Bảo Bối Nhanh Yêu Anh Đi

Chương 15: Đại kết cục

Phản ứng đầu tiên của Cung Phi Vũ là tiểu thụ xinh đẹp nhà mình bị bắt cóc, ôm hi vọng vào số điện thoại Tiểu Lam để lại, nhưng gọi mãi vẫn không có người bắt máy.

Cung Phi Vũ rất ít khi tức giận nhưng lần này hắn thật sự bị chọc giận rồi, dám ở dưới mi mắt hắn động vào người của hắn, thật là chán sống.

“Uy, K, lập tức điều tra chỗ ở hiện tại của Tiểu Lam cho ta, đồng hồ của em ấy có hệ thống định vị.”

“Được, lão đại, chờ chút.”

“Tra được, lão bản ta đem bản đồ gửi tới cho ngươi.”

“Tốt.” Chộp lấy áo khoác trên lưng ghế dựa, Cung Phi Vũ bước thật nhanh, lấy di động ra văn phòng.

“BOSS, ngài đi đâu?Lịch trình buổi chiều của ngài đã đầy.” Đường Ngư Ngư thấy Boss nhà mình muốn rời đi, kích động đứng lên nhắc nhở.

“Đem lịch trình buổi chiều và buổi tối của ta dời lại.”

Đường Ngư Ngư nhìn bóng dáng của Boss nhanh nhu gió biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng không khỏi rơi lệt, chỉ

còn cách gọi điện thoại giải thích, nàng cuối cùng cũng hiểu ra Lang Việt thật không dễ dàng gì

Cung Phi Vũ nhanh chóng nhìn bản đồ theo hướng Tiểu Lam chạy ra biển, lại không nghĩ rằng đây là hải vự, này không phải là chỗ Phi Dương nhặt được Tiểu Lam sao? Cung Phi Vũ nhíu mày, đây không phải là bắt cóc thông thường

Sự tình không nằm trong phạm vi khống chế, Cung Phi Vũ không khỏi cảm thấy kinh hoảng.

Tầm mắt tiếp xúc với một thân ảnh màu xảnh ở bờ biển, Cung Phi Vũ nhanh chóng thắng xe, nhanh chóng xuống xe, hướng cậu chạy tới.

“Vũ, tại sao anh lại đến đây?” Tiểu Lam cảm thấy khí tức Cung Phi Vũ nhanh cóng đến gần, không khỏi kinh ngạc xoay người, nghi hoặc hỏi.

Cung Phi Vũ cau mày đem toàn thân

cậu trên dưới đều nhìn một lần, không có phát hiện vết thương, nhẹ nhàng thở ra cả giận nói: “Em không phải về nhà sao? Lúc nào học được nói dối?”

Trên mặt Tiểu Lam chợt lóe vài tia kinh hoảng, lúc này mới nhớ tới mình tuỳ tiện lấy cớ.

“Em tới nơi này làm gì, hả?”

Tiểu Lam cúi đầu

không chịu nói, Cung Phi Vũ càng tức giận.

“Anh

ghét nhất

người nói dối, Tiểu Lam, em khiến anh thất vọng.” Cung Phi Vũ thở dài, xoay người chậm rãi trở về.

Quả nhiên cuối cùng vẫn chỉ một mình mình, về sau này tình yêu hắn không bao giờ muốn nghĩ tới, đau thương không thôi.

“Xin lỗi, em phải quay về.” Một trận gió thổi qua, Tiểu La đau thương nhìn trưởng lão Lưu Hải,thân ảnh đơn bản nổi bật giữa đại dương mênh mông càng làm nổi bật vẻ thê lương.

“Vương tử, đừng khổ sở.” Một con rùa biển chậm rãi bò ra từ một bãi đá an ủi nói

“Con không có lừa hắn, con thật sự chuẩn bị về nhà ngủ.” Tiểu Lam ủy khuất nhìn chằm chằm hướng Cung Phi Vũ đi, nức nở nói

Thời gian trở lại hai tiếng trước.

Tiểu Lam đón xe buýt về nhà, cầm chìa khóa mở cửa, nhìn nhìn liền phát hiện má Trương không có ở nhà, liền chuẩn bị tắm rửa rồi sau đó ngủ một giấc.

“A!” Cậu liền nằm vào bồn tắm lớn, nhắm mắt

lại chuẩn bị ngủ một chút ngay lúc đó chân cậu cảm thấy thật đau, ngay sau đó một cái đuôi cá màu lam xuất hiện ở trong tầm mắt cậu.

Kí ức bị mất đi cũng nhanh chóng quay trở về, cậu ngây ngốc chấp nhận mình bị phong ấn kí ức, một hồi sau mới nỉ non gọi: “Mẫu hậu.”

Nguyên lai cậu là vị vương tử nhỏ nhất của tộc Nhân Ngư, tộc Nhân Ngư cùng tộc Bạch Tuộc nảy sinh chiến tranh, Nhân Ngư tôn trọng hòa bình, vũ lực trị tự nhiên kém tộc Bạch Tuộc, vì bảo hộ hoàng thất tộc Nhân Ngư,hoàng hậu tộc Nhân Ngư cũng chính là mẫu thân của Tiểu Lam dung pháp lực phong ấn kí ức của cậu, ra lệnh cho rùa biển đem cậu đến nhân gian

Nếu một ngay cậu phát hiện ra đuôi cá kia, cũng nói lên rằng mẫu hậu cậu đã hi sinh

“Hài tử, nếu con nghe được mẫu hậu nói chuyện, đều đó cũng nói lên rằng mẫu hậu đã đi, đừng khổ sở, cũng không cần trở về, mẫu hậu yêu ngươi.”

“Mẫu hậu, tại sao lại như vậy.” Tiểu Lam lúc này đột nhiên hận mình bé nhỏ, tộc nhân của mình đổ máu, vậy mà mình lại sống an ổn lâu như vậy không chịu trở về, chuyện này không có khả năng?

“Vương tử, chúng ta đi thôi!” Rùa biển nhìn cậu một cái chậm rãi bò ra biển,nếu vương tử không theo kịp, nhưng là vương tử lại theo kịp.

“Ừ.”

Tiểu Lam cuối cùng nhìn thoáng qua nơi hắn sinh sống một tháng, xoay người cùng rùa biển đi ra đại dương, lần này trở về, cậu cũng biết rõ cái gì đang chờ đợi mình, ngay cả mẫu thân cũng không đánh lại tộc bạch tuộc, bản thân mình có thể làm được cái gì?

Nhưng là

hoàng tử, cậu có trách nhiệm trở về, về phần Vũ, thật sự xin lỗi, nếu em có thể sống nhất định sẽ quay về tìm anh, cùng nhau sống an ổn một đời..

Cung Phi Vũ cho xe chạy trở về được một nữa,

hốt hoảng phanh xe lại, hung hang đập đầu vô tay lái một cái, lập tức cho xe quay trở lại.

Nhưng người hắn mong muốn lại không chờ đợi hắn,

người đã sớm đi không thấy tăm hơi. Chiếc đồng hồ hắn đưa cho Tiểu lam đặt trên tảng đá đè lên một tờ giấy.

“Xin lỗi, quên em đi!”

Ngay tại thời điểm tầm mắt dừng ở chữ cuối cùng kia tờ giấy bay đi

Cung Phi Vũ chỉ cảm thấy tâm từng đợt co rút đau đớn,

tay trái chặt chẽ đè lên ngực, không hề bận tâm những gì ghi trên giấy, quỳ trên mặt đất phẫn nộ, hắn lạnh giọng hét lớn: “Tiểu Lam, bây giờ em mau ra đây, anh sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì”

“Ô ô, Vũ.” Trốn ở bờ biển không xa Tiểu Lam rốt cuộc nhịn không được nức nở khóc, từng gọt nước mắt rơi xuống biển hình thành những viên trân châu thập phần xinh đẹp.

“Vương tử chúng ta vẫn là nhanh chóng trở về đi!” Rùa biển cũng không đành lòng nhìn vương tử nhỏ nhất đi chịu chết, thở dài nói.

“Xin lỗi, rùa biển gia gia, chúng ta đi thôi!” Tiểu Lam hít sâu mấy cái, nháy mắt thật mạnh, cố gắng đem nước mắt sắp trào ra nuốt ngược vào trong.

” Trân châu?”

“Ta.”

“Thôi, lão hải quy ta lại giúp con một phen, đem trân châu đưa cho ta.”

Tiểu Lam nhanh cầm chặt trân châu trong tay, trừng lớn mắt nói: “Ông muốn làm gì?”

“Đây là tình cảm lưu luyến của các người, ta đem cái này cho hắn”

Nghe ông nói như vậy, Tiểu Lam cũng không có lý do gì để giữ lại trân châu, viên trân châu này do cậu sinh duy nhất chỉ có một viên.

Cậu lưu luyến đem trân châu đưa qua, lão hải quy nhanh chóng tiếp nhận, nhanh chóng bơi lên bờ, tầm mắt Cung Phi Vũ nhanh chóng lạnh đi.

“Ngươi đã làm cái gì với anh ấy?” Nhìn đến Cung Phi Vũ đột nhiên bất động, Tiểu Lam sốt ruột hô to.

“Nhỏ giọng thôi, ta chỉ là khiến hắn tạm thời mất đi ý thức mà thôi.” Lão hải quy quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Lam một cái, gia tăng tốc độ bò đến chỗ Cung Phi Vũ.

Đem lam trân châu bỏ vào túi của hắn, lão hải quy nhìn thoáng qua người trẻ tuổi khiến vương tử nhà mình sinh trân châu, trong lòng không khỏi cảm thán, hỏi thế gian tình là gì?

Nhưng hôm nay, vì tốt cho ngươi,lão hải quy ta đành phải đem ký ức một tháng này của ngươi xóa đi, nguyện ngươi nhất sinh bình an.

“Tốt.” Ông dưới đáy lòng cười cười, nhanh chóng bò lại biển.

“Rùa biển gia gia, nếu tộc ta thắng, ta còn có thể trở về tìm Vũ sao?” Tiểu Lam lưu luyến không rời nhỏ giọng hỏi.

“Ai, Hồi tộc rồi nói sau!” Hài tử, huynh đệ của ngươi chết hết, thương thương, cho dù tộc Nhân Ngư thắng, ngươi cũng chỉ có thể trở thành Nhân Ngư vương.

“Ân ân, ta nhất định sẽ đem tộc Bạch Tuộc đáng giận kia đánh bại, đúng rồi, Vũ cứ như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!” Tiểu Lam ở trong lòng cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp, chỉ mong đến lúc đó Vũ không còn giận mình là được.

“Hắn sẽ khôi phục ý thức nhanh thôi.” Chẳng qua trong trí nhớ sẽ thiếu ngươi mà thôi.

Một cá một rùa nhanh chóng rời khỏi bờ biển, hơn một tháng ái luyến, một đời chuẩn bị, cứ như vậy hóa thành bọt biển.

— Toàn văn hoàn —