Bảo Bối Nhanh Yêu Anh Đi

Chương 3: Không có gì

Cung Phi Vũ nhìn thấy đôi đũa Tiểu Lam dừng lại trên món ăn nào, liền âm thầm ghi nhớ. Đang lúc Cung Phi Vũ nhớ đến hăng say thì chuông cửa vang lên.

Má Trương vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

Cung Boss luôn luôn thực hành “ăn không nói, ngủ không nói” cho nên ở Cung gia trên bàn ăn luôn luôn nhìn vào thức ăn, không ai dám nói chuyện.

Mà Cung Phi Dương lại là người không thể im lặng, nghẹn hồi lâu rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi.

“Hey, lần này là ai đến?” Nuốt xuống một ngụm thức ăn Cung Phi Dương mở to mắt tò mò hỏi.

…..

Cung Phi Dương: ô ô ô, ta cảm thấy thế giới này thật ác độc với ta! Chuyển nỗi tức giận thành sức ăn, tốc độ ăn đĩa rau của Cung Phi Dương càng ngày càng nhanh.

“Xin chào.” Khách nhân vô cùng ấm áp chào.

Cung Phi Vũ xem thường và Cung Phi Dương cùng Tiểu Lam tò mò nhìn.

Bởi vì vị khách này da mặt thật dày, không quan tâm bị ngó lo mặt không đổi sắc thuần thục ngồi xuống bàn, cười to nói: “Thật tốt, tôi còn chưa có ăn nha?”

Người kia là ai? Cung Phi Dương thấy anh hai không lên tiếng, nháy mắt cảm thấy đây chính là thời điểm của mình.

Anh buông đôi đũa trong tay, dáng vẻ ngông nghênh, rụt rè lãnh diễm hỏi: “Anh là ai, chưa được chủ nhân cho phép

liền trực tiếp ngồi vào bàn, thật sự là không được dạy dỗ.” Cung Phi Dương tỏ vẻ anh đối với những người như vậy luôn thật khinh thường.

Người nọ nghe vậy không hề cảm thấy tức giận, nheo mắt lại nhìn Cung Phi Dương đánh giá, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Cung Phi Dương cảm thấy như đang xem phim kinh dị, sau lại bị động tác của người nọ làm cho sợ hãi, anh cẩn thận nói: “Bệnh thần kinh à.”

“Phốc, ha ha ha! Vũ đây là em trai cậu à! Thật đáng yêu.”

Cung Phi Dương chớp chớp mắt liên tục, xác định người nọ đang nói tới mình, hung dữ vỗ bàn, tức giận nói: “Người này bệnh thần kinh, dám ở trước mặt anh trai thân yêu đùa giỡn lão tử, chán sống à.” Nói xong ủy khuất nhìn về phía Cung Phi Vũ.

“Ha ha ha, rất đáng yêu.”

“Lăng Việt tôi gọi cậu đến đây không phải để nhìn cậu trêu ghẹo em trai tôi.” Em trai nhà mình đã nói như vậy, chính mình không nên tiếp tục, bất quá hắn thật muốn nhìn xem em trai não tàn nhà mình cùng Lăng Việt bệnh thần kinh đối đáp ra bộ dạng gì.

Boss lên tiếng, Lăng Việt rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt rực lửa đặt trên người Cung Phi Dương, rồi sau đó chậm rãi chuyển qua Tiểu Lam đang ăn ở trong lòng hắn.

Cảm giác được ánh mắt của người xa lạ, Tiểu Lam chậm rãi ngẩng đầu lên, cười ngại ngùng.

“Wow, Cung Phi Vũ, anh thật sự lừa gạt được một cậu bé thật đáng yêu.” Người nọ ngạc nhiên nói vươn tay nghĩ muốn véo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tiểu Lam.

Không cần biết làm như vậy rất bất lịch sự, não chỉ nghĩ chưa kịp hành động kết quả chính là bị Boss vô tình đẩy ra.

“Này, Vũ, bóp một chút mà thôi.”

“Hứ, đáng đời.” Cung Phi Dương cười nhìn Lăng Việt đầy ghét bỏ, vừa rồi còn nói mình đáng yêu chỉ chớp mắt đã chuyển sang bảo Tiểu Lam đáng yêu, quả nhiên lời nói của người bệnh thần kinh không đáng tin.

Bất quá rốt cuộc mình đang rối rắm cái gì? Cung Phi Dương liền một bên mơ mộng hoa lệ.

“Má Trương đâu?” Tiểu Lam ngoan ngoãn ngẩng đầu hỏi Cung Phi Vũ.

Cung Phi Vũ ngay lập tức trưng ra nụ cười sủng nịnh, nhẹ nhàng nói: “Có người ngoài, má Trương không thể cùng chúng ta ăn.”

“Vâng.” Tiểu Lam gật gật đầu, trong lòng lặng lẽ đem Lăng Việt xếp vào hàng ngũ người ngoài.

Mà hiện tại Lăng Việt còn đang cố gắng thấy người sang bắt quàng làm họ: ” Vũ, quần áo là cho cậu bạn bé nhỏ này sao?”

Cung Phi Vũ lãnh ngạo gật đầu.

“Vậy cậu như thế nào lại chọn màu sắc ấm áp.”

Cung Phi Vũ nhíu mày, ý bảo y nói tiếp.

“Chẳng lẽ cậu không biết có đôi khi mặc một loại quần áo khác khí chất lại càng hấp dẫn hơn sao?” Lang Việt tỏ vẻ khinh bỉ nhíu mày.

Cung Phi Vũ trong đầu tưởng tượng Tiểu Lam mặc quần áo màu lạnh, thật ra như vậy cũng không tệ, rất hấp dẫn, ghi nhớ thưởng cho y.

Lăng Việt vui vẻ chà chà cánh tay, nói vậy là không lâu nữa y sẽ được tăng tiền lương được thăng chức, lên làm tổng giám đốc, cưới vợ giàu đẹp, đến đỉnh cao của cuộc sống, nghĩ đến lại thấy vui mừng.

“Em no rồi.” Cục cưng ngoan ngoãn đem đôi đũa buông xuống, nghiêm trang nói với Cung Phi Vũ.

“Ừ.” Nhìn thấy Tiểu Lam bộ dáng nhu nhuận, Cung Phi Vũ không nhịn được nhẹ nhàng véo mặt cậu. Ngược lại nghiêm túc nói: “Má Trương, đem Tiểu Lam đến phòng của cháu.”

Cung Phi Dương kinh ngạc hét lớn: “Anh hai, anh không thể như vậy?”

Cung Phi Vũ không nhìn anh.

Lăng Việt: Boss quả nhiên là Boss, không phải người bình thường mà là cầm thú.

Tiểu Lam: “Tại sao em lại ở phòng anh?”

Cung Boss hết sức ôn nhu giải thích: “Bởi vì không có phòng trống.”

“Phốc.” vốn đang uống trà thông họng Cung Phi Dương nhịn không được phun ra một ngụm, chỉ vào Cung Boss khí thế cường đại không ngừng lắc lắc, anh hai anh không tìm được lí do nào khác hay sao? Đây là đang làm khổ mình nha.

Lăng Việt: bất quá một ngày không thấy, da mặt của Boss quả nhiên càng ngày càng dày! Boss cho anh 32 lời khen ngợi.

Má Trương nghe tiếng nói vọng ra, đối với yêu cầu vô lí của đại thiếu gia nhà mình không có ý kiến gì, bế

Tiểu Lam liền vội vã chạy lên lầu.

Cung Phi Dương: Giúp Trụ làm ác.! Anh anh anh!

Lăng Việt: Giúp Trụ làm ác! Ta khinh.

Nhìn thân ảnh hai người biến mất khỏi tầm mắt, Cung Phi Vũ đầu tiên là nhìn về phía Lăng Việt, mở miệng lạnh lùng nói: “Cậu có thể biến.”

Lăng Việt “A” một tiếng, nhanh như chớp nhảy ra khỏi ghế và chạy.

Cung Phi Vũ vừa lòng gật gật đầu, tầm mắt chuyển đến trên người Cung Phi Dương.

Cung Phi Dương nhất thời run lên, vẻ mặt cầu xin mở miệng noí: “Em cũng đi đây.”

“Đừng đi vội,

nhanh đến thư phòng cùng anh.” Cung Phi Vũ mở miệng nói.

“Anh, anh muốn làm gì? Chúng ta là anh em.” Cung Phi Dương bật người hai tay ôm trước ngực, sợ sệt nói.

Vì vậy trong thực tế có những lúc Cung Phi Dương tự làm hại mình, rất tiện.

Không được sự cho phép của Cung Phi Vũ, ai cũng không được bước vào phòng của hắn. Nhưng vào lúc này, đã đến phòng Cung Phi Vũ, má Trương buông Tiểu Lam ra, ôn nhu nói: “Nơi này về sau chính là phòng của Tiểu Lam, bây giờ mau chóng vào thôi!”

“Má Trương, sao không đi vào?” Tiểu Lam nghi hoặc hỏi.

“Không được, má Trương còn có việc, Tiểu Lam đi vào chờ thiếu gia là được rồi.”

Tiểu Lam gật gật đầu, dưới cái nhìn từ ái của má Trương đẩy cửa đi vào, ngay khi tầm mắt tiếp xúc với mọi vật trong phòng, cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Lam nháy mắt biến thành chữ O.

Cậu lúc đầu nghĩ phòng của anh trai lớn giống như những nam sinh lãnh diễm toàn bộ một màu đen, nhỏ gọn. Nhưng bây giờ cậu lại hoài nghi má Trương đi nhằm phòng có phải hay không, phòng rất lớn, gạch men màu trắng khắp nơi trưng bày các loại búp bê bằng sứ thượng hạn, lớn, vừa, nhỏ đều có. Tiểu Lam chần chờ quay đầu lại, ánh mắt đầy hoài nghi.

Má Trương ngượng ngùng cười, bà biết sở thích của đại thiếu gia không giống người thường, bất quá bà cũng không biết phải giải thích như thế nào? Vừa không thể làm cho đại thiếu gia ngạo kiều bị mất mặt, lại không thể nào tìm được lời giải thích thích hợp về sự tồn tại của những con búp bê kia.

Lúc này Cung Phi Dương ở dưới lầu vừa vặn hét to một tiếng, má Trương chần chờ một lát sau đó thản nhiên nở nụ cười, tiểu thiếu gia cũng chỉ có cậu là chịu ủy khuất thôi.

“Đây là những con búp bê lúc nhỏ của thiếu gia, hiện tại cậu ấy không dùng nữa, nhưng đại thiếu gia là nhớ tình bạn cũ, lại vì không còn phòng trống để cất giữ, nên đại thiếu gia liền phân phó má Trương đặt ở trong phòng.” Má Trương nói dối không chớp mắt hết sức trôi chảy.

“Vâng.” Tiểu Lam hiểu rõ gật đầu, hơn nữa hảo cảm trong lòng đối với Cung Phi Vũ tăng lên không ít.

Được sự tin tưởng của Tiểu Lam, má Trương lặng lẽ thở ra, sợ chính mình nói thêm gì nữa lở lời lộ sơ hở liền vội nói: “Vào nhanh đi! Làm quen hoàn cảnh một chút.”

Đợi Tiểu Lam hai chân đều bước vào phòng, má Trương vội vàng đóng cửa lại, xoay người liền thấy thân ảnh thon dài của Cung Phi Vũ đang từ từ đi đến nơi này, gương mặt đẹp trai như trước, khí chất mạnh mẽ không đổi.

Nhìn thấy đại thiếu gia từ nhỏ luôn ở bên cạnh mình, má Trương hốc mắt hơi ươn ướt. Phu nhân khi sinh đại thiếu gia sanh khó, đối với hắn không yêu thích, còn sớm đem hắn đưa đến thành phố B, bất quá, rất may là đại thiếu gia không thua kém ai.

“Má Trương, xảy ra chuyện gì?” Cung Phi Vũ đối với má Trương luôn luôn kính trọng, thấy bà giờ phút này cảm xúc tựa hồ không tốt lắm, liền mở niệng dò hỏi.

“Đại thiếu gia, má Trương không sao! Tiểu Lam là đứa nhỏ tốt, chọn tốt lắm cậu cũng đừng phụ người ta.” Má Trương cười cười nói, tính hướng của đại thiếu gia bà đã biết từ mấy năm trước, mới bắt đầu còn kinh ngạc cho đến bây giờ đồng ý bà phải suy nghĩ rất lâu.

Cung Phi Vũ hơi ngẩng đầu, ngạo kiều nói: “Điều đó là hiển nhiên.”

“Bất quá đại thiếu gia cậu biết rõ lai lịch của đứa bé này không?” Má Trương lo lắng nói.

Cung Phi Vũ nhớ đến lời nói của Cung Phi Dương ngàn vạn lần không thể tin, hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng an ủi: “Yên tâm, cháu sẽ xử lí tốt.”

“Ừm.” Luôn luôn tin tưởng năng lực đại thiếu gia nhà mình má Trương nghe xong liền yên tâm gật gật đầu, nói tiếp: “Quần áo ở phòng khách phải làm sao.”

“Sửa sang lại rồi đem bỏ vào tủ quần áo của cháu đi.” Cung Phi Vũ thản nhiên phân phó.

“Được, tốt.” Má Trương phát ra âm thanh đáp ứng liền vội vàng đi xuống phòng khách, chỗ quần áo này cũng không ít nha!

“Này, má Trương dì vội vã làm cái gì?” Tay cầm một cốc nước ép dưa hấu Cung Phi Duong nhìn má Trương vội vã xuống lầu, thích ý hỏi.

“Không có việc gì.” Má Trương không dừng bước thuận miệng nói.

“Hừ” Cung Phi Dương thấy chính mình không được hoan nghênh, một hơi uống hết ly nước ép dưa hấu, vội vã đi theo.

“Cái gì, quần áo này tất cả đều mua cho Tiểu Lam.?” Nhìn thấy đống quần áo trên sô pha, Cung Phi Dương mở to mắt không thể tin hỏi.

“Wow, D&G, anh hai cũng không mua cho mình, Gucci, CHANEL……A a a! Anh hai anh thật bất công.” Cung Phi Dương dùng sức cào cào tóc sau đó vỗ vỗ mặt mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ bởi vì Tiểu Lam lớn lên xinh đẹp hơn mình.

Nói giỡn, tốt xấu gì mình cùng anh hai

cũng cùng một giống! Lớn lên cũng có điểm giống nhau chứ.

Bên này Cung Phi Vũ điều chỉnh lại biểu tình, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng mình. Đập vào mắt chính là hình ảnh Tiểu Lam nộn nộn đáng yêu đến cực điểm đang nhào lộn trên cái giường siêu to mà hắn mua năm ngoái, vẻ mặt hạnh phúc.

Cung Phi Vũ giương giương môi thành vòng cung, chậm rãi đi đến.

Tiểu Lam nghe được tiếng

bước chân, mạnh mẽ ngồi dậy, thấy anh trai lớn đang vội vã đi qua, ngồi xuống ngoãn ngoãn nhìn Cung Phi Vũ.

Cung Phi Vũ giờ phút này trong lòng trở nên mềm mại, sao lại đáng yêu như vậy, như thế này ai mà nỡ làm vật nhỏ bị tổn thương?

“Tiểu Lam, trước tiên phải đi tắm đã. Sợ biểu tình của chính mình dọa vật nhỏ mềm mại này sợ hãi, Cung Phi Vũ sờ sờ đầu cậu, hết sức hòa nhã cười nói.

“Tắm ở đâu?” Cục cung ngoan ngoãn tò mò hỏi.

Cung Phi Vũ thở dài, cười chỉ hướng phòng tắm.

Tiểu Lam vội vàng đứng dậy chạy đi, ba giây sau lại chạy trở ra, vẻ mặt vô tội nói: “Em không tắm.”

Cung Phi Vũ lại thở dài, một phen ôm lấy Tiểu Lam, đi vào phòng tắm, thuận tay đóng cửa lại.