Khương Thiên Đông trong đoạn phim kia ăn mặc rất lịch sự, áo sơ mi và quần Tây gọn gàng sạch sẽ. Khi hắn bước vào cửa tiệm, người con gái đó vui mừng nở rộng nụ cười, tay tạm dừng việc làm hiện tại đặt điện thoại xuống, chạy ra ôm hắn vào lòng, sau đó còn đặt thêm một nụ hôn vào môi.
Hắn ta mỉm cười nhìn người phụ nữ ấy “Đã lâu rồi không gặp em, khỏe không?”
“Người ta nhớ anh đến phát điên rồi nè” Người con gái õng ẹo thân hình béo ục của mình ra trước mặt hắn, tăng thêm một nụ hôn lên môi hắn.
Hắn quay sang nói nhỏ với tên đi cùng hắn, chưa đầy một giây hắn đã đi ra ngoài, trong âm thanh có phát ra tiếng đóng cửa. Một phút sau, hắn đẩy cô gái nằm lên bàn, cô gái cũng không kháng cự, thậm chí còn chủ động cởi bỏ hết những thứ đang che đậy trên người. Phơi bày một cảnh xuân có phần dư mỡ của mình cho Thiên Đông.
Mạc Nhi còn nghĩ cả hai sẽ xảy ra một màn kí©ɧ ŧìиɧ như cô gái lúc trước, nhưng không, chăm chú xem mới thấy tên ban nãy bước vào, trên tay cầm một chiếc hộp khá lớn đưa cho Thiên Đông. Cô gái mập kia ngồi dậy tức khắc, nhận lấy hộp quà Khương Thiên Đông đưa cho mình, mở ra mới biết bên trong đựng một chiếc váy cưới.
Một lần nữa lại là loại váy cưới giống “Hoa nở”, nhưng lần này là một chiếc đầm màu xanh biển nhạt, kiểu cách thiết kế sáng tạo không giống với chiếc đầm lần trước, được đính nhiều bướm giả trên cổ áo và tay áo.
Người con gái ấy sững sờ nhìn chiếc váy cưới, hắn bảo cô ta mặc thử, cô ta cũng không ngần ngại mà mặc ngay trước mặc hắn và tên đi theo hắn. Chiếc váy khoác trên người cô ta thật sự không hợp, thứ nhất vóc dáng cô ta hơi mập, tay chân dư mỡ một ít, lại khá cao mà chiếc váy lại là chiếc bó sát hông. Thứ hai rõ ràng đó không phải là loại váy hợp với cô gái đó.
Biết mình mặc không vừa, cô ta đưa ra vẻ mặt bất mãn, tay cầm chiếc váy cưới choàng qua cổ hắn, cả thân hình không một mảnh vải che đậy dính sát vào Thiên Đông õng ẹo.
“Không vừa rồi, đổi cho người ta đi”
“Đây là loại số lượng có hạn nên không thể đổi được” Thiên Đông lắc đầu với cô ta.
“Vậy phải làm sao? Em khá mập đấy, anh biết mà” Người con gái tiếp tục quyến rũ Thiên Đông.
“Vậy thì giảm béo đi” Thiên Đông không ngần ngại đáp.
“Bằng cách nào? Đâu phải nói giảm là giảm liền đâu?”
“Em có yêu anh không?” Hắn ta nở một nụ cười man rợn hỏi cô gái đó.
“Sao anh lại hỏi thế? Đương nhiên là em yêu anh rồi” Người con gái gật đầu lia lịa.
“Vậy vì anh em sẽ làm tất cả chứ?”
“Đương nhiên”
Nụ cười trên môi càng đậm, hắn ngoắc tay gọi tên đứng cạnh bên hắn lại, tên đó đi lại gần gật đầu, tay mò mẫn rút một gói ni-lon nhỏ có bột màu trắng đưa lên cho Thiên Đông. Xem đến đây Mạc Nhi sững sờ, quay sang hỏi Vương Triệu Thần.
“Đó là ma túy?”
“Không, đó là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ”
Mạc Nhi ngỡ ngàng gật đầu có chút mệt mỏi thở dài, đầu quay lại xem tiếp đoạn phim.
Hắn đưa cho cô gái đó, nhìn ra khi cô ta thấy hắn đưa gói thuốc cho mình cũng không có gì lạ lẫm, cầm lấy gói thuốc, thả vào họng gần nữa bịch. Chưa đầy một phút, thuốc đã có tác dụng. Cả cơ thể cô ta siêu vẹo, õng ẹo lắc qua lắc lại khó chịu, miệng cầu xin Thiên Đông hết lần này đến lần khác. Nhưng hắn vẫn đứng yên đó nhìn cô ta nắm chặt chiếc váy cưới đến nhàu nát.
“John, muốn em đi” Cô gái ngồi trên bàn đã thấm ướt mồ hồi, miệng không ngừng van nài hắn.
Hắn vẫn đứng yên tay đúc túi quần đưa mắt xem người con gái đó vặn vẹo. Tên cạnh bên hắn cất tiếng “Thuốc đã tác dụng rồi, tiếp theo làm gì?”
“Đưa thứ đồ giả đó đây” Hắn giơ tay ra với tên cạnh bên.
Đồ giả mà hắn nói chính là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giả của đàn ông. Hắn cầm lấy đưa cho người con gái, bảo cô ta tự mình vận động, hắn chỉ đứng đấy xem. Cô ta ngoan ngoãn nghe lời hắn. Cầm lấy thứ đồ chơi giả mà tự mình thủ da^ʍ. Hắn đứng xem cô ta hết lần này đến lần khác rêи ɾỉ.
“Vương Triệu Thần, anh... anh đang cho tôi xem gì vậy?” Mạc Nhi lắp bắp nhìn anh, thật ra cô không dám xem đến những cảnh như thế này, phim cấp ba tuy là cô đã xem qua nhưng chỉ là những cảnh nhẹ nhàng và theo hướng tích cực, lần này đã là quá giới hạn rồi.
“Tôi đã nói với em rồi mà” Vương Triệu Thần mím môi cười.
“Đã hết cảnh ấy chưa?” Mạc nhi nãy giờ không có quay đầu xem, chỉ tập trung nhìn anh nên không biết đã đến đâu, nuốt nước bọt một cái ực mới hỏi anh.
“Rồi” Anh gật đầu.
Mạc Nhi mắt nhắm mắt mở nhìn về màn hình, đúng là đã qua rồi.
Sau khi nghe cô ta gần như đạt lêи đỉиɦ, hắn không đứng xem nữa, tay bắt đầu hoạt động, không biết ở đâu ra một con dao mổ, hắn cầm lấy lại gần người con gái, đè người cô ta xuống, tên đi cùng hắn cũng giúp một tay, giữ chặt tay cô gái, lấy một chiếc khăn nhét vào miệng cô ta. Người con gái đang trong quá trình phê thuốc lại bị ép buộc dừng lại liền giật mình hỏi hắn muốn làm gì? Hắn không nói không rằng, tay cầm dao mổ một lớp thịt trên người cô ta, khiến cô ta đau đớn trợn tròn mắt hét lớn lên, nước mắt không giấu được chảy dài, máu phun ra như mưa, bắn ướt cả bàn, dính một mảng trên áo sơ mi hắn và áo của tên kia.
Con dao đi sâu hơn chạm đến lớp mỡ bên trong, người con gái nước mắt trào như mưa, không thể nhịn nổi cứ liên tục hét lên. Chiếc váy cưới bên dưới đất cũng dính lấy máu. Con dao liên tục đi sâu vào cho đến khi trên cơ thể người con gái ấy đã thấy rõ ràng nội tạng. Từng thớt thịt xẻ đôi, tạo một đường trống cho tay hắn đi vào. Người con gái trợn tròn mắt hết cỡ, nước mắt chưa bao giờ ngừng tuôn.
Mạc Nhi gần như sắp ngạt thở với những gì trên đoạn phim đang diễn ra, cô không còn tin vào mắt mình đó chính là Thiên Đông mà cô từng yêu nữa, cũng không hiểu vì sao hắn phải gϊếŧ một người con gái như thế, chẳng thà cầm súng bắn một phát là xong xuôi, đâu cần phải như thế? Còn kinh dị hơn trong những bộ phim cô từng xem.
Một lúc sau, tên kia đưa cho hắn một gói thuốc màu trắng. Lần này đích thực là ma túy. Người con gái đang chìm trong đau đớn thì bị hắn nắm lấy tóc giật lên, bóp chặt miệng cô ta, đổ hết một gói vào miệng. Nếu tính không lầm thì gói thuốc đó mang 100 gram ma túy, vừa đổ vào miệng, cô gái đó bắt đầu co giật mạnh mẽ, trên mép sủi bọt.
Kết quả, người con gái đó đã chết. Mắt trợn tròn, miệng sủi bọt, ngay tại phần bụng bị mổ một đường dài, thấy rõ cả nội tạng bên trong. Vẫn là hành động cũ của hắn, tìm cây kéo cắt hết phần tóc của người phụ nữ.
Mạc Nhi xem xong đoạn đó, liền tìm đến nhà vệ sinh nôn khan, thức ăn ban nãy cũng theo dạ dày đi ra ngoài, bên trong chỉ có một cái bụng rỗng. Nôn đến khi hết sức, cô mới được thở nhẹ nhõm, Vương Triệu Thần theo cô bước vào nhà vệ sinh.
“Có sao không?”
“Không sao, Vương Triệu Thần, anh sao lại có những thứ như thế? Tôi chỉ từng coi phim, nhưng rõ ràng đó là viễn tưởng, vậy còn đoạn phim này có được chỉnh hình chưa?” Mạc Nhi mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
“Đoạn phim em vừa xem chính là ngoài đời thật” Vương Triệu Thần quì xuống nhìn cô khẳng định.
“Sao có thể? Có loại người như thế sao?” Mạc Nhi ho khan.
“Đi ra ngoài uống nước đi, em định ở trong đây luôn sao?”
Mạc Nhi được anh dìu ra ngoài, một lúc uống hết hai ly nước lọc, lấy lại tinh thần xem tiếp đoạn phim.
Diễn biến tiếp theo chính là Thiên Đông bỏ xác người con gái vào chiếc bao bố, cả chiếc váy cưới hay mọi thứ có dính bẩn. Chiếc bàn lau sạch sẽ, xịt mùi thơm vào cửa tiệm. Dọn dẹp lại nơi hiện trường. Một lần nữa hắn đi cổng sau ra về.
“Tôi vẫn chưa hiểu vì sao anh lại đưa tôi xem những đoạn phim này?” Mạc Nhi bấm dừng đoạn phim, ra sức hỏi anh.
“Đây là hồ sơ mật của hắn, em xem đi” Vương Triệu Thần cầm tài liệu trên bàn đưa cho cô.
Mạc Nhi cầm lấy tập tài liệu, tay dứt khoát mở bìa. Đôi mắt lướt trên tờ hồ sơ của Khương Thiên Đông, ngạc nhiên nhìn về lý lịch của người đàn ông đó. Làm sao có thể?
“Khương Thiên Đông có một người em sinh đôi tên Khương Thiên Văn?” Mạc Nhi quay sang anh hỏi.
Anh không trả lời, chỉ gật đầu thay lời nói.
Hồ sơ mật của người mà Dương Mạc Nhi đang cầm chính là Khương Thiên Văn, cũng là người mà cô cho rằng là Thiên Đông.
Cách đây ba năm, Khương Thiên Đông bị tai nạn xe. Nguyên nhân là do trong lúc cãi nhau với bạn gái, không kiểm soát được nên lao xe về vực sâu, xe đâm thẳng xuống biển. Cả hai người không ai thoát ra được, nên rơi vào bất tỉnh. Lúc cả hai được đưa vào bệnh viện, người sống sót chỉ có người bạn gái của anh.
Mà người ấy, chính là cô, Dương Mạc Nhi. Mạc Nhi có nhớ đến vụ tai nạn cách đây ba năm. Chính là hôm Thiên Đông hiểu nhầm cô có thai cùng một người đàn ông khác, cô đã cố gắng giải thích, nhưng anh không tin, nên cả hai đâm ra cãi nhau. Anh đã giận dữ nắm tay lái không vững xe liền lao thẳng xuống vực, cô mặc sức la hét nói anh bị điên rồi. Nhưng đến phút cuối cùng, anh vẫn ôm chặt cô vào lòng nói câu xin lỗi, sau đó xe đã bị nhấn chìm xuống biển.
Khi đến bệnh viện, nghe tin chỉ có mình Dương Mạc Nhi sống sót, em trai của anh, Khương Thiên Văn nổi trận lôi đình, đâm ra hận Mạc Nhi đến tận xương tủy. Từ trước giờ ông bà Khương đã xem Mạc Nhi như con đẻ của mình, yêu thương cô hết mực, nên khi biết chuyện này họ không trách móc cô, dù sao họ đã được phía cảnh sát giải thích, thế nên nghe Thiên Văn muốn tìm cô họ liền ngăn cản Thiên Văn, không cho phép anh động tay động chân.
Ông bà Khương đã cố gắng khuyên nhủ rằng Dương Mạc Nhi không có lỗi, là hai người cãi nhau, Thiên Đông không kiểm soát được lao thẳng xuống vực. Nhưng Thiên Văn không chịu được cái lời thuyết phục ấy, chỉ biết nổi giận đổ lên đầu Mạc Nhi, tìm đến cô. Lúc đó Mạc Nhi nằm trong phòng bệnh nhìn thấy anh bình an vô sự không giấu được, nở một nụ cười với anh, bởi vì trong thâm tâm, cô chỉ biết nghĩ đó chính là Thiên Đông của cô mà anh cũng chưa từng nói với cô anh có một người em sinh đôi.
Thiên Văn lợi dụng cơ hội ấy để trả thù cho Thiên Đông, đóng giả là Thiên Đông qua mắt Mạc Nhi. Mạc Nhi cũng không nhận ra sự khác thường, chỉ biết yêu anh đến mức điên đầu.
Hai người phụ nữ trong đoạn phim mà Dương Mạc Nhi xem đã gián tiếp liên quan đến vụ này. Chính hai người con gái đó âm mưu dàn dựng kế hoạch để Thiên Đông nghĩ rằng Dương Mạc Nhi có thai cùng người khác. Nhưng cuối cùng lại chết dưới tay Thiên Văn.
Dương Mạc Nhi ngồi xem tài liệu mà không biết suy nghĩ đi đâu. Nước mắt cũng rơi từng giọt nhẹ nhàng. Cô đã gϊếŧ chết Thiên Đông sao? Hôm ấy anh đón cô đi học với một gương mặt tối tăm. Cô đã cố gắng rặn hỏi chuyện gì, anh vẫn yên lặng lái xe, nhưng xe không đi đến trường mà đi về một hướng khác.
Đến một nơi vắng người anh mới lên tiếng “Thằng đàn ông đó là ai?”
“Anh đang nói gì vậy?” Mạc Nhi khó hiểu hỏi anh.
“Thằng đàn ông đó là ai?” Anh quát lớn.
“Em không hiểu anh đang nói gì hết” Mạc Nhi cũng bực mình, giọng khá lớn hỏi anh.
“Chết tiệt, thằng đàn ông làm em có thai là thằng nào?”
“Có thai? Thiên Đông, anh nghe ai nói nhảm nhí cái gì vậy? Em làm sao có thai?” Mạc Nhi nhăn mặt hỏi.
“Em còn chối? Thằng đó chẳng phải là thằng học cùng ngành hay sao? Tiểu Nhi, em có gan thì nói với anh là em không có thai thử xem? Anh không có mắt hay sao?” Thiên Đông giữ không vững tay lái liền đâm sang đường rào cản, xe chạy thẳng xuống vực.
“Thiên Đông, anh bị điên rồi” Mạc Nhi hét lớn.
Khi xe sắp rơi xuống biển, Thiên Đông đã cô vào lòng, nói xin lỗi cô. Rồi cả hai chìm vào nước, lặn xuống đáy biển sâu.
Nước mắt rơi không ngừng, Mạc Nhi thở dài nhớ lại ký ức đó. Thiên Đông, Thiên Văn, hai anh em sinh đôi! Cô đã hại chết Thiên Đông sao?
Vương Triệu Thần nhìn Mạc Nhi ngồi khóc, anh còn nghĩ khi cô nghe đến chuyện này sẽ nổi điên lên, khóc lớn, sẽ mất bình tĩnh mà chạy đi tìm Khương Thiên Văn hỏi chuyện. Nhưng anh đã lầm, cô ngồi yên lặng đọc tài liệu, cũng yên lặng rơi lệ, một màn thế này khiến anh đau lòng. Đến phút này cô còn có thể mạnh mẽ sao?
“Mạc Mạc, nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi, kiềm nén làm gì?” Vương Triệu Thần dịu dàng khuyên răn.
“Khóc thì có thể làm được gì không?” Mạc Nhi quay sang anh, ánh mắt nhìn chỗ khác.
“Ít ra em cũng không phải mệt mỏi chịu đựng, chẳng phải con gái tụi em luôn khóc vì tình yêu sao?”
“Anh đừng nói như thế được không? Tôi là tôi, họ là họ, nước sông không phạm nước giếng” Mạc Nhi lau nước mắt, quay về màn hình to lớn nhấn đoạn phim thứ ba xem tiếp.
Vương Triệu Thần nhìn cô, trong lòng nhói đau lên. Trước mặt anh, cô có thể ung dung khóc lặng lẽ vì một người đàn ông khác. Chết tiệt! Anh mới hiểu ra được một điều, Mạc Nhi không giống như những người phụ nữ trước kia anh từng gặp. Cô luôn lặng thầm làm những điều mà không ai có thể thấy. Sức kiềm nén của cô quả là rất cao. Thật ra cô làm như thế nào mà lại kiên cường đến thế?