Tu La Quân Tử

Chương 117

“Khiêm, Khiêm của ta.” Hôn nhẹ lên trên môi của Thượng Quan Khiem, ngữ khí mềm nhẹ hàm chứa yêu tới say đắm. Khiêm của hắn kiên cường như thế, Khiêm của hắn cường đại như thế, không phải lực lượng, mà là tâm. Không úy kỵ, không trốn chạy, kiên định đối mặt với hết thảy, bất luận cái gì cũng không tránh né, chân thật đối mặt với bản thân. Cho dù từng yếu đuối, từng nhỏ yếu, không tự ti, bởi vì đó là sự thật, bởi vì đã từng phát sinh qua. Đây là Khiêm của hắn, Khiêm, ngươi như thế nào có thể làm cho ta càng ngày càng yêu ngươi. Nếu không thể làm cho ngươi yêu ta, ta sẽ thế nào đây. Khiêm, ngươi chỉ có thể là của ta, tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào. Chỉ có ngươi, ta sẽ không buông tay.

Khuynh tẫn tất cả, dùng hết mọi thủ đoạn, đê tiện cũng được, xấu xa cũng được, chỉ cần có thể làm cho Khiêm yêu mình, hắn sẽ làm tất cả, đây là giác ngộ của Quân Hành Tuyệt.

Từ trong hành động của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm rõ ràng cảm nhận được gì đó, thậm chí thức tỉnh cảm giác gì đó trong lòng. Nhưng mà không chán ghét, cảm giác thực thoải mái, thế nhưng y sẽ lại phân không rõ loại cảm giác này là cảm giác gì, bởi vì nó xa lạ như vậy. Y sẽ không kháng cự, bởi vì đó cảm giác của mình, cho nên sẽ không lừa gạt mình, sẽ không bỏ qua. Chính là không rõ, đây rốt cuộc là cái gì?

“Đây là điều ngươi muốn biết, ngươi còn muốn biết gì?” Sau khi Quân Hành Tuyệt rời đi môi của mình, Thượng Quan Khiêm tiếp tục hỏi.

“Những người đó một người cũng không còn dư lại sao?” Nếu có, hắn sẽ gϊếŧ bọn họ,

“Không rõ ràng lắm, năm đó tới tột cùng có bao nhiêu người tham gia chế tạo Ma phương, cũng không rõ ràng lắm lúc ấy có bao nhiêu người của các vị diện tham gia kế hoạch chế tạo Ma phương hoặc là làm người cung cấp tư liệu. Chúng ta gϊếŧ đều là người chủ chốt, còn có một ít người có được mảnh nhỏ của Ma phương. Về phần người khác, chỉ cần chúng ta không biết cũng sẽ không tìm bọn họ, hơn nữa chúng ta cũng không có chủ động tìm họ, ngược lại bọn họ sợ hãi chúng ta tìm tới cửa, hợp lực lại muốn gϊếŧ chúng ta, lại bị chúng ta gϊếŧ. Ngày dài quá, về sau Ma phương cũng trở thành cấm kỵ, cũng không ai dám nói bản thân cùng Ma phương có liên quan. Người của vị diện cho rằng chúng ta kiêng kị đoạn quá khứ kia, chính là chung ta cũng không để ý.” Một đám không biết gì cả, người của Vô Xá căn bản không cần, đó là sự thật. Bất luận có phủ nhân việc đã phát sinh qua như thế nào, có thể ngăn cản miệng của mọi người thì như thế nào, sự thật đã tồn tại, không thể gạt bỏ.

“Phải không?” Nguyên lai là còn có phần tử sót lại, bọn họ khẳng định đối với Khiêm có oán hận. Đây đều là nhân tố nguy hiểm, còn có Khiêm bọn họ ở đại vị diện kia làm ra nhiều sự tình, kẻ thù chắc chắn không ít. Đây toàn bộ đều là tai họa ngầm, phải tìm hiểu rõ ràng. Quân Hành Tuyệt sắc mặt nghiêm khắc hiện lên ngoan tuyệt, ở đại vị diện cũng phải bắt đầu thành lập ra lực lượng đủ mạnh, đem hết thảy nhân tố nguy hại tới Khiêm toàn bộ giải quyết.

“Còn có vấn đề gì?” Nếu hỏi, vậy hỏi cho xong.

“Không có.” Trên cơ bản đều biết rõ.

Thượng Quan Khiêm gật đầu, đứng dậy, đi tới bên giường. Quân Hành Tuyệt cũng về bên giường, vẫn như cũ ôm lấy thắt lưng của Thượng Quan Khiêm.

Đêm cứ như vậy qua đi. Mà ngày cũng như trước giống nhau. Thượng Quan Khiêm an phận ở trong Ám Cung, nhìn bộ sách được Sùng đế đưa tới do Công chúa Đông Li sửa sang lại, một bên vừa xem một bên thực tiễn, ngày qua đi coi như phong phú.

Mà Quân Hành Tuyệt cũng tiếp tục hướng đại vị diện chạy qua. Nghe ngóng địch nhân trong bóng tối của Thượng Quan Khiêm, khiến cho Quân Hành Tuyệt trở nên sốt ruột vài lần muốn thành lập thế lực cường đại ở đại vị diện.

Tại trong mấy ngày này, để cho Quân Hành Tuyệt phẫn hận không phải sự tình nào khác mà chính là Mộc Linh Hạo kia. Vẻ mặt thỏa mãn kia, trong mắt giấu không được hài lòng, như thế nào cũng che giấu không được sự vui sướиɠ. Trái ngược bộ dạng lạnh như băng ngày thường của y, mang theo tươi cười khác thường, thấy thế nào cũng đều cảm nhận được đã có việc phát sinh. Hơn nữa loại sự tình này, không cần hỏi cũng biết cùng với Mộc Cảnh có quan hệ. Còn có phân thỏa mãn kia, thấy thế nào cũng là bộ dáng thỏa mãn vì ăn được món cơm ngon. Bọn hắn đoán ra vài phần rồi hỏi, người này cũng không giấu diếm, đắc ý tuyên bố Mộc Cảnh đã trở thành người của y.

Ghen tị, như thế nào có thể không ghen tị. Còn có Mộc Cảnh, là Thâm uyên chi liêm làm chấn uy đại vị diện, ngươi vì sao lại dễ bị lừa như vậy? Đơn thuần như vậy? Ngươi thật sự là một thành viên của Vô Xá sao? Cùng với Khiêm của hắn căn bản không giống nhau, bất luận hắn làm cái gì cũng sẽ bị Khiêm nhìn thấu, ngay cả lừa cùng đều lừa không được. Nếu là trước đây, bọn hắn những đối tinh này đó không sai biệt lắm, kia còn không sao cả. Vì sao sẽ xuất một tên Mộc Linh Hạo đã ăn được mỹ thực.

Bọn hắn như thế nào cam tâm, bọn hắn phẫn nộ đối với Mộc Linh Hạo động thủ. Chẳng qua bận tâm tới cái pháp tắc kia, cho nên một chọi một đánh nhau, bằng không, ba người bọn hắn nhất định sẽ cùng nhau xông lên công kích. Mộc Linh Hạo khiến cho người ta ghen tị. Ghê tởm hơn chính là, y dùng tới dược trị thương do Khiêm làm ra, đáng giận, càng nhìn càng tức.

Sau khi trở lại vị diện của mình, bản thân liên tục nhìn thấy Khiêm, cũng đã kiềm chế không nổi mà du͙© vọиɠ càng lúc càng thêm mãnh liệt. Ôm Khiêm, hạ thân còn có phản ứng, trong đầu hiện ra các loại ảo tưởng. Phản ứng rõ ràng như vậy, Khiêm ở gần như thế làm sao sẽ không có cảm giác được. Thấy bản thân có chút chột dạ, lại cứ như vậy muốn thuận theo du͙© vọиɠ của bản thân đem Khiêm áp đảo, căn bản không thể ngủ nổi.

Khiêm, ngươi là đang khảo nghiệm ta sao? Vì sao sau khi ngươi phát hiện, cũng có thể bình yên ngủ cạnh ta như thế, khuôn mặt lúc ngủ điềm tĩnh như vậy, làm cho ta luyến tiếc phá hư, chỉ có thể nhẫn nại. Ngươi là tin tưởng ta phải không. Khiêm, ở trong chuyện này không cần phải tín nhiệm ta như vậy a. Vẫn là xác định ta không dám? Khiêm, ta sẽ dám, còn cứ như vậy, đối mặt với hấp dẫn như vậy, ta thật sự sẽ làm. Ngươi là dụ dỗ ta làm ra chuyện tình cùng cầm thú giống nhau a, hay là nói ngươi muốn để cho ta làm. Tha thứ cho ta nghĩ như vậy, chính là ngươi như vậy sẽ làm cho ta sinh ra một loại ảo giác.

Một mặt là lý trí, không thể. Một mặt là du͙© vọиɠ, muốn. Này quả thực là dày vò.

Quân Hành Tuyệt chỉ có thể phức tạp vượt qua dày vò một đêm. Thời điểm canh giờ ngày hôm sau tới, Quân Hành Tuyệt tuy rằng không muốn, nhưng mà vẫn chạy trốn. Tiếp tục như vậy, hắn thật sự sẽ không chế không được.

Đáng tiếc, sự tình sẽ không phải một buổi tối là có thể chấm dứt. Ban đêm ngày hôm sau, Quân Hành Tuyệt vẫn như cũ không chịu được miên man nghĩ, Thượng Quan Khiêm vẫn như cũ bình tĩnh bình yên ngủ. Quân Hành Tuyệt tiếp tục đối mặt với dày vò, lý trí cùng du͙© vọиɠ trong lúc đó dằng co, không thể đi vào giấc ngủ.

Loại tình huống này giằng co mấy đêm, Quân Hành Tuyệt bắt đầu chán ghét lực chịu đựng của mình. Nhiều ngày tra tấn như vậy, bản thân không có nửa điểm mệt mỏi, mỗi ngày đều thanh tỉnh chịu đủ tra tấn.

Ngày này, Quân Hành Tuyệt ở đại vị diện hành động, Thượng Quan Khiêm tiếp tục thực nghiệm bộ sách của Đông Li.

Ở nơi giao dịch của đại vị diện, Quân Hành Tuyệt chỉ vào danh sách thật dài, “Mấy thứ này chúng ta phải đích thân động thủ?” Nhiều như vậy, biểu tình thập phần không muốn.

Tôn Hoàng chiếm được khẳng định trả lời: “Đúng”. Mấy thứ này trân quý không cần phải nói, địa phương xuất hiện chính là rất đáng ghét, không có một chút thực lực căn bản không lấy được.

“Ai kêu chúng ta người có thể sử dụng quá ít.” Đối tinh của Khắc Lạc Duy, Ma vương Y Tư Đặc La • Ai Lâm Nạp Hách Nhĩ cũng nói. Trình độ của bọn hắn muốn lấy được mấy thứ này thì dễ dàng. Chính là việc nhỏ như vậy cũng khiến bọn hắn ở sau màn phải ra mặt.

“Tách ra, mau chóng xử lý.” Mộc Linh Hạo tổng kết, sớm một chút hoàn thành.

Xem ra phải tìm nhân thủ. Nhìn thấy danh sách thật dài, Quân Hành Tuyệt nhíu mày, như vậy phải rời khỏi Khiêm bao lâu a.

Quân Hành Tuyệt trở lại thế giới của mình, trước chuẩn bị cơm trưa thật tốt cho Khiêm.

Thời điểm ăn cơm, Quân Hành Tuyệt đầu tiên buông đũa xuống, đối với Thượng Quan Khiêm nói, “Khiêm, ta phải một mình rời đi một hồi, đi tới đại vị diện.” Vài thứ kia không biết bao giờ mới giải quyết xong, bất quá, hắn sẽ nhanh chóng hoàn thành.

Thượng Quan Khiêm buông đũa, nhìn Quân Hành Tuyệt, cũng không có hỏi hắn đi làm gì, ở trên bàn lấy ra hơn mười mấy cái chai, “Những thứ này cầm lấy, đại vị diện cũng không an ổn giống nơi này, các loại nguy hiểm đều có thể xuất hiện, những thứ này sẽ đối với ngươi có trợ giúp, không cần quá tự tin vào thực lực của mình.” Chỉ cần chạm tới mấy cái chai, Quân Hành Tuyệt sẽ biết tác dụng là gì.

“Khiêm, lo lắng cho ta sao?” Nhìn thấy mấy cái chai này, trên mặt Quân Hành Tuyệt lộ ra tươi cười giống thái dương sáng lạn. Khiêm quan tâm ta, Khiêm là đang quan tâm ta. Khiêm, ta ở trong lòng ngươi cũng có vị trí.

“Phải.” Thượng Quan Khiêm không phủ nhận, người Vô Xá sẽ không phủ nhận tâm tình của mình, thành thực đối mặt với bản thân. Thời điểm nghe tới Quân Hành Tuyệt muốn đi tới đại vị diện, trong lòng y có lo lắng. Thực lực của Quân Hành Tuyệt rất mạnh, ở đại vị diện cũng tuyệt đối là nhân vật đứng trên đỉnh, thực lực như vậy ở đại vị diện cũng sẽ không có đối thủ, chính là y vẫn sẽ lo lắng.

“Khiêm.” Nghiêng người, đem người ôm vào trong ngực, “Ta sẽ rất nhanh trở về.” Trong lòng ấm áp, thật sự là luyến tiếc rời đi. Chính là vì tương lai, hắn phải rời đi. Chờ ta, Khiêm. Quân Hành Tuyệt hiện tại biết rõ, vì tương lai, tâm tình từ biệt vợ cùng gia đình, hết thảy đều vì có thể tốt hơn. Trong lòng không muốn, nhưng mà không đi không được, hắn không thích loại cảm giác này. Về sau, hắn sẽ không để cho loại cảm giác này xuất hiện nữa.

Thượng Quan Khiêm từ trên người Quân Hành Tuyệt cảm nhận được phần không muốn cùng không cam lòng. Nhưng mà cảm tình không muốn cũng không được, y không rõ, Quân Hành Tuyệt tới tột cùng vì sao sẽ có tình tự như vậy. Lấy thực lực của bọn họ, có cái gì có thể bức bách bọn họ sao? Cho dù như thế, Thượng Quan Khiêm vẫn như cũ không hỏi.

“Có phiền toái nhớ nói cho ta biết.” Thượng Quan Khiêm chính là nói như vậy.

“Không có phiền toái.” Chính là bởi vì nhân thủ không đủ, mới có thể làm cho bản thân tự mình động thủ, không có gì nguy hiểm. Bất quá, nghe được Khiêm nói như vậy, thực vui vẻ.

“Ta đi đây.” Tại đây còn tiếp tục nữa, sẽ không nghĩ muốn đi. Hắn phải nhanh rời đi một chút, sớm một chút trở về.

“Đã biết.” Thượng Quan Khiêm đẩy ra ôm ấp của Quân Hành Tuyệt, cái dạng này căn bản không có một chút ý tứ muốn đi.

Quân Hành Tuyệt tùy ý để cho Thượng Quan Khiêm đẩy mình ra, ánh mắt thật sâu nhìn Thượng Quan Khiêm, sau đó lại tiến đến, một tay ôm thắt lưng của Thượng Quan Khiêm, một tay ôm đầu của Thượng Quan Khiêm, kịch liệt hôn lên trên môi của Thượng Quan Khiêm. Không phải ôn nhu, mà là kịch liệt dây dưa. Lúc này đây không biết phải rời đi bao lâu, hắn phải nhớ kĩ hương vị của Khiêm.

Rời môi, Quân Hành Tuyệt lấy tay miêu tả môi của Thượng Quan Khiêm, si ngốc nhìn người mình yêu, hết thảy đều là vì ngươi, “Ta yêu ngươi, Khiêm.” Ngữ điệu yêu thương như thường ngày.

“Ta biết.” Thượng Quan Khiêm cũng trước sau như một đáp lại. Yêu như thế nào, cái gì là yêu, hắn đã quên, cho nên y chỉ có thể đáp lại như thế.

Buông ra Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt xoay người, kiên định như thế, rời đi không quay đầu. Hắn sợ quay đầu lại, sẽ không muốn đi.

Thượng Quan Khiêm nhìn thân ảnh của Quân Hành Tuyệt biến mất, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng. Sờ sờ môi của mình sưng đỏ, sau đó buông tay, đứng lên, hướng cửa đi ra. Sách này, cũng sắp xem xong rồi. Đã nhiều ngày, thực nghiệm cũng ra kết quả đi. Y còn có việc phải làm.