Đức phi cùng Lệ phi bước vào ngự hoa viên mà không mang theo bất cứ người hầu nào, hai nàng kinh ngạc khi phát hiện toàn bộ hoa nơi đây đều đã nở rộ, nở không theo bất cứ mùa nào, mẫu đơn, thược dược, hải đường, mai của mùa đông, cúc của mùa thu, lan của mùa xuân, sen của mùa hạ đều nở cả, hai người ngẩn ngơ, tự hỏi bản thân liệu có phải đang nằm mơ không.
Nhưng mùi thơm của những bông hoa lẻn vào chóp mũi, tiến vào trong não giúp cho các nàng tỉnh táo lại, hai người nhìn thoáng qua nhau, rồi chợt nhớ ra mục đích bản thân đến nơi này, mặc kệ dị trạng ở đây, đi tìm người muốn tìm đã.
Loanh hoanh một hồi trong ngự hoa viên, rốt cục các nàng cũng tìm được người cần tìm trong một ngôi đình bao phủ bởi những đóa mẫu đơn.
Hai người đó đứng quay lưng về phía các nàng, họ đang cùng ngắm khung cảnh xinh đẹp xung quanh. Chỉ là bóng lưng mà đã khiến cho các nàng bất an, hòa hợp như vậy, tựa như cả thế giới chỉ có hai người họ là khác biệt, loại cảm giác có lẽ là gần trong gan tấc nhưng lại cách xa muôn trùng.
Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm biết các nàng đã đến. Quân Hành Tuyệt nhíu mày, các nàng tới đây để làm chi?
“Phi tử của ngươi đến.” Thượng Quan Khiêm không chút băn khoăn nói, ghen tị? Không, y không có loại cảm giác này, cho dù Quân Hành Tuyệt trở thành
đồng bạn thì cũng chỉ là đồng bạn thôi, y không có tình yêu với Quân Hành Tuyệt nên đương nhiên sẽ không có ghen tị.
“Khiêm.” Quân Hành Tuyệt bất đắc dĩ nói, “Ta biết ngươi không thèm để ý nhưng không nên quá dứt khoát vậy chứ? Ta đau khổ quá.” Từ trong ngữ khí của Khiêm hắn biết Khiêm không quan tâm, ai, đây là biểu hiện của việc Khiêm không yêu hắn, nếu Khiêm có chút xíu tình cảm nào với hắn thì đã không biểu hiện lãnh đạm không quan tâm như vậy, thậm chí trong ngữ khí còn như sắp được xem cuộc vui vậy.
“Ngươi không phải đã có chuẩn bị rồi sao?” Thượng Quan Khiêm lạnh nhạt nói.
“Có chuẩn bị là một chuyện, nhưng vẫn đau khổ chứ.” Muốn được Khiêm yêu, đó là một quá trình dài lâu và gian khổ, hắn không quan tâm, hắn đã có chuẩn bị, trong quá trình này, hắn sẽ tiếp tục thống khổ, tiếp tục khổ sở, những chuyện đó hắn đều có thể chấp nhận, chỉ cần có một ngày Khiêm yêu hắn, hắn đều có thể chịu được loại thống khổ này. Bởi vì hắn có hy vọng, số mệnh của đối tinh, thân phận đồng bạn, đều sẽ giúp hắn đi vào tâm của Khiêm chứ không phải bài xích, như vậy một ngày nào đó hắn có thể được Khiêm yêu. Hắn tin như vậy và cũng chỉ có thể tin như vậy.
“An Thịnh, để cho các nàng lại đây.” Thượng Quan Khiêm cười cười, không nói gì nữa với Quân Hành Tuyệt, quyết tâm của Quân Hành Tuyệt y hiểu, y sẽ không khuyên bảo, bởi vì đó là Quân Hành Tuyệt tự quyết định, bất luận như thế nào đều là Quân Hành Tuyệt lựa chọn, phân phó An Thịnh để cho hai nữ nhân đang đứng đó tiến vào đây.
Của nợ của Quân Hành Tuyệt trong quá khứ cũng nên giải quyết thôi. Về phần giải quyết như thế nào, Thượng Quan Khiêm không cần biết, y chỉ cần ở một bên ngó là được.
“Vâng” An Thịnh làm sao dám không vâng theo mệnh lệnh của Tín vương, đó chính là người mà ngay cả Hoàng thượng cũng không dám phạm, hơn nữa Hoàng thượng cũng đâu có phản đối đâu.
Trong cung, thân phận Hoàng thượng là cao nhất, nhưng mệnh lệnh của Tín vương mới là lớn nhất. Người khác không biết nhưng An Thịnh hiểu rất rõ chuyện này.
Đức phi cùng Lệ phi nhanh chóng đến trước mặt Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt.
“Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng.” Hai người tao nhã hành lễ. Chiếu theo quy củ, các nàng không cần hành lễ với thân vương, vậy cho nên cũng không phải là thất lễ đối với Thượng Quan Khiêm.
“Các ngươi có chuyện gì?” Thanh âm lãnh đạm, thậm chí còn chưa cho hai nàng đứng dậy.
“Thần.. thϊếp.” Đức phi thật sự không biết nên mở miệng thế nào khi đã đối mặt.
“Thần tiếp cùng tỷ tỷ nghe được vài tin đồn tổn hại đến danh dự của Hoàng thượng, cho nên...” Ngược lại Lệ phi bạo gan mở miệng trước.
“À.” Thanh âm vẫn lãnh đạm như cũ, về chuyện bên người mình có đủ mọi tai mắt, Quân Hành Tuyệt biết, nhưng sau này sẽ không còn thế nữa, mấy kẻ đó là nên dọn sạch. “Là chuyện trẫm yêu Khiêm sao.” Quân Hành Tuyệt chẳng chút để ý nói.
“Hoàng thượng.” Lệ phi cùng Đức phi không dám tin ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ, nhìn vị Hoàng thượng vừa nói ra những lời hết sức vân đạm phong khinh.
“Hoàng thượng, thỉnh.. đừng... đừng trêu đùa thần thϊếp.” Đức phi run run mở miệng, Lệ phi thì không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể hy vọng đây là Hoàng thượng đang nói đùa.
“Trêu đùa? Trẫm nói là sự thật.” Quân Hành Tuyệt làm trò trước mặt hai người, khẽ nâng một lọn tóc đen của Thượng Quan Khiêm lên, đặt ở bên môi khẽ hôn, “Khiêm, ta yêu ngươi.”
Ánh mắt ôn nhu quyến luyến, giọng nói thâm tình, những ai nhìn thấy, nghe thấy đều biết đây là sự thật.
Thượng Quan Khiêm nhíu mi, rút tóc mình về, “Ta không yêu ngươi.” Ngữ khí ôn hòa mà lại quá tàn khốc.
“Ta biết, cho nên ta sẽ cố gắng, mỗi ngày đều sẽ nói với ngươi rằng ta yêu ngươi, cho ngươi biết, đem những lời này khắc vào linh hồn của ngươi, khiến ngươi không thể quên được.” Lời nói của Khiêm thật đau lòng, nhưng lại là sự thật, chuyện trước mắt mà hắn có thể làm là không ngừng nói cho Khiêm biết tình cảm của hắn. Tương lai còn rất dài, hắn sẽ cố gắng, cố gắng đạt được tâm của Khiêm, bất luận phải sử dụng thủ đoạn gì.
“Ngươi cố ý làm mấy hành vi thân thiết trước mắt các nàng để cho các nàng hết hy vọng. Nhưng không được kéo ta vào.” Thượng Quan Khiêm tiếp tục nói.
“Không phải, chủ yếu là ta muốn làm như vậy a, ai kêu Khiêm không cho ta hôn ngươi chi.” Hắn không phải không muốn hôn Khiêm, tối hôm qua thừa dịp đêm dài mọi thứ yên tĩnh, lúc Khiêm nhắm mắt ngủ hắn đã muốn hôn trộm, nhưng lúc sắp thành công thì bị Khiêm chặn lại, mở mắt ra cười nhìn hắn, bị phát hiện hắn đành phải ngoan ngoãn ngủ một đêm. Sớm hôm nay mở mắt dậy muốn hôn Khiêm thì Khiêm tỉnh rồi rời giường luôn. Đáng giận. Cho nên, thừa cơ hội kiếm chút bồi thường vậy.
Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt da mặt càng ngày càng dày, tối hôm qua lúc bị y phát hiện hành vi hôn trộm, mặt còn không đổi sắc hôn lên trán mình sau đó mới đi ngủ. Sáng nay lại có tính toán gây rối mà không thành công, lại tranh thủ lúc y mặc quần áo mà động tay động chân. Bây giờ lại làm ra hành vi thế này, lá gan Quân Hành Tuyệt càng ngày càng lớn. Nhưng cũng bởi vì Quân Hành Tuyệt là đồng bạn cho nên mấy hành vi đó y không tức giận, cũng bởi vì đã nói qua sẽ cho hắn cơ hội, cho nên mới để cho hắn thừa dịp làm như vậy, mấy hành động đó y không phản cảm, cũng chỉ là như thế.
“Hoàng thượng.” Đây là vị Đức phi đã bị Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt quên mất. “Hoàng thượng, việc này là không thể, Hoàng thượng thỉnh ngẫm lại giang sơn xã tắc.” Đức phi muốn dùng đại nghĩa thuyết phục Quân Hành Tuyệt.
“Giang sơn xã tắc?” Ngữ khí Quân Hành Tuyệt không còn ôn hòa như khi nói chuyện cùng Thượng Quan Khiêm nữa mà là lạnh lùng cùng trào phúng, “Trẫm không cần, vốn trẫm đã tính thoái vị, chỉ là Khiêm muốn xem cảnh tranh quyền đoạt vị, vậy thì trẫm vẫn sẽ ngồi ở vị trí thượng đẳng này, xem bọn họ ai có thể tranh được vị trí này.” Nếu không phải Khiêm muốn xem diễn thì ngay từ lúc trở về hắn đã truyền ngôi lại cho Hoàng thúc.
“Hoàng thượng, vì Tín vương ngài thật sự cái gì cũng không để ý sao?” Đức phi bi thương mở miệng, làm nữ nhân ở cùng Hoàng thượng lâu nhất, Đức phi biết cứ tiếp tục thì ai ngăn cũng không được, nhưng loại tình cảm cố chấp, bỏ mặc tất cả sao lại có thể xảy ra với người lãnh bạc vô tình như Hoàng thượng, Hoàng thượng sao có thể động chân tình, Đức phi không muốn tin.
“Trẫm chỉ như vậy với một mình Khiêm.” Đây là đáp án.
“Thần thϊếp đã hiểu.” Hết thảy đều không thể vãn hồi rồi, Đức phi bi ai nhận ra sự thật.
“Đức phi, tuyên bố xuống, những người muốn xuất cung thì cứ để các nàng đi, không muốn đi thì cứ lưu lại, trẫm không đến hậu cung nữa.” Quân Hành Tuyệt tiếp tục nói. Đây là mệnh lệnh, sau khi có Khiêm, hắn sao còn có thể đi tìm những người khác.
“Thần thϊếp tuân chỉ.” Sắc mặt Đức phi tái nhợt, ra vẻ trấn định trả lời, nỗi đau trong lòng có lẽ chỉ có người cũng yêu Quân Hành Tuyệt mới có thể hiểu được, tựa như Lệ phi bên cạnh sắc mặt cũng đang rất kém.
“Thần thϊếp sẽ không rời khỏi đây.” Mở miệng chính là Lệ phi, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng ngữ khí rất kiên định.
“Tùy các ngươi, lui ra đi.” Quân Hành Tuyệt lạnh lùng ra lệnh.
Đức phi cùng Lệ phi đứng dậy, nhìn thật sâu vào ánh mắt ôn nhu thầm tình của Hoàng thượng dành cho Tín vương, đều cùng nhau chảy ra hàng lệ đau xót, sau đó bi ai xoay người rời đi, các nàng đều hiểu được nên làm như thế nào.
Đi khỏi ngự hoa viên được một khoảng, hai người trốn trong một góc không người mà khóc. Nhìn thấy lệ rơi đầy gương mặt của nhau, hai người thống khổ cười, sau đó ôm nhau khóc to lên, mặc kệ dáng vẻ, mặc kệ hết thảy, hiện tại các nàng chỉ muốn khóc, các nàng yêu Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng không yêu các nàng, các nàng trước kia không hòa thuận, là tình địch, nhưng hiện tại các nàng lại ôm cùng một nỗi khổ, bởi vì các nàng đều mất đi người mình yêu nhất, người không bao giờ đạt được, trong lòng người kia đã được lấp đầy bởi người khác.
“Vì sao không ly khai?” Đức phi mở miệng hỏi.
“Ngươi cũng sẽ không ly khai.” Lệ phi nói.
Đức phi nhìn thẳng vào khuôn mặt Lệ phi mà trước giờ nàng cho rằng chỉ có khuôn mặt đẹp mà không có đầu óc, nàng phát hiện kỳ thật Lệ phi cũng rất thông minh. Các nàng không chiếm được tình yêu của Hoàng thượng, nhưng các nàng còn có con, để cho con của các nàng ngồi lên vị trí kia, đây là nguyên nhân các nàng không rời khỏi hoàng cung.
“Chúng ta vẫn là đối thủ.” Đức phi lau đi nước mắt trên mặt, một lần nữa trở thành vị Đức phi đoan trang.
“Đúng vậy.” Lệ phi cũng lau nước mắt, nở nụ cười diễm lệ.
“Sẽ không thua đâu.” Đức phi nói.
“Ta cũng sẽ không thua.” Lệ phi đáp lễ.
Sau đó giúp nhau sửa sang lại bộ dáng như bình thường, ngoại trù hốc mắt có chút hồng ra thì không ai biết hai người này vừa rồi đã khóc.
Đức phi vẫn như cũ là Đức phi đoan trang cao nhã, Lệ phi vẫn như cũ là Lệ phi tươi đẹp động lòng người. Khác nhau chính là trọng tâm của cuộc sống sau này của các nàng không còn là Hoàng thượng mà là con của các nàng.
Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm sẽ không đặt trong lòng mấy việc nhỏ đó, tiếp tục thảnh thơi sinh hoạt, nhưng hình như còn ngại chưa đủ. Sau khi Đức phi giải quyết những nữ nhân trong hậu cung, Quân Hành Tuyệt cũng phải đối mặt với một người, tổ gia gia của hắn, đệ nhất tông sư Phượng Cửu đã đến thăm.
“Ngươi đi gặp hắn đi, ta tạm thời không muốn nhìn thấy hắn.” Thượng Quan Khiêm cảm giác Phượng Cửu đang đến liền nói với Quân Hành Tuyệt.
“Ta đã biết.” Không đề cập đến ân oán giữa tổ gia gia và Khiêm, Khiêm chắc không để ý, nhưng tổ gia gia sau khi biết tình cảm của hắn với Khiêm nhất định sẽ sinh ra sát ý với Khiêm, đối mặt với sát ý Khiêm tuyệt đối sẽ không bỏ qua, như vậy tổ gia gia nhất định phải chết. Mình khi đó phải như thế nào, ngăn cản Khiêm, Khiêm nhất định sẽ không tha thứ cho mình, kết quả như vậy hắn tuyệt đối không muốn, hơn nữa cũng sẽ không để như vậy, nhìn tổ gia gia gặp tai ương, không, vậy sẽ trở thành tâm ma ngày sau, một bước khó khăn, dù sao tổ gia gia có ân với hắn. Là bởi vì băn khoăn cho mình nên Khiêm mới không đi gặp tổ gia gia.
Trong lòng Quân Hành Tuyệt tâm hoa nộ phóng vì Khiêm quan tâm đến hắn, Khiêm rốt cục cũng đặt hắn ở trong lòng, băn khoăn vì hắn. Khiêm như vậy hắn sao có thể không yêu, chỉ là một chút ôn nhu Khiêm lơ đãng lộ ra đã khiến hắn chìm càng sâu. Khiêm, ngoài ngươi ra thì ta còn có thể yêu ai.
Tổ gia gia, ta đã không giống như trước kia, phản đối của người với ta mà nói thì căn bản không sao cả, nhưng là bởi vì mọi chuyện quá khứ, ta không muốn gϊếŧ người, nhưng không được gây bất lợi cho Khiêm, nếu không, không cần Khiêm ra tay, ta cũng sẽ không tha thứ cho người.
Rời khỏi Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt đi về phía của Phượng Cửu đang đi, tổ gia gia, hy vọng người không làm ra hành vi ngu xuẩn nào.