(1)
Ông Lý vẫn không cam lòng, lúc còn trẻ rất đào hoa, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, có lúc ăn xong rồi để đó, cho nên già rồi, cuộc sống của ông xuất hiện rất nhiều con riêng. Rất nhiều người bị ông tìm người nói hai ba câu đuổi đi, chỉ có duy nhất một người để cho ông thật bất ngờ, đó là một người giống ông đến mười phần.
Trên người tràn đầy tội ác, làm việc dứt khoát lưu loát, lòng dạ độc ác, rất giống lúc ông còn trẻ. Thương trường như chiến trường, nếu không ông cũng không thể từ trong đám anh em đông đảo của ông cụ giành lấy quyền thừa kế nhà họ Lý trong tay.
Khi lần đầu tiên ông nhìn thấy đứa trẻ này, trong lòng ông vang lên một giọng nói cho ông biết, đúng rồi, chính là nó. Bọn họ làm một cuộc giao dịch, để cho anh làm một quân cờ, cho anh ba năm, nếu như có thể lẻn vào công ty đối địch Lâm thị, lấy được tài liệu tài liệu mà ông cần. Như vậy, anh muốn gì đều có cái đó, nhưng mà, nếu như bị người phát hiện, như vậy chỉ có thể trách mình không có bản lãnh.
Vì để cho cuộc sống của nó thêm một chút sóng gió, ông để cho người ta truyền ra tin tức: "Có thể lúc ông còn sống mà kiếm được số tiền khiến ông hài lòng, có năng lực được ông công nhận, thì có thể thừa kế tất cả sản nghiệp của nhà họ Lý."
Tha thứ cho ông ác độc, nếu muốn thành công, nhất định phải đi trên con đường gặp thần gϊếŧ thần, gặp phật gϊếŧ phật. Nếu không, làm sao có thể bảo vệ được sản nghiệp của nhà họ Lý.
Nhưng mà, khi tất cả sắp thành công, nó lại bị điều tra vì tội buôn lậu, thằng bé ở trên tòa án cười lạnh nhìn ông, trong mắt lộ ra oán hận đối với ông.
"Lý Hồng Vũ......" Từ đó, ông mới biết ông đã sai, sai hoàn toàn. Trong lòng mới hiểu được, đối với người khác lòng dạ độc ác, đối với người bên cạnh, thì quá mức độc ác, tại sao ông không nghĩ tới điều này đây.
Ông Lý không cam lòng cũng không còn cách nào khác, nửa đời sau của thằng bé, đều trải qua ở trong tù. Bởi vì nó gặp chuyện không may, nhà họ Lý phải giải tán, những thứ tài sản kia bị con trai và người thân lấy hết không còn một mảnh. Ông Lý luôn lấy nhà họ Lý làm tự hào, cứ thua như vậy, nói ra thì ai tin đây.
"Lý Hồng Vũ, tôi đối đối với anh không tệ, những năm này anh ăn anh mặc, đã bao giờ tôi bạc đãi anh chưa, thế mà anh lại lấy ân báo oán."
"Ông Lý à, đầu óc ông bị cửa kẹp rồi sao, ông đối đãi không tệ với tôi. Vậy sao ông không nói, là mẹ tôi chết như thế nào, nếu không phải là ông, mẹ tôi sẽ bỏ tôi mà đi sao?" Lý Hồng Vũ cười nước mắt đã chảy ra, vừa bị người giám sát dẫn đi vừa chảy nước mắt. Ngay cả chính anh cũng không biết tại sao lại rơi lệ, vì thấy có lỗi với mẹ mà rơi lệ, hay là vì mình mà rơi lệ?
Ông Lý cả người ngơ ngẩn ở đó, quay đầu lại, ông vẫn không hiểu, cuối cùng là ông có lỗi ở chỗ nào.
Kết cục (2)
Cho tới bây giờ chưa bao giờ Hoàng Hân Nguyệt nghĩ qua cô sẽ bị một đứa trẻ đuổi theo kêu mình một tiếng mẹ vợ, có ai biết được cái cảm giác đó nó quỷ dị như thế nào không?
Nhìn người trước mắt giơ cây kẹo que, mặc một cái yếm nhỏ, cười ha ha, cái mông nhỏ lắc lư lắc lư, đi theo phía sau cô, gọi cô: "Mẹ vợ, mẹ vợ......"
Cả người Hoàng Hân Nguyệt cũng bối rối, áp chế cảm giác quỷ dị đó. Phải biết, bây giờ cái bụng của cô mới hơn bốn tháng nha, sao tiểu tử này nhìn ra được trong bụng của cô là con gái chứ.
"Ai u, xin lỗi xin lỗi, Hân Nguyệt đứa bé này có chút nghịch ngợm, em thông cảm một chút nha." Từ phòng bếp hé lộ ra một khuông mặt tinh sảo nhỏ bé, chỉ thấy nụ cười của chị ấy dịu dàng có thể chết người, đây chính là bà xã của Lưu Hoa, Tiểu Tiểu.
Chị Tiểu Tiểu, không có sao đâu chị làm tiếp việc đi. Hoàng Hân Nguyệt bị tiểu tử kia lôi kéo, nắm lấy tay nhỏ bé của đứa nhỏ giơ lên, trả lời.
"Mẹ à, vợ của con đói bụng rồi sao?"
"Tiểu tử, con xác định năm nay con mới chỉ có sáu tuổi thôi sao?" Hoàng Hân Nguyệt bị tiểu tử này làm cho đầu ….. thật không biết mọi ngày tiểu tử này nghịch ngợm như thế nào. Miu-diendanlequydon
"Mẹ vợ ơi, tới đây. Mẹ ngồi đi, ngồi đi....." Hoàng Hân Nguyệt bị cậu bé kéo đến trên ghế salon, tiểu tử kia nằm bên cạnh cô, nói về cái bụng hơi lớn của cô: "Vợ, vợ ơi....... Anh là chồng em, em phải ngoan ngoãn ăn cơm nha."
Hoàng Hân Nguyệt:................
Khi Lâm Vĩnh Mặc và Lưu Hoa vừa bước ra khỏi cửa thư phòng, nhìn thấy chính là một cảnh tượng như vậy. Lưu Hoa vỗ vỗ bả vai của Lâm Vĩnh Mặc, nói: "Cậu hai Lâm à, xem ra sau này chúng ta nhất định sẽ là thông gia, ha ha..... Con tôi thật tốt, còn nhỏ như vậy đã tìm giúp tôi một con dâu rồi."
Lâm Vĩnh Mặc nghe xong đổ mồ hôi một trận, vội vàng giải cứu bà xã từ móng vuốt của tiểu tử kia, hơn nữa hung hãn nói: "Tiểu tử, con muốn vợ thì tự đi mà tìm, đừng làm phiền vợ của chú."
"Hừ, cha vợ. Sao cha có thể như vậy. Ban đầu là cha hôn cái miệng nhỏ nhắn của con, không phải là nói cho con biết, tương lai muốn con làm con rể sao?"
"Tiểu tử, chú nói lúc nào?" Lâm Vĩnh Mặc bị Hoàng Hân Nguyệt trợn mắt nhìn một cái, vội vàng giải thích nói: "Huống chi sao ngươi biết trong bụng vợ chú là con gái."
"Đần, cha vợ yên tâm đi. Tương lai cha già rồi, con và vợ sẽ chăm sóc cha."
Nói xong cũng nhảy xuống ghế sofa chạy đi mất. Một lát sau, chỉ thấy cậu bé cầm một cái bánh ngọt, Lưu Hoa kinh ngạc nhìn hỏi cậu: "Con trai, đây là đưa cho ba ăn sao?"
Chỉ thấy cậu bé nói mà đầu cũng không hề quay lại: "Không phải đâu, là con đưa cho vợ tương lai ăn." Nói xong đưa tới trước mặt Hoàng Hân Nguyệt, mở to mắt nhìn cô chăm chú.
Nếu như tiểu tử này có thể bình thường một chút, ngược lại Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy cậu bé đáng yêu, nhưng mà tiểu tử này sao lại quỷ dị vậy chứ. Quên đi, người lớn không chấp nhất với con nít, cô nhận lấy bánh ngọt, ăn từng ngụm miếng từng miếng, phát hiện mùi vị không tệ chút nào.
Lưu Hoa bị đứa trẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bỏ lại khách, chạy vào nhà bếp tìm bà xã tìm sự an ủi.
Về sau, mỗi lần tiểu tử này nhìn thấy Hoàng Hân Nguyệt, nhất định đuổi theo phía sau cô kêu: Vợ của anh, vợ của anh........
Mãi cho đến khi Hoàng Hân Nguyệt sinh đứa trẻ mới thôi.
Kết cục (3)
Cho tới bây giờ, Triệu Dao Dao cũng không nghĩ rằng cô có thể ở chung một chỗ với Hoàng Tân Duy. Khi trong tay cô đeo chiếc nhẫn cưới mà Hoàng Tân Duy thiết kế vì cô, nói không cảm động, đó là gạt người.
"Dao Dao, anh đã thiết kế chiếc nhẫn này từ mấy năm trước rồi, anh luôn luôn chờ cơ hội này. Em có nguyện ý sau này làm bạn ở bên cạnh anh không?"
Triệu Dao Dao chưa kịp nói gì đã khóc, Hoàng Tân Duy ôm cô vào ngực thật chặt. Đợi mấy năm nay, rốt cuộc anh cũng có thể cung cấp một cuộc sống đầy đủ cho Triệu Dao Dao.
"Mấy năm này em đi theo anh đã chịu nhiều vất vả, anh cũng biết, nhưng mà anh không dám mở miệng, bởi vì khi đó anh chưa có tư cách và tự tin. Hôm nay, đã có thể rồi.............."
"Anh chính là một đứa ngốc, đại ngốc......." Triệu Dao Dao chảy từng giọt nước mắt hạnh phúc, trong tay đeo một chiếc nhẫn Hoàng Tân Duy thiết kế cho cô. Trên thế giới, chiếc nhẫn này có một không hai, cũng là một tình yêu vĩnh hằng.
"Dao Dao, em hãy đồng ý đi......"
Lời Hoàng Tân Duy vừa mới dứt, xung quanh lập tức vang lên từng trận tiếng reo hò, còn có tiếng thét.
"Đồng ý anh ấy, đồng ý anh ấy, hãy đồng ý anh ấy, ha ha........"
"Chị Dao Dao, chị nên đồng ý anh ấy đi, nếu không anh ấy sẽ khóc. Chị nhìn đi, hốc mắt anh ấy đều đỏ lên hết rồi kìa." d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n
Bộ dáng của Hoàng Tân Duy chọc cười Hoàng Hân Nguyệt, cho nên cô nhịn không được mở miệng nói chuyện vì Hoàng Tân Duy khiến Hoàng tân Duy có chút dở khóc dở cười, ngay cả Triệu Dao Dao cũng bị chọc cười. Hôm nay, bọn họ cử hành hôn lễ ở chỗ này, mặc dù hôn lễ này rất đơn giản, chỉ mời một ít bạn thân ở trong công ty, nhưng cô rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, cảm thấy rất hài lòng.
Hôn lễ là do cha mẹ hai bên đồng ý cử hành, Hoàng Tân Duy không có hỏi cô có nguyện ý gả cho anh hay không, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao. Thiệt là, nhất thời mặt Triệu Dao Dao đỏ tới tận mang tai.
"Em….. em đồng ý." Triệu Dao Dao vừa nói xong, còn chưa kịp từ trong xấu hổ trở về, đã bị Hoàng Tân Duy hôn cho choáng váng.
"Oa......" Xung quanh vang lên một tràng tiếng cười, cái hôn lễ này tràn đầy kỷ niệm và hạnh phúc.
Hoàng Tân Duy cho cô rất nhiều niềm vui, trái tim Triệu Dao Dao tràn đầy cảm động. Thế gian này chỉ có bỏ ra mới có thu về được, không phải sao?
Triệu Dao Dao luôn bỏ ra, cuối cùng ngày hôm nay cũng thu về được tràn đầy yêu thương, những lời chúc phúc, những thứ này như vậy là đủ rồi.
Cô và Hoàng Tân Duy sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Hoàng Hân Nguyệt nắm lấy tay của Lâm Vĩnh Mặc, nhìn Triệu Dao Dao bị Hoàng Tân Duy ôm lên xe, mà cha mẹ ngồi ở trong xe phất phất tay với cô, nụ cười của cô trong một khắc khó có thể quên được.
"Hân Nguyệt, chúng ta về nhà đi. Cha vợ, mẹ vợ và anh vợ bọn họ đã đi hưởng tuần trăng mật rồi, anh tin rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt thôi."
"Em cũng vậy, muốn bảo bối." Hoàng Hân Nguyệt vô điều kiện làm nũng với Lâm Vĩnh Mặc, đã từng, Hoàng Hân Nguyệt đã từng hỏi Lâm Vĩnh Mặc, anh sẽ thích người con gái khác sao?
Lúc ấy Lâm Vĩnh Mặc trả lời rằng: "Anh đưa tất cả yêu thương cho em, cưng chiều em vô hạn. Làm sao mà còn có thời gian đi thích người con gái khác chứ?" Lúc ấy nghe xong Hoàng Hân Nguyệt cảm động muốn chết, cũng là Lâm Vĩnh Mặc mà cô yêu nhất.
Hoàng Hân Nguyệt luôn hạnh phúc, bởi vì cô gặp được Lâm Vĩnh Mặc, cả đời gặp được một người đàn ông như vậy, là đủ rồi!
Những vệ sĩ thập phần ăn ý, từng người một rất thức thời nhìn qua chỗ khác. Lâm Vĩnh Mặc cũng mặc kệ người khác thấy thế nào, cưng chiều sờ cái mũi của cô, nhưng mà vẫn là hay tay bế cô lên, sải bước đi về phía xe.
Anh tin tưởng, hạnh phúc thuộc về anh hôm nay mới bắt đầu, mà trí nhớ kiếp trước, cũng đã được hạnh phúc kiếp này lấp đầy, làm sao còn có thể nhớ lại những thứ kia đây.
Tương lai, sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy.
-------HOÀN CHÍNH VĂN---- ----