chỉ của Vương gia, nhảy vào Vương gia.

Ma tu kia lập tức theo vào, nhưng mà, lại tìm thật lâu sau cũng không tìm được người, nhất thời cùng người Vương gia đánh một trận.

Cùng lúc đó, gia chủ Vương gia trợn mắt há mồm mà nhìn nhi tử trước mặt cơ hồ giống như huyết nhân, đau lòng phẫn nộ đến cực hạn: “Ai làm?!”

Nhưng “Vương Thanh Hoan” đã không có thời gian giải thích, hắn nôn ra một miệng máu, trong máu xen lẫn mảnh nội tạng, thoạt nhìn thảm đạm vô cùng.

“Vương Thanh Hoan” cười thảm nói: “Phụ thân, nhi tử rất xin lỗi ngài, yêu thú kia, hắn chiếm cứ cơ thể của ta, hôm nay nếu ‘Hắn’ không bị trọng thương, ta căn bản không khống chế được thân thể của chính mình. Mặc dù như thế, hắn vẫn không chịu buông tha ta. Phụ thân, ta phải đi, nếu ta có thể sống, ta nhất định… trở về! Ta nhất định trở về!”

Nói xong, không cho gia chủ Vương gia thời gian phản ứng, dập đầu ba cái trên mặt đất, xoay người liền tiêu thất không bóng dáng.

“Thanh Hoan! Thanh Hoan! Ngươi trở về! Ngươi trở lại cho ta!” Gia chủ Vương gia khϊếp đảm kinh hồn đuổi theo, nhưng trong sân một người cũng không có, ngay khi hắn muốn theo vết máu ra ngoài tìm người, chuông báo động của Vương gia lại bị gõ vang, tiếng vù vù nói cho gia chủ, có người tập kích Vương gia!

“Gia chủ! Gia chủ không xong! Một ma tu ít nhất nguyên anh kỳ, vọt tới Vương gia muốn gϊếŧ thiếu gia!” Gia phó hoang mang rối loạn tiến vào, một câu, khiến cho ánh mắt của gia chủ Vương gia đỏ ngầu…