Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 50: Tới kẻ nào xử kẻ đó

Theo chân khí trong bàn tay Quân Mặc truyền lại, thi thể vốn đã bị phá nát tâm mạch, lại chậm rãi cử động!

“Đứng lên.” Quân Mặc nhìn người trên đất, thần sắc lạnh như băng, khuôn mặt trầm tĩnh, trong con ngươi thanh lãnh phảng phất huyết hải cuồn cuộn vô biên, không khỏi làm người ta cảm thấy có chút sợ hãi.

“Thi thể” trên đất run lên một chút, lại như bong bóng bị thủng, cả người từ một trung niên cao một thước tám, co lại thành bộ dáng không đến một thước sáu.

“Phốc khụ khụ khụ…” Chỉ thấy “Thi thể” kia đột nhiên phát ra một trận ho khan điên cuồng, sau đó ngã một bên điên cuồng phun huyết, nhưng mặc dù cảnh tượng này kinh dị, “Thi thể” cũng thật sự sống lại.

“Khụ khụ, là, là một người trẻ tuổi mặc thanh sam, cầm ngọc phiến, nho nhã, nho nhã đến mức…” “Thi thể” gian nan há miệng thở dốc, nhưng máu tươi trong miệng tuôn ra, muốn nói gì cũng không nói được.

“Thi thể” không khỏi có chút sốt ruột, nhưng càng sốt ruột, càng không có biện pháp nói ra, ngược lại hộc máu càng nghiêm trọng.

Quân Mặc nhớ kỹ diện mạo và đặc trưng của người nọ, vươn tay điểm đại huyệt của “Thi thể”, nhíu mày hỏi: “Ngươi có thể gặp được sư tôn?”

Người này gian nan gật đầu.

“Sư tôn đánh ngươi?” Quân Mặc lại hỏi.

Người này gật đầu tiếp, gật xong lại kinh hãi, nghĩ đến lời người trẻ tuổi thần bí kia đã nói, nhất thời gấp đến độ muốn giải thích, nhưng không cách nào nói chuyện.

Quân Mặc lãnh mặt, lại hỏi: “Kẻ vừa rồi biết ngươi?”

Người này vội vàng lắc đầu, thần sắc vội vàng, nhưng giờ phút này hắn ngay cả động cũng không động được.

Nếu không phải thân thể hắn vốn bị kéo ra, giờ phút này nhất định mất mạng, người nọ nhìn như đánh trúng trái tim của hắn, kỳ thật cũng lệch một phân. Cho nên, Quân Mặc có thể cứu hắn.

Hắn không khỏi có chút hối hận, nghĩ đến vì mình nhất thời xúc động, có thể sẽ tạo thành hiểu lầm giữa hai sư đồ, hắn liền nóng vội, nhưng Quân Mặc lại không hỏi hắn bất cứ vấn đề gì, sau khi nghe được đáp án, lãnh mặt liền tiêu thất bóng dáng.

“Ô ô ô!” Chớ đi a! Người này nhịn không được hoảng lên, hắn cảm giác được, chủ tử nhà mình đã lâm vào trạng thái nổi giận.

“Được rồi Thập Nhất, đừng gọi, giảm chút hơi sức đi.” Một hắc y nhân thở dài nói, vươn tay đem hắn bế lên: “Đã sớm bảo ngươi đừng làm, hiện giờ thiếu chủ sớm cùng trước kia bất đồng, đã quyết định cũng không thích ai vi phạm. Ngươi không sợ chết còn muốn đi thăm dò sư tôn của ngài, đây không phải là vội vàng muốn chết sao.”

“Ô ô ô!” Thập Nhất giận dữ trợn mắt, vẻ mặt lo lắng.

Hắn chỉ muốn thử một chút xem sư tôn này đáng tin hay không, cũng không đặc biệt làm khó a, ai biết được người kia thoạt nhìn tiên khí phiêu phiêu, tính tình lại đáng sợ như vậy.

Đúng lúc để cho người ta thừa cơ, ngộ nhỡ thật sự làm quan hệ sư đồ vốn hòa hợp trở mặt thành thù, tội của hắn liền rất lớn!

“Được rồi chớ ngao ngao, ngươi vừa mới truyền tin, âm thanh kẻ kia thiếu chủ đã nghe được, biết không phải sư tôn động ngươi.” Quân Thập Nhị không kiên nhẫn cau mày, cúi đầu nhìn thoáng qua kẻ ngốc trong ngực, tức giận hừ một tiếng.

“Ô ô ô.” Thập Nhất nghe vậy, lúc này mới nhớ tới vừa nãy mình rất khẩn trương, nhanh nhẹn bóp nát truyền thanh phù, nếu không chủ tử nhà mình cũng sẽ không tới nhanh như vậy.

Thập Nhị tức giận nhìn hắn một cái, bị sự ngu xuẩn của hắn làm tức giận.

Bảo ngươi đón người, ngươi không nên làm như vậy. Làm hại thiếu chủ đang ép độc còn phải lại đây cứu ngươi, cũng phun máu, hừ, dưỡng thương cũng vô dụng, chờ đi hình đường ăn trượng đi, nằm một năm cũng đáng đời ngươi!

Thập Nhất hiển nhiên cũng nghĩ tới việc này, mặt nhất thời nhăn nhó.

Mà giờ phút này, thiếu chủ trong miệng hai người, lại khuôn mặt âm trầm, đại khái là sắp giận điên lên.

Lâm Tiêu với Quân Mặc mà nói, chính là thiên đạo bồi thường cho việc hắn bị nung khô thần hồn trăm năm, cũng là trân quý nhất trong lòng hắn, không dung thứ kẻ nào bên ngoài mơ ước.

Nhưng mà vừa rồi, hắn nghe được gì?

Có một tên bệnh thần kinh theo dõi sư tôn, vả lại còn biếи ŧɦái đến cực điểm mà sinh ra tâm tư như vậy —— để người trong thiên hạ đều chán ghét mà vứt bỏ sư tôn, khinh bỉ sư tôn, thậm chí diệt sát sư tôn, sau đó làm sư tôn về sau chỉ có thể dựa vào tên biếи ŧɦái kia sao?!

Mơ tưởng!

Ở đâu ra ý nghĩ chó má như vậy, dám tự quyết định mơ ước người của hắn!

Đừng hỏi hắn làm sao từ trong nửa câu nói hàm hồ không rõ nghe ra ý tứ sâu xa như vậy, tóm lại hắn chính là hiểu, chính là rõ ràng.

“Dựa vào ngươi cũng xứng!” Quân Mặc cười lạnh liên tục, khuôn mặt tuấn tú âm u lộ ra một nụ cười, thời gian trôi qua, càng ngày càng huyết sóng cuồn cuộn.

Nhưng đợi đến lúc Quân Mặc xuất hiện ở một cửa thành khác vài ngày sau, trên mặt cũng chỉ còn lại có ngây ngô sạch sẽ, cùng với tràn đầy nhiệt tình sang sảng.

Quân Mặc an tĩnh đợi hồi lâu, nhìn người dáng vẻ giống như thượng tiên xa xa chậm rãi đến, tất cả biểu tình trên mặt nhất thời đều hóa thành tươi cười chói mắt.

Hắn chỉ cảm thấy ngực từng đợt nóng lên, nụ cười nơi khóe miệng không ngừng được mà sâu thêm.

Quân Mặc đi mau hai bước nghênh đón, trong ánh mắt ôn nhuận xinh đẹp tràn đầy dương quang vui vẻ và sung sướиɠ: “Sư tôn!”

Lâm Tiêu khẽ nhíu mày, bước chân hơi dừng lại một chút, vừa ngẩng đầu, đối diện nụ cười trong sáng đến cực điểm của thiếu niên, nụ cười thuần túy ngốc bạch ngọt kia, trong nháy mắt cơ hồ làm hắn có ảo giác mù mắt —— vài ngày không gặp thôi, vì sao đồ đệ giống như càng trung khuyển?

“Sư tôn, cũng may ta tìm được sư tôn.” Quân Mặc cơ hồ tham lam nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú lãnh khí phiêu phiêu của Lâm Tiêu, ung dung nhích lại gần, động tác tự nhiên đến cực điểm kéo ống tay áo Lâm Tiêu, lo lắng hỏi: “Gần đây đều nói tông môn nội loạn, ta muốn tìm sư tôn, lại sợ làm phiền sư tôn. Nhưng để cho ta tự đi Vạn Thú Cốc trước, lại thật sự lo sư tôn…”

Hắn rất tài tình đem vị trí của mình ở một chỗ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xông lên núi cứu sư tôn, mà còn giải thích nguyên nhân vì sao mình không đi Vạn Thú Cốc trước.

Lâm Tiêu ân một tiếng, thấy thiếu niên thần sắc nhu mộ nhìn mình, liền vươn tay xoa đỉnh đầu của hắn, thấy sắc mặt hắn có chút tái nhợt, liền nhíu mày: “Luyện công bị trục trặc?”

Quân Mặc lộ ra một nụ cười ngại ngùng, khẽ lắc đầu: “Không có, ta rất khỏe.”

Lâm Tiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn đang nói dối, mâu sắc không khỏi hơi trầm xuống.

Quân Mặc có chút khó xử chớp chớp đôi mắt, lúc này mới nói: “Là mấy hôm trước có chút chuyện. Người mà phụ thân ta trước kia lưu lại tìm được ta, bọn họ nói có một số việc năm đó, tra được một người. Trước đây không lâu, thám tử của ta ở lại cửa thành truy xét suýt bị người kia đánh chết, vì cứu người, cho nên tiêu hao một chút chân khí.”

Lâm Tiêu nghe vậy ngẩn ra, trở tay bắt được cổ tay của hắn, quả nhiên phát hiện người này khí hư huyết yếu, chân khí tiêu hao quá độ.

Lâm Tiêu gật đầu, thuận tay truyền không ít chân khí tinh thuần cho hắn, chờ khi thấy thiếu niên sắc mặt hồng nhuận, tai đỏ lên nhìn mình, Lâm Tiêu đột nhiên hoàn hồn lại, thần sắc hơi cứng đờ, gần như cứng còng mà buông lỏng tay thiếu niên ra.

Ma đản về sau không thể chuyển vận chân khí!

“Tra được ai ra tay sao?” Lâm Tiêu cứng ngắc mà thay đổi đề tài.

Quân Mặc chớp chớp đôi mắt, nghiêm trang chững chạc gật đầu, trên mặt hơi nghiêm túc, trầm giọng nói: “Là một người tuổi còn trẻ, cầm ngọc phiến, rất nho nhã. Thanh âm ôn hòa, tu vi cao thâm, như là xuất thân từ thế gia. Nghe ý tứ của hắn, không biết từ nơi nào biết thân phận của ta, tìm tới người của ta. Người kia lúc gϊếŧ người nói, muốn ta thân bại danh liệt, vạn người đuổi đi, đến thời điểm đó, ta chỉ có thể kéo dài hơi tàn khẩn cầu hắn.”

Lâm Tiêu trong nháy mắt đã nghĩ đến người trẻ tuổi khó hiểu xuất hiện dưới chân núi Huyền Chân tông, nghĩ đến người này thế nhưng muốn đứa ngốc nhà mình thân bại danh liệt, còn muốn ép Quân Mặc chỉ có thể dựa vào hắn, đối với loại biếи ŧɦái này, trong lòng nhất thời sinh ra sát ý vô hạn.

Loại bệnh thần kinh này, tới kẻ nào xử kẻ đó!